Trác Phác

Chương 83




Mông Giản Cả kinh nhưng cũng chỉ cái chớp mắt một cái liền ổn định lại cảm xúc của mình, mềm mại cười, “Lão sư ở lại đương nhiên phải dùng phòng ngủ chính, phòng kia, lâu rồi chưa dọn dẹp.”

“Không cần.” Cao An đứng dậy, nhìn đỉnh đầu Mông Giản một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được dịu dàng xoa loạn một phen. Người nọ lại cứ thế để thầy mình tự quyết, bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng. “Ngồi lên đi, không phạt con. Thầy thay quần áo rồi làm đồ ăn tối cho con.”

Mông Giản chớp chớp mắt, lộ ra một chút ý ười, đứng lên theo lời thầy. Sau đó, cậu lại rất thành thật đi nhặt rau.

…..

Lâu thật lâu sau, Mông Giản vẫn không nhịn được mà gọi, “Lão sư ——”

Cao An nhìn học trò của mình một cái, “Nói.”

“Sự trong sạch của con không như quan trọng đến vậy.” Mông giản cúi đầu cười, hốc mắt ửng hồng, “Ngài không cần vì con đi làm chuyện bản thân không muốn.”

“Mông Giản.” Cao An có chút cảnh cáo mà gọi một tiếng.

Mông Giản biết ý, nhấp nhấp miệng, áy náy nói,  “Chiều nay, con đã suy nghĩ rất lâu rồi. Thầy xem, con đã theo thầy rất nhiều năm như vậy. Trông có vẻ học tập rất tốt, thực chất lại cực kỳ vô dụng. Chút nước bẩn bị hắt lên thôi, vậy mà con lại không nghĩ ra được biện pháp gì đáng tin cậy để ứng phó. Hơn nữa, còn làm liên lụy tới ngài làm việc này, việc kia vì con. 

“Thầy… thật sự không đáng.”

Khuôn mặt Cao An trầm mặc, tái đi vài phần. Đôi mi thật dài rũ xuống, che khuất lửa giận trong đáy mắt anh.

“Mông Giản, không biết phải nói cái gì thì con có thể im lặng.”

Người luôn biết quan sát sắc mặt người khác giờ phút này lại chỉ có thể khép mắt, thuận theo, “Lão sư ——”

Cao An đập tay xuống mặt bàn, quay đầu, lạnh lùng nói: “Nghe không hiểu thầy đang nói gì phải không. Ra ngoài quỳ!”

Sự can đảm của Mông Giản cũng có giới hạn, đến nước này rồi thật sự không dám tiếp tục tranh luận với thầy nữa. Cậu mất mấy giây bình tĩnh lại, rồi cúi người một cái, lui ra ngoài. Đến cửa phòng bếp, Mông Giản tự động quỳ xuống thật ngay ngắn.

Qua mười phút, Cao An bưng ra một dĩa rau xào, liếc mắt nhìn tới đồ đệ đang quỳ trên mặt đất. Thầy Cao không buồn nói gì, quay về phòng bếp lấy thêm một chén cơm, bỏ thịt viên lúc nãy mua vào dĩa rồi cho vào lò vi sóng hâm lại. Xong xuôi một lượt, Cao An mới trở về bàn, ngồi xuống ghế.

“Muốn tìm đường chết, đúng không?”

Mông Giản nghe ra ý của thầy, lẳng lặng xoay qua phía Cao An đang ngồi, hơi ngước mắt nhìn lên, kính cẩn nói, “Con không có. Lão sư, ngài đừng tức giận.”

Thầy hỏi con, làm sao không tức giận.

Lời này của Cao An tới bên đầu lưỡi lượn vài vòng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Cao An nhìn chằm chằm học trò của mình hồi lâu, rồi thở dài gọi.

“Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Nhìn ra được Mông Giản lại muốn nói thêm, hơn nữa mỗi câu đều là chọc trúng điểm tức giận của mình cho bằng được. Vậy nên Cao An cật lực khống chế cảm xúc mà quát một tiếng.

“Mông Giản, con biết tính tình thầy không phải quá tốt, nhẫn nại so với người thường kém xa. Làm người thầy truyền nghề cho con, thầy xuất phát từ việc đau lòng con mà khuyên một câu —— nên biết chừng mực, không cần được một tấc lại muốn lấn một thước.”

Mi mắt Mông Giản run lên.

Người thầy truyền nghề.

Này ba chữ này, bản thân Mông Giản chưa từng nói qua, cũng chưa từng nghe lão sư nhắc tới.

Mông Giản nỗ lực đè nén hơi thở của mình, cúi người, giống như lúc trước cầu học, quy củ đoan chính đáp lời, “Đã vất vả lão sưchỉ dạy.”

Cao An cong ngón tay, gõ gõ mặt bàn, ý bảo Mông Giản lên ăn cơm.

Mông Giản ngồi xuống ghế, hương thơm của thịt viên ngày hôm nay phá lệ nồng đậm, khi ăn rồi lại không có mùi vị thường ngày. Mông Giản ngẩng đầu nhìn qua, thầy của cậu đã đổi một bộ quần áo mặc nhà,  tháo xuống mắt kính. Ấy vậy mà vẫn không vơi đi được bộ dạng đầy  mỏi mệt. Lòng cậu lại càng thêm xót xa.

Mông Giản biết rõ mỗi giờ phút này đây trong lòng mình đều là những cảm xúc hỗn loạn, suy nghĩ chán nản, bỏ cuộc. Không những yếu mềm, lại còn kém cỏi. Nhưng Mông Giản không kiềm lòng được mà ở khoảnh khắc này muốn dừng lại mọi thứ —— cứ như vậy đi.