Cao An liếc mắt nhìn về phía Mông Giản một cái khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc của mình là gì. Thầy Cao thu tay về, nhắm hai mắt lại.
“Quỳ xuống, thầy có lời muốn hỏi con.”
Mông Giản ngẩn người, “dạ” một tiếng rồi làm theo lời thầy.
Ánh sáng vàng nhạt của bầu trời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào văn phòng thầy Cao, phủ trên sofa. Cao An có vẻ cũng đã mệt, cả người như dung hòa vào tầng ánh sáng đó, Mông Giản quỳ bên cạnh lại không cách nào nhìn rõ được biểu tình của thầy lúc này.
“Làm sao con biết được những chuyện này?” Cao An trực tiếp chất vấn học trò của mình, sự nghiêm túc trong lời nói tăng thêm mấy bậc làm Mông Giản cũng có phần căng thẳng theo, “Đến cả sư huynh thầy cũng gắt gao giấu kín, con làm sao biết được?”
Mông Giản khẽ mím môi, không đáp lại lời thầy.
Cao An cũng không chờ đợi, thoáng nhìn lên, “Mông Giản.”
Người quỳ trên đất bị gọi một tiếng đến mức khẽ run lên.
“Có phải con đã quên mất bản thân mình là ai rồi không?”
“Con không có.” Sắc mặt Mông Giản lo lắng không yên, theo bản năng phủ nhận lại lời chất vấn của thầy, rồi cắn môi mình, giơ tay lên, đánh xuống mặt mình một cái. Bên má lập tức xuất hiện một dấu tay chói mắt. Cơ miệng mơ hồ vì cơn đau bất chợt mà nói năng không lưu loát, “Con đón tiểu Lục tan tầm. Thầy cũng biết thiết kế của bệnh viện vốn là hình chữ U, con vô tình nhìn thấy thầy dưới lầu nên đi qua…. Xuống tới thì gặp được thầy đang ở trong phòng bệnh… Con không dám vào…”
Cao An “hừ” cười một tiếng, bước tới phía trước, cúi người nhìn Mông Giản, chưa tới hai giây đã mạnh mẽ đánh xuống mặt người học trò này của mình một cái. Khí thế của thầy Cao quá áp bách, đến mức Mông Giản cũng không dám ngẩng đầu.
“Bao nhiêu lâu rồi thầy chưa đánh con?” Cao An hỏi.
Mông Giản nhìn chăm chăm vào đầu gối mình đang chống dưới đất, hầu kết trượt lên trượt xuống, khóe môi giật giật, “Là con làm thầy tức giận.”
Vừa dứt lời, trên má Mông Giản lại chịu thêm một cái tát, bên tai là thanh âm lãnh đạm của Cao An.
“Con xem bản thân mình có nên bị đánh không hả?”
Mông Giản gật đầu, “Con nên đánh.”
“Nên đánh.” Cao An lặp lại lời này, vậy mà không động thủ chỉ “hừ” một cái, “Đánh cũng vô dụng. Mông lão sư cánh đủ cứng rồi, chủ ý cũng đủ lớn.”
“Là tiểu Mông.” Mông Giản cụp mi mắt, to gan lớn mật mà sửa lại xưng hô của thầy lúc đang tức giận, sau đó mím môi, gương mặt đã có sưng đỏ, cả người mềm mềm giống như một chiếc bánh mochi đậu đỏ.
Cao An không thèm để ý đến cậu.
Mông Giản mang theo chút giọng mũi tiếp tục nói: “Mông lão sư không thể quỳ bên cạnh giáo sư Cao nói chuyện, giáo sư Cao cũng sẽ không huấn trách Mông lão sư. Nguyện ý dạy dỗ con như vậy chỉ có thể là thầy, cam nguyện quỳ gối nơi này cũng chỉ có thể là tiểu Mông.”
Lặng im.
Không biết yên tĩnh bao nhiêu lâu, Cao An mới thở ra một hơi thật dài, vẫy tay gọi Mông Giản qua chỗ mình, “Lại gần đây một chút.”
Mông Giản nhích người đến phía trước cọ cọ.
“Ra tay với chính mình cũng tàn nhẫn như vậy được.” Cao An nhéo cằm Mông Giản nhìn gương mặt đã hằn đỏ bốn dấu tay, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Mông Giản nặn ra một tia cười, đáp lời: “Con không đau…”
Trên đầu đã nhanh chóng bị vỗ một cái.
Tiểu Mông lão sư giương mắt nhìn lên, thầy của người nào đó vẫn giữ nguyên ánh nhìn sắc bén như cũ, khiến cho Mông Giản không khỏi rụt cổ lại, “Con sai rồi.”
Cao An cảm thấy chính mình đã không còn tinh lực so đo, thở dài một tiếng đứng dậy cầm giấy bút, đặt ở trước mặt Mông Giản, “Kiểm điểm, phân tích lỗi sai vẫn là viết tay?”
Mông Giản lặng lẽ nhíu mày, trước nay tiểu Mông vẫn luôn không thích viết kiểm điểm. Mông Giản cũng không phải bài xích với việc phân tích sai lầm, ngược lại, Mông Giản thập phần nguyện ý nhìn lại nguyên nhân phạm sai của mình. Nhưng đem những điều này viết ra thành chữ lại làm cho Mông Giản cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mông Giản suy tư một chút, cuối cùng lựa chọn phân tích lỗi sai, nâng mắt, lên tiếng, “Con có bốn lỗi sai.”
“Thứ nhất, con không nên lén lút đi theo thầy. Hành vi không đoan chính, còn cố ý phạm phải.”
“Thứ hai, con là vãn bối, đã biết chuyện đáng ra nên đến thăm hỏi, chí ít cũng phải hỏi thăm thầy, cùng thầy san sẻ, phân ưu.”
“Thứ ba, tuy lời nói của con không sai quy tắc nhưng suy nghĩ lại không đúng.”
Mông Giản dừng lại một chút, chớp mắt, biểu tình trên mặt càng thêm phần hổ thẹn, “Đáng giá hay không, đối với lão sư mà nói, ngài ấy ở trong lòng thầy có bao nhiêu phân lượng so với thầy ở trong lòng con không thể nhẹ hơn được. Con không phải thầy, không thể đứng ở góc độ của con để nhận định việc làm của thầy có đáng giá hay không.”
Nghe được những lời này, sắc mặt Cao An rốt cuộc cũng khá hơn đôi chút. Thanh âm ôn nhuận chỉ có thể nghe được từ học trò này của anh vẫn dịu ngoan vang lên bên tai.
“Thứ tư, dù sao con cũng không nên khiến thầy tức giận. Thầy rõ ràng… đã rất mệt nhọc rồi. Đáng ra con nên giúp thầy thư thái hơn đôi chút.”
“Con bảo đảm về sau sẽ không phạm phải sai lầm tương tự. Nếu con còn không hiểu chuyện, thỉnh lão sư chỉ điểm. Trách phạt ra sao, xử trí thế nào… con đều nghe theo lời thầy.”
“Nói xong rồi?”
Thật lâu sau, Cao An mới nhàn nhạt hỏi một câu. Lúc này thầy Cao đã tựa vào lưng sofa, nhắm mắt dưỡng thần – chính Cao An tự mình dạy dỗ đại đệ tử, Mông Giản hiểu chuyện hay không hiểu chuyện, hợp quy tắc hay không hợp quy tắc, so với bất kỳ ai, thầy Cao là người biết rõ nhất.
Không cần trách móc nặng nề, cũng không cần giảng giải đạo lý to tát, thậm chí là chỉ cần cho Mông Giản một chút thời gian, Mông Giản đều có thể suy nghĩ đến thấu đáo.
“Con đã nói xong.” Mông Giản hơi cúi đầu, tư thái kính cẩn, “Nếu lão sư nếu cảm thấy dùng thước đánh không đủ để connhớ lâu, có thể phạt con chạy đường trường, con nhất định sẽ nhớ kỹ.”
Cao An nhìn sang Mông Giản.
Cậu học trò này của anh là một thư sinh văn nhược điển hình, Cao An cực kỳ hiểu rõ điều này. Hai chữ “văn nhược” này đã đạt tới cảnh giới — chỉ cần cho Mông Giản chạy bộ 1000 mét nhất định sẽ cảm lạnh, viêm họng, không ho khan hơn hai mươi ngày thì chưa xong được. Gần một tháng trời nói năng không lưu loát, cơm canh cũng ăn không tốt, một tháng này coi như bỏ đi. Vậy làm sao không nhớ kỹ lời dạy của thầy cho được.
Cao An chỉ bình tĩnh hỏi, “Thế nào, không nghĩ tới việc đi dạy sao?”
Lời này không có chút áp bách nào, qua tai Mông Giản lại khiến bản thân cậu cực kỳ thấp thỏm.
“Mông Giản.” Cao An gọi một tiếng, đứng dậy nhìn học trò của mình, giữ nguyên nét mặt, “Con vĩnh viễn phải biết giới hạn của thầy ở đâu, vĩnh viễn phải hiểu được thầy dạy con không phải để hủy hoại con.”
Mông Giản sửng sốt, vài giây sau lại nhịn không được nhu hòa mỉm cười.
“Con nhớ kỹ.”
Mông Giản nhìn theo bóng dáng của thầy mình, người thầy luôn giữ vững vị trí tối cao trong tâm trí Mông Giản, tựa như một vị thần, thanh âm đáp lại thật nhẹ, “Con sẽ nhớ kỹ, lão sư của con.”