Trạch Nam Hữu Ái

Chương 6




Lúc Diệp Cố Lâm và Lý Minh Uy chú ý đến, thì bọn họ đã vài ngày ko thấy Lâm Hoan ra khỏi phòng. Diệp Cố Lâm bởi vì quá bi phẫn nên cũng không chú ý đến tình tiết nhỏ này. Thật ra là cậu ko vui cho lắm bởi đêm đó Lâm Hoan định cho Lý Minh Uy thuê phòng. Còn tự mình lo liệu chuyện đó nữa chứ. Ngày hôm sau, chỉ thấy Lâm Hoan hỏi qua cậu vài tiếng. Sau đó là ko thấy người đâu nữa cho đến hôm nay luôn.

Gõ cửa cũng ko trả lời.

Hỏi Diệp Cố Lâm, có phải hay không là xảy ra chuyện gì rồi. Người ta lại ko cho là vậy. Bảo không cần lo lắng, đó là chuyện thường thôi. Lý Minh Uy nghe vậy yên lòng.

Để thức ăn vào tủ lạnh. Có chắc là ko xảy ra chuyện gì chứ.

Lâm Hoan quả thật là ko xảy ra chuyện gì cả. Chính là chìm đắm trong thế giới của mình mà thôi. Đói thì ăn, mệt thì ngủ, tỉnh dậy lại chơi, có nhu cầu thì vào WC. Không hề có phiền não, tự do tự tại. Lâm Hoan cười, Lâm Hoan khóc. Ở trong cái phòng này, anh hoàn toàn có thể thẳng thắng bộc lộ ra ngoài.

Có đôi khi Lâm Hoan lại nghĩ, nếu mình ko phải sống tại thế giới này là tốt rồi. Nếu thật sự có xuyên không, anh muốn trở về thời cổ đại, rồi đi tìm phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, nơi mà có rất ít người mà ở lại. Có lẽ còn có thể dưỡng vài con gà, nuôi thêm chó con để bầu bạn với mình. Đây là cuộc sống mà Lâm Hoan muốn hướng tới. Đô thị hiện đại quá nhiều ô nhiễm, dân quê hiền lành giản dị thật hiếm thấy.

Lý Minh Uy đến gõ cửa, Lâm Hoan biết.

Chính là muốn ở đây vài ngày, ko cần tiếp xúc qua lại. Quan hệ càng thân mật thì lại càng thống khổ mà thôi. Đặc biệt là anh là người hơi kỳ quái. Lâm Hoan sợ rằng anh sẽ có ý muốn muốn độc chiếm đối phương.

Ôm lấy gối, lăn vài vòng trên giường. Lâm Hoan cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng đối xử khác thường với anh nha.

Lâm Hoan lại nghĩ, muốn Lý Minh Uy ra ngoài ở. Dù sao hắn cũng là ở nhờ mà thôi. Nhưng anh lại ko muốn Diệp Cố Lâm rời khỏi.

“A hoan, mở cửa đi.”

Lâm Hoan đứng dậy, ngồi xếp bằng đã lâu khiến chân tê rần hết trơn.

“Có chuyện gì sao?” Thấy nụ cười trên mặt Diệp Cố Lâm, Lâm Hoan liền hỏi.

Diệp Cố Lâm thấy anh mở cửa, thì việc trước tiên làm là cười vô cùng ngọt ngào, mở miệng gọi “A Hoan ~~”, rồi ôm anh vào lòng. Lâm Hoan đẩy ra, bất động. Ngược lại, Diệp Cố Lâm thì bất mãn. Không chỉ có dùng sức mạnh hơn, còn cọ cọ trên người anh nữa. Lâm Hoan không biết lúc này phải phản ứng ra sao nữa.

“A Hoan a Hoan, tôi đã nói với anh rồi ah ~” Diệp Cố Lâm buông anh ra, đôi mắt xinh đẹp long lanh như đang phát sáng.

“Là chuyện gì?”

Diệp Cố Lâm cười thật rạng rỡ, miệng nhanh chóng kề sát lỗ tai anh.”Tử Trăn không cùng nữ nhân kia kết hôn! Hắn chỉ nói gạt tôi thôi!”

“…” Nên mới vui vẻ như thế àh? Lâm Hoan không thể lý giải nổi.”Rồi sao?”

“Tử Trăn nghe nói tôi và người trong nhà trở mặt, hắn muốn tôi dọng đến ở với hắn.” Mặt Diệp Cố Lâm đỏ lên, “Cho nên….”

Cho dù Diệp Cố Lâm không nói tiếp, Lâm Hoan cũng hiểu được. Khó có thể gặp được người ở chung hợp tính như vậy, sau lại mau chóng rời đi như vậy. Lâm Hoan thở dài, tiếp theo ko biết chừng nào sẽ đến lúc chia tay: “Chừng nào cậu đi?”

“Hai ngày nữa.” Diệp Cố Lâm nói: “Tử Trăn muốn càng nhanh càng tốt.”

“Tôi đem tiền thuê nhà trả lại cho cậu.”

“Không cần không cần!” Giữ chặt Lâm Hoan, Diệp Cố Lâm giải thích: “Tiền thuê nhà không cần trả lại cho tôi. Ko phải Tiểu Uy vẫn còn ở đây sao? Tôi ko ở thì Tiểu Uy ở. A Hoan, anh nói đúng ko?”

“…” Lâm Hoan gật đầu. Anh còn có thể nói gì nữa? Chẳng lẽ lại nói ra ý định muốn đuổi người. Dù gì thì anh cũng ko mở miệng được.

“Thật tốt quá!” Diệp Cố Lâm lại ôm lấy Lâm Hoan “Tôi đi nói cho Tiểu Uy biết, để hắn ko phải tìm phòng ở nữa.”

Người này, sao lại cao hứng như vậy chứ. Lúc này lý Minh Uy vẫn còn đang ở trường học, bộ tính chạy đến đó nói sao? Mở miệng ngậm miệng đều là Tử trăn Tử trăn ko hà. Diệp Cố Lâm đã quên quản thời gian thống khổ lúc trước rồi sao? Lâm Hoan thở dài, hy vọng Diệp Cố Lâm cùng cái gì Tử Trăn kia có thể có kết quả tốt đi.

Diệp Cố Lâm cũng đã phản ứng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hướng Lâm Hoan cười cười, rồi trở về phòng tiếp tục thu thập hành lý.

Buổi tối ba người ngồi cùng bàn. Lâm Hoan tự xới cơm cho mình. Diệp Cố Lâm đem chuyện cậu muốn dọn ra ngoài nói thêm lần nữa. Lý Minh Uy nghe xong, nhìn Diệp Cố Lâm mà nói “Chúc mừng” .

“Cám ơn ~” Diệp Cố Lâm cũng đem chuyện phòng ở nói tiếp với Lý Minh Uy, để hắn ko cần phải đi nơi khác tìm phòng nữa.

“Chuyện này được ko?” Lý Minh Uy hỏi.”Đợi chút nữa em đem tiền thuê nhà trả cho anh nha.”

“Trả cái gì mà trả. Em cứ ở đi. Em là người mà tiểu tử Tần Nghiệp kia nhờ anh chiếu cố ah. Dù gì thì anh cũng muốn làm tốt chuyện này.” Diệp Cố Lâm cười đùa, mở to 2 mắt trêu hắn: “Dù sao cũng đã gọi Diệp đại ca nhiều ngày như vậy rồi, ko cho em nói ko ah.”

“Còn chú hai thì sao?” Lý Minh Uy thấy từ đầu đến giờ Lâm Hoan ko hề mở miệng liền hỏi.

“Em ko cần lo lắng, về phía A Hoan cũng ko thành vấn đề gì hết nha!” Lâm Hoan chưa mở miêng, Diệp Cố Lâm đã chen ngang.”Giữa trưa anh có hỏi qua anh ấy rồi.”

Lý Minh Uy nghe vậy, thấy Lâm Hoan cũng không phản đối lời nói của Diệp Cố Lâm. Liền suy nghĩ 1 chút rồi gật đầu đón nhận ý tốt của Diệp Cố Lâm.

“Sao lại phải thuê phòng ở ngoài? Ở kí túc xá của trường ko phải sẽ tốt lắm sao?” Lâm Hoan hỏi.

“Tôi muốn làm thêm.” Lý Minh Uy đáp: “Ở trường thì ko tiện lắm.”

Lâm Hoan bỗng nhớ đến công việc của cậu. Ở lại trường quả thật bất tiện. Mỗi ngày, đến hơn 12 giời đêm mới về. Lâm Hoan nhìn cậu cũng đâu phải là thiếu tiền, sau lại vất vả như vậy?

Cơm xong, Lâm Hoan tiếp tục chui vào phòng. Lý Minh Uy giúp Diệp Cố Lâm dọn dẹp lại các vật linh tinh. Dù sao cũng có người hỗ trợ rồi, anh cũng ko cần nhảy vào giúp vui làm gì. Vạn nhất càng giúp càng hỏng, chỉ chọc cho người ta ghét.

Ngồi trước máy vi tính, xem tin tức mới nhất về game. Lâm Hoan không biết, lúc này có hai người đang hảo luận về anh. Là một Otaku, Lâm Hoan thật thành công khi xây dựng hình ảnh này trong lòng người khác. Nhưng điều này cũng khiến anh dần dần quên mất, nên làm sao biểu đạt mình với người ở chung đây….

Có đôi khi, chỉ cần sai nửa bước nhỏ, là kết quả sẽ thay đổi ngay. Giờ Lâm Hoan đang như thế, biết rõ ràng là mình nên bước ra giúp đỡ gì đó, nhưng anh lại rất sợ hãi. Bất luận như thế nào, thì chính bản thân mình phải là người thay đổi trước.