Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 19




Buổi tối, khi về đến nhà, Mạc Phi cầm trên tay bản nội quy do nhà trường phát về để học thuộc, trong đó có một bức hình vẽ bác sỹ, thầy giáo, cảnh sát, cán bộ Đảng ủy và một đứa bé cầm trên tay nhành cây mơn mởn tràn đầy sinh lực.

Ngoài ra, trên tờ giấy còn ghi một hàng chữ rất lớn: “Trân trọng sinh mệnh, tránh xa ma túy.”

Mạc Hướng Vãn cảm thấy đầu mình đang rất nặng nề.

Ngày hôm đó, Mạc Bắc không về nhà đúng giờ như mọi khi, cô bỗng cảm thấy như thiếu vắng cái gì đó, lại hy vọng có anh ở bên cạnh mình, anh cùng Phi Phi chơi trò chơi, làm bài tập, hoặc anh đang ở bên căn phòng 403 làm nốt số công việc được mang về nhà.

Khi định thần lại, Mạc Hướng Vãn cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Đúng lúc ấy, Mạc Bắc gọi điện về hỏi cô: “Buổi tối em đã ăn gì rồi?”

Cô cũng dịu dàng đáp lại: “Em đã làm cho Phi Phi món sườn rán, rán hai quả trứng và nấu một bát canh rau cải.”

Anh liền hỏi tiếp: “Em muốn ăn đồ ăn đêm gì?”

“Em không ăn nữa đâu.”

“Anh mua cháo trứng thịt nạc được không?”

Rõ ràng, anh đã đưa ra quyết định từ trước rồi nên cô chẳng buồn phản bác lại anh nữa.

Mạc Bắc tiếp tục “báo cáo” tình hình: “Phải tầm chín giờ tối anh mới về nhà được.”

Cô “ừm” một tiếng, bày tỏ rằng mình đã biết rồi.

Mạc Bắc vẫn không chịu tắt máy: “Hướng Vãn, em quyết định rời hẳn ngành này hay là chỉ thay đổi sang một chỗ làm mới thôi?”

Mạc Hướng Vãn suy nghĩ một hồi rồi trả lời Mạc Bắc: “Có lẽ, nếu làm sang hẳn ngành khác thì sẽ phải bắt đầu lại từ con số không.”

Mạc Bắc mỉm cười rồi nói: “Vậy thì anh biết rồi.”

Cô ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”

“Có người muốn mời em sang làm việc, nhưng anh nghĩ em không hề muốn làm vậy.”

Mạc Hướng Vãn nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cô nói: “Thay em chuyển lời cảm ơn đến họ, tất cả những con người và sự việc trong ngành này, em đã ngán đến tận cổ, mệt mỏi lắm rồi, một khi hứng thú đã biến mất thì toàn thân đều rệu rã, đau nhức.”

“Anh hiểu rồi.”

Hai người cách nhau rất xa, nhưng qua điện thoại có thể nghe thấy hơi thở của người còn lại, cứ như thể hơi thở của chính bản thân mình, chẳng ai nỡ dập điện thoại trước, cho đến khi đèn đỏ trên điện thoại lóe lên, Mạc Hướng Vãn đành nói: “Em có cuộc điện thoại khác.”

Mạc Bắc cố nói một câu “Tạm biệt” rồi mới tắt máy.

T¬T

Người gọi điện thoại đến là Tần Cầm.

Tần Cầm gọi điện đến để tạm biệt Mạc Hướng Vãn, chị nói: “Chị đã nộp Đơn xin thôi việc ở Đài truyền hình rồi.”

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn ngây người.

Tần Cầm không nghe thấy phản ứng gì từ cô liền lên tiếng nói tiếp: “Hướng Vãn, mặc dù sự việc rất đột ngột, nhưng em đừng lo lắng quá, không phải vì chuyện mà em đang nghĩ trong đầu đâu.”

Mạc Hướng Vãn chỉ biết gọi tên Tần Cầm. Đột nhiên trong tim cô ngập tràn nỗi cô đơn, buồn đến vô tận.

Tần Cầm bật cười: “Nói cho cùng, em vẫn chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.”

Mạc Hướng Vãn lại luyến tiếc gọi tên chị thêm lần nữa.

Tần Cầm khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Chuyến bay mùng năm tháng sau, nơi chị bay đến chính là Amsterdam, nghe nói môi trường ở Hà Lan rất tuyệt, thích hợp làm nơi dưỡng già. Chị đã học tiếng Pháp một thời gian dài rồi, cuối cùng cũng có cơ hội để sử dụng.”

Mạc Hướng Vãn nhẹ nhàng nhích người sang một bên, cảm thấy mọi việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi thứ đều bất ngờ, khiến cô có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông vậy.

“Từ lâu rồi chị đã có ước mơ là đến khi tròn ba mươi tuổi, đi ra ngoài sẽ không phải ngồi lên chiếc xe công vụ, lúc tròn bốn mươi tuổi, phải có đủ tiền bạc để đi ra nước ngoài, tìm một nơi không có người biết đến mình để dưỡng lão, tịnh thân. Chị còn muốn nuôi hai chú thỏ, một con tên là Đoàn Đoàn, một con tên là Viên Viên. Nếu như may mắn đôi chút thì có thể lấy một anh Tây đẹp trai, lập gia đình, nếu như sống với nhau không thoải mái thì sẽ ly hôn, không có gánh nặng về con cái.”

Chị vừa nói vừa bật cười, Mạc Hướng Vãn cũng cười theo.

“Chị Tần, giấc mộng của chị nhất định sẽ thành hiện thực.”

“Tất nhiên là vậy, đã thành sự thật rồi, cho nên chị chẳng buồn so đo tính toán với những chuyện thị phi ở nơi này nữa.” Tần Cầm còn nói thêm: “Hướng Vãn, chị không giống em, em vẫn còn khát vọng đối với gia đình, dù phải liều mạng cũng quyết nuôi Phi Phi khôn lớn. Từ nhỏ chị đã hoàn toàn tuyệt vọng với hai chữ gia đình, chị chỉ mong cả cuộc đời này được tự do tự tại sống thảnh thơi, hạnh phúc mà thôi.”

“Chị Tần, em chúc chị mãi mãi được tự do tự tại.”

Tần Cầm nhận lời chúc của Mạc Hướng Vãn, ngậm ngùi nói: “Hướng Vãn, chị cũng đành tự do tự tại mà thôi, tình yêu đã chết trong chị từ lâu lắm rồi.”

Vào tối hôm đó, lần đầu tiên Mạc Hướng Vãn lắng nghe đầy đủ chương trình Lắng nghe lúc đêm khuya của Tần Cầm, nghe chị dốc bầu tâm sự về câu chuyện của chính bản thân.

Vị hôn phu trước kia của Tần Cầm là một phóng viên ở Tân Hoa Xã, một tài tử Khoa Trung văn trường Đại học Thanh Hoa danh giá, đã từng viết vô số lời bài hát cho các ca sỹ dòng nhạc dân ca trong trường đại học vào những năm chín mươi của thế kỷ trước. Anh đã từng viết những câu ca ám ảnh thế này: “Sau khi tuổi thanh xuân dần dần héo úa, sầu muộn không còn nơi nào trút bỏ, tình yêu của chúng ta sẽ đi đâu về đâu? Có phải em vẫn luôn đi tìm kiếm?”

Anh mang theo tình yêu của Tần Cầm đến đất nước Cô Oét, nơi chiến tranh khốc liệt, tên bay đạn lạc, rồi chẳng bao giờ quay lại nữa.

Tần Cầm đã phát mãi đoạn cuối khúc ca đó - “Tình yêu vĩnh viễn không bao giờ chết đi, trong trái tim em trở thành vĩnh hằng. Nếu như có một ngày tình yêu đó biến thành một bông hoa, hãy để anh thành tâm thành ý chúc em hạnh phúc.”

Tần Cầm nói với Mạc Hướng Vãn: “Nếu như có một ngày trái tim em nở nụ hoa của tình yêu, thì chị sẽ thành tâm thành ý chúc em hạnh phúc.”

Nghe vậy, nước mắt của Mạc Hướng Vãn từ từ chảy xuống.

“Chị không phải là kẻ ngốc, sẽ không chờ đợi anh ấy cả cuộc đời, nửa cuộc đời còn lại chị nhất định sẽ sống thật thoải mái, hạnh phúc.”

“Đúng đấy chị.”

“Cô bé ngốc, đừng có khóc nữa, con trai em mà nhìn thấy nhất định sẽ cười cho đấy.”

Mạc Phi đã nhìn thấy mẹ vừa nghe điện thoại vừa khóc, cậu bé cầm giấy ăn đến nhét vào tay mẹ, lo lắng ngồi bên cạnh nhìn mẹ. Mạc Hướng Vãn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Mạc Phi, ra hiệu cho con mau đi làm bài tập về nhà.

Mạc Phi rất ngoan, tất cả mọi việc đều nghe theo lời cô nói, biết được ý của mẹ, cậu bé liền đi vào phòng ngay.

Mạc Hướng Vãn nhìn con vô cùng hài lòng. Cô nói với Tần Cầm: “Thằng bé sẽ không cười em đâu.”

Tần Cầm cười vui vẻ, chị nhắc nhở cô: “Nếu như em muốn rời khỏi ngành này thì đó là một quyết định vô cùng sáng suốt. Sự chăm sóc mà Quản Huyền dành cho em cũng chỉ có hạn mà thôi, bao nhiêu chuyện thị phi trong ngành này không có mắt đâu, em không biết nó, nó cũng chẳng cần biết em là ai. Thế nhưng, nhiều khi vì lợi ích cá nhân nó sẽ tìm đến em thôi”. Sau đó, chị lại nói thêm: “Chị biết rằng, nhiều khi giúp đỡ người khác em không cần người ta phải báo đáp, nhưng trước hết cứ chăm lo cho bản thân thật tốt đi rồi hãy nghĩ đến chuyện đó.”

Mạc Hướng Vãn nghe những lời khuyên bảo của Tần Cầm, đúng là cũng có cái lý riêng của chị, từ trước đến nay chị chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác. Lúc này chẳng qua vì sắp rời khỏi nơi này, cho nên Tần Cầm mới phân tích mọi tốt xấu, thực hư, được mất một cách thẳng thắn cho cô nghe mà thôi.

“Mấy năm nay, Kỳ Lệ phát triển với tốc độ nhanh chóng mặt, tất cả những món nợ bên ngoài đều do Vu phu nhân một tay thu vén, lo liệu. Ông chủ lớn một tay giữ ngành chính, một tay quản ngành phụ, bây giờ càng nhìn lại càng rõ ràng, nếu như một ngày nào đó trở thành trạng thái hoạt động kiểu buông rèm nhiếp chính thì với hoàn cảnh của em, rất khó tìm được chốn dung thân. Tất cả những điều này chỉ là nguyên nhân bên trong, còn có rất nhiều nhân tố bên ngoài ảnh hưởng nữa. Về việc công, trước đây em vẫn luôn trung thành, làm tốt mọi nhiệm vụ, đây là trách nhiệm với công việc, ông chủ phát lương thì em phải tận tụy làm việc thôi, tất cả đều là chuyện nên làm. Về việc tư, khi Phi Phi mới chào đời, việc làm hộ khẩu khó khăn vô cùng. Em bị bên Kế hoạch hóa gia đình phạt tiền đến mức không còn đủ tiền để đóng tiền điện, nước, ga, sau cùng hộ khẩu của Phi Phi được nhập vào cùng một nơi với chị Quản, tất cả đều nhờ anh ấy hết. Thế nhưng chuyện của Lâm Tương gần đây khiến cho em vô cùng đau lòng, trước mặt người cười, sau lưng người khóc, em cảm thấy vô cùng mệt mỏi, rệu rã”. Mạc Hướng Vãn thành thật bày tỏ những suy nghĩ của mình.

Tần Cầm an ủi cô: “Nếu cảm thấy mệt mỏi thì em hãy nghỉ ngơi đi, dừng lại nghỉ đôi chút rồi lại xuất phát tiếp. Em đâu phải là làm chuyên môn giống như chị, với trình độ hiện tại của mình, em thừa sức đảm nhiệm được rất nhiều công việc khác.”

Mạc Hướng Vãn gật đầu: “Chị Tần, em nhớ rồi ạ.”

Trước khi dập điện thoại, Tần Cầm đưa ra lời cảnh báo sau cùng: “Từ trước đến nay, chị không bao giờ thích nói xấu người khác sau lưng, lần trước Quản Huyền đích thực làm chuyện quá đỗi bá đạo, nhưng cô ấy vẫn là người biết điều, sau chuyện đó cũng đã gọi điện đến nói chuyện lại cùng chị. Nói thật lòng, chị không thể thấu hiểu được cô ấy, cô ấy có cần thiết phải vì Vu Chính mà làm đến mức độ này không?” Chị dừng lại vài giây, để cho Mạc Hướng Vãn có thể nghe thấu những lời này, sau đó lại tiếp tục: “Còn một người nữa mà bản thân em cũng phải chú ý. Không phải bất cứ người nào em đã từng giúp đỡ cũng đều nghĩ rằng em là người tốt đâu.”

Mạc Hướng Vãn nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói ra một cái tên: “Diệp Hâm?”

Tần Cầm cười nhạt một tiếng: “Một nha đầu miệng còn hôi sữa mới khởi nghiệp, không biết tri ân người khác là một đại kỵ, nhưng em giúp đỡ người ta thì em cũng phải nhìn người cho chuẩn vào.”

“Em biết rồi. Có lẽ vì em không để cô ấy tham dự vào chương trình nghệ thuật sắp tới nên mới nói năng thiếu suy nghĩ thế.”

“Em hiểu được là tốt rồi.”

Sau khi dập máy, Mạc Hướng Vãn ngồi thượt trên sô pha. Cô quay đầu nhìn đúng vào những cánh hoa trên thành ghế, nhỏ xinh mà trắng như tuyết, một cảm giác ấm áp lại tràn ngập tâm hồn cô.

Suốt buổi tối hôm đó, cô thật sự bận rộn, không được yên ổn chút nào, lại có điện thoại gọi đến, gọi thẳng vào di động của cô. Cô nhìn số điện thoại đó và vô cùng ngạc nhiên, khi mở máy thì nghe thấy ngay người đầu dây kia đang khóc lóc thút thít.

Giọng của Mai Phạm Phạm vẫn cứ nũng nịu, nhõng nhẽo như trước đây, ngay cả trong lúc mệt mỏi, căng thẳng nhất vẫn chẳng hề đổi khác.

“Vãn Vãn, mình phải làm thế nào đây?”

Mạc Hướng Vãn lại ngồi xuống chiếc sô pha, gấp gáp hỏi: “Cậu sao thế?”

Mai Phạm Phạm dường như lại sắp bật khóc.

“Mình sắp tiêu đời rồi, lần này nhất định là toi hẳn. Vãn Vãn, chị Phi Phi đã tìm đến mình.”

Lớp bụi mờ đã nén xuống tận cùng đáy lòng của Mạc Hướng Vãn lại được khơi dậy, trở thành những hạt bụi bay loạn xạ chẳng thể nào lắng đọng lại được nữa. Cô đã tốn biết bao tâm tư, công sức mới có thể quên lãng, không ngờ sau cùng vẫn bị người ta gợi lại một cách không thương tiếc.

Có người giống y như cô, cũng bị kéo lại thời xưa cũ.

Mai Phạm Phạm kêu than: “Chị ta muốn mình cho chị ta một triệu nhân dân tệ, nếu không sẽ bán số ảnh trước kia của mình cho giới báo chí. Bộ phim mới của mình vẫn còn chưa khởi quay, Chúc Hạ nói, nếu như mình để xảy ra vụ scandal nào thì đạo diễn sẽ không dùng mình nữa. Mình không thể nào để xảy ra chuyện được, không thể nào như vậy được.”

Lúc này, trái tim của Mạc Hướng Vãn cũng rối bời, cô cố gắng sắp xếp lại mọi suy nghĩ của bản thân rồi nói: “Những bức ảnh thế nào?”

“Lại còn ảnh thế nào nữa? Trước đây, một số người có sở thích giống y như Trần Quán Hy ấy, mình đã cầm tiền của họ thì phải chiều đến cùng. Mình chỉ là một nghệ sỹ mới, ngay đến A Kiều[1] được bao người bao bọc là thế còn khốn khổ vì chuyện này, thì mình biết phải làm sao đây? Tiền đồ của mình sắp bị hủy hoại rồi.”

[1] Biệt danh của Chung Hân Đồng, một trong những người bị dính vào vụ scandal ảnh nóng của Trần Quán Hy.

Mạc Hướng Vãn ghét cay ghét đắng những dĩ vãng năm xưa mãi chẳng thể nào cắt đứt đi được, cô nghiêm nghị nói: “Vậy thì cậu phải báo cảnh sát, có biết không? Cậu nhất định phải báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát thế nào đây? Báo cảnh sát một cái là mình sẽ tiêu đời luôn. Chị Phi Phi nói, nếu như mình báo cảnh sát thì ngày hôm sau tất cả những bức ảnh đó sẽ được phát hết cho toàn bộ giới truyền thông. Chị ta đã làm trong ngành đó nhiều năm, quen biết rất rộng, mình chẳng thể nào thay đổi được nữa. Cậu có biết không? Bao năm nay, mình đã vất vả đến mức độ nào? Trước kia mình chỉ là một học sinh trung cấp, mình muốn có được cuộc sống tốt hơn nên đã liều mình thi vào trường Đại học Điện ảnh Bắc Kinh. Các đạo diễn đều bảo mình có năng khiếu, mình không cam tâm để mọi thứ sụp đổ hết thế này”. Cô cứ nói mãi nói mãi, sau đó bắt đầu quay sang nhờ vả: “Vãn Vãn, cậu giúp mình với? Mình lấy đâu ra một triệu tệ bây giờ, mình chỉ có thể thu xếp được một trăm hai mươi nghìn, mình cần phải bàn bạc lại cùng với chị Phi Phi. Nếu như mình đến đó nói chuyện với chị ta một mình thể nào cũng sẽ bị bắt nạt. Cậu đi cùng mình để hư trương thanh thế được không?”

“Có lần đầu tiên kiểu gì cũng có lần thứ hai, cậu có thể đưa tiền cho chị ta hết lần này đến lần khác được không?”

Nghe Mạc Hướng Vãn hỏi vậy, Mai Phạm Phạm liền đáp lại: “Mình biết thế, mình biết rõ mà, nhưng mình có quá nhiều điểm yếu, tuổi tác, học lực rồi đoạn đời bê tha trước kia nữa. Ở trong làng giải trí này, mình lại chẳng có bất kỳ chỗ dựa vào hết, một khi những thứ này bị đưa ra trước công luận, tất cả mọi thứ đó đều sẽ đẩy mình vào chỗ chết. Đừng nói đến việc sau này sẽ chẳng còn đạo diễn nào dám dùng mình, mà ngay cả người quản lý cũng chẳng thèm quan tâm đến mình đâu!” Cô lại tiếp tục khẩn cầu tha thiết. “Vãn Vãn, trước tiên mình phải qua cửa ải này đã, đợi đến khi mình nổi tiếng rồi, giàu có rồi, thì sẽ giải quyết triệt để vấn đề này. Cậu cùng mình đi mặc cả giá tiền với chị ta được không?”

Cô đang khẩn khoản cầu xin, không còn là một Mai Phạm Phạm đắc ý, kiêu kỳ của trước đó nữa, càng chẳng phải một Phạm Mỹ bất cần, khêu gợi của năm nào.

Cô giống ai chứ?

Mạc Hướng Vãn hoảng hồn suy nghĩ. Cô giống như Lâm Tương, khi dấn thân vào ngành này, con người ta dường như bị một sợi dây vô hình quấn quanh cổ rất nhiều vòng, càng quấn lại càng chặt. Không một ai biết được nút thắt này ở đâu, vì thế cũng chẳng thể nào giúp họ tháo gỡ chiếc nút đó ra được.

Cuộc đời của Phạm Mỹ, à không, Mai Phạm Phạm mới đang bắt đầu, dù thế nào đi nữa thì một tương lai xán lạn, tươi đẹp cũng đang chờ đợi cô phía trước.

Mai Phạm Phạm tiếp tục nài nỉ: “Vãn Vãn, ngoài cậu ra mình thật sự không còn biết phải tìm ai nữa.”

Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào phớt lờ đi những lời cầu khẩn thiết tha của Mai Phạm Phạm. Lúc đầu cô lắc đầu một cách mơ hồ, thế nhưng cứ nghĩ tới Lâm Tương, cô lại đau đầu, còn cả những chuyện trong quá khứ của mình nữa.

Mạc Hướng Vãn lặng yên ngắm Mạc Phi đang ngồi làm bài tập ở phía xa.

Chuyện quá khứ của cô, trước khi có đứa trẻ này, không thể tan biến trong không khí theo thời gian.

Những chuyện như cắt vào thịt, cứa vào xương.

Cô thấy mình cũng chẳng khác gì Mai Phạm Phạm, vì vậy, dù không muốn đồng ý nhưng cũng chẳng thể nào từ chối được. Sau khi nói lời đồng ý, cả người cô vẫn như chiếc cung căng dây, hoảng sợ và lo lắng. Bỗng nhiên, chuông cửa reo lên, cả người cô cũng run bắn theo. Mạc Phi nhanh chân chạy ra ngoài mở cửa rồi hét lớn: “A, bố.”

Mạc Bắc đang cầm trong tay bữa ăn đêm, vui vẻ bước vào, nhưng khi nhìn thấy Mạc Hướng Vãn đang ngồi trong nhà, cố gắng hết sức để kiềm chế thân người run rẩy, sắc mặt của anh nhanh chóng biến đổi. Cô đứng bật dậy, dáng vẻ như thể muốn đuổi anh ra về.

Cô có vẻ không ổn lắm, dường như cả người đang chìm trong nỗi hoảng sợ, đau đớn.

Mạc Bắc dỗ dành Mạc Phi ăn xong những đồ vừa mua rồi mở nước cho cậu bé đi tắm. Mạc Hướng Vãn cũng để mặc cho anh lo liệu, sắp xếp mọi thứ. Cô cố lấy lại bình tĩnh, thận trọng hít thở, khi anh bước tới gần, bao nhiêu ký ức trong quá khứ của cô lại tràn về.

Cô những tưởng rằng mình đã thoát khỏi quá khứ. Cô muốn trốn tránh anh nên vội vã nói một câu: “Em phải vào ngủ đây.”

Thế nhưng Mạc Bắc đã kịp nắm tay cô kéo lại.

Anh nhẹ nhàng nói: “Hướng Vãn, em đừng có sợ anh.”

Mạc Hướng Vãn quay lại nhìn anh, anh thành tâm thành ý nói ra câu này. Không, anh không còn là Mace của nhiều năm trước, một mình một ý rồi chiếm đoạt lấy cô.

Mạc Bắc đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt cô, hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang người cô khiến cô cảm thấy như đang được bảo vệ, bao bọc, sinh lực vừa mất đi lúc nãy dường như đang quay trở lại.

Mạc Bắc cứ như vậy nắm chặt lấy bàn tay cô, không muốn để cô rời khỏi anh.

Anh đưa tay còn lại vòng qua eo cô, tiến sát lại gần. Anh thì thầm: “Hướng Vãn.”

Giọng nói của anh ấm áp, ngọt ngào, tràn đầy cảm xúc, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vẫn chưa thể nào giúp cô vượt qua được nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng lúc này.

Mạc Bắc nhìn vào khuôn mặt cô, đôi mày từ trước đến nay vẫn luôn xếch lên kiên cường, mạnh mẽ, giây phút này cô đang nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt chứa đầy sự rụt rè, e sợ.

Không kìm được, anh liền cúi xuống hôn cô.

Chiếc hôn này không hề giống như chín năm trước, không kỹ thuật như xưa, cũng chẳng có chút dục vọng nào mà vô cùng ấm áp, dịu dàng, làm tan biến tất cả mọi phiền não, khổ đau chất chứa trong lòng cô.

Bất giác, Mạc Hướng Vãn cũng đưa tay vòng qua cổ anh, như thể đây chính là chỗ dựa vững chắc duy nhất của mình. Cô thật sự trân trọng hơi ấm và tình cảm anh trao.

Mạc Bắc chỉ muốn hòa thành một thể với cô, giúp cô gạt bỏ đi mọi u sầu, đau khổ. Hai người dựa vào nhau, cứ như vậy sống cùng nhau cho tới khi bách niên giai lão, răng long đầu bạc.

Mạc Bắc thì thầm bên tai cô: “Hướng Vãn, anh vẫn luôn ở đây, anh sẽ không bao giờ đi mất.”

“Mạc Bắc, em…”. Giây phút này cô như nghẹn lời.

“Anh chỉ hy vọng em đối xử với anh bằng một thái độ công bằng như bao người khác mà thôi.”

Anh ôm chặt lấy cô khẽ nói: “Mạc Hướng Vãn, anh yêu em.”

Mạc Hướng Vãn ngây người nhìn người đàn ông trước mặt mình, tim đập loạn lên, toàn thân run rẩy.

Mạc Bắc vẫn không buông cô ra mà dùng hai tay ôm chặt lấy, tiếp tục đặt nụ hôn dịu dàng, ấm áp, chan chứa tình cảm lên đôi môi xinh xắn của cô.

Cô chẳng thể nào lui được nữa, ngay cả bức tường ở đằng sau lưng cũng trở thành tấm nệm êm ái, ấm áp, khiến cô chẳng còn đường trốn chạy. Đôi tay lạnh giá của cô hòa trong luồng hơi ấm này, chỉ sợ cũng chẳng mong muốn rời xa nữa.

Mạc Hướng Vãn vừa sợ lại vừa luyến tiếc, nửa đẩy nửa níu.

Mạc Bắc nhìn cô đang nép trong vòng tay mình, khuôn mặt đỏ ửng hồng hào, khiến anh lưu luyến mãi không muốn rời khỏi đôi môi ấy.

Anh lại khẽ gọi tên cô: “Hướng Vãn.”

Cô dùng chút sức lực dư lại cuối cùng đáp lời anh: “Ừm.”

“Chúng ta là người một nhà nhé!”

“Cái gì?”

“Hướng Vãn, em đã quá mệt mỏi rồi, sau này có thể để anh gánh vác, san sẻ một nửa gánh nặng cho em được không?”

Mạc Hướng Vãn khẽ tựa vào bờ vai vững chắc của anh, ý thức của cô dần dần được lấy lại.

Người đàn ông này nói yêu cô, anh đang nói lời yêu cô. Biết bao năm nay, cô những tưởng rằng bản thân không còn cần đến thứ tình yêu hư vô, nhạt nhẽo đó nữa.

Mạc Bắc hiểu những điều cô chuẩn bị nói: “Em đừng nói với anh những lời rằng, em không cần anh phải chịu trách nhiệm nữa, như vậy thật chẳng công bằng với anh chút nào.”

Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, không suy nghĩ gì nữa, chỉ đứng đó trân trân nhìn anh mà thôi.

“Nếu như bây giờ em vẫn chưa yêu anh, không sao hết, anh sẽ đợi.”

Anh nói như vậy thì cô biết từ chối thế nào chứ?

“Hướng Vãn, anh muốn có một gia đình hoàn chỉnh, Phi Phi cũng cần mái ấm đó với đầy đủ tình yêu thương, sự bao bọc của cả bố và mẹ”. Anh nhìn cô, đôi mắt long lanh, vô cùng chờ mong.

“Em cũng vậy”. Hướng Vãn nhẹ nhàng nói.

Anh lại hôn cô, cô cũng để mặc cho anh hôn.

Anh vẫn luôn thận trọng, từng chút từng chút mang đến sự dịu dàng ấm áp, sưởi ấm trái tim cô.

Mạc Hướng Vãn thì thầm bên cạnh khuôn miệng của anh: “Mạc Bắc, tại sao anh lại phải tốt như vậy?”

Mạc Bắc khẽ mỉm cười: “Bởi vì làm Trần Thế Mỹ áp lực quá lớn.”

“Mạc Bắc, chúng ta trước kia…”

“Trước kia, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, bây giờ anh thua em một đoạn khá xa, vậy nên phải bước thật nhanh, như vậy thì mới có khả năng đuổi kịp em được.”

“Xưa nay em chưa bao giờ dám huyễn tưởng, bởi vì trong cuộc đời mình, em chưa từng gặp may mắn.”

“Anh cũng thế”. Anh lại hôn khẽ khàng lên vầng trán của cô. “Bây giờ sự may mắn này cũng phải chờ xem em có chịu trao cho anh không.”

Anh thành thật và kiên định, dần dần len lỏi vào trái tim vốn nhiều lo sợ của cô, khiến trái tim cô bỗng nhiên sáng bừng lên, giống như bông hoa trăng trắng nhỏ xinh đang bay bổng trong không trung. Cảm giác này vừa lâng lâng lại vừa chân thực.

Mạc Hướng Vãn cúi đầu xuống, không dám động đậy, cũng không dám đáp lại.

Trong cảm giác ngọt ngào cũng len lỏi đôi chút vị đắng, trái tim đang rung động, trí não cũng đang bàng hoàng.

Cô không đáp, Mạc Bắc vẫn cứ ôm chặt lấy cô không chịu buông, tưởng chừng cứ như vậy đến khi trời long đất lở cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì hết.

Giống như những gì đã nói, anh có thể chờ đợi, anh cam tâm tình nguyện chờ đợi cô đồng ý.

Hai người cứ đứng lặng yên ôm nhau như thế, mãi cho tới khi một giọng nói con trẻ ngây ngô cất lên: “Bố mẹ ơi, hai người đã hôn nhau thì coi như kết hôn rồi đúng không?”

Mạc Phi trốn phía sau cửa nhà vệ sinh không biết đã nhìn cảnh tượng này được bao lâu rồi.

Mạc Hướng Vãn ngượng đỏ mặt liền đẩy mạnh Mạc Bắc ra. Mạc Bắc mỉm cười thu tay lại, dắt con trai tới rồi hỏi: “Bố với mẹ kết hôn, Phi Phi có cảm thấy vui không?”

Mạc Phi quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn, khuôn mặt mẹ không có chút phản ứng nào, tức là không hề cáu giận. Điều mà bố vừa hỏi chính là tâm nguyện, mong ước lớn nhất của Mạc Phi, vậy nên cậu bé đương nhiên cảm thấy vô cùng vui sướng, vỗ tay reo hò: “Con tất nhiên là vui rồi”. Mạc Phi kéo tay của Mạc Bắc rồi chạy đến trước mặt mẹ, lại kéo lấy bàn tay của mẹ mình, ngước khuôn mặt bé xinh lên nói: “Mẹ ơi, đã có bố rồi, mẹ sẽ không còn phải mệt mỏi nữa, đúng không nào?”

Lời nói của con trai lại khơi dậy cơn sóng trong lòng Mạc Hướng Vãn. Vào giây phút Mạc Bắc ôm lấy cô và đặt lên trán nụ hôn, mọi cơn sóng trong lòng cô đều đã bình lặng trở lại. Lúc đó, cô vô cùng sợ hãi, sợ rằng sau khi trời yên bể lặng, cô nhìn thấy bến đỗ là anh thì sẽ dừng lại ngay tức khắc.

Hành động này thật quá mềm yếu. Gần đây, cô thường xuyên như vậy, lại còn hay cảm thán cuộc sống nữa. Cô thật sự muốn chống lại điều đó, thế nhưng dường như lực bất tòng tâm, trong lòng bỗng cảm thấy bực bội vì bản thân không còn mạnh mẽ như trước.

Mạc Bắc nhìn cô, cô khẽ tựa vào anh, gần đấy mà cũng xa đấy. Điều này cho thấy cô vẫn cần thời gian để suy ngẫm rồi mới an tâm tiếp nhận được. Anh liền bế Mạc Phi lên rồi nói: “Được rồi, được rồi, mau vào đi ngủ thôi.”

Thế nhưng Mạc Phi quá đỗi mừng vui, mặt mày hớn hở, tay chân múa loạn, cậu bé lại hét lớn: “Bố mẹ ơi, buổi tối hôm nay có phải hai người sẽ ngủ cùng nhau không? Bố mẹ bạn Vu Lôi thường ngủ chung một giường, hai bác ấy từ trước đến nay không bao giờ cho mấy đứa bọn con vào đó. Vậy thì từ giờ trở đi có phải là phòng của bố mẹ, con cũng không được vào đúng không?”

Lúc này, Mạc Hướng Vãn hoàn toàn biến thành con tôm luộc chín, quay sang mắng con trai: “Trẻ con sao cứ nói mấy lời linh tinh thế hả?”

Mạc Phi chu miệng ra, không hiểu được bản thân đã nói sai chỗ nào.

Mạc Bắc nhẹ véo yêu chiếc mũi của Mạc Phi, bế cậu bé vào chiếc giường nhỏ xinh để đi ngủ. Mạc Phi với khuôn mặt tràn đầy uất ức hỏi Mạc Bắc: “Bố ơi, con đã nói sai ở chỗ nào ạ? Bố mẹ Vu Lôi ở cùng một phòng là chuyện quá bình thường mà. Bố mẹ của các bạn con cũng đều làm như vậy hết.”

Mạc Bắc thầm nghĩ, điều này thật không ổn. Tuy rằng, lúc này cô đang bắt đầu lay động, nhưng anh vẫn còn giữ đủ bình tĩnh, không ngờ con trai của anh lại gấp gáp thúc giục anh nhảy vượt cấp. Anh bắt buộc phải sửa đổi suy nghĩ này của cậu bé.

Mạc Bắc nghiêm mặt lại: “Các quy định trong nhà đều sẽ do mẹ đặt ra, chúng ta chỉ cần làm mọi chuyện theo đúng yêu cầu, và mong muốn của mẹ là được rồi, con biết không?”

Mạc Phi gật đầu, hứa với bố là hai bố con sẽ cùng nghe theo lời mẹ nói. Nhưng câu hỏi sau của cậu bé đã khiến Mạc Bắc quá bất ngờ, tí nữa ngã ngửa người ra: “Bố ơi, hai người đã hôn nhau rồi, liệu mẹ có sinh thêm một em trai hoặc em gái cho con không?”

Mạc Bắc hoàn toàn nghẹn ngào. Tư duy của con trai anh phát triển quá sớm, anh nào chỉ không theo kịp tư duy của mẹ thằng bé, mà bây giờ đến ngay cả tên tiểu quỷ này anh cũng thua xa mất thôi. Thằng bé đúng thật là tư duy vượt trội, bây giờ đã nghĩ đến cả em trai, em gái rồi.

Mạc Bắc đang đắn đo đến việc giáo dục sinh lý cho con mình, nên nghiêm nghị nói: “Chỉ là hôn trên miệng thôi, mẹ con chưa thể sinh em trai hay em gái cho con được đâu.”

Mạc Phi “ồ” lên một tiếng, không hề chùn bước mà tiếp tục hỏi: “Vậy thì làm thế nào mới có thể sinh em cho con được ạ?”

Mạc Bắc không biết trả lời con thế nào. Câu này thật sự làm khó anh, anh đành phải làm giống như Mạc Hướng Vãn mỗi lần gặp câu hỏi đánh đố của Mạc Phi, nghiêm mặt giục con trai: “Được rồi, bây giờ nhắm mắt vào ngủ thôi.”

Anh nhanh chóng tắt chiếc đèn đầu giường, lúc đi ra còn nghe thấy tiếng Mạc Phi lẩm bẩm: “Chẳng có chút bản lĩnh nào cả.”

Lúc Mạc Bắc bước ra ngoài phòng khách, Mạc Hướng Vãn đang ngồi bên cạnh bàn, ăn món cháo anh mua về. Anh bước tới ngồi đối diện, nhìn cô ăn.

Dáng vẻ của cô khi ăn rất đẹp, rất nho nhã, không chút tiếng động gì cả.

Chờ cô ăn xong, Mạc Bắc liền nói: “Anh đang nghĩ, anh đã làm đúng.”

Mạc Hướng Vãn dường như biết được anh đang muốn nói điều gì, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

“Hướng Vãn, anh không muốn trốn tránh thêm nữa. Nếu như chín năm trước, chúng ta gặp gỡ nhau theo một cách thức khác, có lẽ sẽ chỉ như những người dưng khẽ lướt qua nhau rồi mãi mãi không bao giờ gặp lại. Bây giờ, anh chỉ muốn ở bên cạnh em, nhìn thấy em là anh cảm thấy vui vẻ rồi. Điều này không phải vì Phi Phi, anh muốn em hiểu như vậy.”

Mạc Hướng Vãn nhìn lên chiếc khăn trải bàn, đầu óc hỗn loạn, chẳng biết nói gì.

“Chúng ta đừng nhớ về quá khứ nữa, những gì đã qua hãy để nó qua đi, tương lai vẫn còn rất dài. Anh muốn nhìn thấy Phi Phi thi vào trường cấp hai trọng điểm, sau đó mời một giáo viên về dạy môn Toán cho thằng bé, rồi đi thi lấy giải thưởng, được tuyển thẳng vào trường cấp ba điểm của thành phố. Anh sẽ mua thêm nhiều cổ phiếu, tiết kiệm khoản tiền để cho con học hành, đợi đến khi học hết lớp mười hai, tiếng Anh của con nhất định sẽ rất khá, anh sẽ động viên con thi vào Học viện Công nghệ Massachusetts[2], sau đó cho con ra nước ngoài du học vài năm. Mấy năm đó, chắc chắn chúng ta sẽ cảm thấy cô đơn. Có điều, chúng ta có thể du lịch trong nước hai lần trong năm, đi ngắm núi sông hùng vỹ, tráng lệ của Tổ quốc, anh rất thích đi leo núi mà. Đợi sau khi Phi Phi quay về, có lẽ chẳng cần người làm bố như anh phải cho tiền nữa, nó sẽ tự tạo lập sự nghiệp riêng mình, nói không chừng còn lập một công trình công nghệ sinh học, trở thành một Trương Triều Dương hoặc Mã Vân[3] của thế kỷ mới. Còn hai chúng ta có thể dùng tiền của Phi Phi để hưởng phúc, chúng ta sẽ ra nước ngoài du lịch, Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Đại Dương đều được hết. Sau khi Phi Phi kết hôn, chúng ta sẽ quay về giúp con chăm sóc cháu. Lúc em sinh Phi Phi, anh không có ở bên cạnh, vậy nên hoàn toàn không biết phải chăm trẻ con ra sao, có điều sau này, lúc em giúp Phi Phi chăm sóc con, anh sẽ ngồi bên cạnh học hỏi chăm chỉ, nghiêm túc.”

[2] Một trong những trường đại học nổi tiếng thế giới, viết tắt là MIT, là học viện nghiên cứu và giáo dục ở Cambridge, Massachusetts, Hoa Kỳ.

[3] Hai nhân vật thương nhân nổi tiếng của Trung Hoa.

Sau khi nói xong một mạch về dự định tương lai, anh khẽ nở nụ cười mãn nguyện.

Chỉ có vài câu nói ngắn ngủi vậy thôi, Mạc Hướng Vãn dường như đã có thể nhìn thấy cả một quá trình Mạc Phi trưởng thành từ một đứa bé nhỏ nhắn, non nớt, đến một chàng thanh niên khỏe mạnh, giỏi giang, sau cùng còn trở thành người bố hiền hậu. Quan trọng hơn đã có người cùng với cô trải qua những ngày tháng dài thườn thượt đó.

Mạc Bắc lại hỏi: “Mẹ Phi Phi, em xem vậy có ổn không?”

“Được vậy thì quá tốt”. Cô thật sự muốn nói như vậy.

Sau khi Mạc Phi tạo lập cuộc sống riêng, bên cạnh cô vẫn còn một người cùng chung sống, tận hưởng mọi đắng cay, ngọt bùi.

Mạc Hướng Vãn đặt chiếc thìa múc cháo xuống, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi, Mạc Bắc đã nắm chặt lấy tay cô. Chiếc bàn được trải tấm khăn có hình sông núi, vốn dĩ hai người cách nhau cả ngàn sông vạn núi, nhưng chỉ cần đưa tay ra là có thể nắm chặt lấy nhau.

Bông hoa ẩn giấu trong góc trái tim cô đang tung bay trong gió, vì thế mà trái tim cô cũng rung rinh theo, niềm khát vọng chưa từng nổi dậy trong lòng bỗng dưng cũng dâng lên mạnh mẽ.

Mạc Hướng Vãn không hề rút tay ra mà cứ để cho anh nắm lấy. Tất cả mọi thứ sau khi được vứt ra khỏi đầu, nào là lo lắng, nào là muộn phiền, nào là quá khứ, nào là tương lai, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì hết. Giây phút đó là của hai người đang thuộc về nhau.

Con người đang ngồi trước mặt cô chẳng hề che giấu niềm kiên định của mình, anh quyết không để cho cô trốn tránh nữa.

Cô hoàn toàn có thể nhìn thấy, sau khi vượt qua sự xa cách trong quan hệ với anh, niềm khao khát yêu đương vốn dĩ bị cô nén xuống tận đáy con tim, giờ phút này lại đang sắp sửa trỗi dậy, thống trị cả trái tim của cô.

Thật lòng, Mạc Hướng Vãn không muốn buông tay anh ra nữa.

T¬T

Ánh nắng ban mai bừng lên, bầu trời trở nên xán lạn, những tia nắng ấm áp len vào trong phòng qua khe cửa sổ, chiếu vào thân hình của một người vốn tưởng sẽ chẳng bao giờ bắt được ánh thái dương. Có tiếng người nói chuyện lao xao ngoài kia.

“Hôm nay, rau cải lên giá bốn đồng một cân rồi.”

“Làm sao rồi? Con Siberian Husky[4] nhà bà cứ thế là bỏ đi sao?”

[4] Sói tuyết.

“Đúng vậy đó. Ớt xanh cũng tăng lên năm đồng một cân, tôi đành phải mua hai đồng bí đao vậy.”

“Tôi đã dán rất nhiều cáo thị, không biết có tìm được về hay không? Chuyện này khiến tôi buồn quá đi mất.”

Vốn dĩ không gian xung quanh đang rất ồn ào, vậy nhưng Mạc Hướng Vãn tỉnh dậy trong những tiếng động đó lại không hề cảm thấy ầm ĩ, ngược lại còn tìm thấy cảm giác khoan khoái, thoải mái giữa những sự vật, sự việc bình thường xung quanh.

Một bàn tay nhỏ xinh ôm chặt lấy cánh tay cô, Mạc Phi ấm áp rúc lại gần cô nói: “Mẹ ơi, con chỉ ngủ thêm năm phút nữa thôi.”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười, kéo chăn lên cho con trai.

Là bản thân cô đã thức dậy sớm, cô liếc qua nhìn đồng hồ, bây giờ mới sáu rưỡi sáng.

T¬T

Tối hôm qua, sau khi Mạc Bắc ra về, Mạc Phi ôm chiếc gối và chăn xinh xắn của mình sang giường Mạc Hướng Vãn rồi nói: “Mẹ ơi, con muốn ngủ cùng mẹ mấy hôm.”

Mạc Hướng Vãn hỏi con trai: “Tại sao phải làm thế?”

Mạc Phi nhảy lên giường cô, sắp xếp chăn gối của mình đâu ra đấy rồi nghiêm nghị nói: “Thì sau này mẹ sẽ phải ngủ cùng bố rồi”. Nói xong thằng bé liền rúc đầu vào chăn, khiến cho cô không biết nên ngượng ngùng hay tức giận nữa.

Cô hoảng hốt tưởng mình đang ngủ mơ, nhưng thật ra đêm qua cô không hề nằm mơ gì hết. Tối qua, cô đã ngủ rất ngon lành, sau khi tỉnh dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái, vừa mở mắt liền nghe thấy rất nhiều âm thanh của cuộc sống. Cô đặt tay lên ngực trái, nơi này còn biết bao hơi ấm, biết bao khát khao…

Mạc Hướng Vãn kéo chăn ngồi dậy, vào nhà tắm làm vệ sinh buổi sáng. Hôm nay sẽ có rất nhiều việc diễn ra: Chính thức phát tang cho Lâm Tương, La Phong sẽ tới tiễn đưa cô ấy về nơi an nghỉ cuối cùng, bố mẹ của Lâm Tương cũng được an ủi.

Kể từ buổi tối hôm qua, những việc này không còn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng cô nữa. Cô vừa rửa mặt bằng sữa rửa mặt vừa nhìn vào tấm gương để lấy tinh thần. Một ngày mới bắt đầu, cuộc đời cô cũng sẽ bước sang một trang mới từ đây.

Bỗng khuôn mặt cô lại đỏ ửng lên, hơi thở ấm áp của người đó dường như vẫn còn lưu lại nơi đây, còn cả những lời nói ngây ngô, thơ dại của Mạc Phi nữa.

Mạc Hướng Vãn rửa thật sạch mặt bằng nước ấm.

T¬T

Khoảng 7 giờ 15 phút, chuông cửa nhà cô vang lên như thường lệ. Mạc Phi xách chiếc quần ngủ mới mặc được có một nửa chạy ra ngoài mở cửa. Người đó bước vào, đặt những đồ đang xách trên tay xuống, rồi ngồi xổm thắt dây quần cho Mạc Phi.

Mạc Phi reo lên vui vẻ: “Hôm nay con được ăn cơm dẻo cuộn quẩy giòn, còn có cả rong biển và xúc xích nữa.”

Mạc Hướng Vãn búi tóc xong, bước ra lấy dao cắt miếng cơm dẻo cuộn quẩy giòn thành hai rồi nói với hai bố con: “Ăn thứ này ít thôi, coi chừng mỡ máu đấy!”

Mạc Bắc cầm lấy nửa miếng rồi nói: “Nghe theo lời mẹ đi, không sai bao giờ đâu.”

Cô lại đỏ bừng mặt, liền đi vào trong bếp lấy bánh trôi và rót cho hai bố con mỗi người một ly sữa tươi.

Mạc Bắc tò mò: “Em không bao giờ uống sữa sao?”

Tất cả số sữa tươi được đặt mua đến nhà đều dành cho Mạc Phi hết, Mạc Hướng Vãn không bao giờ động đến, anh ở bên cạnh hai mẹ con cô lâu rồi nên cũng biết đặc điểm đó của cô.

Mạc Hướng Vãn trả lời rất tự nhiên: “Em cứ uống sữa vào là sẽ buồn nôn.”

Mạc Phi đang nhai nhồm nhoàm mà vẫn mở miệng bổ sung thêm: “Mẹ nói rằng chỉ uống sữa hồi nhỏ, sau này lớn lên thì không uống nữa.”

Mạc Bắc liền hỏi cô: “Tại sao lại thế?”

“Sau khi bố mẹ em ly dị không còn ai đặt mua nữa.”

Căn phòng bỗng nhiên trầm lắng lại, đây là lần đầu tiên cô nhắc tới bố mẹ của mình trước mặt anh, chịu tiết lộ một phần cuộc đời mình cho anh biết.

Mạc Bắc uống hết cốc sữa trước mặt rồi nói thêm: “Sau này hãy đặt hai bình đi.”

Mạc Hướng Vãn liền xua xua tay: “Không cần đâu, em đã quen không uống sữa rồi.”

“Có một vài thói quen có thể thay đổi, chỉ là em có muốn hay không thôi.” Mạc Bắc đưa giấy ăn cho con trai lau vệt sữa bên mép rồi nói: “Có đúng không nào, con trai?”

Mạc Phi đang còn nuốt số thức ăn trong miệng ra sức gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Cô chẳng thể nào nói lại nổi với hai bố con anh, nên đành cười trừ cho qua chuyện.

T¬T

Suốt dọc đường đi, Mạc Bắc và Mạc Hướng Vãn lại nói thêm một số chuyện khác, rồi thảo luận xem tối nay sẽ ăn món gì. Cô nói điều gì anh cũng đưa ra những ý kiến đóng góp khá tốt, kết hợp vô cùng ăn ý.

Trong cuộc sống đời thường, anh nhất định cũng là một đối tác vô cùng tuyệt vời. Cô thầm nghĩ rồi tự mỉm cười.

Mạc Bắc cũng mỉm cười quay sang nhìn cô: “Em nhìn xem, hai chúng ta vô cùng tâm đầu ý hợp nhé!”

Mạc Hướng Vãn cũng bật cười tán thành.

Anh liền nói: “Em nên cười nhiều hơn nữa, mỗi khi cười trông em vô cùng xinh đẹp.”

Cô quay mặt sang, nhìn vầng thái dương đỏ rực bên ngoài đang rọi những tia nắng gay gắt trên mặt cô, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào.

“Trước đây hình như anh đã từng nói những câu tương tự như thế.”

“Hãy để cho Thảo Thảo và Mace của trước kia biến mất đi. Đây là những lời Mạc Bắc nói với Mạc Hướng Vãn, mẹ của Phi Phi.”

Lời nói của anh khiến cho Mạc Hướng Vãn hơi thất thần, cô và anh đều ghi nhớ rõ đoạn ký ức kia, trước đây chẳng bao giờ động tới, bây giờ hồi tưởng lại, tất cả mọi thứ đều rất rõ ràng.

Cô quay sang nhìn anh: “Có lẽ, chúng ta đều cảm thấy quá khứ qua đi rồi nhưng chưa chắc nó đã thật sự qua đi”. Cô cúi đầu nói tiếp: “Mạc Bắc, anh biết là trước kia em rất hư hỏng.”

Mạc Bắc đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô rồi nhẹ nhàng nói: “Trước đây anh cũng hư hỏng, anh đã nói rồi, hai chúng ta kẻ tám lạng, người nửa cân mà”. Anh lại nói thêm: “Một nghệ sỹ ở công ty em khoảng thời gian trước khi trả lời phỏng vấn có nói một câu mà anh cảm thấy rất hay.”

Cô không hề biết anh đang muốn nói đến ai, nên nhẫn nại chờ anh nói tiếp.

“Muốn vươn ra khỏi bùn đất, thì phải vẩy hết số bùn dính trên người, thật vô cùng khó khăn”. Đúng vậy, vô cùng gian khổ. Tên tiểu tử đó đã rũ bỏ được quá khứ đen tối, lại còn trở nên nổi tiếng. Đúng là người phàm trần mà lại làm được chuyện vĩ đại.”

Người nghệ sỹ mà anh nhắc đến cô biết đó là ai. Chính là Phan Dĩ Luân, người đã từng phải vào trại cải tạo thanh thiếu niên hư hỏng.

“Bây giờ cậu ấy có quay quảng cáo, đóng phim, tất cả đều là những nhân vật chính diện, lại còn có một cô bạn gái làm công chức. Ông trời vẫn luôn rất công bằng.”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười.

Ngã rồi đứng lên được, khó biết bao?

Đặc biệt là đứng giữa thanh thiên bạch nhật, vẩy bằng sạch tất cả lớp bùn đất bẩn thỉu của bản thân ra ngoài.

Nhưng đổi lại sẽ cảm thấy thanh thản, thoải mái, chỉ cần không sợ hãi thì sẽ làm được điều này.

Mạc Hướng Vãn lấy hết dũng khí nói thêm: “Trước kia…”. Cô liếm đôi môi hơi khô của mình, cảm thấy rất khó khăn, nhưng cuối cùng cô vẫn nói tiếp: “Người giới thiệu chuyện đó, bà ta lại xuất hiện rồi.”

Mạc Bắc khẽ đẩy gọng kính trên mũi, trong đầu dường như sực nhớ ra điều gì.

“Người phụ nữ có tên là Phi Phi?”

Mạc Hướng Vãn mở bàn tay đang nắm chặt lại của mình rồi đặt lên đầu gối, cô bắt đầu tường thuật lại nỗi phiền não của Mai Phạm Phạm. Khi xe anh lái đến trước tòa nhà công ty thì cô cũng kể xong mọi chuyện giữa Mai Phạm Phạm và chị Phi Phi.

Nghe xong, Mạc Bắc đưa ra hướng giải quyết một cách đầy dứt khoát: “Em có một lựa chọn, đó là hoàn toàn đứng ngoài vụ việc. Trong việc này, em không phải là người quan trọng.”

Mạc Hướng Vãn đang suy ngẫm, anh biết được cô đang nghĩ những gì.

Anh liền nói thêm: “Cô gái họ Lâm đã tự sát cũng không phải là trách nhiệm của em.”

Mạc Hướng Vãn khẽ thở dài một tiếng. Anh nắm chặt tay cô: “Chuyện của Phạm Mỹ cũng chẳng phải lỗi của em.”

Cô liền đáp: “Đúng vậy.”

“Thế nhưng uy hiếp tống tiền không chỉ phạm pháp mà cũng vi phạm vào điều cấm kỵ trong ngành của bọn họ.”

Mạc Bắc kéo cô lại, nhẹ nhàng, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

“Hôm nay, em còn rất nhiều việc phải làm, làm cho thật tốt công việc của mình là quan trọng nhất, đừng suy nghĩ quá nhiều đến những chuyện linh tinh. Mạc Hướng Vãn, hãy chuyên nghiệp một chút.”

Mạc Hướng Vãn liếc nhìn anh rồi nói: “Từ trước đến nay, em vẫn luôn rất chuyên nghiệp.”

Mạc Bắc bước ra khỏi xe, mở cửa cho cô đi xuống. Hai người đứng giữa bầu trời đầy nắng, anh nhẹ vỗ lên đôi vai cô: “Năm giờ chiều phải tan làm đúng giờ, nếu không tất cả các thứ rau quả tươi ngon trong chợ sẽ hết mất, cho dù chịu bỏ ra bốn đồng cũng chẳng thể nào mua được bó rau cải ngon đâu.”