Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 35: ” Bạn cùng bàn của tôi.”




Dương Tâm Dược choáng váng.

Cô thật khờ, thật sự.

Tuy rằng cô đã sớm đoán được lần thi văn này của cô thật sự không tồi, nhưng cô chưa bao giờ đoán được, sẽ là thành tích “cao” như vậy.

Dương Tâm Dược đứng ở trên bục giảng, run rẩy cầm bài thi kia, cảm giác dưới bục có vô số ánh mắt mơ hồ đang đặt trên người cô.

Người ta nói cây ngay không sợ chết đứng, cô thề lúc cô viết bài văn này tuyệt đối không có một chút ý niệm không nên có, nhưng…… Lúc trải qua sự kiện “phòng tối” ngoài ý muốn kia thì có thứ gì đó không dấu vết đã thay đổi.

Cô còn chưa sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì đã bị giáo viên ngữ văn xách đến trên bục giảng, ánh mắt các phụ huynh háo hức mà nhìn cô, đều chờ mong cùng chăm chú lắng nghe “tác phẩm lớn” của cô.

Đặc biệt là ba Dương, cặp mắt màu xanh kia, nếu như đặt ở buổi tối thì hai chùm ánh sáng kia có thể bắn lên tới bầu trời.

Một thanh Hoa Kiếm đi khắp thiên hạ, Dương nữ hiệp từ trước đến nay chưa bao giờ nhận thua trên sân thi đấu nhưnb bây giờ cô cần phải thừa nhận rằng cô đang luống cuống.

Không biết nếu bây giờ cô nói với giáo viên ngữ văn cô không biết chữ, còn muộn rồi hay không?

Ánh mắt tha thiết của giáo viên ngữ văn dừng ở trên người cô, thúc giục cô nhanh chóng đọc diễn cảm bài văn đạt điểm tuyệt đối của mình.

Dương Tâm Dược quay đầu lại không còn gì luyến tiếc nữa, trừng mắt nhìn những hàng chữ mấy ngày trước mình viết, ngơ ngác mà đọc diễn cảm lên.

“Từ lúc bắt đầu còn rất nhỏ, huấn luyện viên Hoa Kiếm đã dặn dò tôi, trên sân thi đấu quan trọng nhất không phải là là kỹ thuật, mà là tâm thái.

Trên sân thi đấu luôn thay đổi trong nháy mắt này, mỗi một động tác nhỏ bé đều sẽ dẫn đến kết quả khác nhau. Chỉ có tôi luyện chính mình, tăng cường kỹ thuật, rèn luyện tâm thái, mới có thể từng thời khắc sử dụng được thanh kiếm kim loại này.

Nếu thắng thì không cần kiêu ngạo, nếu bại thì cũng không cần nhụt chí. Đối mặt với một trận thất bại, hãy đánh bóng thanh Hoa Kiếm trong tay, mang theo tín niệm không bao giờ bỏ cuộc thì mới có thể thắng lợi trong tương lai.

Tôi vẫn luôn suy nghĩ, ‘ không bao giờ bỏ cuộc ‘ là một loại tinh thần gì? Là chấp nhất’ không đâm tường nam không quay đầu lại ‘ hay là kiên định’ có công mài sắt, có ngày nên kim ‘?

Loại nghi vấn này tồn tại trong lòng tôi thật lâu, cho đến khi tôi gặp cậu ấy trên sân thi đấu.

Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, một cái’ người ngoài nghề ‘ chưa bao giờ tiếp xúc qua Hoa Kiếm.”

Viết văn ở kỳ thi đại học yêu cầu không viết ít hơn 800 chữ, Dương Tâm Dược liền mạch lưu loát viết gần một ngàn chữ rồi.

Cô viết chính là văn tường thuật, nhưng đều không phải là chuyện có thật, mà là đã tiến hành sáng tạo chỉnh sửa lại, lấy từ góc nhìn của ngôi thứ nhất tiến hành viết.

Hai trăm chữ đầu dẫn đến câu chuyện chính “Một hồi đối chiến”, đối chiến hai bên, một bên là “Tôi” có kinh nghiệm mười mấy năm huấn luyện Hoa Kiếm, một bên khác là “Bạn cùng bàn” đi theo “Tôi” đến kiếm quán Hoa Kiếm để trải nghiệm. Viết một đoạn mở bài liền đem hai người hoàn toàn bất đồng thân phận cùng kinh nghiệm đặt ở bài thi trước mắt của giáo viên.

Dương Tâm Dược kỳ thật vẫn chưa cùng Chung Khả một lần đối chiến chân thật, cô trực tiếp đem “Tôi” từ góc nhìn của Đại Bắc, viết ra thời gian thi đấu cùng nội tâm đủ loại biến hóa với”Bạn cùng bàn”.

Đầu tiên là khinh thường: Một “người ngoài nghề” còn muốn cùng “Tôi” thi đấu?

Lại là bất đắc dĩ: Vì cái gì cậu ấy thất bại nhiều đến như vậy thứ còn không chịu nhận thua?

Ngay sau đó là có chút hoảng loạn: Hy vọng cậu ấy có thể mau chóng nhận thua, không cần dây dưa nữa.

Sau đó là nồng đậm kinh ngạc: “Bạn cùng bàn” có thể lấy được một điểm từ trong tay “Tôi”!

Cuối cùng là kính nể, vui sướng, thập phần vui sướng: Biết được “Bạn cùng bàn” lại có thể thông qua công thức toán học cùng cẩn thận phân tích là tìm được nhược điểm của “Tôi” trong quá trình thi đấu, cho dù liên tiếp lâm vào khốn cục cũng tuyệt đối không từ bỏ, vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm điểm đột phá, cuối cùng bắt lấy một điểm mấu chốt.

Tuy bài văn này tường thuật theo ngôi thứ nhất “Tôi”, nhưng thực tế vai chính lại là vị “Bạn cùng bàn” này. Ít ỏi vài nét bút đã đem hình tượng thông minh lại cứng cỏi của cậu ấy phác hoạ ra tới. Dương Tâm Dược hành văn giản dị, không có xây dựng từ ngữ trau chuốt hoa lệ gì đó, nhưng tình tiết lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, nhiều lần gợn sóng, thật sự đem giáo viên chấm bài cuốn vào trận thi đấu đó.

Bằng không cũng sẽ không khiến nhiều giáo viên đưa ra đánh giá tốt nhất “tuyệt đối” này.

Cô gái đọc diễn cảm bài văn của mình, giọng nói thánh thót, không nhanh không chậm, một ngàn chữ không đến ba phút đã đọc xong. Phụ huynh học sinh bên dưới liên tiếp gật đầu, đều thực tán thành cô lấy được thành tích.

Còn bản thân Dương Tâm Dược thì sao?

Đừng nhìn cô đang trấn định, kỳ thật tim cô vẫn luôn run rẩy, rõ ràng là cô tự mình viết bài văn này, nhưng từ miệng cô đọc ra, thật sự là buồn nôn muốn chết.

Động tác này…… quả thực so với yêu sớm bị giáo viên tịch thu thư tình còn phải đọc diễn cảm chúng càng cảm thấy thẹn hơn!

Dương Tâm Dược tự xưng là da mặt dày nhưng lúc này cũng muốn bị thiêu cháy.

Cô cũng ngượng ngùng như vậy, càng miễn bàn Chung Khả đứng ở cuối lớp học. Chung Khả chừng 1m85, cho dù cậu chôn đầu cũng cao hơn một khúc so với những người xung quanh, bạn học chung quanh rõ ràng đều thấy được lỗ tai của cậu đã đỏ bừng lên.

Cả người cậu giống như bồn trứng đào kia, hồng xinh xinh, lá cây ngượng ngùng mà quấn lại bên nhau. Cố tình đáng yêu muốn chết, ai thấy cũng đều ngứa tay muốn chọc vào, xem có thể đem nó chọc vào da, chảy ra nước ép lá ngọt hay không.

Viên Tiêu cùng Bạch Thiên liếc nhau, Viên Tiêu tiến đến bên tai cô ấy hỏi: “Hai người bọn họ có phải hay không ở……” Hai tay cô ấy nắm chặt quyền dựa vào nhau, hai ngón tay cái tương đối chạm chạm vào đầu ngón tay.

Bạch Thiên thấp giọng nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, Tâm Dược sớm đã nói qua, hai người bọn họ là ‘ huynh đệ tốt ” khuê mật tốt ‘.”

Viên Tiêu nhướng mày: “Tớ cũng là khuê mật tốt của cậu ấy, như thế nào chưa thấy được cậu ấy đem tớ viết thành văn chứ?”

Bạch Thiên: “Viết cậu cái gì đây? Chủ đề viết kì này là ‘ không bao giờ bỏ cuộc ‘, chứ không phải là ‘ ham ăn biếng làm ‘.”

“……”

Các bạn học nho nhỏ xôn xao không truyền tới trên bục, Dương Tâm Dược đọc xong bài văn, lòng bàn chân đã muốn bay về chỗ.

Cố tình giáo viên ngữ văn lại túm lấy cô, một hai phải để cô nói “Ý tưởng sáng tác”.

Dương Tâm Dược muốn nổ tung: Cô không phải Dương Thụ Nhân, Dương Mạc Nhược, Dương Băng Tâm, cô làm gì có ý tưởng sáng tác!

Giáo viên Ngữ Văn thấy cô nói ra không ra, dứt khoát dẫn dắt vào vấn đề: “Em tường thuật chuyện này là chuyện có thật sao? Trước kia em là luyện Hoa Kiếm sao? Cùng bạn học Chung Khả Ngải luận bàn một hồi sao?”

Dương Tâm Dược lấy lại bình tĩnh: “Thầy ơi, không phải thầy thường xuyên dạy dỗ chúng em, sáng tác phải dựa vào đời sống, nhưng cuộc sống cấp ba này thì sao? Em xác thật là vận động viên Hoa Kiếm xuất ngũ, nhưng văn ‘ bạn cùng bàn ‘ chỉ đến cũng không phải là Chung Khả, em không có cùng cậu ấy đối chiến qua, thi đấu trong bài văn là em xem trực tiếp thi đấu hữu nghị, rồi tự mình thay vào.”

Lời này của cô một nửa thật một nửa giả, cô cũng không biết chính mình vì cái gì muốn nói dối, rõ ràng chàng trai cô miêu tả chính là Chung Khả, nhưng lúc cô nói ra, những lời này đã được thay đổi. Cũng may giáo viên ngữ văn cũng không dây dưa vào vấn đề này nữa mà tiếp tục chuyển hướng.

“Lớp trưởng này viết thiên về văn tường thuật thật tốt, lấy ngôi thứ nhất viết lại chuyện xưa, nhưng chủ yếu bút mực dừng ở trên người’ bạn cùng bàn ‘ trong trận đấu. Văn tường thuật muốn viết cũng thật vất vả, làm thế nào để làm nổi bật trọng tâm trong bài văn, mọi người đều phải học tập.”

Thừa dịp giáo viên ngữ văn cùng công phu thao thao bất tuyệt, Dương Tâm Dược vội vàng từ trên bục giảng nhảy xuống, vùi đầu chạy về phía sau. Lúc chạy qua bên cạnh ba Dương cùng ba Chung, ánh mắt hai người cha hoàn toàn không giống nhau.

Người trước là vô cùng đau đớn, người sau là…… Ách, từ ái?

Dương Tâm Dược không dám cùng bọn họ đối diện, như là một con chó bị dẫm đuôi, liền lẻn vào phía các bạn học.

Cô nhìn Chung Khả giống hệt cọc tiêu trong đám người, cổ của chàng trai đều màu hồng, ánh mắt lại sáng ngời dường như là ngôi sao, trong tầm mắt của cậu có thẹn thùng, có vui sướng, còn có…… tình cảm ức chế nào đó.

Tầm mắt hai người vừa chạm vào liền tách ra, chân Dương Tâm Dược liền xoay hướng, nhìn trái nhìn phải, da mặt dày hướng về phía thất tiên nữ.

“Phiền cậu cho xin một chỗ……” Dương Tâm Dược đẩy một tiểu tiên nữ ra.

Tiểu tiên nữ “Ai nha” một tiếng, nói một cách thích thú: “Làm gì tới chỗ này của chúng tôi, Viên Tiêu không phải chừa cho cậu một chỗ tốt sao?”

Dương Tâm Dược một phen ôm lấy cánh tay trắng nõn của Mâu Tư Tư, cả người treo lên trên người thiên nga trắng, đúng lý hợp tình mà nói: “Tôi tới tìm bạn cùng phòng không được à?”

Mâu Tư Tư không thích cùng người khác tiếp xúc tay chân, cô ấy giơ tay đem Dương Tâm Dược kéo xuống, lại nhẹ nhàng mà liếc thất tiên nữ một cái, nâng lên ngón trỏ dán ở môi trước, nhẹ giọng: “Xuỵt.”

Lại cam chịu để Dương Tâm Dược đứng ở bên cạnh mình.

Có vị nữ thần này tọa trấn, tiên nữ khác hoàn toàn an tĩnh lại.

Dương Tâm Dược tuy rằng bị cô ấy cự tuyệt, nhưng cô đã sớm nhìn ra cô ấy ngoài lạnh trong nóng. Cô ở bên cạnh Mâu Tư Tư, nhỏ giọng nói: “Mâu Tư Tư, cậu thật tốt ~” một chữ tốt bách chuyển thiên hồi, cô ở trước mặt tiểu Phương ca ca cũng chưa từng làm nũng qua như vậy.

“Tớ không tốt.” Ai ngờ Mâu nữ thần đánh gãy cô, “Nếu tớ ‘ tốt ‘, như thế nào không được cậu viết 《 bạn cùng phòng của tôi》 chứ?”

“……”



Cuộc họp phụ huynh kéo dài đến 5h mới kết thúc và tất cả phụ huynh ở lại để trải nghiệm nhà ăn của học sinh. Phải nói là nhà ăn ở trường học lại Kinh Anh xác thật thực không tồi, một ngày bốn bữa, đồ ăn nhiều với hương vị mỹ sắc, ngay cả dạ dày vương như Dương Tâm Dược cũng có thể ăn no. Chỉ là áp lực học tập quá lớn, cho dù mỗi lần ăn uống đến bụng tròn xoe thì cân nặng của mỗi người vẫn giảm hai cân như thường.

Lúc ăn cơm, ba Dương nhìn con gái muốn nói lại thôi. Ông rất muốn hỏi một chút xem bài văn kia là chuyện như thế nào, nhưng lại không tiện mở miệng. Rốt cuộc con gái cũng đã nói, bài văn “Bạn cùng bàn” kia là một nhân vật giả thuyết, cũng không phải là Chung Khả Ngải.

Nhưng là……

Hiểu con không ai bằng cha, từ nhỏ ba Dương đã đem Dương Tâm Dược đau trong lòng bàn tay, con bé nhướng mày bĩu môi một cái, ông đều có thể hiểu. Muốn nói Dương Tâm Dược cùng bạn cùng bàn không có chút tâm tư ái muội gì, ba Dương tuyệt đối không tin.

Nhưng ái muội này tới quá lỗi thời.

Không được không được, manh mối này cho dù có, cũng phải chờ đến sau khi thi đại học mới có thể bốc cháy lên được!



Sau khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, vẻ mặt nghiêm túc của thầy chủ nhiệm đi vào trong lớp học.

Nhìn thấy vị sát thần này, mọi người cầm lòng không đậu mà gục đầu xuống, không dám nhìn tới sắc mặt của thầy. Họp phụ huynh lúc ban chiều, hai phần ba bạn học trong lớp đều bị thầy phê bình, đường cong thành tích khắc vào trong lòng mỗi người làm cho bọn họ muốn quên cũng quên không được.

“Các bạn học, sau buổi họp phụ huynh hôm nay, vài vị phụ huynh góp ý với thầy một vấn đề, thầy cảm thấy rất có đạo lý.”

Thầy chủ nhiệm nhìn quanh cả lớp, tầm mắt từ mấy học sinh “Xuất sắc” trong lớp xẹt qua, cuối cùng dừng lại ở trên người chàng trai cô gái ở bàn hai.

Thiếu niên là “Trạng Nguyên” trong lớp, tương lai phải vì trường học làm vẻ vang.

Mà thiếu nữ là phụ tá đắc lực của giáo viên, nghe lời hiểu chuyện, nhưng tính cách quá khiêu thoát.

Hết thảy nguyên nhân, đều bắt đầu từ ngày khai giảng hai tháng trước.

“Chỗ ngồi bây giờ của chúng ta là từ ngày khai giảng đã định ra, trừ một số bạn học được chỉ định bởi thầy thì đa số đều là tự mình chọn. Nhưng này liền tạo thành một vấn đề, có bạn học vóc dáng cao, ngồi ở phía trước chắn hết bạn học ở phía sau; có bạn học học lực kém, cố tình ngồi ở phía sau để ngủ……”

Vì để chỉnh đốn lớp học, kích thích cảm giác mới mẻ để mọi người học tập, thầy quyết định điều chỉnh chỗ ngồi! Nửa học kỳ sau sẽ đổi.”

Giọng thầy chủ nhiệm rơi xuống, trong lớp tức khắc nổ tung nồi, âm nghị luận ong ong dường như không ngừng.

Hiện tại chỗ ngồi đều đã ngồi hơn hai tháng, mọi người cũng từ không quen biết nhau dần dần quen thuộc, hiện giờ đều đã quen với bạn học chung quanh mình. Đột nhiên nói muốn đổi chỗ ngồi, ai cũng không thể tiếp thu được.

Viên Tiêu ngồi ở bàn đầu lập tức rơi xuống hai giọt nước mắt rong biển, xoay người nhào vào trên bàn Dương Tâm Dược, nói: “Tâm Dược, Dược Dược, Iron Man…… Người ta luyến tiếc cậu!”

Hai tay Dương Tâm Dược cầm lấy bàn tay to của cô ấy, ôn nhu an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, cậu thấp như vậy, tớ cũng thấp như vậy, hai ta cho dù bị tách ra cũng sẽ không cách xa đâu.”

Nhưng miệng cô nói chuyện, đôi mắt lại không tự chủ được mà nhìn về người bên cạnh. Môi Chung Khả mím lại, ngón tay vô ý thức mà siết chặt chậu trứng đào, biểu tình trống rỗng.

Tuy rằng thầy chủ nhiệm lớp không có chỉ thẳng, không có điểm danh, nhưng trong lòng cậu cùng cô đều ẩn ẩn một loại dự cảm:

Bọn họ từ nay về sau, cuối cùng không thể ngồi cùng bàn rồi.