Cao An khom người, cung kính. “Tạm biệt thầy. Tạm biệt sư huynh.”
Ông Cần Nguyên hơi dừng lại, bất quá nửa giây sau đã kéo cửa đi ra ngoài.
Cao An nhìn theo thầy và sư huynh – hai vị Phật sống – cuối cùng đã đi xa. Lúc này anh mới khóa trái cửa, hít sâu một hơi rồi quay đầu lại xem Tề Thời Sâm đang đỡ sàn nhà đứng dậy. Đôi con ngươi của Cao An trầm xuống, “Ai cho em đứng!”
Tề Thời Sâm sợ tới mức rùng mình, đầu gối thuận theo đập xuống nền đất, đau đến méo mặt.
Cao An cầm lấy thước bước qua, thuận tay đánh Thời Sâm một cái, ngồi xuống sô pha, sắc mặt âm trầm.
“Thầy…” Tề Thời Sâm nâng đầu, thấp giọng nói, “Thật xin lỗi.”
Hai mắt Cao An nhìn Thời Sâm, thật sự không nhịn được lại giơ tay đánh cậu thêm một cái. Lông mi của Tề Thời Sâm run lên, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên đi gặp lão sư tổ, Mông Giản chỉ nhiều lời một câu đã phải tự giơ tay tát chính mình.
“Con sai rồi thầy…” Thề Sâm hít hít mũi, tiến về phía trước nửa bước, “Con vốn là không quy củ được như sư huynh. Thầy đối với con cũng không khắc nghiệt giống như lúc đầu đã nói. Có thể tha đều sẽ tha… Hôm nay là do con l.ỗ mãng, không biết cân nhắc. ”
Cao An nhìn cậu, “Con cũng cảm thấy thầy đối với con quá tốt rồi có đúng không?”
Tề Thời Sâm lắc đầu, “Không dám… Việc này là con sai.”
Cao An lại đánh cho cậu một cái, buông tay, “Vô pháp vô thiên.”
Một cái đánh này phảng phất như mở ra một cái phong ấn, Tề Thời Sâm đột nhiên ngẩng đầu, thanh âm tăng thêm không ít, “Con chỉ cảm thấy không công bằng. Đều là học trò, thầy Diệp thấy Ông lão sư liền có thể nói cười vui vẻ. Ông lão sư đối với thầy Diệp còn thân mật hòa ái như vậy. Dựa vào đâu thầy phải chịu sự châm chọc và mỉa mai kia, trao ra tâm ý còn phải bị gây khó dễ?”
“Lại ồn ào!” Cao An tát xuống hai cái, hoàn toàn lạnh mặt.
Cảm nhận được Cao An phóng ra áp suất cực thấp, Tề Thời Sâm ngậm miệng.
“Không thể nào nhẹ nhàng với con có đúng không? Cho con mấy ngày thong thả liền leo lên nóc nhà lật ngói không biết chính mình là ai! Có phải nên giống như học kỳ một, đối xử với con lạnh lùng thì tốt hơn?” Cao An một bên nói chuyện, một bên đánh xuống hai bàn tay, không tính quá đau nhưng lại cực vang dội.
Lông mi Tề Thời Sâm không ngừng run rẩy, bộ dạng này của thầy thật làm cậu sợ hãi. Cậu không dám động đậy cũng không dám che, ngay cả thanh âm cũng nhỏ xíu.
“Ngay cả đoạn thời gian thầy đối với con lãnh đạm nhất, vẫn theo bản năng mà bảo hộ con. Cách đây một tháng, mỗi lần sư huynh đến tìm thầy, thầy đều trò chuyện cùng với anh ấy. Trước nay, thầy đều không ngại còn có con ở cùng mà nói đùa với sư huynh vài câu. Việc này con có thể thấy được. Giống như Ông lão sư…”
Bàn tay ngừng ở trên mặt đột nhiên mạnh hơn.
“Lại còn tranh luận!”
Tề Thời Sâm bị đánh đến nghiêng đầu, dịch trở về nhấp miệng đáp, “Con sai rồi…”
Cao An quan sát từ đầu đến chân Thời Sâm, đột nhiên cực lạnh lẽo mà thở dài, “Thầy quản con làm gì… tự mình đánh.”
Tề Thời Sâm ngẩn ra, đáng thương cực kỳ mà nhìn về phía Cao An. Cậu nhìn thấy sắc mặt của thầy xanh xao mà xoa bàn tay đỏ bừng của bản thân. Tề Thời Sâm không khỏi đau lòng, hơi hơi cúi đầu, giơ tay nặng nề mà đánh xuống mặt của chính mình, bỗng dưng rơi nước mắt.
Sau năm, sáu lần, Cao An hô ngừng, “Còn dám hay không?”
Đầy mặt đều đã là dấu tay, Thời Sâm lắc đầu,“Không dám.”
“Phạt con, con có phục không?”
Tề Thời Sâm hít hít mũi, nước mắt cố nén quá mức càng rưng rưng, “Phục… Con liên lụy thầy bị răng dạy. Thầy phạt con thế nào con đều phục…”
Cao An lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Thầy sẽ phạt con. Thầy cũng cần thiết phải phạt con. Nhưng tuyệt nhiên không phải vì lý do mà con nói.”
“Thầy chỉ phạt con vì luôn chống đối sư trưởng.”
“Con đều nhận.” Tề Thời Sâm điều chỉnh sống lưng thẳng lên, “Nhưng hôm nay chống đối sư trưởng thì con không hối hận.”
Rõ ràng gương mặt đã sưng đỏ, người khác nhìn đến đều cảm thấy đau. Lần đầu tiên bị vả mặt, Thời Sâm cũng khóc đến cả nước mắt ướt mặt nhưng lại cố tình không lùi bước, mười phần ngoan ngoãn mà kiên định với lập trường của chính mình.
Nhìn bộ dạng này của Thời Sâm, Cao An đột nhiên nhớ đến cây cỏ nhỏ mọc trong bụi cỏ kia. Bỗng nhiên thở dài một tiếng, trên mặt nhiều thêm một phần thất ý mà ngày thường không có được, “Thời Sâm, chịu phạt xong thì buông bỏ đi.”
Buông bỏ đi. Mười lăm năm, ngày qua ngày đều đối mặt với sự lãnh đạm và trách móc nặng nề giống như là một tầng kết giới, ý đồ muốn phá vỡ chỉ có thể nhận lại một thân toàn thương tích.
“Nhân sinh có thể có mấy lần mười lăm năm đâu, Thời Sâm. Thầy sớm đã xem đó là thói quen. Đi qua thời gian dài như vậy, hiện giờ thầy thật sự không cần, thậm chí không khát cầu bất cứ thứ cái gì thay đổi.”
“Thầy…”
“Không phải mỗi cặp thầy trò đều như con thấy được ấm áp giống như thầy Diệp và Tang Hạo. Lạnh nhạt, mặt ngoài thì hài hòa bên trong thì đâm đao, thậm chí mang theo lòng dạ tiểu nhân, hạ bệ, hãm hại nhau, đủ loại sự tình đều có thể xảy ra. So với hai loại tình huống trên, sự lãnh đạm này vẫn còn quá dễ tiếp nhận. Huống chi, sự ấm áp trong tình cảm thầy trò không phải như nhu yếu phẩm.
Ngài ấy dạy cho thầy học vấn từ cổ chí kim, xử sự lễ nghi… Ngài ấy đối với thầy có ân. Bấy nhiêu đã đủ nhiều rồi. Thầy còn gì để mong cầu nữa đâu?”
Cao An nhẹ cười, thanh âm bình đạm giống như một lời than thở, “Nằm sấp xuống đi, việc này cũng nên nói cho xong.”
Tề Thời Sâm lại không vội động người. Cậu hơi mỉm cười, tư thái lại càng kính cẩn hơn.
“Thầy, con biết sai rồi. Nếu thầy thật sự không muốn, con sẽ không nói với Ông lão sư những chuyện này nữa. Trái lại… con sẽ dùng tình cảm chân thành của mình để ở bên thầy. Con tin tưởng sư huynh cũng giống vậy. Về sau có thêm sư đệ, sư muội con cũng sẽ dạy họ làm như vậy. Sư sinh ôn nhu… Cũng coi như sư huynh đệ chúng con báo đáp ơn dạy dỗ của thầy.”
Nói xong lời này, Thời Sâm cắn khóe môi, chậm rãi đứng lên cúi đầu với thầy. Cậu lảo đảo bước đến chỗ sofa, kéo quần xuống, hai tay khoanh lại, áp trán mình lên đó, phá lệ mà cực kỳ thành thật chịu phạt.