Trác Phác

Chương 22




Cậu từng bị mây đen bủa vây cuộc đời, cũng từng nhìn thấy tia sáng mặt trời le lói giữa những ngày tháng đó. Chỉ một ánh nắng ấm áp đó đã soi rọi cả cuộc đời cậu, xua tan mây mù, thắp sáng những vì tinh tú trên cao, mang niềm tin và hy vọng trở về với Tề Thời Sâm.

Ngồi ngơ ngẩn trên mặt cỏ thật lâu, Tề Thời Sâm mới đứng lên, đi tới quán nướng BBQ trước cổng trường. Cậu mua rất nhiều xiên nướng cùng với mấy lon bia rồi gọi điện cho bạn cùng phòng.

“Lão Đường, về nhà chưa?”

Thanh âm Đường Thiệu lười biếng đáp lại, “Chưa… mới vừa ngủ bù.”

“Không có chuyện gì thì đừng về, nhậu với tui một bữa.”

Không chờ Đường Thiệu nói gì, Tề Thời Sâm đã tắt máy, xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn về ký túc xá.

Đường Thiệu vừa xuống giường, đã thấy Tề Thời Sâm về tới, bày ra các loại xiên que, thịt nướng. Lão Đường không khỏi trợn mắt hỏi lại, “Mấy ngày nay chạy đi học làm xiên nướng đó hả?”

“Im lặng, đồ ăn ngon còn không chắn được miệng ông.” Tề Thời Sâm tức giận mắng một câu, cầm bia đẩy qua cho Đường Thiệu một lon.

Đường Thiệu nhìn bạn của mình, đánh giá một phen, gật gật đầu, “Chà, xem như tui nhìn ra rồi. Hôm nay ông đã sống lại.”

Tề Thời Sâm ngạc nhiên nhìn qua, “Tui mấy ngày trước không giống đang sống sao?”

“Tồn tại.” Đường Thiệu cầm một xiên thịt lên, hăng hái ăn thử, ” Nhưng chỉ còn thở, còn đi đứng thôi.”

Tề Thời Sâm nghe vậy cười khổ, cầm lon bia lên uống một hơi. Nốc xong bia rồi, cậu mạnh tay đặt xuống bàn, hít hít mũi, không nói gì.

Đường Thiệu sửng sốt, nhìn Tề Thời Sâm mà cảm thấy hơi sợ, “Ấy, Tề tử… Tề ca, có chuyện gì vậy?”

Tề Thời Sâm liếc Đường Thiệu một cái, “Ăn phần của ông đi, đừng hỏi.”

Đường Thiệu đành ngốc ngốc gật đầu, cầm cánh gà lên gặm, bên tai là tiếng nốc bia ừng ực của Tề Thời Sâm.

Đáng sợ, quá đáng sợ.

Nội tâm Đường Thiệu chỉ nghĩ đến một chuyện. Vậy nên, cậu cúi đầu, nỗ lực đ.è xuống thắc mắc trong lòng mình.

Chờ tới khi ăn cũng được nhiều rồi, Đường Thiệu mới ngẩng đầu lên, trong mắt là hình ảnh Tề Thời Sâm đã uống cạn ba lon bia trên bàn. Đường Thiệu cuống quýt, bỏ đồ trên tay xuống, muốn ngăn Tề Thời Sâm lại, “Dù thất tình cũng đừng uống nhiều như vậy.”

“Thất tình?” Tề Thời Sâm đột nhiên cười, “Tui cũng chưa yêu đương sâu đậm đến vậy.”

“A? Ông không phải…”

Tề Thời Sâm lắc đầu, giơ lên bia trong tay hướng về phía lão Đường, “Cái gì cũng là tui không phải.”

“Ông…”

Tề Thời Sâm uống sạch lon trên tay, ném vỏ lon xuống mặt đất. Cả người bạn học Tề lung lung lay lay, vịn bàn đứng lên, “Đường Thiệu, hôm nay tui nói với ông một chuyện. Kể từ bây giờ, mệnh của Tề Thời Sâm này đã giao cho Cao An!”

“Ôi trời đất ơi… ” Đường Thiệu chỉ nghĩ cậu bạn này mượn hơi men làm càn, vội vàng đứng lên đỡ lấy Tề Thời Sâm, “Không uống được thì ông đừng uống. Muốn làm gì đó…”

Tề Thời Sâm lắc lắc đầu cười, “Ông không hiểu. Tui đang rất nghiêm túc…”

“Uầy, nghiêm túc, nghiêm túc… Ông nội của tui ơi, mau ngủ đi thôi.”

Đường Thiệu kéo Tề Thời Sâm về giường, lại bị cậu bạn này đẩy ra.

Tề Thời Sâm lảo đảo, ngả nghiêng đứng giữa phòng, hoa tay múa chân, làm ra bộ dáng rất giống thiếu hiệp giang hồ trong phim điện ảnh.

“Từ hôm nay trở đi. Lên núi đao, xuống biển lửa, Tề Thời Sâm này đều thay Cao An gánh vác!”

“Ông…” Tề Thời Sâm xoay người, ánh mắt mơ mơ màng màng, chỉ tay về phía Đường Thiệu còn đang không hiểu chuyện gì kia, “Ông cũng phải tôn kính thầy. Thầy nói ông làm gì thì phải làm cái đó…”

“Được rồi. Được rồi. Ông yên tâm đi. Thầy Cao nói đi hướng đông tui không đi hướng tây. Gọi tui bắt chó sẽ không bắt gà. Kiểu gì cũng không cãi lại. Nhưng mà — gặp được học trò thành kính như ông, Quải Quải cũng tốt số thật!” Đường Thiệu mệt thật sự, ngồi xuống lẩm bẩm mấy câu, một bên ăn đậu hũ nướng, một bên nghe Tề Thời Sâm diễn thuyết.

Ai ngờ, Tề Thời Sâm không chịu thôi, hơi men chưa tan, đập bàn một cái, “Không cho ông gọi thầy là Quải Quải. Nói lại, gọi thầy là Cao! Lão! Sư!”

Đường Thiệu chịu hết nổi, trợn mắt lên, “Ông đừng quá đáng như vậy nha!”

“Gọi lại!”

“Được lắm, được lắm! Gặp được học trò tốt như ngươi, Cao lão nhân gia, Cao lão sư đúng là tốt số.” Đường Thiệu mang theo vẻ mặt đầy sự bất đắc dĩ mà sửa miệng, “Vừa lòng rồi chứ?”

“Không đúng!”

Đường Thiệu chỉ cảm thấy, bạn cùng phòng sắp điên tới nơi rồi, “Tề Thời Sâm, không sợ chết phải không, còn muốn thế nào nữa?!”

“Không phải thầy tốt số.” Tề Thời Sâm chẳng cần nhìn Đường Thiệu, s.ờ soạng lưng ghế dựa, ngồi xuống, rũ đầu lẩm bẩm, “Gặp được lão sư tốt như vậy là tui tốt số mới đúng.”

Đường Thiệu phút chốc sửng sốt.

“Tui vẫn luôn coi thầy giống như trùm cuối (boss) trong game vậy. Yêu cầu của thầy càng cao, chỉ cần có người đã làm được thì tui nhất định sẽ làm được. Tính tình thầy ‘cổ quái’ lại còn khắc nghiệt không cần nghĩ nhiều, trước đây thầy còn không sợ, tui sợ cái gì?”

“Từ nhỏ tới lớn, năm cấp học, thành tích của tui đều xuất sắc. Người khác đã làm được thì tui cũng phải làm được.”

“Nhưng tui không chịu nổi, người tui coi là đại boss trong game phải đánh thắng lại tham dự vào đời sống thường ngày của tui. Tui cùng thầy nói nhiều vài câu, cuối cùng thành tranh cãi. Tui còn nói mấy lời khó nghe với thầy… Thầy còn quan tâm đến tui làm gì?”

Tề Thời Sâm thống khổ mà gục người xuống, thanh âm tràn đầy xấu hổ, “Thầy còn quan tâm đến tui làm gì?”

Chờ cậu tỉnh lại thì đã nằm trên giường rồi. Ánh mặt trời lấp ló ngoài ô cửa sổ. Màu nắng chói lòa, có vẻ đã là giữa trưa.

Đầu đau nhức cực kỳ, Tề Thời Sâm cố chống người ngồi dậy nhìn đến mặt sàn bừa bộn sau đêm qua, âm thầm hít vào một hơi.

Cậu nhìn quanh, phát hiện trong phòng còn có người khác, Tề Thời Sâm gõ gõ thanh giường gọi một tiếng, “Đường Thiệu.”

“A?” Đường Thiệu mơ màng đáp lại.

“Ông không về nhà sao?”

“Về nhà cái quỷ gì?” Đường Thiệu ngồi dậy, thẳng người, vươn vai, “Hôm qua Quải Quải làm gì ông rồi? Khiến cho gia hỏa ông chỉ đèn thề độc cả đêm.”

Giờ phút này, những việc diễn ra tối qua mới dần được Tề Thời Sâm nhớ lại. Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là đứng dậy bịt miệng người đã chứng kiến những chuyện mất mặt mình làm. Mà Tề Thời Sâm lại cúi đầu, hơi cười, “Không sao hết, thầy là lão sư tốt nhất trần đời này…”

Đường Thiệu nhắm mắt, khó hiểu hỏi lại, “Chưa tỉnh nữa hả cha?”

“Tui tỉnh rồi.” Tề Thời Sâm nhảy xuống giường, rồi như nhớ tới chuyện gì mà xoay người lại sửa lời Đường Thiệu, “Nhắc nhở thêm lần nữa. Không được gọi thầy là Quải Quải, phải gọi thầy là Cao lão sư.”

Đường Thiệu giống như thấy cảnh tượng đêm qua sắp lặp lại, cậu rùng mình, chỉ muốn được yên thân. Vậy nên Đường Thiệu run rẩy tay, nỗ lực đưa lên cao làm ký hiệu “OK”.

Sau đó… hiển nhiên trong phòng vang lên một thanh âm cực kỳ sảng khoái của Tề Thời Sâm rồi.



Xuân hạ thu đông – Bức tranh bốn mùa biểu tượng cho sự luân hồi, may mắn, thịnh vượng.

Bốn mùa chầm chậm chảy trôi,

Chỉ còn tình người ở lại.

Thời Sâm trải chuỗi ngày thăng trầm của cuộc đời, cuối cùng cũng nhận ra được ai mới là người thật lòng với mình. Âu cũng là đáng giá.