Nửa năm đầu 2009 trôi qua, Cao An đã trải qua quá nhiều sự ly biệt.
n sư tạ thế, hai đệ tử được mình coi trọng nhất mang theo bên cạnh từng người đã tốt nghiệp, bắt đầu xây dựng tiền đồ, sư huynh cũng về hưu, an hưởng tuổi già.
Từng người một theo mây gió rời đi, sau này có người còn gặp lại, có người vĩnh viễn không thể nhìn thấy lần nào nữa.
Nếu có một chiếc kính thiên văn với bội số đủ lớn và một điểm quan sát cách xa năm mươi năm ánh sáng, chắc chắn những cảnh tượng trong từng ấy năm sẽ không thay đổi. Phố nhỏ trống vắng, vài chú bồ câu thi thoảng đáp xuống nền đất, hai vị tăng nhân chậm rãi bước đi, vài cánh chuồn chuồn thấp thoáng và đứa trẻ si mê với giai điệu tuyệt diệu của âm nhạc. Mọi thứ đều như cũ.
Nếu chiếc kính viễn vọng đó dùng tốc độ ánh sáng tiếp tục chạy đi, đứa trẻ kia sẽ mãi mãi đứng ở một góc nhỏ ven đường, mê mẩn theo lăng kính ấy đã rời đi thật xa.
Sử Sinh Thiết nói rằng, nếu đặt kính viễn vọng dừng lại ở một nơi cách xa năm mươi năm ánh sáng thì cả đời người sẽ lần lượt được tái hiện, năm mươi năm lịch sử cứ như thế lặp lại từ đầu.
(*)Sử Thiết Sinh (史铁生): một tiểu thuyết gia người Trung Quốc.
Cao An cũng không biết, liệu mình có thể nhìn thấy được sự chuyển đổi của thời gian nếu tìm được góc đặt của chiếc kính viễn vọng kia trong thế giới rộng lớn này hay không. Nếu có thì liệu rằng anh có nhìn thấy được người thầy đầy nghị lực và bản thân mình thuở thiếu thời hay không?
….
Ngoài cửa sổ phòng là cảnh sắc dịu dàng của mùa thu. Xuyên qua khung cửa đó, Cao An có thể nhìn thấy được từng bước đi vững vàng của những nghiên cứu sinh tìm tới thầy cô hướng dẫn của mình. Năm nay, Cao An không có kế hoạch chiêu sinh. Ngược lại, Mông Giản lần này sẽ dẫn dắt một nghiên cứu sinh từ trường đại học phía nam tới đây học tập. Đại đệ tử của anh đánh giá cậu học viên này là người “rất có chí hướng”.
Có chí hướng, Cao An cảm thấy chuyện này không chỉ dùng vài câu đơn giả để nói được là tốt hay xấu. Huống hồ một chữ “rất” này lại càng đặc biệt hơn.
….
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa ngăn lại suy nghĩ của Cao An. Cửa được mở ra, Mông Giản tươi cười bước vào phòng, nhắc thầy mình nửa giờ sau có sự kiện gì diễn ra.
Cao An đỡ trán, bật cười.
“Trí nhớ ngày càng kém, buổi sáng thầy còn cố ý điền vào bảng ghi nhớ, chưa tới một giờ sau đã quên mất rồi.”
Anh bất đắc dĩ tự giễu một câu như vậy rồi xoay người thu dọn đồ đạc, để lại cho Tề Thời Sâm một mảnh giấy ghi chú, rồi đóng cửa ra ngoài.
Phía sau Mông Giản là một Tiểu Đậu Tử làm Cao Anh không khỏi cực kỳ ngạc nhiên —— xác thật là cậu nhóc nhỏ người, cao chừng 1.7 mét, từ khung xương và dáng dấp có thể nhận ra là một nam học viên.
Tiểu Đậu Tử có nhãn lực cực kỳ tốt, thấy Cao An vừa ra cửa đã vội lên tiếng, “Con chào Cao lão sư.”
Cao An thong thả gật đầu, nhìn về phía Mông Giản, “Đây là học viên của con sao?”
Thầy Cao là ngầm muốn cho Mông Giản biết: Bộ dạng mất mặt vừa nãy của thầy đã bị cậu ta nhìn thấy rồi sao?
Mông Giản ngay tức khắc lĩnh ngộ, giọng nói có chút không được thong dong như thường ngày: “Dạ…… là sinh viên từ đại học K tới, Khổng Dật.”
Cao An nén xấu hổ bước nhanh qua người nọ, cùng Mông Giản đi đến phòng họp.
Lão sư một đường không lên tiếng, Mông Giản chỉ có thể tự mình nhìn qua những vật dụng thầy mang theo —— Notebook, tài liệu, điện thoại.
Mông lão sư thoáng nhìn về phía sau, Khổng Dật đang cách anh hai bước lẳng lặng đi theo. Mông Giản ngoắc tay gọi cậu lại gần, đè thấp âm giọng của mình xuống, “Còn dư cây viết nào không?”
Khổng Dật hơi giật mình, lúi húi gật đầu, lấy từ trong balo ra một cây bút đen mới tinh giao cho Mông lão sư.
Mông Giản nhẹ gật đầu cảm ơn.
Chút diễn biến nhỏ như vậy bị Cao An bắt được, vừa quay sang đã thấy đại đệ tử của mình nở nụ cười, hai tay dâng bút.
Cao An nhìn thấy cây bút kia trong tay Mông Giản, lòng không khỏi nghĩ, rõ ràng đã làm phó giáo sư không ít năm, giờ này lại không khác gì mấy cậu sinh viên vừa vào trường, đến lớp cũng quên mang theo bút viết.
Vậy nên Cao An không khỏi bật cười, đùa vui một câu lại như thở dài, “Tiểu Mông, con sau này cũng không thể đi ăn máng khác. Thầy không có con theo cạnh thật đúng là không ổn.”
Mông Giản vẫy tay gọi Khổng Dật tới gần, cũng bước đến bên thầy, khẽ cong khóe môi, “Lời này của lão sư sao lại như vậy, con làm gì có máng khác để đi đâu nha?”
Không khí giữa ba người vốn đang vui vẻ, ngay lúc đi ngang qua một gian phòng vừa được mở cửa ra thì tức khắc thay đổi. Một người đàn ông trung niên nhấc chân bước tới, ánh mắt chiếu lên ba người họ. Không khí xung quanh thoáng chốc trở nên cực kỳ vi diệu.
Vài giây sau đó, Mông Giản hơi cúi đầu, lùi về phía sau nửa bước, lên tiếng trước, “Chào Lưu lão sư.”