Vào Thiên Thư lăng cũng không xem thiên thư chỉ ngắm phong cảnh, không ai biết Trần Trường Sinh đang suy nghĩ điều gì, tại sao lại làm như vậy, thật ra ngay cả chính hắn cũng không rõ tại sao không chịu bước chân một bước vào Thiên Thư lăng, không chịu đi xem bia đá, chỉ chịu ngắm nhìn quang cảnh ở dưới lâm viên.
Nhìn mặt trời phía xa sắp sửa xuống núi, tay của hắn đặt vào trên chuôi đoản kiếm, thần thức nhẹ nhàng phất quá tảng đá màu đen, cảm thụ được khí tức ôn nhuận, mới thanh tỉnh chút ít, hiểu được thì ra ngắm nhìn đại biểu do dự, mà sở dĩ do dự là bởi vì trong vô thức không muốn tiếp tục tu hành.
Tu hành khiến người ta trưởng thành , khiến người ta cường đại, chỉ có biến thành cường giả chân chính, hắn mới có thể dựa theo những phương pháp Lăng Yên các nói cho hắn biết thay đổi vận mệnh của mình, chẳng qua là...!hắn còn chưa chân chính lên đường, cũng đã thấy được hình ảnh máu tanh cuối con đường, thế cho nên cước bộ vô cùng trầm trọng , khó có thể di chuyển.
Trước kia hắn không suy tư những vấn đề này, ở trước mặt sinh tử, tất cả cũng vô cùng đơn giản, chỉ có sống sót mới có tư cách để suy tư, hiện tại hắn cách thời điểm giải quyết vấn đề còn xa, nhưng bắt đầu nghĩ những điều này, không thể không nói có chút hoang đường, dĩ nhiên đổi góc độ khác mà nói, cũng có thể nói đây là một loại hạnh phúc.
Mộ sắc dần dần dày đặc, núi xanh phảng phất ở trong nắng chiều thiêu đốt, hắn đã đi một vòng quanh Thiên Thư lăng, đi tới một mảnh lâm viên góc tây nam, thấy được một gian nhà cỏ.
Nhà cỏ xây dựng vô cùng đơn sơ, trên xà gỗ thậm chí còn nhìn thấy được vỏ cây, lộ vẻ cực kỳ thô ráp, cỏ trên mái hiên không biết bao nhiêu năm không có đổi, màu đen sẫm rất khó coi.
Ở Thiên Thư lăng nếu muốn dừng lại thời gian lâu, như vậy cần phải tìm địa phương dừng chân nghỉ ngơi, Trần Trường Sinh không có ý định cùng các thí sinh khác tiếp nhận an bài, trong vô thức không muốn tới quá gần những tấm bia đá trong núi xanh đến nay còn chưa nhìn thấy, chuẩn bị xem xem nơi này có thể ngủ lại hay không.
Hắn hướng về phía nhà cỏ lễ phép gọi mấy tiếng, nhưng không người nào trả lời, suy nghĩ một chút sau đó đi lên thềm đá, đẩy cửa vào, phát hiện nhà cỏ chỉ có một chút đơn giản trần thiết, mặt bàn phủ một tầng bụi nhợt nhạt, vạc nước đặt ở cửa hông sắp cạn, gạo trong thùng vẫn còn rất nhiều.
Hẳn là có người đang ở nơi này, chẳng qua người này không quá chú tâm tới việc ăn ở.
Trần Trường Sinh có chút thích sạch sẽ, nhìn bộ dáng trong nhà, không nhịn được lắc đầu, nhưng không rời đi, suy nghĩ một chút, ở trong góc phòng tìm được thùng nước cùng khăn lau, bắt đầu quét dọn .
Từ Tây Trữ trấn đến kinh đô, từ miếu cũ đến Quốc Giáo học viện, chuyện hắn am hiểu nhất không phải là đọc sách, mà là quét dọn đình viện, giặt giũ tắm rửa, không dùng thời gian quá lâu, trong ngoài nhà cỏ đã được quét dọn sạch vô cùng, nước trong vạc nhộn nhạo, mạng nhện dưới mái hiên không còn tung tích, mặc dù không dám nói hoàn toàn thay đổi bộ dáng so với lúc trước, nhưng ít ra coi như đạt tới tiêu chuẩn của hắn, có thể ở được.
Đem gạo vo xong đặt vào nồi đi nấu, sau đó đem cá khô buộc trên xà nhà cắt một phần ba hấp ở phía trên, đi trong vườn nhổ chút cải thìa rửa sạch đợi xào, làm xong những chuyện này, hắn nghiêm túc rửa tay, lấy khăn lau tay thật sạch, sau đó ngồi trên thềm đá lần nữa nhìn phong cảnh ngây người.
Mộ sắc tan biến, Thiên Thư lăng dần dần tối tăm, phong cảnh không xinh đẹp giống như lúc trước, nhưng làm cho người ta cảm giác càng thêm thần bí, cây xanh trên núi biến thành đoàn mực, tựa như là chút văn tự.
Vài ngàn năm trước, từng có vị Ma Quân ở Thiên Thư lăng học đạo mười năm, Chu Độc Phu năm đó, chỉ dùng thời gian ba ngày ba đêm đã hiểu được tất cả tấm bia đá, đi lên đỉnh Thiên Thư lăng.
Chuyện xưa giống như thế, ở trong lịch sử của Thiên Thư lăng chỗ nào cũng có, đếm không xuể, bởi vì nơi này vốn chính là thánh địa truyền kỳ.
Nghĩ tới những chuyện xưa hoặc tin đồn, nghĩ tới đại lục đệ nhất thần tướng lúc trước ngồi im dưới đình mấy trăm năm bên thần đạo, Trần Trường Sinh tâm thần khẽ lay động, con ngươi bởi vì màn đêm trở nên càng ngày càng đen.
"Hướng về, hoặc là kính sợ, cũng rất bình thường, nhưng...!ngươi chỉ nhìn như vậy, cái gì cũng không làm, trong mắt của ta, là phi thường ngu xuẩn ...!lãng phí sinh mệnh.
Một giọng nói ở ngoài hàng rào của nhà cỏ vang lên, người này nói rất chậm, ngữ điệu không có biến hóa, nghe giống như một bài hát không có giai điệu.
Trần Trường Sinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên đứng phía ngoài hàng rào, thiếu niên kia rất gầy, trên mặt không có chút tâm tình, nhìn rất hờ hững, tựa như đôi lông mày rậm rạp của hắn.
Chính là thiếu niên Lang tộc Oát Phu Chiết Tụ.
Trần Trường Sinh biết dựa vào công trận mà Chiết Tụ lập được nơi phương bắc, có thể rất dễ dàng đổi thành tư cách tiến vào Thiên Thư lăng, chẳng qua hắn ở Quốc Giáo học viện đợi đối phương mấy ngày đối phương cũng không xuất hiện, lúc này lại cùng các thí sinh đại triêu thí tam giáp đi tới Thiên Thư lăng, không khỏi có chút bất ngờ.
Hắn hướng về phía thiếu niên bên ngoài tường rào chắp tay, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghe hát xem kịch xem tiểu thuyết, không phải rất nhiều người đang lãng phí sinh mệnh hay sao? Ta cũng rất muốn có cảm giác như vậy."
"Nhưng ngươi...!không phải người như thế." Chiết Tụ cách tường rào nhìn hắn nói, thanh âm vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng phi thường khẳng định, không thể chất vấn.
Trần Trường Sinh mặc nhiên, qua một lát mới nói: "Ta có một số chuyện thủy chung nghĩ mãi mà không rõ, trước đó ta tạm thời không muốn làm gì, ít nhất hôm nay không muốn làm gì.”
Hắn và Chiết Tụ chỉ gặp mặt một lần ở đại triêu thí, cũng không quá quen thuộc, hơn nữa ấn tượng đầu tiên của hắn đối với thiếu niên Lang tộc này chính là người này cực kỳ nguy hiểm, vô cùng cảnh giác, nhưng không biết tại sao, hôm nay ở thời khắc màn đêm bao phủ Thiên Thư lăng, hắn đột nhiên cảm giác được thiếu niên Lang tộc này có thể hiểu khốn hoặc của mình, hoặc bởi vì đầy trời phong tuyết tàn khốc hoặc là vì những tin đồn liên quan tới thiếu niên này.
"Sống, là chuyện quan trọng nhất hay sao?" Hắn nhìn Chiết Tụ thật tình hỏi.
Một thiếu niên mười lăm tuổi, hướng bạn cùng lứa tuổi hỏi thăm chuyện liên quan tới sinh tử, tựa như là vấn đề rất triết học, ở các học viện kinh đô, tuyệt đối sẽ bị người ta cười nhạo một phen.
Chiết Tụ không phải thiếu niên bình thường, cho nên hắn không cười nhạo Trần Trường Sinh, mà trầm mặc thời gian rất lâu, trải qua một phen suy tư vô cùng cẩn thận, mới đưa ra câu trả lời của mình.
"Sống, không phải chuyện quan trọng nhất."
Ở trong cánh đồng tuyết phong tuyết đầy trời, sống là chuyện rất khó khăn, một cái lang tể tử tạp huyết thuở nhỏ đã bị trục xuất khỏi bộ lạc, muốn sống sót lại càng khó khăn, Chiết Tụ liều mạng mà sống, vì sinh tồn làm vô số chuyện máu lạnh, nhưng hắn vẫn nghĩ sống không phải chuyện quan trọng nhất.
Đáp án này làm người ta có chút giật mình.
Trần Trường Sinh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Cảm ơn."
Chiết Tụ ở ngoài tường rào nói: "Không cần khách khí."
Trần Trường Sinh hỏi: "Vậy đối với ngươi mà nói, chuyện gì mới là quan trọng nhất?"
Chiết Tụ nói: "Sống thanh tĩnh, hoặc là chết thanh tĩnh."
Đúng lúc này, phía trước nhà cỏ vang lên một tiếng chi nha, tường rào bị mở ra một khoảng, một nam nhân đi đến, nam nhân kia rất lôi thôi, áo cũ rách, lại nhìn không ra số tuổi bao nhiêu, dưới làn tóc rủ xuống mơ hồ có thể thấy một đôi mắt sáng ngời mà sạch sẽ.
Nam nhân nhìn hai tên thiếu niên đứng hai bên tường rào, tựa như cũng muốn hỏi điều gì, nhưng cuối cùng không biết bởi vì nguyên nhân gì không hỏi thành lời.
Trong ngoài tường rào hoàn toàn an tĩnh, an tĩnh tới mức quỷ dị..