Trác Phác

Chương 40




Xuân sang, thời tiết ấm áp, gió mát chan hòa. Trên lầu cao, màn cửa sổ của các phòng được gió thổi tung bay. Đây sẽ là một năm thời tiết rất đẹp đây.

Trong văn phòng tấm màn cửa nhạt màu bị gió nhẹ thổi lật lên một góc nhỏ, cùng lúc đó cửa phòng vang lên tiếng gõ. Thiếu niên mặc áo sơ mi xanh nhạt mở cửa tiến vào, lại chợt làm Cao An nhớ đến ngày đầu nhận cậu làm học trò.

Tề Thời Sâm dưới ánh mắt thâm thúy của lão sư mà đi đến trước bàn, nhẹ khom lưng, “Lão sư, có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Cao An cười cười, duỗi tay cầm bài báo cáo của cậu, từng câu từng chữ đều đọc rất chăm chú.

Tiếp theo, Tề Thời Sâm thập phần hiếm thấy mà chính mắt chứng kiến toàn bộ quá trình lão sư biến đổi sắc mặt. Ánh mắt lơ đãng phía sau cặp kính mỏng dần trở nên sắc bén như lưỡi dao, hướng thẳng về phía cậu.

“Bài báo cáo này con viết trong bao lâu?” Thanh âm lạnh lùng.

Tề Thời Sâm mấp máy môi, “Dạ, một tuần.”

Đáp án này thực sự có chút ngoài ý muốn, Cao An một lần nữa lướt nhìn qua tờ giấy, ánh mắt lại càng âm trầm, “Dùng thời gian một tuần viết ra báo cáo này?”

Tề Thời Sâm hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu, “Lão sư……”

Vừa dứt lời, vài tờ giấy đã “bộp” một tiếng bị dằn mạnh trên mặt bàn, Cao An mở máy tính tìm file, in ra, lại cầm mấy xấp giấy vừa in còn đang nóng hổi quăng về phía Tề Thời Sâm, “Đây là năm nhất nghiên cứu sinh Mông Giản viết, con tự nhìn xem cái gì mới gọi báo cáo.”

Tề Thời Sâm sửa sang lại giấy tờ bị lão sư ném bay tán loạn, sắp xếp lại gọn gàng nghiêm chỉnh xem, lời răn dạy bên tai cũng không hề dừng.

“Tề Thời Sâm, cũng không phải lần đầu tiên con viết báo cáo, trước kia khó khăn bao nhiêu vẫn có thể chắp vá hoàn thành. Càng gần đây lại càng tệ. Con làm sao, càng học càng không tiến bộ?”

“Mông Giản thành tích trong khoa năm đó so với con còn kém xa. Theo thầy thời gian dài mới nắm được phương pháp, con tự nhìn bài sư huynh viết là ở trình độ nào! Lão sư thế nào thì dạy ra học trò thế nấy hay đây là do thầy dạy con không đủ dụng tâm?!”

Tề Thời Sâm bước lên trước nửa bước đặt lại giấy tờ đã xếp ngay ngắn lên mặt bàn, “Không đạt đến yêu cầu của thầy, là con sai.”

“Con có nghiêm túc hay không!” Cao An nhẹ giọng mắng.

Tề Thời Sâm sờ sờ vành tai, không nói chuyện. Có điều hai, ba giây sau đã thấy lão sư sắc mặt càng thêm nghiêm túc, lấy ra thước.

Không dám nói hai lời, cậu vội vàng tiến lên, chủ động chống xuống bàn, cái gì cần làm cũng nên làm rồi.

Cao An không lập tức động thủ, chỉ lạnh mặt nhìn cậu, “Xem xong bài tập của Mông Giản con lại trả lời thầy, thời gian một tuần để con nộp lại một bài phân tích kia, rốt cuộc là năng lực của con có vấn đề hay vẫn là thái độ của con có vấn đề?”

Tề Thời Sâm sắc mặt tái nhợt, “Lão sư……”

Cao An không để ý tới sự khẩn cầu của cậu, đứng dậy, đứng bên cạnh người cậu, thước gõ vài cái trên người Tề Thời Sâm, “Nói đi, là con chỉ có ngần này năng lực, hay là chỉ có ngần này tâm huyết.”

Sắc mặt Tề Thời Sâm càng thêm tái nhợt, vội giải thích: “Lão sư con cảm thấy… Con đối với bài báo cáo không đủ hiểu, lý giải cũng không đủ sâu sắc…… Đau, đau đau.”

Lời còn chưa nói xong, trên người đã ăn mấy thước thật mạnh, Tề Thời Sâm thở gấp, “Con sai rồi……”

“Con sai rồi?” Cao An giận đến nhếch miệng cười, lại hạ thêm mấy thước, một bên đánh một bên vì tức mà mắng: “Không đến lúc bị đánh, con trước nay đều không nhận ra mình sai ở đâu. Tới khi bị đánh thì nhận sai lại nhanh hơn ai hết!”

Mắt thấy kia thước trong tay thầy lại giơ lên cao, Tề Thời Sâm theo bản năng mà ôm đầu.

“Làm cái gì?!” Cao An trừng mắt, lại đánh xuống một thước đặc biệt mạnh, “Thầy còn có thể đánh vào đầu con?”

“Không, không phải…..” Tề Thời Sâm đã có chút đỡ không nổi, đơn giản áp sát nửa thân trên xuống mặt bàn, trán vùi vào hai cánh tay.

Trách đánh không hề có quy luật hạ xuống, cùng với sự trách mắng tràn ngập tức giận của thầy.

“Nghiên cứu sinh Tề Thời Sâm, Viện Văn học Đại học A. Viện Văn học đấy! Lý lẽ của con cũng dễ nghe quá nhỉ?!”

“Chính sự không tập trung, mấy chủ đề đùa nghịch trên diễn đàn thì con hăng hái nhảy nhót lung tung quá!”

“Cứ như vậy, con còn không biết xấu hổ nói với thầy nói muốn học lên tiến sĩ sao? Thầy đang nghĩ có nên ném con ngược trở về đại học không đây!”

Tề Thời Sâm khó lòng khống chế được mà phát ra mấy tiếng kêu đau. Tay phải của cậu theo bản năng muốn ngăn thước, lại khó khăn nhịn xuống ý nghĩ này. Vì vậy, cậu siết chặt nắm tay mình. Thật sự không còn dư chút sức lực nào để Thời Sâm đi nhận sai, toàn bộ cố gắng đều dùng cho việc chống đỡ thước của thầy rồi, làm sao còn nói chuyện nổi.

Thước dừng lại, được giữ một khoảng cách khoảng hai tấc với mông Tề Thời Sâm. Cao An bình tĩnh lên tiếng, “Tự con nói, giờ phải thế nào.”

Tề Thời Sâm khó nhọc hít vào từng ngụm khí, một lúc lâu sau mới nói chuyện được, đứt quãng trả lời, “Hôm trước có cuộc bầu chọn giảng viên có mị lực nhất trong trường, cũng không biết là ai tạo ra, cực kỳ nổi bật trên diễn đàn, mọi người đều sôi nổi, lung tung bình luận. Có người nói bậy về thầy, con thật sự nhịn không được, cùng cậu ta tranh luận mấy câu…”

Thời Sâm nghẹn một hơi lại tiếp tục, “Việc học thạc sĩ, con cảm thấy từ đây đến năm hai nghiên cứu sinh vẫn còn thời gian, con sẽ nỗ lực cố gắng…”

Vừa dứt lời, phía sau lại dính một thước. Thời Sân kêu lên một tiếng, lại không dám nói loạn, “Con sai rồi, thầy… Báo cáo, con nhất định viết tốt, quỳ viết. Bài tập không hoàn thành đúng yêu cầu của thầy, con biết nên bị phạt. Thầy, thầy có thể chờ con viết xong rồi lại đánh được không?”

Cao An khẽ cười, “Việc này còn đến phiên con chọn lựa?”

Hầu kết Tề Thời Sâm lên xuống một lượt, thanh âm nhỏ lại, “Con không phải trốn phạt, con chỉ cảm thấy lúc mới bị đánh xong hiệu suất làm việc rất rất thấp…”

Phía sau không có tiếng đáp lại, Tề Thời Sâm càng thêm thấp thỏm.

“Đi viết. Hôm nay trước tiên viết ra một phần tư.”

Không biết qua bao lâu, Cao An mới nói một câu như vậy. Anh bước tới vài bước, ném cho học trò của mình một cái đệm, còn bản thân thì ngồi trên ghế sofa ôm thước, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, “Thầy nhìn con viết — Không phải muốn thầy để mắt tới con sao?”

Tề Thời Sâm không dám biểu lộ ra chút sợ hãi nào, bám vào cạnh bàn đứng dậy, do dự thật lâu mới nói tới việc khác, “Lão sư, hôm nay thầy còn có tiết dạy…”

Cao An nhìn cậu, “Con còn có thời gian nhọc lòng nghĩ ngợi vì thầy nhỉ?”

Còn có thể nói gì đây, Tề Thời Sâm cả người đau nhức dịch đến trước bàn trà. Cậu mang đệm bỏ xuống, lại uốn cong gối quỳ trên mặt đệm, dưới ánh nhìn chăm chú của thầy, bắt đầu viết báo cáo một lần nữa.

Kim đồng hồ chậm rãi nhích từng nhịp, độ ấm trong phòng cũng dần cao lên. Cao An nhìn tiểu tử thúi đang quỳ đối diện mình kia, thong thả, ung dung xắn tay áo lên. Anh nhìn đồng hồ một chút, mở điện thoại gọi.

“Tiểu Mông lão sư.”

Thanh âm Cao An dễ chịu hơn khi nãy không ít, thậm chí tinh tế còn nhận ra mang theo ý cười.

“Sáng nay có tiết không? Nếu rảnh rỗi thì đến một chuyến, giúp thầy trông coi một học viên.”