Trác Phác

Chương 86




Cao An nâng tay xem đồng hồ.

Đã là hai giờ rưỡi chiều.

Anh nhìn về phía phục vụ thử việc đang thu dọn bàn của mình, rồi đứng lên, “Xin hỏi, có ghế lô không?”

Cậu phục vụ này rất có tu dưỡng, lập tức lễ phép đáp lại, “Mời ngài lên lầu.”

Cao An giản lược gật đầu, “Lấy cho tôi một ly nước lọc, sau một giờ thì làm thêm một ly Americano.”



Cao An dặn dò xong thì cũng lên lầu, dựa lưng vào ghế lớn nhắm mắt dưỡng thần.

Hai giờ năm mươi phút.

Di động của anh vang lên một hồi chuông, Cao An hiếm khi lại cảm thấy có chút bực bội. Màn hình hiển thị người gọi tới là Tề Thời Sâm, Cao An lại càng không giấu được cảm giác khó chịu của mình.

“Chuyện gì.”

Tề Thời Sâm ở đầu dây bên kia tựa như rất nôn nóng lại cân nhắc mà lên tiếng đáp, “Hiện tại thầy có tiện nói chuyện không?”

Cao An nhíu mày, nhìn một vòng lầu hai, hơi mở ra một chút cửa sổ của ghế lô, đè thấp thanh âm, “Nói đi.”

“Chuyện là như vầy. Bạn cùng khoa chính quy với con, cũng là bạn cùng phòng tên là Đường Thiệu, thầy còn nhớ chứ?”

Người này Cao An có chút ấn tượng nhưng không rõ Tề Thời Sâm nhắc tới cậu ấy làm gì. Anh vì vậy “ừ” một tiếng đáp lại. Phút chốc trong điện thoại đã nghe thấy tiếng đồ đệ của mình oang oang.

“Luận văn của cậu ấy là Lưu…. là người kia làm thầy hướng dẫn.” Tề Thời Sâm hiển nhiên mang theo tâm tư không muốn gọi người nọ một cái danh xưng lão sư, lại không dám gọi thẳng tên người nọ, đành như vậy nói qua, sau đó tiếp tục chuyện chính, “Con và cậu ấy hôm nay nói chuyện với nhau hơn ba tiếng liền. Đương nhiên con cũng nhắc tới chuyện của sư huynh. Cuối cùng, cậu ấy nhớ ra người nọ có một lần dùng thư điện tử của cậu ấy gửi đi một bức thư. Con giữa trưa hôm nay tìm một người đáng tin cậy hack mật mã mới biết, thư điện tử kia là gửi cho sư huynh. Thời gian trùng hợp là sau khi bài viết trên diễn đàn đăng lên được một phút.”

Cao An nghe đến đây đột nhiên ngồi thẳng người dậy, “Nội dung của bức thư đó.”

Tề Thời Sâm có chút quỷ dị, trầm mặc hai giây, “Chính là… thầy còn nhớ lúc trước có một lần con chọc giận thầy, thầy rất tức giận đã tát con một cái ở hành lang…”

Cao An lặng lẽ đáp lại một tiếng, tia dự cảm bất lành kia chầm chậm dâng lên trong lòng.

“Lúc ấy là thời gian lên lớp, ngoài hành lang thoạt nhìn không ai, con mới quỳ xuống…… Thầy đang lúc nổi nóng liền đánh con hai cái, mắng vài lời gọi con đứng lên.” Tề Thời Sâm ngừng một giây, gian nan mở miệng, “Bức thư kia là ảnh chụp thầy đang đánh khi con quỳ. Góc độ ở trên cao nhìn xuống từ chỗ xa nhưng có thể nhận ra người trong ảnh là con và thầy. Tiêu đề của bức thư kia là….”

Cao an nhắm mắt lại, “Nói.”

“Thật thật giả giả, tự ngươi chọn lấy.”

Điện thoại ngắt kết nối hơn mười phút, Cao An lại như cũ mệt mỏi ngả lưng ra sau nhắm chặt mắt, thống khổ bất kham.

Thì ra là thế.

Dùng một sự thật, bức học trò của anh phải nhận lại tội danh giả này.

Tề Thời Sâm lúc nãy cuối cuộc gọi còn thập phần phẫn hận nói, cậu hoài nghi Lưu Hữu Thuật đã sớm gắn camera mini ở hành lang văn phòng Cao An. 

Cao an không tiếng động nhợt nhạt cười, người kia là kiểu khôn khéo gì, ông ta còn có thể thời thời khắc khắc nhìn đến anh, sợ rằng camera mini chẳng đáng là gì.

Người kia không hiểu tình cảm của anh và học trò của mình nhưng lại hiểu được cách đem phần tình cảm này hóa thành lưỡi dao sắc nhọn. Ông ta đã đem lưỡi dao phóng tới tay Mông Giản, lại ép Mông Giản đưa quyết định. Đâm một nhát vào người ân sư của mình hay là quay ngược mũi dao, thọc cho bản thân một nhát đẫm máu, đây chính là thứ Lưu Hữu Thuật bắt Mông Giản phải lựa chọn.

Không biết qua bao lâu, cậu phục vụ lúc nãy đã mang cà phê tới cho Cao An.

Anh hơi nâng mi mắt, đăm đăm nhìn ra bên ngoài. Phương hướng suy nghĩ của anh và Mông Giản đều đúng, điểm đột phá chuyện này đều nằm trên miệng Khổng Dật.

Nhưng Mông Giản đã xem nhẹ người này hoặc nói đúng hơn là Mông Giản không có biện pháp thông qua người này để giải quyết sự việc kia. Mà Cao An sẽ bắt được điểm mấu chốt trên.

“Cao lão sư, nhìn nơi này không giống với phong cách của cậu.”

Cao An theo giọng nói không mấy xa lạ kia ngẩng đầu nhìn lên, nhàn nhạt mỉm cười, “Đôi khi cũng nên thay đổi khẩu vị, không phải sao?”