Tâm tình Mông Giản không khỏi nhảy dựng. Trong nháy mắt Mông Giản đã cảm nhận được thầy dường đã biết chuyện gì đó rồi chăng nhưng lại chỉ mấy giây ngắn ngủi đã tự mình phủ nhận suy nghĩ này.
Làm gì có chuyện Lưu Hữu Thuật sẽ tự đi nói cho thầy biết việc xấu ti tiện đã làm ra chứ.
Vậy nên Mông Giản vẫn ôm theo chút hy vọng mong manh như cũ, mong rằng mình gặp may, thầy vẫn chưa biết được chuyện gì, sẽ tin lời mình nói.
“Đây là những lời thật lòng của con, lão sư…”
Cao An tức đến mức không biết phải bùng phát như như thế nào. Anh cắn môi, nỗ lực vịn tay vào thành bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu.
“Quỳ.” Cao An nói, “Thầy uống xong mấy ly lại tính toán chuyện này với con. Nương theo men say, có thể mạnh tay thêm một chút, con cũng nhớ rõ hơn một chút, bớt phải tốn sức biết bao. Con nói có đúng không?”
Cả người Mông Giản run lên, không khỏi có chút hoảng loạn.
Tám, chín năm bái sư, mười một năm học tập, Mông Giản chưa từng khiến cho thầy mình giận dữ như vậy.
Mông Giản ngàn vạn lần đều không dám, trăm triệu lần cũng không đành lòng. Nhưng hôm nay, thật sự không thể làm khác.
Mông Giản sẵn sàng vứt bỏ mọi nguyên tắc của bản thân, phá phủ trầm châu (chiến đấu đến cùng), kể cả dùng tới cách đối lập với lời thầy dạy, chỉ tiểu nhân mới dùng cũng không màng đến. Cuối cùng, có làm tiểu nhân cũng không giải quyết được chuyện gì, chỉ có thể rời đi.
Mang theo lời phỉ báng của người ngoài rời đi, giữ lại sự thanh bạch cho sư môn. Lão sư của Mông Giản sẽ trong sạch như cũ. Vậy thì —— cũng có thể chấp nhận được.
Mông Giản cúi đầu, nỗ lực nhịn xuống đau đớn nơi lồng ngực mình, “Lão sư, con biết ngài sinh khí. Con cũng biết ban đầu ngài không nghĩ đến việc trong lúc tức giận sẽ đánh con.
Thật sự thầy không cần làm vậy. Thầy muốn đánh thì cứ đánh, đừng đè nén lửa giận. Hai, ba năm nay thầy đều giữ thói quen như vậy. Thật sự không tốt cho thân thể, hại tới gan.”
Những câu này Cao An nghe thế nào cũng giống như lời dặn của người sắp sửa chia xa, trong lòng càng thêm bực bội, “Băng keo để ở đâu? Thầy đi lấy.”
Mông Giản ngơ ngác, có chút không phân biệt được thầy đang dọa mình hay là đang nói thật. Thế nên Mông Giản lúng túng, ấp úng gọi: “Thầy ——”
Cao An cúi đầu nhìn cậu học trò này của mình, bình tĩnh đến đáng sợ.
Nhiệt khí của lẩu trên bàn đã tiêu tan đi hết, chỉ còn lại hương lẩu cay rát, vô tình hít vào một đã cảm thấy cay mũi. Mông Giản cứ thể ở trong không khí cay nồng như vậy mà bật khóc.
Bao nhiêu uất ức nghẹn sâu trong lòng cứ thế tiết ra. Mông Giản kéo tay thầy, áp trán lên, khóc thít thít, nức nở đến mức quên cả thở.
Cao An chăm chú nhìn cậu học trò này của mình, khí thế che trời lấp đất ngày hôm nay cứ thế phai nhạt đi vài phần, chỉ còn lại sự đau lòng trong ánh mắt.
“Con rốt cuộc đang sợ cái gì hả?”
Mông Giản lắc đầu, cánh mũi vẫn phập phồng, khụt khịt.
Nước mắt rơi trên mặt đất tụ thành một mảng nước nhỏ. Qua chốc lát, Mông Giản mới buông được tay thầy ra, lau khô nước mắt, hít sâu một hơi, dịch người ra.
“Thầy… con thật sự xin lỗi thầy.”
“Xin lỗi cái gì.” Cao An giống như chợt cười một cái mà hỏi, “Do đâu mà phải xin lỗi? Chuyện này không phải lỗi của con. Nếu thầy vừa đi dạy, gặp phải tình huống tương tự cũng phải dựa vào lão sư, dựa vào sư huynh của mình đứng ra giải quyết. Tiểu Mông, trách nhiệm của người làm thầy không chỉ gói gọn trong việc dạy dỗ con mà thầy cũng cần bảo vệ con.”
Mông Giản nhắm mắt, lắc đầu. Đột nhiên không còn giấu diếm được tâm tư của chính mình nữa. Mông Giản muốn nói tất cả mọi việc, giải bày tất thảy tâm tư với thầy.
Nhưng một tia lý trí cuối cùng vẫn kéo Mông Giản trở lại. Thế nên lời tiếp theo nói ra dù không phải nói dối nhưng cũng tránh đi sự việc thầy đang muốn nghe kia.
“Thầy biết tính tình con không quá cứng rắn. Việc đã như vậy, sao con còn dám nhờ cậy thầy? Con không thể cùng người kia làm đến mức cá chết lưới rách. Muốn vừa hù dọa vừa thuyết phục được người kia? Con không có uy lực này, cũng không tìm ra được lợi ích gì trao đổi. Mà giảng đạo lý với người như vậy… làm sao cậu ta chịu nghe.
Thầy, con nhìn không được thầy phải vì con mà đi tới những bữa tiệc xã giao như vậy, nhờ cậy người khác như vậy. Đó không phải việc thích hợp với thầy.
Dù sao giờ đây chậu nước dơ này chỉ hắt lên được đầu của con… Thầy, thầy vẫn sẽ trong sạch.”
Vậy mà lại ngốc nghếch đến nông nỗi này.
“Có mấy câu, thầy nghĩ mình nên hỏi con.” Cao An đứng dậy, chậm rãi nắm chặt lấy thắt lưng, cuốn đầu của nó trong tay, vỗ vỗ trên người đại đệ tử của mình, “Mông Giản, thầy đã cho con không ít cơ hội, vẫn cứng đầu như vậy có phải không?”
——————