Ma Quân xuất hiện, mang đến áp lực thực lớn cho Trần Trường Sinh.
Bí mật về thân thể của hắn bị phát hiện rồi, hắn rất có khả năng sẽ đối mặt với ánh mắt tham lam của toàn bộ thế giới.
Trên đảo đối thoại, mang đến cho hắn áp lực càng nhiều.
Giống như trước cũng là bí mật thân thể của hắn, kinh mạch gãy lìa ở tương lai không xa sẽ làm hắn chết đi, cũng bị người biết được.
Thì ra là kinh mạch gãy lìa là do thiên luân nổ tung , thì ra chính mình thật sự là hậu nhân của Trần thị hoàng tộc, như vậy chính mình là Chiêu Minh Thái tử sao? Nếu như mình là hậu nhân của Trần thị hoàng tộc, như vậy gặp nhau mười sáu năm trước bên khe suối tự nhiên không phải là vô tình gặp gỡ, lão sư đã sớm biết thân thế của mình, sư huynh hắn cũng biết sao?
Đây mới là áp lực lớn nhất của hắn hiện tại.
—— hắn phải bắt đầu đối diện với rất nhiều chuyện.
Ma Quân xuất hiện tại Hàn sơn nếu quả thật là một âm mưu, nói rõ hắn có thể bị vứt bỏ, nếu như hắn từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô cũng là một âm mưu, như vậy hắn vẫn đang sắm vai nhân vật thế nào?
Quá khứ vô luận là dự thi Thanh Đằng Lục Viện hay là tham gia đại triêu thí, vô luận gặp chướng ngại cùng khó khăn như thế nào , hắn cũng không quá mức sầu lo, bởi vì hắn cho rằng gốc gác của mình ở Tây Trữ trấn miếu cũ, hắn chân chính lo lắng là lão sư cùng sư huynh, hiện tại hắn phát hiện, tất cả có thể chỉ là hư vô.
Tín nhiệm không còn chắc chắn như trước, đạo tâm làm sao có thể yên lặng như xưa?
Nếu như ngay cả Dư Nhân sư huynh cũng không thể nào tin nổi, chính mình ở trên thế giới này còn có thể dựa vào ai?
Trần Trường Sinh thường xuyên bị người xưng là bình tĩnh và trầm ổn hơn xa số tuổi, nhưng hắn cuối cùng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi.
Khi sự tình phát triển tới như hôm nay, phát triển tới bộ dáng như hôm nay, hắn rốt cục có chút không chịu nổi, kinh ngạc nhìn sóng gợn trên mặt hồ, tâm tình có chút khổ sở.
Trên đài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đi tới.
Bọn họ nhìn bóng lưng của Trần Trường Sinh, có chút bận tâm.
Kể từ sau khi Trần Trường Sinh trở về, cũng không nói chuyện, lộ vẻ cực kỳ trầm mặc, thậm chí có chút cô đơn, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì.
"Thiên Cơ lão nhân đã nói cái gì với ngươi?"
Đường Tam Thập Lục cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đi tới bên cạnh hắn hỏi.
Trần Trường Sinh dựa vào lan can, vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, nhìn phương xa có chút ngơ ngẩn.
Chiết Tụ bỗng nhiên nói: "Ta không tin trên thế giới này có vấn đề gì không thể giải quyết được."
Trần Trường Sinh đứng lên, xoay người nhìn hắn, rất chân thành hỏi: "Nếu có làm sao bây giờ?"
Chiết Tụ trả lời vô cùng phù hợp với tính cách của hắn, đơn giản cộng thêm cường ngạnh: "Cùng lắm chính là chết."
Đường Tam Thập Lục ở bên cạnh bổ sung nói: "Hơn nữa muốn chết, thường thường cũng không dễ dàng như vậy."
Trần Trường Sinh nhìn bọn hắn, bỗng nhiên mở miệng nói: "Các ngươi có tin ta là Chiêu Minh Thái tử hay không?"
Lúc không muốn nói, tự nhiên không nói điều gì, nhưng thực sự vẫn còn có chút không cam lòng, cho nên hắn mở miệng nói, nói chính là chuyện quan trọng nhất.
Nghe được câu này, Đường Tam Thập Lục nhìn Chiết Tụ một cái, có chút lo lắng.
Thật ra kinh đô đã có tin đồn như vậy đã lâu, chẳng qua là vô luận là hắn hay là bản thân Trần Trường Sinh, cũng cảm thấy quá mức hoang đường, cho nên không để ý quá nhiều.
Nhưng lúc này nếu Trần Trường Sinh chính thức đặt câu hỏi như thế, như vậy đã nói rõ, Thiên Cơ lão nhân cùng Trần Trường Sinh đã nói chuyện này, hơn nữa...!chuyện này có thể là thật.
Chiết Tụ vẫn mặt không chút thay đổi, không cho Đường Tam Thập Lục bất kỳ trợ giúp.
Đường Tam Thập Lục hơi giật mình, sau đó nở nụ cười, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ngươi đang nói linh tinh gì thế? Kém vài tuổi đấy."
Trần Trường Sinh không cười, lẳng lặng nhìn vào mắt của hắn nói: "Ngươi không phải thường xuyên nói ta trưởng thành sớm, nói ta giống một lão nhân hay sao?"
"Trưởng thành sớm đại biểu ngươi có thể hoang đường tăng thêm mấy tuổi ư? Vậy đám heo ở Hắc sơn trưởng thành sớm hơn chẳng lẽ sẽ cao lớn hơn đồng tộc ư?"
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt đùa cợt nói.
Nghe ví dụ bất nhã như vậy, Trần Trường Sinh không tức giận, cũng vẫn không cười, tiếp tục nghiêm túc hỏi: "Nếu như đúng là ta, vậy làm sao bây giờ?"
Đường Tam Thập Lục yên tĩnh lại, nhìn hắn thật tình nói: "Cho dù là ngươi, thì như thế nào? Coi như đây là một đĩa nộm tai heo là được rồi."
Trần Trường Sinh biết hắn đang khuyên mình không cần để ý, chẳng qua là..."Thánh Hậu nương nương sẽ để cho ta sống hay sao?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Ở Chu viên, Nam Khách định để cho ngươi sống hay sao? Ở trên sơn đạo, Ma Quân định để cho ngươi sống hay sao?"
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn, vẻ mặt ngơ ngẩn dần dần nhạt đi.
"Người khác muốn ngươi chết, không có nghĩa là ngươi phải chết đi, vô luận là ai, Nam Khách, Ma Quân, hoặc là nương nương."
Đường Tam Thập Lục nhìn vào mắt của hắn nói: "Nếu nghĩ một cách tích cực, nếu như ngươi thật sự là Chiêu Minh Thái tử, như vậy nếu sống sót, ngươi chính là người thừa kế thứ nhất của ngôi vị hoàng đế Đại Chu."
Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn vô cùng thật tình, nhưng nội dung nói lại chẳng hề chăm chú.
Hắn biết Trần Trường Sinh không có bất kỳ hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế, chỉ là muốn dùng những lời này hòa tan không khí đầy trầm thấp lúc này.
"Nói ra, Giáo Hoàng cùng Đại Chu Hoàng Đế, làm cái nào tốt hơn?" Hắn nhìn Trần Trường Sinh mỉm cười hỏi.
Trần Trường Sinh không trả lời câu hỏi này, người trả lời là Chiết Tụ.
Lang tộc thiếu niên từ trước đến giờ cực kỳ hờ hững đối với thế sự, có chút ngốc nghếch đưa ra chủ ý: "Vẫn là làm Hoàng Đế tốt hơn, thuộc hạ có quân đội, có ba mươi tám thần tướng, tương lai đánh Ma tộc, chính là Thống soái."
Thật tốt .
Có bằng hữu như thế thật rất tốt .
Trần Trường Sinh ở trong lòng suy nghĩ.
Tây Trữ trấn không biết có phải là vô căn cứ hay không, sự hiện hữu của hắn không biết có phải là vô căn cứ hay không, nhưng ít ra hắn hiện tại có thể xác định, mấy ngày ở kinh đô vô cùng chân thật.
"Cảm ơn." Hắn nói với Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ, sau đó cảm thấy điều gì, nói: "Ta có một số việc muốn đi xử lý một chút."
Chiết Tụ không rõ hắn muốn đi xử lý chuyện gì, Đường Tam Thập Lục lại rất dễ dàng đoán được, nhất là cảm giác pháp khí của mình truyền đến khí tức ba động, nhìn xuống dưới lầu cát trắng nước cạn có một thân ảnh mặc váy dài, điều này làm cho hắn rất buồn bực, nghĩ thầm quả nhiên là kẻ thấy sắc vong nghĩa .
...
...
Viên hạt táo lẳng lặng nằm trên cát trắng, ở hồ nước trong suốt, không biết có phải bởi vì mang theo khí tức của nàng, viên hạt táo này trở thành đối tượng rất nhiều con cá trong hồ nguyện ý thân cận, mặt ngoài bị rỉa cực kỳ sạch sẽ, vô cùng bóng loáng, nhìn qua giống như là một tảng đá có thêm chút đường nét.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung ngồi ở bên đài, chân ngâm trong hồ nước, không có cố ý gần hơn, nhưng vai thỉnh thoảng nhẹ nhàng đụng chạm.
Loại cự ly này, loại tiết tấu này, loại bình tĩnh này, là bọn hắn quen nhất, cũng là thích nhất , tựa như cảm giác của bọn họ với nhau.
Từ Hữu Dung nhẹ nói nói: "Có thể có bằng hữu như thế, là chuyện rất đáng để cao hứng."
Trần Trường Sinh nói: "Ngươi...!Không có bằng hữu như thế ư?"
Sau đó hắn nhớ tới, nàng thuở nhỏ chính là tiểu công chúa cả tòa kinh đô che chở sủng ái, là người thừa kế Thánh Hậu nương nương cùng Thánh Nữ dốc lòng bồi dưỡng.
Bắt đầu từ năm tuổi, nàng đã rời khỏi trần thế, như vậy quả thật rất khó có bằng hữu bình thường, nhưng lại vô cùng trân quý .
Từ Hữu Dung khẽ mỉm cười, nói: "Trong trai tất cả sư tỷ sư muội...!Thậm chí các trưởng bối trừ lão sư ra đối với ta cũng rất tôn kính, làm sao có biện pháp tùy ý nói chuyện phiếm, nhưng ta ở dưới chân núi trong trấn nhỏ cũng có chút ít người quen có thể hàn huyên tâm sự ...!Sau này sẽ giới thiệu cho ngươi biết."
Nghe lời này, Trần Trường Sinh có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm bình thường trong trấn nhỏ tại sao có thể là người quen của ngươi?
"Nếu quả thật phải nói bằng hữu...!Thật ra các sư huynh đệ Ly sơn có vẻ giống hơn, chẳng qua dù sao không cùng một chỗ, cơ hội tiếp xúc tương đối ít."
"Nghe nói...!địa phương Thu Sơn Quân luyện kiếm cách Từ Giản tự không xa?"
"Ngươi muốn hỏi điều gì?"
"Không có gì."
"Được rồi, ngươi nói không sai, ta vẫn coi sư huynh là bằng hữu cực kỳ quan trọng."
"Vấn đề là hắn chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy."
"Lạc Lạc Điện hạ bái ngươi làm thầy, nhưng không biết nàng nghĩ thế nào."
"Nói không lại với ngươi."
"Bởi vì ngươi không có đạo lý."
"Được rồi."
"Tại sao không nói chuyện?"
"Ngươi muốn nghe cái gì?"
"Ngươi...!Thật sự là Chiêu Minh Thái tử ư?"
Dưới tiểu lâu đài gỗ, nhất thời trở nên an tĩnh lại.
Nước hồ nhẹ nhàng vuốt ve, cát trắng yên lặng mà bất động, đàn cá đã tránh ra xa, tựa như đã nhận ra không khí biến hóa.
Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Ta không biết, nhưng ta cảm thấy không phải."
Từ Hữu Dung khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng mà tựa vào trên vai của hắn..