Trung niên nam tử nói xong câu đó liền rời khỏi.
Trần Trường Sinh đứng trên sơn đạo, rất khó hiểu, tự nhiên cũng có chút căm tức.
Qua một lúc, hắn mới nhớ tới người này cuối cùng nhắc có người tới tìm mình.
Đi tới trước lăng, chỉ thấy cửa đá vẫn đóng, nhớ hình ảnh Tuần Mai từ nơi đây đi ra đêm qua, đang có chút ít sầu não, chợt nghe có người đang gọi tên của mình.
Hắn men theo thanh âm đi tới bên cạnh cửa đá, chỉ thấy trên tường có chiếc cửa sổ nhỏ, Tân giáo sĩ đang gọi mình.
Hắn có chút giật mình, hướng về phía cửa sổ nhỏ hành lễ, hỏi: "Vì sao ngài lại tới?"
Tân giáo sĩ từ bên cửa đá đưa vài thứ qua, nói: "Giáo chủ đại nhân muốn ta tới thăm ngươi một chút."
Trần Trường Sinh nhận lấy những thứ đó, hỏi: "Hành lý đều ở trên xe, ngày hôm qua không cho chúng ta mang vào ."
Tân giáo sĩ nói: "Đây là quy củ của Thiên Thư lăng, đợi sau khi kiểm tra xong sẽ đưa vào cho các ngươi, chắc sẽ không muộn hơn hôm nay đâu."
Trần Trường Sinh nhớ tới mấy tấm chăn đệm bốc mùi trong nhà cỏ, thử hỏi: "Có thể phiền toái ngài đưa cho chúng ta vài bộ chăn đệm sạch sẽ hay không?"
Tân giáo sĩ ngây người, nói: "Chuyện này thật không khó."
"Nếu hành lý sẽ trả cho chúng ta, vậy thì không cần thêm gì cả."
Trần Trường Sinh mở những thứ Tân giáo sĩ đưa tới, phát hiện bên trong lại còn có một túi trứng gà đã được nấu chín, không nhịn được tò mò hỏi: "Ở Thiên Thư lăng ba bữa cơm đều muốn tự mình giải quyết?"
Tân giáo sĩ giải thích nói: "Các học viện tông phái đều có chuẩn bị, mỗi ngày cũng sẽ đưa vào , về phần học sinh trong dân gian, triều đình sẽ cung ứng chút đồ để sinh hoạt, chính là chất lượng sẽ kém chút ít.
Quốc Giáo học viện hiện tại đã hoang phế, ngươi cùng Đường Tam Thập Lục khẳng định không chuẩn bị, giáo chủ đại nhân đã sắp xếp cả rồi, không cần lo lắng."
Cách cửa sổ nho nhỏ nói chuyện với nhau, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút quái dị, cảm giác giống như đang thăm tù.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Tân giáo sĩ đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì, nói: "Thiên Thư lăng là Thánh Địa, cũng là đại lao."
Trần Trường Sinh giật mình, nhớ tới tình cảnh của Tuần Mai, nói: "Rất có đạo lý, đa tạ ngài đã lên tiếng nhắc nhở."
Tân giáo sĩ nói: "Lời nói có đạo lý như vậy, làm sao ta có thể mpó ra được, đây là Giáo Hoàng đại nhân trước đây đã nói, giáo chủ đại nhân để cho ta chuyển cáo cho ngươi."
Trần Trường Sinh nói: "Hiểu rõ."
Tân giáo sĩ cách cửa sổ, nhìn vào mắt của hắn nói: "Tóm lại ngươi phải nhớ kỹ, một tháng sau Chu viên sẽ mở ra, ngươi phải đi ra ngoài trước đó."
Trần Trường Sinh không trả lời chắc chắn điều này, mà đem chuyện bia thị giả thịnh khí lăng nhân lúc trước gặp trên sơn đạo kể lại.
"Sao có thể như thế?"
Tân giáo sĩ cau mày, nói: "Các học viện tông phái vì để cho đệ tử ở Thiên Thư lăng xem bia thuận lợi, hoặc là sẽ nghĩ biện pháp giao kết lấy lòng các bia thị giả, cộng thêm bọn họ thân phận đặc thù, cho nên quả thật sẽ có chút ít cao ngạo, nhưng bọn họ đều do Quốc Giáo cung cấp nuôi dưỡng, làm sao dám đắc tội với ngươi?"
Trần Trường Sinh không để ý tới lý lẽ trong những lời này, khó hiểu hỏi: "Không dám đắc tội với ta?"
Thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, Tân giáo sĩ mỉm cười nói: "Hiện tại toàn bộ đại lục đều biết ngươi là người mà Giáo Hoàng đại nhân cùng chủ giáo nhìn trúng, đắc tội với ngươi, chính là đắc tội với Quốc Giáo."
Thời điểm tên bia thị giả trách mắng hắn đã nói, cho dù hắn bối cảnh lớn hơn nữa, ở Thánh Địa như Thiên Thư lăng cũng muốn có kính sợ trong lòng.
Trần Trường Sinh nghe xong lời của Tân giáo sĩ, lại nghĩ tới câu này, tự nhiên càng thêm hiểu rõ, tự suy đoán có thể bởi vì mình có bối cảnh là Quốc Giáo, ngược lại khiến cho bia thị giả của Thiên Thư lăng sinh ra chán ghét hay không.
Nghĩ tới những chuyện này, hắn đi trở về nhà cỏ.
Trong nhà đã không có một bóng người, các thiếu niên đã đi Thiên Thư lăng xem bia.
Một bát tô cháo trắng nấu trước lúc bình minh toàn bộ sạch sẽ, bát đũa xoong nồi đều sạch sẽ, chính là nước trong vạc cũng đã được đổ đầy, mặc dù không thấy ai làm , nhưng chẳng biết tại sao, hắn nghĩ nhất định do Cẩu Hàn Thực dặn dò.
Mặc dù sẽ có chăn đệm mới, Trần Trường Sinh vẫn đem ba bộ chăn đệm Tuần Mai lưu lại giũ sạch, thật cẩn thận giặt mấy lần, cho đến xác nhận mùi mồ hôi ba mươi bảy năm đều được giặt sạch, mới phơi trên dây thừng trên đình viện, sau đó hắn xuyên qua rừng cây, đi tới ruộng rau xa xa.
Bây giờ là đầu xuân, chính là thời kì gieo hạt, ruộng rau cũng không có nhiều loại, có thể nhìn thấy màu xanh, đều là hành hẹ, hắn lấy mấy cọng hành lá, vừa đào vài củ khoai, trở lại trong viện bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Đem nước đun sôi trong nồi sắt, đem một miếng thịt khô Tân giáo sĩ đưa cho cắt thành hai nửa ném vào, sau đó bắt đầu nấu cơm ở phía trên.
Gạo lẫn vào miếng khoai được cắt cỡ ngón tay, hành lá rửa sạch cắt ra, đặt cạnh lò, trứng gà cũng được lấy ra, đặt bên cạnh nồi, làm xong hết thảy, hắn hài lòng gật đầu, sau đó đi rửa tay.
Cá hấp dĩ nhiên ngon miệng, hơn nữa rất hợp với cơm, nhưng không quá lành mạnh, ăn nhiều không tốt cho thân thể, Tân giáo sĩ nói giáo chủ đại nhân có sắp xếp, Ly Sơn kiếm tông cũng có thể sẽ có đồ mang theo, không biết mỗi ngày có thể đảm bảo cơm canh thịt cá tươi mới hay không, hắn ngồi ở ngưỡng cửa nghĩ tới những chuyện này.
Ngày hôm qua làm du khách cả ngày, chẳng lẽ hôm nay muốn làm đầu bếp cả ngày? Ở trong Thiên Thư lăng không đi xem bia, không đi đau khổ suy tư, lại nghĩ tới những chuyện này, nếu để cho người khác thấy hắn ngây người trước ngưỡng cửa, không biết sẽ có phản ứng như thế nào.
Trần Trường Sinh ngồi bên ngưỡng cửa, nhìn đình viện ngoài nhà cỏ, nhìn hàng rào đã đổ mất một nửa, nhìn cách đó không xa cây xanh không chút đẹp mắt, rất là an tĩnh, thời gian rất lâu cũng không thay đổi tư thế, ăn uống chuyện này tự nhiên không cần nghĩ thời gian dài như vậy, chuyện nam nữ trước giờ hắn cũng không biết đến, như vậy hắn đang suy nghĩ gì
Nhìn hàng rào cùng sương mù trong rừng cây bị ánh mặt trời xua tan, ánh mắt của hắn vô cùng chuyên chú, thế cho nên căn bản không có chú ý tới hành lý hôm qua để ở ngoài Thiên Thư lăng được đưa đến trong đình viện.
Cô cô mấy tiếng chim hót để cho hắn từ trong trầm tư tỉnh lại, lúc này mới chú ý hành lý xếp bên cạnh tựa như núi nhỏ.
Hắn đi ra phía trước, từ đó tìm được bọc đồ của mình, lấy giấy và bút mực, một lần nữa ngồi ở ngưỡng cửa, tiếp tục nhìn hàng rào và rừng cây, chẳng qua hiện tại trong tay thêm một chiếc bút, bên cạnh mực trong nghiên đã được mài.
Theo thời gian trôi đi, mặt trời dần dần lên cao, góc độ ánh sáng rơi vào đình viện cũng phát sinh thay đổi.
Hàng rào đơn giản, hơn nữa lảo đảo sắp ngã, nhưng trên đó còn mấy cái cọc gỗ tương đối vững chắc.
Theo ánh sáng biến hóa, bóng mấy cái cọc gỗ trên mặt đất cũng phát sinh biến hóa, trong rừng cây nhánh cây cũng phát sinh biến hóa, cọc gỗ bắt đầu biến ngắn, bên cạnh mảnh trúc bắt đầu biến chiều rộng, cây xanh có chút cành nhỏ sắp biến mất trong ánh mặt trời, có chút nhánh cây bởi vì quang ảnh chiếu vào càng thêm rõ rệt.
Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn hình ảnh này, nhìn những biến hóa này, ý thức lần nữa trở lại trước bia lư lúc sáng sớm, lúc ấy ánh sáng mặt trời mới lên, đường nét mặt ngoài tấm bia đá, theo hào quang mà phát sinh biến hóa, dường như muốn sống lại, đường nét khắc sâu bị chiếu sáng, cho nên mảnh hơn, đường nét nông cạn lại biến thành rộng.
Trên tấm bia đá vô số đường nét phức tạp, chính là bi văn, vô số năm qua thừa nhận vô số mưa gió, chưa từng có bất kỳ biến hóa, nhưng không phải thời khắc đều phát sinh biến hóa hay sao? Tin tức ẩn giấu trong bi văn nếu như cố dịnh , tại sao người giải bia lại giải thành ý tứ bất đồng? Đúng vậy, tất cả là bởi vì những biến hóa này.
Trần Trường Sinh đem bút trong tay chấm chút ít mực trong nghiên, mở giấy, bắt đầu viết viết vẽ vẽ phía trên, hắn không dùng văn tự ghi chép những cảm ngộ của mình, chẳng qua rất nghiêm cẩn dựa theo những gì mình thấy mà vẽ lại, bắt đầu miêu tả đường nét trên Chiếu Tình bi, bút pháp đi lại trên giấy phá lệ trầm trọng .
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn dừng bút , hẳn là đem góc phải của Chiếu Tình bi vẽ lại trên giấy.
Sau đó hắn lấy thiên thư bia bản dập bán ngoài khách sạn, tìm được tờ về Chiếu Tình bi, bắt đầu cùng hình vẽ của mình so sánh, phát hiện hai bản có khác biệt lớn vô cùng.
So với bi văn trên Chiếu Tình bi, chút ít đồ án hắn vẽ trên giấy, rõ ràng càng thêm sinh động, nếu như bút lực của hắn khá hơn, hoặc là có thể hình dung như thế ——đồ án này dường như nổi trên giấy, tựa như sống lại.
Trong rừng cây sương mù đã tan, trúc phiến trên hàng rào cũng đã biến mất, ánh sáng trong đình viện sáng ngời, thì ra trong lúc vô tình đã đến giữa trưa.
Trần Trường Sinh vuốt vuốt con mắt hơi ê ẩm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, đứng dậy chuẩn bị cơm trưa, lúc này mới phát hiện, vẫn không có ai trở về.
Bốn phía nhà cỏ đều an tĩnh, bởi vì nhiệt độ lên cao, chính là chim trong rừng cây cũng lười hót, một mình hắn đứng trước cánh cửa, cảm thấy rất cô đơn.
Cơm cũng sớm chín rồi, đặt ở một bên, mùi khoai thơm ngát hòa với mùi béo ngậy của thịt khô, biến thành một loại mùi vị rất kỳ quái, nhưng vô cùng mê người, hắn từ trong nồi vớt ra nửa miếng thịt khô, suy nghĩ một chút sử dụng dao con cắt một đoạn, cắt thành miếng nhỏ, đặt vào bát ăn cơm, vừa bóc vỏ trứng gà, rót một chén trà đạm, qua loa kết thúc bữa trưa của mình.
Sau khi cơm nước xong, hắn tản bộ chung quanh đình viện, trở về phòng nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường một lát, sau đó một lần nữa ngồi ở ngưỡng cửa, tay trái cầm giấy, tay phải cầm bút, tiếp tục xem phong cảnh bốn phía đình viện bắt đầu ngây người, ánh sáng không có lúc nào không theo thời gian biến hóa, hắn nhất định cũng phải quan sát không bỏ lúc nào.
Theo mặt trời từ từ hạ xuống phía tây, nhan sắc ánh sáng rơi vào trong đình viện dần dần nhiều lên, cọc gỗ cùng trúc phiến của tường rào, nhánh cây trên ngọn cây bất đồng phương vị , cũng phát sinh biến hóa.
Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn thời gian rất lâu, cuối cùng lần nữa bắt đầu viết, đem suốt một buổi chiều biến hóa, toàn bộ gửi vào bút pháp, biến thành đường nét cũng không tinh chuẩn nhưng biểu hiện xu thế nào đó.
Ban đêm, phần lớn bi văn trên Chiếu Tình bi, được hắn vẽ ra trên giấy.
Hắn biết thời điểm mình hiểu được những bi văn này đã không xa.
Lúc này, mọi người tá túc ở nhà cỏ cũng dần dần trở lại trong đình viện.
Trở lại đầu tiên chính là Lương Bán Hồ.
Trần Trường Sinh hướng hắn gật đầu thăm hỏi.
Hắn tựa như cũng không nhìn thấy, trực tiếp đi vào phòng bếp, rót một bầu nước trong uống cạn, sau đó trở về trong đình viện, giẫm phải đoạn tường rào đêm hôm qua bị Đường Tam Thập Lục đẩy ngã, nhìn mặt trời phương tây sắp xuống núi , sắc mặt tựa như bi tựa như hỉ.
Thất Gian cũng trở lại trong đình viện sau đó, vẻ mặt thiếu niên có chút đần độn, mặc dù chưa quên cùng Trần Trường Sinh chào hỏi, thời điểm vào nhà, suýt nữa đụng đầu vào cửa, qua một lát, hắn từ trong nhà đi ra, chẳng biết tại sao, cúi đầu đi quanh đình viện, trong miệng lẩm bẩm, không biết đang nói điều gì..