Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 587: 587: Ý Loạn Tình Mê





Sở Tương Tương đạp chân lên nước sông, cưỡi sóng bay cao, đi tới bên cạnh Hứa Ứng nói: “Phụ thần có nói, đúng là Tiên giới cũng có một khe nứt.

Nhưng khe nứt đó đã bị Tiên giới phong ấn.


Người còn nói lúc trước khi còn chưa bị phong ấn có thể đặt chân lên Tiên giới.”Hứa Ứng nhìn lên, quan quan sát vết nứt thời không bị phong ấn kia, trong vết nứt có hào quang màu vàng tỏa ra, trong hào quang lại có tiên quang lưu chuyển, tạo thành phù văn tiên đạo.Những phù văn tiên đạo này phong tỏa khe nứt ở Tiên giới.Y định bay theo hướng khe hở kia, nhưng cho dù y có bay với tốc độ nhanh đến đâu, bay bao xa đi nữa, từ đầu đến cuối vẫn cách khe nứt Tiên giới một đoạn.Cảnh tượng này khiến hắn không khỏi nhớ lại lúc mình cướp đoạt phù văn Trấn Ma được thờ cúng.Khi đó y cũng định bay qua Thần Kiều của Bắc Thần Tử tới Ngọc Kinh thành, nhưng mãi vẫn không thể bay tới Ngọc Kinh.Bắc Thần Tử nói chỉ có Nguyên Thần tiên nhân mới có thể đặt chân lên Ngọc Kinh thành, không thành tiên thì vĩnh viễn không thể tiếp cận Ngọc Kinh.Mà vết nứt dẫn tới Tiên giới của Thương Ngô Đại Đế cũng vậy, chỉ e không thành tiên nhân thì vĩnh viễn không thể tới gần vết nứt này.“Trên Côn Lôn sơn cũng có một động thiên nối tới Tiên giới, bây giờ động thiên kia cũng bị Tiên giới phong ấn.”Hứa Ứng đột nhiên nhớ lại, Tây Vương Mẫu đã từng nói với y, khi thần lực Côn Lôn sơn cường thịnh nhất, có tới hơn mười động thiên nối thẳng tới Tiên giới, như mười cái giếng hấp thu năng lực của Tiên giới, hóa thành Dao Trì tiên thủy.Động thiên Côn Lôn cũng giống như khe nứt Thương Ngô, không thành tiên thì không thể tới gần, không cách nào bay qua.“Nhưng điểm kỳ lạ là Bỉ Ngạn Minh Hải trên Minh Hải, đại đạo sản sinh tiên dược hồn phách, lại rất giống với động thiên ở Côn Lôn và khe nứt Tiên giới của Thương Ngô.”Hứa Ứng suy tư nói: “Vì sao lại như vậy?”Sở Tương Tương thấy y đột nhiên suy nghĩ xuất thần, vội vàng xua tay trước mặt y.Hứa Ứng lẩm bẩm: “Bắc Âm Đại Đế nói với ta, nếu đi qua mặt biển tới Bỉ Ngạn Minh Hải thì vĩnh viễn không thể đi tới Bỉ Ngạn.

Tương Tương, Bỉ Ngạn Minh Hải cũng tương tự như Tiên giới, thế chẳng phải...”Sở Tương Tương vội vàng vứt bỏ tạp niệm, dò hỏi: “Chẳng phải sao?”“Chẳng phải Tiên giới thật ra là Bỉ Ngạn của thế gian chúng ta?”Hứa Ứng quay đầu lại, nhìn thẳng vào hai mắt cô, nói: “Nếu Tiên giới là Bỉ Ngạn của phàm giới, thế chẳng phải chúng ta cũng có thể mở động thiên như lục đại Bỉ Ngạn, mở được động thiên Tiên giới?”Sở Tương Tương bị y nhìn, trái tim đập thình thịch loạn nhịp, gương mặt nóng bừng lên, vội vàng ổn định lại tâm thần nói: “Thân thể có lục bí, nhưng không có bí tàng Tiên giới!”Hứa Ứng như bừng tỉnh, cười nói: ”Tương Tương, cô nói rất có lý.”Y ngẩng đầu nhìn lên khe nứt Tiên giới, đột nhiên cười nói: “Có điều, tuy ta không tìm được bí thuật Tiên giới trong thân thể, nhưng ta biết phù văn tiên đạo trên phong ấn này.

Mở phù văn tiên đạo, đánh cắp tiên khí cũng không phải là khó.”Hứa Ứng chỉ nhìn phù văn tiên đạo phong ấn khe nứt Tiên giới một cái là hiểu rõ ý nghĩa của nó.

Phù văn tiên đạo này kém xa phù văn tiên đạo phong ấn y, vì vậy phá giải không khó.Y hoàn toàn chắc chắn bản thân có thể mở được phong ấn.Sở Tương Tương vừa mừng vừa sợ, lại lập tức buồn bã lắc đầu nói: “Cho dù chúng ta mở được phong ấn cũng không thể tới gần khe nứt.


Không tới gần thì không thể phá giải được.”Hứa Ứng lấy một cái bình ngọc ra, đi tới bên cạnh thi thể Thương Ngô Đại Đế, nói: “Nếu cứu sống lệnh tôn thì có thể mở được phong ấn.”Sở Tương Tương ngơ ngác: “Ngươi...”Hứa Ứng đổ Dao Trì tiên thủy vào miệng thi thể Thương Ngô Đại Đế, lẳng lặng chờ đợi Dao Trì tiên thủy có hiệu quả.Sở Tương Tương vẫn đang đờ đẫn: “Hắn không quan tâm tới thân thể ta hay sao?”Cô ngây ngốc một hồi, theo lời Thương Ngô Đại Đế, chắc chắn Hứa Ứng sẽ giở công phu sư tử ngoạm, không chỉ đòi cưới cô mà còn bắt chẹt một khoản đồ cưới lớn mới chịu đưa ra Dao Trì tiên thủy.Còn lần này Thương Ngô Đại Đế ra ngoài chính là để nịnh nọt con rể, mạo hiểm dùng Nguyên Thần bản thân quyết tử chiến với na tổ.Nhưng bây giờ dường như Hứa Ứng không nhắc tới bất cứ yêu cầu gì, cứ thế lấy Dao Trì tiên thủy ra cho Thương Ngô Đại Đế uống vào!Trong thân thể Thương Ngô Đại Đế đột nhiên có sinh mệnh lực hùng hồn bộc phát, chỉ trong chớp mắt đã kéo tới khắp nơi trong cơ thể, xuyên qua từng vực sâu của Chư Thiên Vạn Giới!Trong những vực sâu đó, ánh lửa dâng trào, thân thể khổng lồ quay cuồng trong tầng dung nham, thần lực cổ xưa đã ngủ say đang chậm rãi khôi phục!Còn lúc này Nguyên Thần Thương Ngô ở thế giới Hoàng Long xa xôi cũng cảm ứng được thần lực bản thân thức tỉnh, thân thể bản thân khôi phục!“Tương Tương, con gái ngoan của cha!”Hắn cảm động khó tả, trong lòng ngổn ngang, hạ giọng nói: “Trong hai ngày qua, chắc chắn Tương Tương đã phải nỗ lực rất nhiều...”Thân thể khôi phục nhưng Nguyên Thần vẫn đang quyết đấu với Na Để, trong lúc nhất thời không thể chạy về bí cảnh Thương Ngô.Trong bí cảnh, Hứa Ứng phục sinh Thương Ngô Đại Đế, nhưng mãi vẫn không thấy hắn tỉnh lại.

Sở Tương Tương cười nói: “Nguyên Thần của cha ta đang ở ngoài, trong thời gian ngắn không thể về được.

Ngươi cứ gọi ta là Tương Tương, ta gọi ngươi là A Ứng.


Ta đưa ngươi ra ngoài một chút!”Cô kéo tay Hứa Ứng bước lên trước hai bước, đột nhiên tung người nhảy lên, mang theo Hứa Ứng bay lên không trung.Dưới chân hai người có nước Tương Giang chảy lên, nước sông cuồn cuộn dâng cao, sóng trên sông nâng hai người bay vào không trung, xuyên qua một khe hở bên cạnh Thương Ngô Đại Đế.Nước sông Tương Giang chở hai người bọn họ phi thăng trong khe nứt thời không, xuyên qua giữa vực sâu, dần dần ra ngoài vực sâu.Bên ngoài vực sâu là một thế giới khác, hai bên có đồng ruộng, có thần long chui ra từ dưới bùn đất của đồng ruộng, vẩy bùn đất trên người, hô mưa gọi gió, cày đất làm ruộng.Bên cạnh đồng ruộng, có thôn dân đang đốt hương cầu chúc, dâng lên vật tế.Nước sông Tương giang mang theo Hứa Ứng và Sở Tương Tương bồng bềnh trên không trung, dần dần hạ xuống, xuyên qua bờ ruộng ngang dọc.

Chỉ thế trong làng xóm của thế giới này, các thôn dẫn lễ bái các loại thần linh, nhưng thần linh này cũng làm việc theo lời cầu nguyện của thôn dân.Hứa Ứng chưa bao giờ thấy cảnh tượng kỳ dị này, có thể coi là phong cảnh kỳ lạ nơi đất khách.Nước sông Tương Giang chở bọn họ về bí cảnh Thương Ngô, xuyên qua một khe hở thời không khác.Hai người tới một vùng biển rộng, vực Thương Ngô xuất hiện dưới đáy vùng biển không biết tên này.Có con cá lớn bơi qua bên cạnh bọn họ, con mắt to tròn xanh thẳm, Sở Tương Tương mang theo Hứa Ứng đi lên trên trán con cá, con cá chở bọn họ bơi qua vực sâu, như phi hành trên bầu trời.Con cá lao ra ngoài vực sâu, ra sức bơi lên trên, đột nhiên nhảy khỏi mặt biển, hóa thành một con rồng àmu trắng bạc, chân đạp tường vân bay lượn trên trời.Trên đâu rồng, Sở Tương Tương hưng phấn tới mức giang hai cánh tay, nghênh đón làn gió biển mằn mặn..