Một tiếng ầm vang thật lớn.
Người trong khắp thành thị đều nghe thấy được.
Tro bụi từ trên xà nhà tích lũy không biết bao nhiêu năm cũng rơi xuống.
Trên đường phố dân chúng vẻ mặt ngơ ngẩn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Triều đình quan viên vừa nhận được tin tức từ phía nam, khiếp sợ không nói thành lời, nghĩ thầm chẳng lẽ lại sập thêm một ngọn núi nữa ư?
Tiếng ầm ầm như sấm dần dần đi xa.
Long trảo khổng lồ chậm rãi thu về phía sau tầng mây.
Trận pháp phủ Tương Vương đã bị phá, tuy không biến thành một mảnh phế tích, nhưng cũng đã xê xích không xa.
Cầu gỗ đã gãy, mái đình rách nát đổ nghiêng vào hồ nước, nước hồ không ngừng tràn lên trên, đem cát vàng trên bờ biến thành một bãi bùn lầy.
Trong vương phủ khắp nơi đều có bụi mù, tùy ý có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết, trên tường trắng ngói đỏ nơi nơi đều có thể thấy vết máu đỏ chói.
Bên kia tường đổ truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề mà bị đè nén của giáo sĩ Ly cung, thế cục trở nên càng thêm hỗn loạn.
Phòng khách nằm sâu trong viện tương đối an tĩnh hơn, kiến trúc cũng giữ vững tương đối hoàn hảo, chẳng qua góc tường có thêm hai lỗ hổng.
Bỗng nhiên, trong hai lỗ hổng tỏa ra ra một đạo ánh sáng chói mắt, nhìn tựa như một thanh kiếm.
Tường dùng gạch xanh cứng rắn xây thành, giống như một trang giấy, bị đâm xuyên dễ dàng chí cực.
Cả góc tường cùng với mái hiên trên cao thật chỉnh tề rơi xuống.
Ba ba ba ba !
Trong tiếng va chạm thanh thúy, gia thú trên mái nhà mang theo ý tứ tang thương rơi vỡ thành mảnh nhỏ.
Cẩn thận quan sát, sẽ có thể thấy núp ngoài rìa những thứ nhỏ vụn này có màu vàng lấp lánh lên.
Góc tường biến mất, người kia tự nhiên lộ ra thân hình.
Lão đạo khẽ híp mắt, như muốn xác nhận thân phận của đối phương.
Người này mặc một bộ áo xanh, nhưng sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến thiếu niên thanh sam, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy hắn là một gã sai vặt.
Hắn dĩ nhiên không thể nào là một gã sai vặt áo xanh thật sự được.
Lão đạo nhanh chóng đoán ra thân phận của hắn.
Thế gian trừ người này ra, còn ai có thể tìm được thời cơ chính xác đến vậy mà xuất kiếm?
Kiếm của ai có thể nhanh như vậy, ác như vậy, một kiếm có thể giết chết chính mình?
Lão đạo cảm khái nói: “Không ngờ ngươi thật sự đã là nửa bước thần thánh.
”
Gã sai vặt áo xanh này chính là Lưu Thanh.
Sau khi Tô Ly cùng nhân vật thần bí kia rời khỏi, hắn chính là thích khách đáng sợ nhất trên thế gian này.
Cũng chỉ có hắn, đã nửa bước thần thánh lại vẫn kiên trì làm công việc hắc ám không thể lộ ra ngoài ánh sáng như này.
Lưu Thanh không trả lời câu hỏi của đối phương.
Đây là cẩn thận, cũng là thói quen nghề nghiệp.
Lão đạo cảm thấy không vui, khẽ nhíu mày.
Sau đó, lông mày của hắn bị chém đứt.
Giữa lông mày trái của hắn xuất hiện một vệt máu.
Vệt máu kia vô cùng nhỏ, thậm chí lộ vẻ hơi thanh tú.
Nếu như đây là bị kiếm chém ra, có thể tưởng tượng lực khống chế thanh kiếm này lúc ấy có lẽ đã thành thần.
Máu từ vết thương mảnh mai kia tràn ra ngoài.
Lão đạo thở dài, ngồi xuống dựa vào vách tường.
Vết thương trào ra huyết thủy càng lúc càng nhiều, thậm chí làm cho người ta cảm giác tuôn trào ồ ồ.
Lưu Thanh không nhìn nơi đó, tầm mắt của hắn một mực ở trên tay lão đạo.
Từ lúc bắt đầu hiện thân, đã là như thế.
Lão đạo trong tay không cầm kiếm.
Thanh kiếm kia đã biến mất trong bầu trời.
Nhưng hắn không hề buông lỏng cảnh giác.
Bởi vì tay lão đạo này thủy chung đang nắm.
Cho đến lúc này, ngón tay của lão đạo mới dần dần mở ra.
Sau khi hắn dừng hô hấp thời gian rất lâu, mới thở ra một hơi.
Khẩu hơi này nóng bỏng như nham tương, trong nháy mắt đem bông tuyết bay múa trong bầu trời đốt thành khói xanh.
Một trận thanh âm khúc khích vang lên.
Tầm mắt của hắn dời lên trên, dừng lại chốc lát trên mặt lão đạo.
Lão đạo đã nhắm hai mắt, không còn hô hấp.
Hắn lúc này mới thực sự buông lỏng, nhưng trên mặt không có vẻ vui mừng, mà là một mảnh tái nhợt.
Vì giết chết đối phương, hắn cũng bị ẩn thương rất nặng.
!
!
Không có trận pháp, không có cường giả như lão đạo kia, ở trước mặt lực lượng cực mạnh của Ly cung, phủ Tương Vương chỉ chống đỡ được một thời gian rất ngắn.
Ly cung nhanh chóng khống chế cả vương phủ, còn nhân tiện đem hai tòa vương phủ lân cận cũng khống chế xong xuôi.
Hộ Tam Thập Nhị dặn dò bọn thuộc hạ nói: “Không được đả động đến phụ nhân ở hậu trạch này.
”
Quốc Giáo cuối cùng đã hướng hoàng tộc phát động công kích.
Vô luận sau đó như thế nào, hiện tại đã đạt được mục đích, có chút sổ sách cùng một chút sự vật bí ẩn, là những thứ mà Ly cung phải nắm được.
Còn về xử lý những người trong vương phủ như thế nào, lại là một chuyện khác.
Chủ giáo xuất thân từ Thanh Diệu Thập Tam ti cùng với chủ giáo Ly cung thần thuật, đang tiến hành cứu trị người bị thương.
Trong phế tích thỉnh thoảng có thể thấy thánh quang lóe lên, sau đó nghe được tiếng rên rỉ.
Ngay cả người bị thương trong phủ Tương Vương cũng sẽ được trị liệu, dĩ nhiên thứ tự sẽ phải đặt đằng sau giáo sĩ Ly cung.
Ti Nguyên đạo nhân khẽ cau mày, tay phải vuốt đai lưng khẽ nhô lên.
Hắn không đồng ý với cách làm này, nhưng đây là Giáo Hoàng Bệ Hạ đích thân phân phó.
Bình Chu Sa đan trong dây lưng, cũng là thứ Giáo Hoàng Bệ Hạ đích thân giao cho hắn.
Cho dù Thánh Quang Thuật không cứu được người, có bình Chu Sa đan này tồn tại, hẳn là cũng rất khó chết người.
Dĩ nhiên, người đã chết thì không thể nào sống lại được nữa.
Ti Nguyên đạo nhân nhìn lão đạo bên tường đổ, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.
Vị lão đạo này có chút khô gầy nhỏ thấp, tóc trắng đã loạn, cả người đầy máu.
Người dù cường đại đến cỡ nào, sau khi chết cũng sẽ có vẻ rất nhỏ yếu.
Hắn biết lai lịch cùng thân phận của lão đạo này.
Lão đạo này là đối tượng mà hắn cùng Lăng Hải chi vương trước đó kiêng kỵ nhất.
Mấy năm qua, Thiên Tài điện phái rất nhiều người quan sát Trường Xuân quan ở Lạc Dương, nhất là lão đạo này.
Lão đạo vừa rời khỏi Lạc Dương, hắn cùng với Lăng Hải chi vương đã biết, cả đêm báo cho Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh khi đó còn đang luyện kiếm trong thạch thất, không có bất kỳ thái độ gì.
Cho tới tận hôm nay, Ti Nguyên đạo nhân mới biết, thì ra Giáo Hoàng Bệ Hạ đã có sắp xếp trước rồi.
Tầm mắt của hắn rơi vào lông mày đứt đoạn của vị lão đạo kia.
Nơi đó vẫn lưu lại chút kiếm ý.
Kiếm ý giống như từng đoạn tơ liễu, rất nhỏ bé, lại vô cùng rõ ràng.
Bị gió rét phất một cái, tự nhiên sinh ra cảm giác lạnh thấu xương.
Có thể giết chết lão đạo này, thích khách kia lại đáng sợ cỡ nào?
Nghĩ tới vệt màu xanh sâu trong gió tuyết lúc trước, hắn khẽ nhíu mày, nghĩ thầm Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Lưu Thanh rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Vào lúc này, trong phế tích bỗng nhiên xuất hiện ba người.
Ti Nguyên đạo nhân không giật mình, cũng không toát ra vẻ cảnh giác, rõ ràng trước đó đã biết được mọi chuyện trong địa đạo dưới phòng khách.
Hắn hướng hai vị đạo cô hành lễ, nói: “Bái kiến hai vị tiền bối.
”
Hoài Thứ trầm giọng nói: “Các ngươi đã quyết định động thủ, vì sao trước đó không nói rõ cho Thánh Nữ?”
Vị đạo cô tính tình hào phóng, lại có vẻ táo bạo này, rõ ràng tâm tình thật sự không vui.
Nếu như Ti Nguyên đạo nhân không phải là cự đầu Quốc Giáo chấp chưởng Thánh đường, chỉ sợ nàng sẽ biểu hiện càng thêm tức giận.
Ti Nguyên đạo nhân cười khổ nói: “Ta cũng chỉ mới biết sắp đặt của Giáo Hoàng Bệ Hạ trước khi đến nơi này.
”
Nghe lời này, Hoài Thứ giật mình, ngay cả Hoài Nhân cũng có chút bất ngờ.
Ti Nguyên đạo nhân biết rất khó giải thích rõ, không nhiều lời nữa, nhìn về người còn lại.
Có ba tên đạo nhân Trường Xuân quan trợ giúp, Trần Lưu Vương vẫn không thể đi tới Lạc Thủy, cách Hán Thu thành lại càng xa ngàn dặm.
Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, trên người có chút vết máu, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Ti Nguyên đạo nhân có chút bội phục, sau đó lại một lần nữa cảm thấy Giáo Hoàng Bệ Hạ an bài có thể không ổn chút nào.
.