Trạch Nam Hoàng Kim

Chương 11




    Có thể là quá hạnh phúc, ông trời nhìn không được, khi tan tầm, Diệp Tố Kỳ nhận được điện thoại khẩn cấp, trong nháy mắt, hạnh phúc trên mặt cô, cùng với tương lại tốt đẹp toàn bộ biến mất, chỉ còn lại có trống rỗng.

     Sắc mặt Diệp Tố Kỳ trắng xanh nghiêm mặt đi tới bệnh viện, cô không biết chính mình tới như thế nào, cô chỉ nghe thấy trong phòng cấp cứu có rất nhiều giọng nói, tiếng người bệnh kêu gào, bác sĩ chữa bệnh bận rộn cứu giúp la lên.

     "Hôm nay Vĩnh Kỳ sửa xe xảy ra ngoài ý muốn, mặt Vĩnh Kỳ... Chúng tôi lập tức kêu xe cứu thương đưa cậu ấy tới bệnh viện cấp cứu, em nhanh đi." Đây là người công ty gọi điện đến nói với cô.

     Tại sao có thể như vậy?

     Đời này anh trai luôn ở bên cạnh cô, bọn họ không có càng lúc càng xa, anh trai còn có một tình yêu ổn định, cũng nghe chị Tiểu Đồng khuyên không được đi đêm, hết thảy đều khác đời trước, cô cho rằng anh trai như vậy sẽ không phát sinh ngoài ý muốn hủy dung lần nữa.

     Nhưng nó vẫn xảy ra!

     "Tôi là em gái Diệp Vĩnh Kỳ, anh ở đâu..." Diệp Tố Kỳ hỏi ý tá ở quầy, sau đó, cô được đưa tới phòng bệnh, nhìn đến bác sĩ cùng với hộ sĩ vây quanh giường bệnh nhân.

     Mặt Diệp Vĩnh Kỳ đầy máu, trên mặt có một vài miệng vết thương, ồ ồ không ngừng chảy máu, một màn này khiến cho Diệp Tố Kỳ nháy mắt khóc ra tiếng.

     "Anh trai..."

     Diệp Vĩnh Kỳ đau đến cơ hồ mất đi ý thức, nhưng vừa nghe thấy tiếng khóc của em gái, anh mở to mắt, vô lực cười nói: "Đừng khóc, anh không đau. Anh không sao."

     Mới là lạ, rõ ràng có chuyện! Anh trai sợ đau lại thích chưng diện, hiện tại tâm tình phải thật tệ, khả nhìn thấy cô, anh muốn không phải mặt mình, mà là muốn cô đừng khóc trước: "Em yên tâm, anh không có việc gì, cũng sẽ không bỏ em lại một mình... Đừng khóc, giúp anh ký đơn cho phép giải phẫu, sau đó ở bên ngoài chờ anh... Còn tiểu Đồng, đừng nói cho cô ấy biết."

     Diệp Tố Kỳ khóc ký đơn đồng ý giải phẫu, một người mờ mịt ngồi ở bên ngoài phòng giải phẫu, trong lúc đó mặc kệ người ai điện thoại tới, đều nói "Tôi ở bệnh viện, anh trai cũng ở trong này" .

     "Làm sao bây giờ? Tôi nên làm gì bây giờ?" Anh trai là người tâm cao khí ngạo như thế, hiện tại hủy dung, anh có thể có suy nghĩ không tốt hay không? Còn có thể tiếp tục với chị Tiểu Đồng sao? Chị Tiểu Đồng có thể bởi vậy ghét bỏ anh trai hay không?

     Ngay lúc Diệp Tố Kỳ khóc đến không kềm chế được, Ôn Hân Đồng đỏ mắt vành mắt xuất hiện ở phòng cấp cứu: "Vĩnh Kỳ sao rồi?" Vốn cô muốn gọi điện thoại hỏi Diệp Tố Kỳ hôm nay vượt qua năm mới có kế hoạch gì, không thể tưởng được lại nghe thấy tin dữ.

     "Anh trai bị thương rất nặng, mặt anh chảy quá nhiều máu, cái mũi... Khả năng không giữ được." Diệp Tố Kỳ nghẹn ngào nói: "Chị Tiểu Đồng, anh trai không muốn chị biết, anh không hy vọng chị thấy bộ dáng hiện tại của anh..."

     "Tên ngốc kia đương nhiên sẽ nói như vậy!" Ôn Hân Đồng tức giận đến mắng to, đặt mông ngồi ở bên cạnh Diệp Tố Kỳ: "Chị ngồi ở chỗ này, anh ấy đừng tưởng bởi vì loại lý do thối nát này mà bảo chị đi, không phải là không có cái mũi thôi sao, một người đàn ông lại thích đẹp như thế làm cái gì?"

     Nghe thấy chị Tiểu Đồng nói lời không rời không bỏ, Diệp Tố Kỳ khóc đến càng khó coi.

     Nếu có thể, cô hi vọng có kỳ tích, cầu xin, để cho anh trai cô bình an qua cửa ải khó khăn này đi...

     "Tố Tố, Tố Tố."

     Diệp Tố Kỳ đang cầu nguyện, cô nghe thấy được giọng nói khiến cô an tâm, cô chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, thấy rõ khuôn mặt lo lắng của người quỳ gối trước mặt cô kia.

     Là Thành Uyên.

     "Làm sao vậy? Anh đến đây, đừng khóc, nói cho anh biết, hiện tại tình huống như thế nào?" Thành Uyên đi đón Diệp Tố Kỳ tan tầm, cô nhưng không có xuất hiện, anh lập tức gọi điện thoại, biết Diệp Vĩnh Kỳ xảy ra chuyện, cũng lập tức tới, thấy cô khóc thương tâm như vậy, Thành Uyên cực kỳ không nỡ, muốn nước mắt cô biến mất, ôm cô vào trong ngực an ủi.

     Thấy Thành Uyên, Diệp Tố Kỳ nắm chặt tay Thành Uyên, khóc sướt mướt nói: "Y, bác sĩ nói, nếu như không có biện pháp cứu trở về, cái mũi phải cắt bỏ, sau đó lại tìm ngoại khoa chỉnh hình làm một cái mũi giả, nhưng sao anh trai có thể chịu được ngũ quan mình bị tàn phá? Càng không nói xong có khả năng..."

     "Một khi đã như vậy, vì sao hiện tại không để cho bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình hội chẩn?" Thành Uyên cảm thấy không hợp lí.

     "Bởi vì anh trai không thể, các bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình có kinh nghiệm cũng đang trong phòng phẫu thuật..."

     "Một bệnh viện lớn như vậy chỉ có một vị bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình trực ban? Không có khả năng." Thành Uyên đưa tay cầm điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại.

     Điện thoại vang một tiếng đã có người tiếp, đầu bên kia điện thoại là giọng nói lười biếng: "Tôi nhất định là nhìn lầm rồi, tám trăm năm không thấy cư nhiên em trai lại chủ động tìm tôi..."

     "Anh ở đâu?"

     "Đương nhiên ở bệnh viện, anh vừa mới kết thúc ca mổ kéo dài chín giờ đồng hồ, mệt chết, đang muốn ngủ một chút, sao, em nhớ anh, muốn mời anh ăn cơm?"

     Thành Uyên ngẩng đầu nhìn số phòng phẫu thuật, sau đó ra lệnh với người ở đầu bên kia điện thoại: "Lầu hai, phòng phẫu thuật số 4, em cho anh một phút đồng hồ." Nói xong liền cúp điện thoại.

     Căn bản không tới một phút đồng hồ, chỉ thấy một người mặc áo mổ màu xanh, khoác áo bào trắng, người đàn ông trên mặt có râu chưa cạo nổi giận đùng đùng tiêu sái tới: "Đây là thái độ em trai nói chuyện với anh nó sao? Lâu rồi em không bị anh - -” vốn là muốn tìm thằng em tính toán sổ sách, kết quả vừa tới liền thấy em trai lạnh nhạt, chỉ có hứng thú máy tính trình tự đệ đệ, ôm một cái ánh mắt khóc đến đỏ rừng rực tiểu mỹ nữ, vẻ mặt dáng vẻ khẩn trương, lập tức nộ khí tất cả đều tiêu tán rồi.

     "Đây là bạn gái em? Xin chào, anh là Thành Huống, là anh trai A Uyên, em cũng gọi anh là anh là được..." Thành Huống muốn bắt tay với cô gái kia, nhưng Thành Uyên ngăn cản anh.

     "Hiện tại không phải thời điểm hồ nháo." Thành Uyên thấy ông anh nhà mình liền đau đầu.

     "Anh đâu có hồ nháo?" Thành Huống bất mãn trừng mắt nhìn anh.

     Đúng lúc này, cửa phòng giải phẫu mở ra, đi tới một vị hộ lý: "Ai là người nhà Diệp Vĩnh Kỳ” "Là tôi” Diệp Tố Kỳ lập tức đứng lên, khẩn trương đi qua, ngay cả Thành Uyên và anh trai anh, hiện tại cô cũng không có tâm tình đi quan tâm.

     Hộ lý tới truyền đạt tin tức từ bác sĩ mổ chính, bọn họ bày tỏ Diệp Vĩnh Kỳ bị thương quá nặng, có khả năng bị nhiễm trùng, hiện tại tất phải loại bỏ mũi của anh ta, muốn được người nhà đồng ý.

     Diệp Tố Kỳ nghe thấy này tin tức, cơ hồ muốn hôn mê.

     "Thật sự không có biện pháp khác sao? Anh ấy thích chưng diện như thế, sao có thể chịu được chính mình mất đi cái mũi..." Nghĩ đến bộ dáng tuyệt vọng của anh trai ở kiếp trước, anh đánh nát tất cả của nhà họ gương Liễu, về sau không còn cười vui vẻ nữa, Diệp Tố Kỳ liền cảm thấy đau.

     "Đây là nguyên nhân em bảo anh tới?" Thành Huống chỉ chỉ phòng giải phẫu, nhìn lại nhà em trai mình, sau đó nhếch môi cười nói: "Em định báo đáp anh như thế nào?"

     Thành Uyên nhíu mày, không nói hai lời cầm lấy điện thoại liền muốn quay số điện thoại.

     "Em muốn làm gì?" Thành Huống hồ nghi hỏi.

     "Anh không làm ca phẫu thuật này, em tìm Nhạc Diệu, anh ấy nhất định rất vui vẻ giúp em việc này."

     "Lại dám tìm đối thủ một mất một còn của anh tới - - được, em được lắm, anh nhớ kỹ!" Thành Huống tức giận đến nghiến răng: "Được rồi, anh thấy em có phần nghe lời anh, anh sẽ giúp em một lần. Nhớ rõ anh nói không? Người đàn ông phải biểu hiện ra một mặt cường đại của chính mình trước mặt cô gái mình thích, cô ấy mới có thể yêu em, em bắt anh tới cứu lại cái mũi của anh trai cô ấy, cô ấy không cả đời bên em mới có quỷ."

     Nói xong, anh đi tới phòng giải phẫu, khí phách nói với hộ lý: "Nói với người bên trong, đừng đụng vào cái mũi kia, rời khỏi bàn mổ cho tôi."

     "Chủ, chủ nhiệm? Không phải anh đang nghỉ ngơi sao? Call anh cũng không đáp..." Cho nên bọn họ mới không nói cho người nhà còn có một vị bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình khác.

     "Dong dài, ngậm miệng!" Thành Huống khẩn trương ngắt lời hộ lý, quay đầu lộ ra nụ cười phi thường ôn hòa với Diệp Tố Kỳ vẻ mặt không hiểu: "Hắc, đừng khóc, hiện tại anh đi cứu vớt cái mũi anh trai em, chờ anh trả lại cho anh trai em một cái mũi thân thiện hữu hảo, em nói cho anh biết tên của em, chúng ta làm quen- -" Anh vừa cười, vừa đi vào trong phòng mổ.

     Diệp Tố Kỳ không rõ hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cô nhìn Thành Uyên: "Anh trai anh?" Sao lại điên điên khùng khùng như thế.

     "Anh trai anh." Thành Uyên đau đầu gật gật đầu: "Đừng thấy anh ấy như vậy, anh ấy là bác sĩ tốt nhất ngoại khoa chỉnh hình bệnh viện này, trình độ rất cao, anh trai em sẽ không có việc gì." Anh giống như cho cô thêm sức lực, duỗi tay dài ra ôm cô vào trong ngực.

     Diệp Tố Kỳ cầu nguyện ở trong lòng, cô nguyện ý trả giá, chỉ cần anh trai có thể có một khuôn mặt bình thường, cô không muốn lại nhìn thấy biểu tình anh trai tuyệt vọng.

     Ba người tiếp tục chờ đợi ngoài phòng giải phẫu, trong lúc đó Lâm Hải Đường nhận được tin tức cũng chạy đến, cô nắm tay Ôn Hân Đồng không ngừng an ủi.

     Lúc này, đèn trong giải phẫu tắt.

     Thành Huống đi ra, anh kéo khẩu trang xuống, lộ ra tươi cười: "Cậu ấy không có việc gì, anh đã sửa sống mũi của ấy, để cho mũi cậu ấy không bị nghiêng lệch." Anh chỉ chỉ cánh mũi trái của mình: "Nhiều nhất thì chỗ này sẽ có một cái sẹo nhỏ, bất quá anh cảm thấy cái sẹo kia có thể gia tăng mùi vị người đàn ông. Nếu cậu ấy thật sự để ý, có thể lại tới tìm anh, cái sẹo nhỏ ấy muốn tiêu trừ rất đơn giản."

     Nghe thấy anh trai không có việc gì, cuối cùng Diệp Tố Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cảm ơn, cám ơn anh, em không biết phải cảm tạ anh như thế nào i mới tốt... Cám ơn anh đã cứu anh trai em."

     "Trước đừng cảm ơn quá sớm, thời gian này mới là mấu chốt, cậu ấy không thể bị nhiễm trùng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, khi nào anh trai em bình phục, bình an xuất viện rồi lại cảm ơn anh, cứ như vậy, anh đi trước."

     Hai ca phẫu thuật khó liên tiếp, thật sự là muốn chết... Thành Huống đeo khẩu trang một lần nữa, ngáp, đi tới phòng nghỉ ngủ bù.

     "Anh trai em phải ở phòng chăm sóc đặc biệt quan sát một thời gian, anh đi mua một ít đồ dùng cần thiết cho em và anh em, ở chỗ này chờ anh." Thành Uyên cầm tay Diệp Tố Kỳ, xoay người chuẩn bị rời đi.

     Diệp Tố Kỳ liền vội vàng kéo anh, vẻ mặt có cảm kích nói không nên lời, "Thành Uyên, cám ơn anh..." Nếu không phải anh hỗ trợ, phẫu thuật anh trai cũng sẽ không thuận lợi như vậy.

     "Nói cái gì, cần phải vậy." Thành Uyên không muốn nghe cô nói khách khí như vậy, sờ sờ đầu cô, rời đi trước, mà kế tiếp tâm tư Diệp Tố Kỳ liền không có trên người Thành Uyên nữa.

     Sau phẫu thuật Diệp Vĩnh Kỳ chuyển vào phòng bệnh thường, thời gian này Diệp Tố Kỳ xin nghỉ việc, chuyên tâm chăm sóc Diệp Vĩnh Kỳ, cô và Ôn Hân Đồng hai người cố định thay nhau, cứ như vậy qua một tuần.