Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 60: Ngắm tuyết rơi




Rõ ràng thân ở “mùa đông”, nhưng Dương Tâm Dược lại bị phơi thành quả cầu lửa nhỏ. Mỗi ngày đều giống như một xiên thịt nướng phủ  gia vị, ở trên người bọc lấy một tầng gel nha đam thật dày.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, chỗ bị phơi nắng trên người cô dần dần chuyển thành một màu nâu đỏ xỉn, bề mặt da dần bong tróc, cả người vừa ngứa vừa đau, lại không mặc được quần áo.

Không có cách nào cả, thật vất vả mới có mười ngày nghỉ quý giá, Dương Tâm Dược chỉ có thể thành thành thật thật mà ngây ngốc ở biệt thự, không ra khỏi cửa. Mỗi ngày đều là dưa hấu, điều hòa, Coca lạnh. Kỳ nghỉ đông này tựa như một kỳ nghỉ hè của người khác

Bởi vì ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm cho nên thời gian gọi video giữa cô cùng Chung Khả cũng tăng vọt. Ngoài thời gian ăn cơm cùng ngủ, hầu như cô đều ngồi ở bàn học nghiêm túc học tập. Điện thoại của cô vẫn luôn đặt trên bàn sách, mở chức năng video để có thể kết nối cùng Chung Khả một lúc.

Hai người cũng không phải lúc nào cũng đều đang nói chuyện, càng nhiều lúc đều là vùi đầu từng người làm bài, ngẫu nhiên mệt mỏi, phiền muộn nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy “chiến hữu” cách xa ngàn dặm cũng đang vì giấc mơ mà phấn đấu, trong lòng sẽ dâng lên một loại cảm giác kiên định, làm dịu đi  tất cả sự nôn nóng trong lòng.

Màn hình không thể ngăn cản tình cảm mập mờ kích động sóng ngầm giữa bọn họ, nhưng bởi vì loại “khoảng cách ” chưa từng có này nên mang đến nhiều suy nghĩ hơn.

Tốc độ làm bài của Chung Khả nhanh hơn so với Dương Tâm Dược. Cậu thường  làm xong một bộ đề rồi kiểm tra lại một lần nữa thì Dương Tâm Dược mới bắt đầu đọc đề bài cuối cùng. Vì thế thường xuất hiện tình huống như vầy: Dương Tâm Dược cắn nắp bút, chuyên chú làm bài, mà Chung Khả một tay chống cằm, nhìn thiếu nữ ngây ngốc.

Mái tóc của cô gái giống với tính cách của cô, vừa cứng vừa thẳng, tóc rối không ngừng nhảy ra khỏi vòng xoắn, lộn xộn, đặc biệt đáng yêu. Nếu cô ở trước mặt cậu, cậu nhất định phải duỗi tay sờ thử xem sao.

Dương Tâm Dược cuối cùng cũng làm xong tất cả đề, cô không kịp kiểm tra, vui rạo rực mà ngẩng đầu lên: “Chung Khả, tớ làm xong…… Này!” Cô tức giận, lại thẹn đỏ mặt, “Tại sao cậu lại nhìn tớ á.”

Áo ống trên người thiếu nữ chỉ có thể ngăn trở một nửa cảnh xuân, cánh tay lõa lồ, xương quai xanh cùng eo nhỏ, tất cả đều là màu nâu đỏ khó coi. Cô cảm thấy xấu muốn chết nhưng Chung Khả lại luôn nhìn chằm chằm cô.

“…… Ai nói tớ đang nhìn cậu?” Chung Khả gần đây học được phản kích, “Tớ đang nhìn ánh mặt trời bên cạnh.”

“Ánh mặt trời có cái gì đẹp hả?” Dương Tâm Dược quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay lại, “Nóng muốn chết.”

“Còn tốt hơn bên này.” Chàng trai nói, “Từ tối hôm qua đã bắt đầu có tuyết rơi, gió thổi tựa như con dao nhỏ.”

“Tuyết rơi sao?!” cư dân của khu vực nhiệt đới có nhiệt độ ngoài trời 30 độ lập tức trở nên phấn khởi, “Chung Khả Chung Khả, tớ muốn nhìn thấy tuyết!”

Năm nay ở phía bắc có ít tuyết, toàn bộ mùa đông Dương Tâm Dược chỉ gặp được một váng tuyết nhỏ, không đợi rơi xuống trên mặt đất đã tan rồi. Nào nghĩ đến cô tới hải đảo qua mùa đông, phương bắc thế nhưng lại có tuyết rơi!

Cô gái làm nũng, năn nỉ chàng trai “mang cô ra ngoài đi dạo”.

Bản chất của Chung Khả là một trạch nam, thà rằng ở lì trong nhà cũng không muốn mạo hiểm trời đông giá rét ra cửa ngắm tuyết. Nhưng dáng vẻ Dương Tâm Dược làm nũng quá chọc người, đôi mắt vừa sáng vừa tròn, chắp tay trước ngực, trong miệng nhắc mãi “làm ơn làm ơn ~”, Chung Khả thật sự chống đỡ không nỗi sự công kích này, chỉ có thể thay quần áo, giơ điện thoại ra cửa đạp tuyết.

Trời giá rét, trên đường hầu như không có người đi đường, Chung Khả một tay giơ điện thoại lên, xoay 360 độ trong tuyết, đưa trời đất bọc trong làn áo bạc đến trước mặt cô gái.

Sau khi tuyết ngừng rơi, mặt đất và cây cối phủ đầy tuyết trắng mịn. Chung Khả tìm chỗ tuyết đọng dày nhất, một chân dẫm xuống, nháy mắt ấn ra một cái hố to.

Điện thoại truyền đến tiếng kêu phấn khích của cô gái, giờ khắc này, cô thật sự ở  bên cậu.

Chung Khả bị Dương Tâm Dược sai khiến xoay quanh, một lát đi dẫm tuyết, một lát đi lắc cây, một lát lại đi nặn cầu tuyết…… Chẳng được bao lâu, cậu đã chơi đến cả người đổ đầy mồ hôi; mũ, khăn quàng cổ bao tay, đều mang không được.

Đúng vào lúc này có một đôi vợ chồng già từ bên cạnh cậu bước qua.

Ông lão nói: “Người trẻ tuổi bây giờ thật thú vị, một người chơi tuyết cũng có thể chơi tận tâm như vậy.”

“Nào chỉ có một người?” Bà lão cười, “Ông xem thằng bé giơ điện thoại kìa, vẫn luôn video cùng bạn gái, phỏng chừng cô bé kia là người phía nam, trước nay chưa thấy qua tuyết, để thằng bé thay cô bé ấy chơi tuyết đấy.”

Giọng hai vợ chồng không lớn, nhưng trên đường ít người lại yên tĩnh như vậy, giọng bọn họ rõ ràng mà truyền vào điện thoại.

Dương Tâm Dược lập tức đỏ mặt, nhanh chóng thúc giục Chung Khả: “Trở về trở về đi, đừng đùa nữa.”

“Tại sao không chơi nữa?” Chung Khả dừng lại, ngực phập phồng nhanh chóng.

Dương Tâm Dược nhỏ giọng nói: “Cậu không nghe thấy sao, người ta xem tớ như người phía nam chưa thấy tuyết! Rõ ràng tớ là người phương bắc, nhìn thấy tuyết còn phấn khích như vậy, thật là mất mặt chết mất.”

“……” Chung Khả vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhắc nhở cô, “Vừa rồi trọng điểm câu nói kia, rõ ràng không phải ‘ người phía nam ’?”

“Hả?” Dương Tâm Dược dại ra.

Những lời nói của bà lão nhanh chóng quay lại ba lần trong tâm trí của Dương Tâm Dược. Ngay sau đó nhanh chóng phát nổ.

Bà bà bà bà bà bà bà bà vừa rồi nói gì đó? Bạn bạn bạn bạn bạn bạn gái?!!

Dương Tâm Dược rất muốn thét chói tai, lại kêu không ra tiếng, đôi tay ở không trung lung tung múa may vài cái, chương trình kịch câm tăng tốc tám lần, bỗng nhiên “bang” một tiếng cúp video điện thoại.

Chung Khả nhìn màn hình điện thoại tối đen một mảng: “……”

Ngàn dặm xa xôi, Dương Tâm Dược giữ chặt điện thoại, một đầu ngã quỵ ở trên bàn sách.

Nữ tướng quân nữ chiến thần nữ lão đại  bạn học nữ Dương Tâm Dược bách chiến bách thắng, không gì địch nổi, dũng cảm tiến tới, tuyệt đối không sợ, cô —— lâm trận bỏ chạy.



Bên ngoài phòng ngủ, ba Dương mẹ Dương ghé vào cạnh cửa, nhìn qua khe cửa nhỏ để nhìn trộm tình hình bên trong.

Sau khi thấy dáng vẻ trốn tránh của con gái, ba Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ba Dương: “Tôi đã nói mà, hai đứa nó chắc chắn không hẹn hò!”

Mẹ Dương liếc xéo ông một cái: “Ông đừng tự lừa mình dối người nữa, tôi thấy hai đứa nhỏ này, hôm nay không có yêu đương thì ngày mai cũng sẽ yêu đương.”

“……” Ba Dương dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, “Nhưng vào năm mới, tiểu Phương không phải đã nói hai đứa nó không ở bên nhau sao?”

“Bây giờ tôi cũng đã nhìn ra, tiểu Phương cùng Tâm Dược quan hệ tốt như vậy, khẳng định là tự bao che cho con bé đấy.” Mẹ Dương thở dài, “Lúc ấy tôi không nên để tiểu Phương cùng bọn Tâm Dược đi công viên giải trí, nói không chừng tụi nó đều thông đồng xong rồi! Tiểu phương ngoài miệng nói Dược Dược không thích Chung Khả, ông nghe một chút thì sao, đôi mắt ông trắng quá, nhìn không ra tới cuối cùng là tình huống như thế nào sao?”

“Vậy, vậy không được!” Ba Dương theo bản năng mà muốn vọt vào trong phòng, cùng con gái nói một chút “năm sáu bảy tám loại nguy hiểm khi yêu trong lúc chuẩn bị cho kỳ thi”.

Mẹ Dương giơ tay lên, nắm lấy lỗ tai ba Dương, nhéo ông không thể động đậy được.

“Ông Dương à, ông đừng làm phiền con gái nửa.” Giọng mẹ Dương mềm mại, “Tôi thấy đứa bé Chung Khả khá tốt, thành tích tốt, đẹp trai, lại kiên định…… Đừng nói là Tâm Dược, nếu ba mươi năm trước lớp chúng ta có một chàng trai như vậy,  khẳng định tôi sẽ chọn hắn, chỗ nào còn chuyện của ông nữa.”

Ba Dương: “……???!!!”

“Tóm lại, chúng ta  đừng mù quáng nữa. Tụi trẻ lớn lên có ý nghĩ của chính mình, vốn dĩ giữa tụi nó chỉ còn lại có một tầng giấy cửa sổ, ông vẫn nên để cho bọn nhỏ lựa chọn xem tự đâm thủng hay không.”

Làm cha mẹ, họ chắc chắn không muốn con cái bị phân tâm bởi tình yêu trong quá trình luyện thi.

…… Nhưng vấn đề là, nhìn dáng vẻ của Dược Dược cùng Chung Khả, mỗi ngày ngay cả thời điểm học tập cũng phải kết nối video, trạng thái này cùng với nói chuyện yêu đương thì có cái gì mà khác nhau hả?



Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi mười ngày trôi qua nhanh chóng, Dương Tâm Dược trước một ngày nghỉ đông kết thúc bước lên máy bay về thành phố. Tầng da trên người cô dần dần được cải thiện, chỉ là làn da vẫn còn phiếm đỏ, ước chừng mấy tháng nữa mới có thể biến trở lại làn da ban đầu.

Vào đầu học kỳ mới, trên mặt mọi người không nhìn thấy được sự thõa mãn sau khi nghỉ ngơi đầy đủ mà sắc mặt cả một đám đều vàng như nến, quầng thâm mắt đều phải rớt đến trên cằm.

Da Bạch Thiên vốn đã trắng cho nên quầng thâm mắt ở trên mặt cô ấy đặc biệt rõ ràng.

Dương Tâm Dược hỏi: “Nghỉ đông không nghỉ ngơi tốt sao? Thấy thế nào hình như cũng không có tinh thần nhỉ?”

Bạch thiên lắc đầu: “Nào có nghỉ ngơi gì chứ? Tổng cộng nghỉ mười ngày, đã phải chúc  tết, lại phải đi gặp họ hàng. Tớ còn phải về quê cho viếng mộ ba tớ. Tớ chỉ có cơ hội chạm vào bài tập về nhà vào ngày thứ năm, và tớ phải mất ba ngày để hoàn thành xong bài tập.”

Không chỉ có cô ấy mà kỳ thật toàn bạn học trong lớp làm việc và nghỉ ngơi đều không khác nhau lắm. Thật vất vả nghỉ, lại đuổi kịp Tết Âm Lịch, ai có thể mỗi ngày đều kiên định làm bài tập chớ? Còn không phải tới gần ngày đi học thức đêm học bù, kỳ nghỉ này so với đi học còn muốn mệt hơn.

Cô nói với Dương Tâm Dược: “Kỳ quái, thoạt nhìn khí sắc của cậu tại sao lại tốt như vậy? Cậu không phải sẽ trở thành một đứa trẻ ngoan, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm đúng hạn làm bài tập ấy chứ?”

“Cậu quả thật đã nói đúng rồi đấy.” Dương Tâm Dược vén tay áo, cho cô ấy nhìn thấy chỗ mình bị phơi cháy, dáng vẻ ngoan ngoãn, “Dù sao không có cách nào rời khỏi nhà, tớ lại không có chuyện gì khác để làm, còn không bằng làm làm bài tập nè.”

“…… Nhóm học sinh giống nhau đều đem thời gian này lấy tới chơi game, lên mạng, xem truyện tranh đúng không?” Bạch Thiên phát điên, “Tại sao đều là học sinh mà tính tự tự giác của cậu đã cao như vậy? Thật không hổ là lớp trưởng.”

“Thực ra tính tự giác của tớ cũng không cao lắm.” Dương Tâm Dược nói với cô ấy, “Chung Khả mỗi ngày đều gọi video cho tớ, cùng tớ làm bài tập, ngẫu nhiên tớ muốn lười biếng, ngẩng đầu nhìn cậu ấy thì tớ cảm thấy xấu hổ vì lười biếng.”

Bạch thiên: “…… Tớ đã hiểu.”

Dương Tâm Dược mờ mịt: “Hiểu cái gì?”

Đều là ở ‘ biển đề ’ chiến đấu hăng hái, cẩu độc thân bọn tớ đều là 《 chiến dịch cuối cùng》.” Cô ấy chỉ chỉ Dương Tâm Dược, lại chỉ chỉ Chung Khả, “Mà các cậu lại là 《  chúng ta tạo nên hai mái chèo 》.”