Tề Thời Sâm gặp lại thầy lần nữa vào lúc khai giảng tháng chín. Qua một kỳ nghỉ dài, lão sư đối với cậu vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí chỉ một ánh mắt lạnh băng cũng chưa thèm cho cậu.
Chỉ còn lại có sự thờ ơ.
Tâm tình Tề Thời Sâm cũng vì vậy mà chùng xuống.
Thật sự không biết rốt cuộc vì lý do gì mọi việc lại thành như vậy nhưng cậu cũng…. có chút mệt mỏi.
Nếu lão sư thích một mối quan hệ lạnh nhạt, thờ ơ như vậy thì cậu cần gì cứ phải làm mặt trời chiếu nắng.
Vài ngày sau khi khai giảng cũng là lúc học viên mới đến báo danh. Sáng sớm Tề Thời Sâm đã có mặt tại văn phòng, nhìn bóng lưng Cao An trước mắt mà như cách xa ngàn dặm.
Cậu trầm tư suy nghĩ.
Lời hứa năm đó với thầy, cậu vẫn giữ lời. Vậy hôm nay hai sư muội lần đầu tới gặp thầy, cho dù là diễn cũng phải ở trước mặt sư muội bày ra bộ dạng thầy trò hòa thuận, vui vẻ. Nếu không, muốn nói sư muội đối đãi chân thành với lão sư sợ là không còn sức thuyết phục rồi.
Vấn đề là, thầy sẽ chịu phối hợp với cậu diễn ra một cảnh hòa thuận này này sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ xong đã có người gõ cửa, Tề Thời Sâm vội vàng sửa sang lại biểu tình. Đợi thầy nói hai tiếng “mời vào”, cậu liền tiến đến bên cạnh thầy, lấy ly đi rót nước.
Khi hai cô gái vào phòng cũng vừa lúc bắt gặp cảnh tượng một chàng trai đang cung kính, thận trọng mang ly nước tới cho người ngồi phía sau bàn làm việc, rồi nói “Con mời thầy uống nước.”
Cao An liếc mắt nhìn cậu một cái, cau mày không nói chuyện. Tề Thời Sâm khẽ cười, cúi đầu lùi về, đứng phía sau thầy.
Tiếp đó là một đoạn hàn huyên của hai cô gái cùng Cao An. Hai học viên đều tự giới thiệu ngắn gọn đơn giản, Tề Thời Sâm đúng lúc cũng lên tiếng nói thêm vào, “Chào các sư muội, tôi là Tề Thời Sâm, là học trò thứ hai của thầy năm nay vừa mới học lên Tiến sĩ. Đại sư huynh đã đi dạy, hiện đang tập huấn có lẽ đến khi kết thúc mới trở về.”
Cậu nở một nụ cười thân thiện nhìn hai cô gái nọ.
Cùng hai người trò chuyện mấy câu, Tề Thời Sâm đột nhiên nói: “Hai sư muội ngày đầu tiên tới, tôi làm sư huynh hẳn là nên mời các sư muội ăn một bữa cơm nha. Lão sư, thầy cùng đi với tụi con nhé?”
Cao An nhìn cái bộ dáng kính cẩn của cậu thập phần muốn cười. Ban đầu nghĩ không ra đứa học trò này của mình muốn làm gì, nghe đến đây cuối cùng cũng nhìn ra được kế hoạch của Tề Thời Sâm rồi. Cậu nói nhiều lời như vậy cũng không biết đang tính toán chuyện gì nữa.
Người này tản ra vẻ kính cẩn, chu đáo, rõ ràng chính là thâm sâu khó lường – Thật làm khó Tề Thời Sâm này quá, mới lần đầu gặp người lạ đã có thể diễn tốt như vậy.
“Thầy không đi, hôm nay còn có cuộc họp.” Cao An nhàn nhạt cự tuyệt, dùng ánh mắt tràn đầy trào phúng nhìn về phía Tề Thời Sâm.
“Dạ được, vậy để con dẫn các sư muội đi ăn trước, chờ khi thầy và sư huynh có thời gian sẽ chính thức chào đón các sư muội sau.” Tề Thời Sâm lập tức nói, từng lời đều là chuẩn mực không thể bắt lỗi. Trong lòng Cao An cũng vì vậy tràn đầy lạnh lẽo, tay phải gắt gao nắm chặt. Anh cật lực khắc chế chính mình không tát cho cậu một cái. Vì vậy thầy Cao chỉ có thể mệt mỏi lắc cái đầu, thu dọn tài liệu cuộc họp rồi rời đi.
Một khắc cũng ở không chịu nổi, chỉ cần nhìn cậu thêm một khắc, Cao An sợ chính mình sẽ không nhịn được đánh cậu một trận hoặc nói ra những lời khó nghe ngay trước mặt hai học viên mới ngay lần đầu gặp.
Vẫn chưa tới giờ mở họp, Cao An tùy ý mà đứng ở gần chỗ phòng họp chờ đợi, đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một đoạn hồi ức.
Đó là khi thiếu niên kiên cường nọ bị anh cự tuyệt vẫn trước sau như một đưa anh đến phòng họp, giúp anh sửa sang lại cổ áo, từ phía sau nhỏ giọng nói một câu — “Thầy đừng giận con.”
Lúc ấy nếu tâm tư Cao An kiên định chút bảo cậu đi tìm lão sư khác thì sẽ không có tình cảnh như ngày hôm nay để rồi tự làm trái tim mình trở nên lạnh lẽo, băng giá như rơi vào hầm băng thế này.
Cao An lắc lắc đầu, tự sửa sang lại quần áo đôi chút, sau đó cất bước đi vào phòng.
Người theo anh tới phòng họp bây giờ, mãi mãi không còn là thiếu niên ngày trước nữa.