Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 105: 105: Chủ Nhân Hòe Hoa Cung 1





Trên cây hòe lớn, Ngoan Thất lại leo lên chỗ tán cây giao nhau, vừa hít thở thổ nạp vừa tích lũy lực lượng, chuẩn bị Khấu Quan, vừa lẳng lặng chờ lần lột xác thứ hai tới.“Con rắn thối, lần lột xác này ngươi có lột xác thành người không?” Quả chuông hỏi.Ngoan Thất rất chờ mong, cười nói: “Đại yêu tu thành yêu vương là có thể biến thành người.

Khi ta tu thành yêu vương, do uống quá nhiều máu rồng nên mới bị trì hoãn.

Nhưng đây là lần thứ hai lột xác, chắc chắn sẽ biến thành người.”Quả chuông lập tức thấy hứng thú: “Tuy A Ứng truyền cho ngươi Thái Âm Nguyên Dục công, nhưng ngươi có thấy mình đã tìm hiểu thấu đáo không? Nếu chỉ lĩnh hội được Thái Âm thôi thì rất có thể sẽ biến thành nữ.


Thậm chí có thể là một thân thể hai giới tính!”Ngoan Thất sợ hết hồn, trong lòng thấp thỏm, tâm thần bất an.Quả chuông vội vàng quát: “Ngươi đang tiến vào Khấu Quan kỳ, gõ mở Vĩ Lư huyền quan, tâm không chí thành, huyền quan không mở! Mau mau thu liễm tâm thần, đừng nghĩ tới chuyện biến thành nam hay nữ nữa, cứ thuận theo tự nhiên!”Ngoan Thất vội vàng kiềm chế suy nghĩ.Quả chuông bay vài vòng quanh hắn, lay động nhẹ nhàng, phát ra tiếng chuông ngân, giúp hắn tĩnh tâm, thầm nghĩ: “Chuyện này phải trách ta, nếu ta không đề cập tới chuyện biến thành nam hay thành nữ, hắn cũng chẳng suy nghĩ lung tung.

Chỉ mong lần này có thể biến hóa thành công!”Hương hoa nồng nàn khắp bốn phía, thiên địa nguyên khí cực kỳ dồi dào, vì vậy không cần dùng đại dược, trong hương hoa hòe cũng có thể khấu quan đột phá.Màn đêm đã buông xuống lúc nào chẳng hay, Nại Hà tuôn trào, quả chuông bảo vệ Ngoan Thất, đột nhiên cảm thấy thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

Từ sau khi tới Hòe Hoa cung, đây là lần đầu tiên nó ở bên ngoài vào ban đêm, vì vậy không biết buổi tối lạnh lạnh lẽo đến vậy.Nó vội vàng đẩy Ngoan Thất ra cạnh hố lửa, tránh cho Ngoan Thất bị đông cứng.Đúng lúc này, dưới chân cây hòe lớn, bên bờ kia Nại Hà, đột nhiên có từng điểm quỷ hỏa tập hợp lại, trôi nổi bồng bềnh, bay về phía cây hòe lớn.“Kỳ quái...”Quả chuông cảm ứng tỉ mỉ, thân chung rung động một cái.

Những luồng quỷ hỏa lao về phía cây hòe lớn là vô số quỷ binh cõi âm cưỡi ngựa cao to, khoác áo giáp mục nát!Đội ngũ quỷ binh cõi âm này cực kỳ chỉnh tề, không chỉ cưỡi bộ xương ngựa mà còn cưỡi ngưu ma to lớn, cưỡi xương rồng, xương phượng.Lại có âm binh vác cây cờ lớn rách rưới, lá cờ đón gió bay phất phới, âm phong thổi qua lá cờ, chỉ thấy có rất nhiều sinh vật cõi âm quái dị chui ra từ lỗ thủng, có con thân thể nhẵn nhụi đen thùi lù, chui tới chui lui qua lỗ thủng của lá cờ.Còn giữa đại quân quỷ binh cõi âm lại là một cái lọng che bao phủ diện tích vài mẫu, như một cái ô khổng lồ rách rưới, trông cực kỳ hoa lệ nhưng bốn phía toàn lỗ thủng.Bốn phía của lọng che có rất nhiều dải băng rủ xuống, màu đen nhánh, cũng bị ăn mòn, thủng trăm ngàn lỗ, bồng bềnh theo làn gió.Dưới lọng che, âm quỷ uy nghiêm đáng sợ, có quỷ vương cầm quỷ đầu đao đứng sừng sững, đằng đằng sát khí.Còn mạn sau của lọng che là một vị to lớn vĩ đại, đầu đội mũ miện đế vương, châu ngọc lấp lánh, người mặc long bào vàng rực, thêu hình bàn long trước ngực.Nhưng thời khắc này, tồn tại vĩ đại đó lại không có chút máu thịt nào, dưới mũ miện đế vương là một bộ xương trắng, cánh tay nắm lấy ghế rồng cũng là xương trắng âm u!Quả chuông hắng giọng một tiếng, thầm hô không ổn: “Chu Tề Vân chọn nơi này rõ là phong thủy không tốt! Chủ nhân của Hòe Hoa cung chắc là một vị đế vương! Chẳng trách Hòe Hoa cung không bị ai chiếm cứ, thì ra sau khi chết vị đế vương đó vẫn ở lại đây! Bây giờ chủ nhân đã trở về!”Nó đột nhiên hiểu ra vì sao chủ nhân Nê Hoàn cung mãi vẫn không tới “thu hoạch” Chu Tề Vân, hóa ra là đang đợi chủ nhân Hòe Hoa cung đến.Chu Tề Vân chiếm cứ Hòe Hoa cung, đương nhiên chủ nhân Hòe Hoa cung không thể ngồi xem.Khi Chu Tề Vân và chủ nhân Hòe Hoa cung quyết đấu chính là lúc chủ nhân Nê Hoàn cung thu hoạch!Nếu Chu Tề Vân không thể ứng phó với kiếp nạn này, như vậy tổ chim bị phá, trứng còn lành sao được? E là A Ứng cũng gặp nạn!Nó nhìn từ xa lại, trong lòng tự nhủ: “Không biết vị đế vương này là đế vương nào ở nhân gian?”Lúc này, chỉ thấy lão tổ Chu gia Chu Tề Vân đi tới, sau lưng là mười ba lão già gương mặt cổ xưa, bọn họ cực kỳ già nua, chính là mười ba tộc nhân Chu gia luôn ngồi trong đại điện tìm hiểu thẻ ngọc đạo thư.Hứa Ứng kinh ngạc, mười ba vị lão nhân Chu gia này tham ngộ thẻ ngọc đạo thư, không bao giờ nghe đến chuyện thiên hạ, vì sao bây giờ lại tỉnh lại.Sau lưng mười ba vị lão nhân Chu gia là con cháu Chu gia đến dỡ thế giới trong ngôi miếu, nam nữ già trẻ đều có, ai nấy sắc mặt nghiêm trọng, như gặp đại địch.“Ta chỉ trộm một cây cột, không tới mức gây động tĩnh lớn như vậy đấy chứ?” Hứa Ứng thầm chột dạ.Chu Tề Vân đi qua bên cạnh hắn, bước chân không ngừng lại, nói: “Trong điện thiếu mất một cây cột, là ai lấy?”Hứa Ứng đang định lừa gạt thì mười ba vị lão nhân Chu gia sau lưng Chu Tề Vân đã đồng loạt giơ tay lên chỉ về phía Hứa Ứng.Hứa Ứng không thể ngụy biện được nữa, bèn nói: “Là ta lấy.


Chẳng lẽ cây cột này rất quan trọng?”Chu Tề Vân đi ra ngoài cung, thản nhiên nói: “Cầm thì cứ cầm, dù sao cung điện này cũng không phải đồ của Chu gia ta.”Hứa Ứng hơi ngạc nhiên, Chu Tề Vân đi qua nơi nào là đất trống cũng bị bới sạch, sao hôm nay lại hào phóng như vậy?“Chính chủ của cung điện này tới hưng binh vấn tội.” Chu Tề Vân thản nhiên nói.Hứa Ứng đi theo hắn ra khỏi Hòe Hoa cung, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy quỷ binh cõi âm vô biên vô tận đứng sừng sững trên không trung, đội ngũ chỉnh tề, không tạo ra bất cứ tiếng động nào.Còn chính giữa đại quân, dưới lọng che thủng trăm ngàn lỗ, một vị bạch cốt đại đế áo mũ chỉnh tề đang ngồi đó, các quỷ vương đứng dưới như văn võ bá quan.Hứa Ứng thầm lo lắng nói: “Một cây cột đồng thau thôi mà, làm gì đến mức gióng trống khua chiêng như vậy.

Chu lão tổ, đối phương tới không phải để tìm ta.”Chu Tề Vân thở dài, mỉm cười nói: “Tới tìm ta.

Chắc chủ nhân Nê Hoàn cung luôn chờ cơ hội này, bây giờ cuối cùng hắn đã đợi được.”Hứa Ứng hiểu ý hắn, Hòe Hoa cung không có ai chiếm cứ là vì nơi này đã có chủ.

Người khác e ngại chủ nhân của nơi này, vì vậy không dám đến chiếm!Còn chủ nhân của Hòe Hoa cung chính là vị bạch cốt đại đế đang hưng sư động chúng này!Chủ nhân Nê Hoàn mãi vẫn không tới “‘thưởng thức” Chu Tề Vân cũng là đợi chủ nhân Hòe Hoa cung tới hưng sư vấn tội!Chủ nhân Nê Hoàn cung ở trong tối, chủ nhân Hòe Hoa cung ở ngoài sáng, hắn phải đối phó với cả hai người cùng lúc, chỉ e lành ít dữ nhiều.Chu Tề Vân nói: “Mấy lão già mà không chịu chết này, đúng là không thể phạm vào bất cứ sai lầm nào.


Một sơ suất nhỏ nhoi nào đó cũng có thể dễn tới tử vong.”Hắn nói sai là Hòe Hoa cung.Cung điện này tuy tốt nhưng Chu gia không nên chiếm cứ nơi này khi chưa tìm hiểu rõ ràng lai lịch.

Chuyện này là do Chu gia ngang ngược lâu ngày đã quen, nên mới có sơ xuất như vậy.Theo văn tự trên tấm biển ngoài cửa Hòe Hoa cung, hắn là một luyện khí sĩ thượng cổ, e rằng còn cổ xưa hơn chủ nhân của ngài chuông một chút.Hứa Ứng nhìn vị bạch cốt đại đế kia, thầm nghĩ: “Như vậy hắn là ai? Nếu Ngoan Thất ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hắn là vị đế vương nào trên trần gian.”Sau lưng Chu Tề Vân hiện lên ánh sáng xanh, ánh sáng xanh như nước thủy triều, phun trào lên trên, thản nhiên nói: “Nhưng như vậy cũng có thể khiến chủ nhân Nê Hoàn cung yên tâm ra tay, cho ta cơ hội đánh chết hắn chấm dứt hậu hoạn.”Hứa Ứng nghe vậy, thầm suy nghĩ: “Hắn có lòng tin đồng thời đối phó với hai cường giả tầm cỡ đại na tiên?”.