Trác Phác

Chương 20




Ba ngày sau đó có thể coi như khó khăn nhất trong sự nghiệp cầu học của Tề Thời Sâm. Trên người còn đau, buổi sáng qua loa ăn chút gì đó tại trạm tàu điện, giờ làm gia sư chỉ có thể đứng giảng bài tới 8 giờ rưỡi, khi về đến ký túc xá đã hơn chín giờ tối, lập tức mở ra giấy bút viết luận văn, mấy chuyện vụn vặt như rửa mặt cũng không còn giờ để nghĩ tới.

Cũng may, liều mạng học hành làm việc như vậy cuối cùng cũng có kết quả. Tiền công đi làm gộp lại đã được 3600 tệ, Tề Thời Sâm trích từ sinh hoạt phí của mình ra 400 tệ nữa, vậy là có thể thanh toán được khoản nợ gần nhất rồi. Càng thêm vui mừng là mấy đề tài luận văn khác nhau mà thầy giao, cậu đã viết xong hết.

Tề Thời Sâm đem tiền công của bốn việc làm mình vừa nhận đếm lại lần nữa. Cậu thở dài một hơi, rồi vội vàng đến ngân hàng trả nợ.

Thời gian làm việc, ngân hàng đông người qua lại. Tề Thời Sâm đến quầy thanh toán, kiểm tra thông tin trên hệ thống. Cậu ngẫm nghĩ một lúc, rồi lấy chứng minh của mình ra.

Dù không muốn đối mặt với số nợ khổng lồ kia, cậu cũng khó tránh được.

Nào có gì phải trốn tránh, đều đã nghĩ thông suốt hết rồi, không phải sao?

Tề Thời Sâm tự cổ vũ chính mình, sau đó ngước mắt lên màn hình, chuẩn bị sẵn tâm lý nhìn thấy dãy số đáng sợ kia.

“Không có số dư nợ.”

Giây phút Tề Thời Sâm nhìn thấy năm chữ này, thế giới xung quanh cậu chợt cuồng quay. Tâm tình nghẹn lại, không phát ra được bất kỳ âm thanh gì. So với ngày biết được số nợ khủng b.ố kia, cậu thậm chí còn căng thẳng hơn. Tề Thời Sâm dụi mắt, run rẩy thực hiện lại động tác xác nhận thông tin vài lần, kết quả vẫn là “không có số dư nợ”.

Nhịp tim Tề Thời Sâm đập cực kỳ nhanh. Nếu bên cạnh cậu đang có một người, chắc chắn sẽ nghe được hơi thở nặng nề của Thời Sâm lúc này.

Cậu nỗ lực kìm nén nước mắt chực rơi xuống, sau đó bước qua một máy khác kiểm tra lại. Mọi thứ vẫn có gì thay đổi.

Tề Thời Sâm còn xác nhận với nhân viên tại quầy, tất cả đều trả về một kết quả.

“Không có số dư nợ.”

“Không có số dư nợ.”

“Không có số dư nợ.”

Mấy chữ này lũ lượt hiện ra từng lần, từng lần một trước mắt Tề Thời Sâm.

Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa, cong người, giấu đầu vào hai khuỷu tay, vô thanh vô thức rơi lệ.

Thật lâu sau, nước mắt đã trào ướt tay áo, rồi khô dần lại, Tề Thời Sâm mới đủ can đảm bước tới máy kiểm tra để xem lại lịch sử tài khoản.

6 vạn 4000 ngàn tiền nợ vẫn luôn tồn tại cho tới giữa trưa hôm trước. Buổi chiều, thời gian từ 2 giờ đến 4 giờ, khoản nợ này liên tục giảm bớt. Cuối cùng, một lệnh chuyển khoản vào lúc 3 giờ 40 phút chiều đã mang toàn bộ số dư nợ kia xóa sạch.

Tất cả đều thông qua tiền mặt, nộp thẳng vào tài khoản, không để lại bất kỳ thông tin gì của người đã thay cậu thanh toán khoản nợ hàng vạn trên.

Tề Thời Sâm nhắm chặt mắt, lẩm bẩm nói, “Cảm tạ.”

Cảm tạ người đã bảo vệ cậu giữa thế giới rộng lớn này.

Trên đường quay về trường, Tề Thời Sâm đến bốn nơi mình đã vất vả xin vào kia để nghỉ việc. Khi cậu tới nhà học sinh mà mình làm gia sư buổi chiều, phụ huynh của cậu nhóc nọ còn muốn giữ Tề Thời Sâm lại, cậu chỉ có thể hứa rằng bất cứ lúc nào cần, có thể gọi điện thoại, cậu sẽ hỗ trợ. Gia đình cậu nhóc nọ mới thôi không cản cậu nữa.

Ngọn cây cao chỉ có lác đác vài chú chim sẻ thi nhau chuyền cành, đôi cánh nhỏ phành phạch tạo thành tiếng động dễ nghe.

Tề Thời Sâm giống như vừa được sống lại thêm một lần nữa. Cả người lâng lâng, bay bổng đến kì lạ.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên cao, hóa ra thành phố này, thế gian này lại ôn nhu với cậu đến vậy.

Về tới trường cũng đã hai giờ chiều, Tề Thời Sâm ngồi trên một băng ghế, xem lại tờ đơn mình vừa điền xong hôm qua. “Đơn xin từ bỏ tư cách nghiên cứu”, Tề Thời Sâm cẩn thận đọc lại một lần, rồi mỉm cười.

Tờ đơn được cầm lên xé làm hai nửa, một lần nữa gộp lại, một lần nữa xé xuống, đến tận khi tờ giấy nguyên vẹn biến thành những mảnh nhỏ vụn rồi, cậu mới mang chúng bỏ vào thùng rác.

Chiều thứ sáu, viện văn học không có nhiều người qua lại. Không gian yên ắng từ sau giờ trưa và ánh mặt trời rực rỡ nọ không khiến Tề Thời Sâm cảm thấy chói mắt chút nào.

Cao An nhìn cậu, trong dự định cầm lấy đại cương của mấy đề tài luận văn Tề Thời Sâm đã viết xong. Sắc mặt anh lãnh đạm, lại có chút trào phúng, “Con nói thử xem, cứ phải bị phạt rồi mới chịu làm bài đúng không?”

Tề Thời Sâm gãi gãi đầu, đỏ mặt thấp giọng nhận sai với thầy.

Cao An “hừ” một tiếng, rút một cây bút ra khỏi ống đựng, nghiêm túc cúi đầu xem xét nội dung bài làm.

“Nghiên cứu về thơ ca của Đường Thái Tông. Vậy con có thể làm về sự đối lập của Đường Thái Tông và Đường Huyền Tông. Một bên là thời kỳ nhà Đường khai quốc, một bên là lúc nhà Đường thịnh trị nhất. Hơn nữa, đề tài nghiên cứu này vẫn còn ít người làm.”

Tề Thời Sâm cẩn thận nghe lời thầy dặn dò, đáp lại từng ý một.

Cao An gật đầu, “Đề tài tiếp theo, phân tích hình tượng Lưu Lan Chi trong Khổng tước đông nam phi. Đề tài này không cần chọn. Thập niên 80 của thế kỷ trước, đã có người chọn chủ đề này để nghiên cứu kỹ càng. Đề tài về mười chín câu thơ cổ, con đã làm tới đâu rồi?”