Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 451: 451: Tiên Kiếm Tru Thần 1





“Cái con chim dã man này!”Cõi âm, trong mặt trời lụi tàn vang lên tiếng hừ tức giận của hắn, tiếp đó lại có hơn mười con Hàn Nha bay khỏi mặt trời, qua núi qua đèo, qua sông qua hồ, đi tới đầm lầy.“Kim Bất Di, nghe ta nói một câu...”“Quấy nhiễu giấc mộng đẹp của ta mà còn định lưu lại di ngôn? Đao của ta đâu rồi?”Cõi âm, tồn tại vĩ đại trong mặt trời nổi giận, đột nhiên kéo xiềng xích, rung mạnh, bộ xương Kim Ô đổi hướng bay về phía dương gian!Những nơi mặt trời lụi tàn đi qua, trời đất trở nên u ám mông lung, âm phong thổi qua, vô số hài cốt trong mộ địa dồn dập leo ra, vừa múa vừa hát.

Đợi tới lúc mặt trời bay qua, chúng mới mất đi sức sống, dồn dập ngã xuống đất.Bộ xương Kim Ô kéo mặt trời lùi tàn tới Vân Mộng trạch, mặt trời đen cực kỳ khủng khiếp.Khoảnh khắc sau bộ xương Kim Ô và mặt trời lụi tàn cùng chạy vào trong giấc mơ của Kim Bất Di.


Một thân hình hùng vĩ mang theo tro giấy vô tận đứng thẳng lên từ mặt trời lụi tàn, giọng nói uy nghiêm vô tận: “Kim Bất Di, ta tới báo mộng, truyền đạo pháp cho ngươi, ngươi chém ta một đao thử xem!”Kim Bất Di trong giấc mơ cười nói: “Ta không đánh được ngươi, thôi độ lượng một chút.”Đông Nhạc hừ một tiếng, để lại phân thân tro bụi nói: “Ta truyền chân kinh cho ngươi, để ngươi kéo dài tuổi thọ, ngươi không được động đao với ta!”Kim Bất Di ngoan ngoãn nghe lời.Bộ xương Kim Ô kéo mặt trời lụi tàn ra khỏi cõi mộng, quay về cõi âm.Nhưng lần này Đông Nhạc lại đau đầu, Kim Bất Di quá già, thường lãng quên nội dung của Đại Nhật chân kinh, cho dù có nhớ thì khi vận hành công pháp lại quên phải vận hành mấy chu thiên.Đôi khi nó luyện một hồi rồi quên cả luyện.Phân thân Đông Nhạc dạy nó mấy tháng liền, không nhịn được phát điên, cực kỳ tức tối.

Bản thể Đông Nhạc cũng không chịu nổi phiền phức, bèn nói với bộ xương Kim Ô: “Cho ngươi nghỉ đấy, về mà dạy nó đi.”Hắn tháo dây buộc bộ xương Kim Ô ra, bộ xương Kim Ô vỗ cánh bay lên, không lâu sau bộ xương bay tới Phù Tang thụ, nhẹ nhàng hạ xuống trên cây.Từ xa nhìn lại, trên gốc thần thụ mấy vạn trượng này có hai con chim khổng lồ đang đậu, một lớn một nhỏ.Con lớn là bộ xương Kim Ô, còn lớn hơn Phù Tang thụ, con nhỏ chính là Kim Bất Di.Kim Bất Di nhìn bộ xương Kim Ô, ánh mắt lấp lóe ánh sáng gian xảo, một lúc lâu sau mới nói: “Ngài là chí thân của ta ư?’“Đúng vậy, con của ta.”Thần thức của Kim Ô kia xao động, nói không nhanh không chậm: “Trong thời Thương Thang, ta đã sinh ra con, đặt ở chỗ Hứa Ứng có thể với tới.

Ta thấy hắn nhón ngón chân, nâng con ra khỏi tổ chim, ôm vào trong lòng rồi cẩn thận trèo xuống.


Khi đó, ta mới có thể yên tâm tạ thế.”Bộ xương Kim Ô vỗ cánh, bay về phía mặt trời: “Con trai, đi theo ta, ta dẫn con đi tu hành.”Sau lưng nó, Kim Bất Di cao tuổi vỗ cánh, bám theo nó, bay về phía mặt trời.---------------Hứa Ứng đi tới trước Thiên Thần điện, chỉ thấy nơi này cực kỳ bừa bộn, đâu đâu cũng có tượng đá vỡ nát, trên núi còn bị bao phủ bởi máu thịt mục nát.Nơi này tràm ngập khí tức Thiên đạo, khiến đầu óc người ta xuất hiện tiếng tụng niệm quỷ dị, làm rối loạn thần trí, khiến tinh thần phát điên.Quả chuông phát ra tiếng kêu leng keng, dùng đạo tượng của bản thân đối chọi lại quấy nhiễu của Thiên đạo, tránh cho bọn Hứa Ứng bị Thiên đạo ảnh hưởng tới tâm trí.“Hình như là máu thịt của ngoại thần ở vùng đất Thiên Khiển.”Hứa Ứng ngồi xổm xuống kiểm tra một tảng thịt đã mục nát, máu thịt này bị thần thông Thiên đạo đánh trúng, xóa bỏ tất cả sinh cơ.“Chắc là một Thiên thần hạ phàm, nhưng vì sao lại nảy sinh xung đột với Thiên Thần điện?”Y từng mắt thấy máu thịt của ngoại thần ở vùng đất Thiên Khiển sinh ra từng quái vật hình bảo tháp, trong bảo tháp còn mọc ra từng con mắt, cho nên không lạ lẫm gì với ngoại thần này.Ngoại thần này từng là Thiên Số Thượng Thần ở thế giới Thiên Đạo.

Hứa Ứng lấy được phù văn Thiên số, có một phần là tới từ khác, phần còn lại tới từ Thiên Số Thượng Thần hiện tại.Nhưng đối với Hứa Ứng mà nói, hai vị Thiên Số Thượng Thần đều là loại mù chữ, phù văn Thiên đạo trên người bọn họ có rất nhiều sai lầm.“Chẳng lẽ Thiên thần của Thiên Thần điện bắt được Thiên Số Ngoại Thần, đem hắn tới đây xử tử?”Hứa Ứng đi vào cửa Thiên Thần điện, cửa vẫn còn, nhưng chỉ còn lại cái khung.Trong điện, địa điểm phi thăng khí thế hùng vĩ cũng bị đánh tan tành, bầu trời như từng bị lửa thiêu, còn hiện màu đỏ máu, thậm chí có nhiều chỗ còn thấy máu thịt đỏ thắm treo trên vòm trời.Thần thụ nguy nga trong điện đã gãy, tán cây khổng lồ đổ rạp, vô số đá vụn và máu thịt rơi vào vực sâu bên dưới.Hứa Ứng đi dọc lối đi, hai bên là vách núi cheo leo.Con đường này cũng bị đánh gãy, tạo thành từng đoạn cầu gãy, cây cầu có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, khiến người ta rơi vào vực sâu vạn trượng.Ở đây Thiên đạo quấy nhiễu càng ác liệt, nhưng quả chuông xưa đâu bằng nay, tiếng chuông vang lên khe khẽ, Hứa Ứng và Ngoan Thất đều không cảm thấy khó chịu .“Ngài chuông đúng là lợi hại hơn hẳn trước kia.” Hứa Ứng thầm khen.Bên dưới vách đá hai bên thi thoảng có hào quang rực rỡ lóe lên, đó là máu thịt của ngoại thần diễn sinh ra bảo tháp máu thịt, ánh mắt bọn chúng phóng ra ánh sáng, đang đồ sát xương khô dưới vách núi.Bộ xương bên dưới vách núi là những người chết trong Thiên Thần điện.Những người này bị Thiên đạo quấy nhiễu, chết oan chết uổng, hóa thành xương khô nhưng không biết bản thân đã chết, vẫn đang giãy dụa dưới đáy vực.Xương khô có thể chết trong Thiên Thần điện cũng không phải loại tầm thường, đều là luyện khí sĩ và na sư định xông vào cõi âm theo đường này, sau khi chết vẫn có thực lực cường đại.Bọn chúng nhào tới bảo tháp máu thịt, lôi kéo máu thịt trên tháp, đắp lên người mình.Ngoan Thất rùng mình mấy cái liền, lẩm bẩm: “Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?”Hứa Ứng quan sát xung quanh, phỏng đoán: “Chắc chư thần trong Thiên Thần điện bị Thiên Số Ngoại Thần công kích, bọn họ không cách nào để chân thân giáng lâm, chỉ có thể truyền một phần lực lượng giáng lâm vào trong tượng đá hoặc hiển hóa một phần thân thể.

Thực lực hai bên chênh lệch không nhiều, nhưng vẫn là Thiên Số Ngoại Thần mạnh hơn, giết sạch Chính Thần Thiên đạo.


Chẳng trách những Thiên thần này không tới gây sự với ta tiếp.’Gần đây y còn lấy làm lạ, không biết vì sao lại sóng êm gió lặng, không ngờ sào huyệt Thiên Thần điện bị người ta đánh hỏng, khiến Thiên thần không cách nào giáng lâm.Hứa Ứng khen: “Vị ngoại thần này đúng là anh hùng can đảm, một mình đấu với Thiên Thần điện, khiến người ta khâm phục.”Y lại không biết, vốn dĩ Thiên Số Ngoại Thần tới là để chiếm sào huyệt Thiên Thần điện, không ngờ chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, Kim Bất Di đã giết sạch đám tượng đá Chu Thiên Chính Thần.Đám Chu Thiên Chính Thần đành phải thông qua Thiên Thần điện giáng lâm vào tượng đá, không ngờ lại gặp Thiên Số Ngoại Thần tới đây cướp nhà.Hai bên gặp mặt, đương nhiên phải đánh tới long trời lở đất.Hứa Ứng ra khỏi Thiên Thần điện, ngoài điện là dương gian, ánh nắng chiếu xuống, vô số cây cối khô héo lọt vào tầm mắt bọn họ..