Diệp Hành Duật ngồi một bên không khỏi cường điệu mà cười một cái, “Một đứa so với một đứa càng đáng giận hơn.”
“Anh cười như vậy là có chuyện gì?” Cao An quay lại nhìn sư huynh của mình, không khỏi có chút trách móc.
Diệp Hành Duật im một giây, nhấc hai ngón tay chỉ chỉ về hướng Trình Tang Hạo, thập phần tức giận mà nói, “Em đi mà hỏi, thằng nhóc này tính toán làm gì.”
“Con muốn tham gia vào giới chính trị.” Trình Tang Hạo đáp lời, đầu cũng không nâng lên.
Cao An ngẩn người, không tin được vào tai mình, “Con muốn làm gì?”
Trình Tang Hạo vừa nâng đầu lên, lại lập tức lại rũ mi, “Ngài không nghe lầm.”
Cao An sửng sốt, không biết qua bao lâu, chậm rãi lui về phía sau hai bước, rồi ngồi xuống, “Sư huynh, chuyện này em không giải quyết được. Thế nào… thế nào lại nghĩ ra được ý tưởng này?”
Diệp Hành Duật “hừ” lạnh, “Không nghe thấy lời sư thúc hỏi sao?”
Trình Tang Hạo thành thành thật thật mà giải thích, “Là lần trước… Con đi theo lão sư gặp được một vị lãnh đạo của thành phố C, ngài ấy đánh giá rất con cao.”
Cao An gắt gao nhíu chặt mày, “Tán thưởng tài năng của con có rất nhiều người. Ngay cả giáo sư của khoa Mỏ đại học Công nghiệp cũng đánh giá cao con đó, không phải sao? Sao con lại không nghĩ tới việc theo ngài ấy đi khai thác mỏ luôn đi!”
“Sư thúc, lời này…” Trình Tang Hạo cảm giác rất bất đắc dĩ mà thở dài, “Ngay cả mỏ khoáng sản ra sao con còn không biết, con làm sao đi khai thác được.”
“Vậy con biết rõ giới chính trị thế nào sao?”
Trình Tang Hạo không khỏi cúi thấp đầu, “Chỉ vì con chưa từng đặt chân vào lĩnh vực nào liền bị cấm bước vào lĩnh vực đó sao?”
“Tang Hạo.” Trầm mặc hồi lâu Diệp Hành Duật đột nhiên lên tiếng, thanh âm thập phần bình đạm, “Theo thầy học xong Tiến sĩ, sau đó ở lại trường, thuận tiện làm thư ký cho thầy cũng khá tốt. Lời này không phải do chính con nói trước đây sao?”
Trình Tang Hạo không khỏi có chút sửng sốt, ánh mắt phảng phất đôi phần cảm xúc mạnh mẽ đang dâng lên. Cậu cúi đầu thật sâu, khắc chế chính mình bị bi thương lấn át mà run rẩy nói.
“Lão sư… con thực xin lỗi lão sư. Con biết, con xuất thân như vậy, có thể đi được đến ngày hôm nay này là nhờ lão sư hết lòng yêu thương, dạy dỗ. Thật sự, con nên ở lại bên cạnh thầy báo đáp ân tình.
Nhưng mà… Thầy, con biết câu này không nên nói. Ngài sắp sửa về hưu rồi. Dù con có ở lại, ngài cũng không ở trường. Vậy nên việc này… không còn quan trọng lắm. Hơn nữa, con đã có phương hướng khác cho bản thân…”
Lời này thật sự rất khẩn thiết, Diệp Hành Duật chỉ còn có thể lắc đầu, ngữ khí hòa hoãn hơn thật nhiều, “Tang Hạo, không phải thầy nhất quyết muốn trói buộc con ở bên cạnh mình. Nhưng lĩnh vực kia vốn là chỗ nước sâu, một mình con đơn thương độc mã dấn thân vào con đường đó, lỡ như…”
Diệp lão sư không nói ra những lời tiếp theo nhưng Trình Tang Hạo tự có thể hiểu rõ. Vậy nên cậu lại nói, “Lão sư, không có nơi nào thật sự sóng yên biển lặng. Cũng chính vì con đơn thương độc mã, không có nỗi lo về sau, vậy nên bản thân con càng có thể nỗ lực nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn những người khác.”
Đây là loại ngụy biện gì thế hả.
Diệp Hành Duật nhìn chằm chằm học trò của mình hồi lâu, nội tâm ngũ vị tạp trần. Người đệ tử này, bản thân Diệp lão sư dồn quá nhiều tâm huyết, yêu thương cùng dạy dỗ. Tuy nói người làm thầy nên đối xử bình đẳng là không sai nhưng đã là con người sẽ có tình cảm, có tình cảm hẳn sẽ có ưu ái hơn.
Diệp Hành Duật cũng từng rất coi trọng Hoa Kiên – đệ tử đầu tiên của mình. Sau Hoa Kiên, Diệp Hành Duật đã rất lâu không gặp được người nào kiên định như vậy, minh triệt nhường ấy. Cho tới khi Trình Tang Hạo xuất hiện.
Diệp lão sư vĩnh viễn không quên được hình ảnh thiếu niên ăn vận mộc mạc, đứng giữa lớp học cùng mình tranh luận về Trang Tử. Lời cậu sinh viên ngày ấy nói ra hợp tình hợp lý, lại có luận điểm rõ ràng, dẫn chứng phù hợp. Đôi con ngươi của người học trò kia lại như một dòng suối mát, trong suốt, thuần khiết.
Đó là đứa trẻ đầu tiên dám cùng thầy Diệp tranh luận trước mặt mọi người. Diệp Hành Duật vì vậy phá lệ, nhận chàng thiếu niên còn chưa tốt nghiệp này làm học trò của mình.
“Tang Hạo, nếu con ở lại trường dạy học, còn có thầy, còn có sư thúc của con ở đây. Con có thể ở nơi con quen thuộc, làm chuyện mình yêu thích. Bước đâu chắc đó, sau này con nhất định có thể đạt được thành tựu mà bản thân mong muốn. Thằng nhóc này, đường tương lai đã trải rộng cho con phía trước, sao con lại không muốn đi như vậy?”
Lời thầy thấm thía đến mức khiến người khác cũng phải thản thốt rơi lệ, Trình Tang Hạo đã vùi đầu mình sắp đụng tới ngực, thật sự không muốn lão sư nhìn thấy mình lại cầm không được nước mắt.
Đợi hồi lâu không thấy quan môn đệ tử của sư huynh mình trả lời. Cao An ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt càng thêm nghiêm túc mà lên tiếng.
“Tang Hạo, sư thúc không biết thầy của con đã từng nói qua chưa. Tính cách của con quá tốt, gần như là hoàn mỹ. Nhưng chính sự hoàn mỹ này lại là khuyết điểm lớn nhất của con.”
Trình Tang Hạo mím môi, cúi người, “Xin sư thúc dạy bảo.”
“Con quá thông thạo việc xem mặt đoán ý, nắm chắc chừng mực, bất kỳ trường hợp nào cũng đều biết cách thể hiện khiến người khác cảm thấy thoải mái. Cho nên đã rất nhiều người yêu thích con.
Nhưng Tang Hạo à, làm người cần phải có khí tiết, đặc biệt là văn nhân.
Con có thể vì năm đấu gạo khom lưng nhưng vĩnh viễn không cần phải vì lợi ích nhỏ nhoi trước mắt mà đánh mất bản thân mình.”
Cao An đứng lên khỏi ghế, nhìn qua Tang Hạo.
“Sư thúc chỉ muốn nói vậy thôi. Lời thật khó nghe. Nghe hay không là ở con.”
Trình Tang Hạo lại cúi người thật sâu, đáp lại, “Sư thúc chân thành dạy dỗ. Con rất cảm kích. Nhất định sẽ ghi nhớ.”
Cao An thoáng gật đầu, xoay sang hướng sư huynh mà cúi người chào, “Sư huynh, đây thật sự là chuyện em không thể giải quyết được. Em về trước đây. Anh cũng đừng quá tức giận, từ từ lại nói tiếp.”
Bước chân đã dời tới cửa, Cao An đột nhiên nhìn thoáng qua Tề Thời Sâm từ đầu buổi tới giờ vẫn đứng im như vật trang trí kia, âm giọng có chút lạnh, “Sau khi tốt nghiệp con muốn làm gì?”
Xem xong một màn kịch lớn vừa rồi, Tề Thời Sâm nghe thấy câu hỏi này của thầy lập tức run sợ. Cậu vội quỳ xuống đất, nhìn lên thầy của mình chân thành đáp lời, “Con thật sự chỉ muốn ở bên cạnh lão sư.”
Cao An khép mắt, thở dài một hơi, “Đứng lên. Chúng ta đi thôi.”