Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 276: 276: Giáng Tiên Kỳ Chu 2





Giáo xương gậy xương trong tay các thôn dân dồn dập mọc ra máu thịt, không cách nào nắm chắc được!Thậm chí cả thân thể của các thôn dân cũng bắt đầu sinh trưởng một cách kỳ quái, có người mặc mọc thêm mặt, có người tim mọc thêm tim, có người hình thể lớn hơn trước ba đến năm lần, người đầy thịt thừa!Thôn dân từ già hơn tám mươi tuổi cho đến trẻ con lít nhít, tất cả đều bị na thuật khống chế!Đại na này thi triển Nguyên Thần Nê Hoàn của Chu gia từng xưng bá thiên hạ, sau khi Chu gia bị hủy diệt, rất nhiều bí mật bất truyền rơi vào tay các thế gia khác!“Giết bọn chúng!”Đại na kia cười lạnh một tiếng, cất bước đi về phía Giáng Tiên Kỳ Chu, ánh mắt nóng rực: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không để lại một ai!”Sau lưng hắn, đám na sư Chu gia vội vàng lao tới, phát động kiếm khí trong hộp kiếm, chém về phía đám thôn dân, kiếm quang lấp lóe, đâm cả vào một đứa bé đang bị dị hóa!Mẹ của đứa bé đang ở ngay bên cạnh nhưng bị sợi rễ quấn quanh, thân thể cũng biến thành dị dạng, cố gắng giãy dụa, miệng ư ư liên tục, nhưng không kịp cứu con trai mình!Còn trước bệ đất kia, thôn dân trẻ tuổi đang được Giáng Tiên Kỳ Chu chữa trị vết thương, Giáng Tiên Kỳ Chu đúng là thần diệu, kéo hắn lại từ bờ vực tử vong.Hắn giãy dụa đứng dậy, đang định nghênh tiếp đại na Chu gia kia.Đại na Chu gia chắp hai tay sau lưng đi tới, ánh mắt kỳ dị, mỉm cười nói: “Bị cắt đứt yết hầu mà vẫn chữa trị được, không hổ danh tiên thảo.

Thế thì cắt đứt đầu rồi ngươi có gắn lại được không?”Hắn hất nhẹ đầu một cái, một sợi tóc như kiếm lướt qua cổ thanh niên kia, cả cái đầu lớn bay thẳng lên.Hắn là đại na, đối thủ là một gã nông thôn chỉ có thân thể cảnh giới Khấu Quan kỳ, giết chết chẳng dễ như trở bàn tay?Đại na Chu gia mỉm cười, đi thẳng về phía Giáng Tiên Kỳ Chu, nhưng cái đầu của thôn dân trẻ tuổi lại bay về phía cổ, chỗ đứt có mầm thịt mọc ra, nối liền với cổ.Đại na Chu gia trợn tròn hai mắt, chỉ thấy đầu của thôn dân trẻ tuổi đã nối lại với thân thể, thật sự sống lại!“Là ai?’Hắn đột ngột xoay người, chỉ thấy một thân hình khác đang chặn giữa na sư Chu gia và thôn dân.


Tất cả kiếm khí đột nhiên ngưng bặt trên không trung, lù lù bất động, mặc cho đám na sư Chu gia điều khiển tới đỏ bừng cả mặt, ra sức phát động hộp kiếm nhưng không thể làm kiếm khí nhúc nhích chút nào!”“Hứa Ứng Hứa yêu vương!”Khóe mắt đại na giật một cái, cười lạnh nói: “Hứa Ứng, chuyện của Chu gia ta mà ngươi cũng định nhúng tay vào?”“Cạch!”Từng luồng kiếm khí đang bất động trên không trung đột nhiên quay trở lại, bay vù vù xung quanh đám na sư Chu gia rồi rung động leng keng chui vào hộp kiếm!Thân thể từng na sư Chu gia lung lay, ngã nhào xuống đất, chết oan chết uổng!Hứa Ứng phất ống tay áo, xoay người lại, đối mặt trực diện với đại na Chu gia kia, từng hồn phách sau lưng đóng lại lộc cộc.Ngay khoảnh khắc thân hình y chuyển động, những thôn dân bị biến dạng đã khôi phục như thường.

Xét về na thuật Nê Hoàn, Hứa Ứng nhận được chân truyền của Chu Tề Vân, na thuật Nê Hoàn của đại na Chu gia so với y thì khác nào một trời một vực.Đại na sư Chu gia khóe mắt run rẩy, cười lạnh nói: “Hứa Ứng, cho dù ngươi là thần tiên bất lão...”Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Hứa Ứng đi tới trước người hắn, giơ quyền đánh tới.


Đại na Chu gia hét lớn, tầng tầng động thiên mở rộng sau lưng, các loại bí tàng Ngọc Trì, Giáng Cung và Nê Hoàn, động thiên có nhiều có ít, nhiều nhất là bí tàng Ngọc Trì có tới năm động thiên, ít nhất là bí tàng Nê Hoàn cũng có bốn động thiên!Hắn còn tu luyện pháp môn luyện khí, sau lưng hiện lên khu vực Hi Di, đã tu luyện tới Khấu Quan kỳ, pháp lực hùng hồn!Đạo pháp thần thông của hắn bộc phát, năm ngón tay giang rộng, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp phong ấn trải về phía trước, nhắm thẳng tới Hứa Ứng!Nắm đấm của Hứa Ứng đánh tới, một quyền này xuyên qua tất cả phong ấn, đánh năm ngón tay hắn gãy gập ra đằng sau, toàn bộ cánh tay đột nhiên nổ tung!“Ầm!”Nắm đấm của Hứa Ứng giáng thẳng lên mặt hắn, da mặt và ngũ quan của hắn dính vào sau ót, óc não bắn tung ra ngoài.“Thất gia dặn ta, sau khi giết người mới nói lý với thi thể.”Hứa Ứng rút nắm đấm máu me đầm đìa ra khỏi mặt đại na Chu gia, lại lau tay vào thi thể, thản nhiên nói: “Ta muốn nói là, các ngươi coi ta là người chết à?”Y xoay người lại, nhìn về phía đám na sư đang rục rịch bên ngoài thôn, lửa giận trong lòng rực cháy, nói với thi thể đại na Chu gia: “Ngươi mà xứng dùng na thuật Nê Hoàn của Chu gia? Để ta dạy ngươi thế nào mới là pháp môn chân chính!”Chu Trung Toàn sắc mặt hung ác, đột nhiên phất tay, một loạt na sư Chu gia đánh tới, trong đó có cả đại na và trưởng lão Chu gia nấp trong đám người, chuẩn bị cho Hứa Ứng một đòn trí mạng!Na sư Chu gia đang tấn công phía trước đột nhiên cảm thấy thân thể nhanh chóng suy yếu, chỉ trong chớp mắt đã gầy như que củi, mái tóc trắng xóa, ai nấy đổ gục xuống đất, không thể động đậy!Cùng lúc đó, phòng ốc trong thôn trang dao động kịch liệt, phát ra tiếng vang long trời lở đất.

Phòng ốc đó thoát khỏi đất đá, mọc ra máu thịt, hóa thành từng quái vật khổng lồ, rõ ràng là viễn cổ cự thú được na thuật Nê Hoàn của Hứa Ứng phục sinh!Cự thú lao thẳng về phía đám na sư Chu gia!Na sư Chu gia sắc mặt trắng bệch, nhìn cự thú không rõ tên lao tới, không biết nên làm sao cho phải!Tước đoạt sinh mệnh, ban phát sinh mệnh, đây mới là pháp môn chân chính của !Đám đại na và trưởng lão Chu gia thấy vậy không thể giấu mình được nữa, dồn dập mở rộng động thiên, đối phó với đám cự thú lao tới.Đột nhiên Chu Trung Toàn lao lên phía trước, quỳ sụp xuống đất, giơ cao hai tay cười ha hả nói: “Tỷ phu, chỉ là hiểu lầm thôi! Dừng tay, tất cả mọi người dừng tay! Tỷ tỷ, tỷ mau tới giải thích cho tỷ phu đi, chỉ là hiểu lầm thôi!”Chu gia đi tới, đang định lên tiếng thì thấy đám cự thú dồn dập thối lui, trở lại thôn trang, lại hóa thành từng bộ xương khô nằm rạp dưới đất.Hứa Ứng đi qua Chu Hồng Y, bước tới trước, đến thẳng phía trước chiếc xe tù phủ vải trắng, thản nhiên nói: “Lão thần tiên, thân ở trong ngục tù thì đừng có nói năng linh tinh, gây thêm sóng gió.”"Ha ha ha ha!"Khí tức trong xe tù khuấy động, miếng vải đen đột nhiên chia năm xẻ bảy.


Chỉ thấy trong xe tù là một ông lão tóc trắng bê bết máu, mái tóc bay lượn, tứ chi giãy dụa tới mức xiềng xích rung động ầm ầm, sắc mặt dừ tợn nói: “Nhãi con, ngươi đang nói chuyện với ta đấy à?”Khí tức của lão bộc phát tới đỉnh điểm, quét sạch áng mây trên bầu trời, rồi chỉ thoáng chốc sau mây đen dầy đặc, sấm sét dữ dội!“Ầm!”Một tia chớp giáng xuống, chiếu sáng bốn phương, khiến mọi người đều hoa mắt.Trước mặt Hứa Ứng, xe tù, thôn trang, na sư Chu gia, na sư Quách gia, thành đá đằng xa, mọi thứ đều biến mất, không thấy Vân Mộng trạch cũng chẳng thấy cả trời đất này!Y chỉ cảm thấy tứ chi đau nhức kịch liệt, cúi đầu nhìn lại mới thấy từng cái móc sắt khổng lồ đang chui vào đầu vai và xương bánh chè của mình, móc nhọn kéo theo cả tảng máu thịt.Y đau tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, thân thể cứng đờ, không thể động đậy.Sau bốn móc sắt lại xiềng xích, rung chuyển dữ dội, treo y lên trên.Từng cây cột sắt bay tới, rung động ầm ầm, ghép thành một lồng giam, giam cầm y vào trong.

Hứa Ứng bị treo trong lồng như hình chữ đại.“Nhãi con!”Gương mặt của lão già kia càng lúc càng lớn, thân thể càng ngày càng cao, giơ bàn tay lên.

Hứa Ứng và xe tù đều nằm trong lòng bàn tay hắn.Lão già kia đầu đội trời chân đạp đất, thân thể hùng vĩ không gì sánh được, sắc mặt châm chọc, giọng nói vang dội trong đầu Hứa Ứng: “Lũ nhóc không biết trời cao đất dày, phải trừng trị một chút! Ta xóa thị giác hồn phách của ngươi, cho ngươi biết thế nào là có mắt không tròng, không biết cao nhân tiền bối, sau này làm người mù đi!”Hứa Ứng nhìn hai ngón tay hắn đâm về phía mình, đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Ngươi nói là xóa thị giác hồn phách của chúng ta, tức là tất cả chỉ là ảo ảnh ngươi tạo ra nhắm vào hồn phách của ta!”Lão thần tiên tóc trắng đưa hai ngón tay đâm vào mắt Hứa Ứng, cười ha hả nói: “Lũ na sư các ngươi luyện khí không luyện hồn, ngươi đỡ được thần thông hồn phách của ta chắc?”“Rắc! Rắc!”Hai ngón tay lão đâm vào hai mắt của hồn phách Hứa Ứng, như đâm vào tường đồng vách sắt, xương ngón tay lập tức gãy gậy, vang lên tiếng nổ đùng đùng, hóa thành hai luồng khói tiêu tan!Ảo ảnh trước mặt Hứa Ứng biến mất, thấy mình vẫn đứng trước xe tù, còn lão thần tiên tóc trắng vẫn trong xe tù.


Giờ phút này lão thần tiên tóc trắng đau tới mức lăn lộn trong xe, kêu rên liên hồi, tiếng kêu cực kỳ thê lương.“Lão thần tiên, nể tình ngươi đang trong nhà tù, lần này chỉ bẻ hai ngón tay ngươi.”Hứa Ứng ngồi xổm bên xe tù, nhìn lão già tóc trắng kêu la thảm thiết bên trong, nói nhỏ: “Lần sau sẽ vặt đầu ngươi xuống, rõ chưa?”Y đứng dậy, đi giữa ánh mắt đám người, trở lại bên cạnh Ngoan Thất, nhẹ nhàng hạ xuống đầu con rắn lớn.“Thất gia, hai chữ nhà tù này ta dùng có đúng không?” Thiếu niên thầm thấp thỏm, nhỏ giọng nói.Ngoan Thất nói: “Lần này ngươi không dùng sai.

A Ứng, hai năm nay ngươi theo ta học văn học chữ, càng ngày càng có văn hóa.”Hứa Ứng mỉm cười: “Vẫn là Thất gia dạy dỗ tốt.”.