Trác Ngọc

Chương 99: Gạt ta đi, gạt ta cả đời, được không?




Editor: Miri

- -------------------------

Sau khi Phó Trường Lăng và Tần Diễn ra khỏi Vấn Nguyệt cung, mỗi người liền tách ra. Phó Trường Lăng trở về dưỡng thương, Tần Diễn đi kiểm tra trận pháp trên Quân Tử đài lần cuối cùng, xác nhận công vụ ngày mai.

Hai người vừa đi, Vấn Nguyệt cung liền trở nên quạnh quẽ. Giang Dạ Bạch ngồi tại chỗ, hắn chậm rãi siết chặt nắm tay, khẽ thở dốc, sau một hồi, hắn nhắm mắt lại, lảo đảo đứng dậy đi về phía mật thất của mình. Hắn đột nhiên đẩy cửa ra, nghênh diện một mảnh hắc ám. Ở chỗ tối có một người đang lẳng lặng đứng chờ, Giang Dạ Bạch tay đỡ lên cạnh cửa, thở dốc nhìn người kia.

"Nên động thủ." Đối phương nhẹ giọng mở miệng, "Ngài còn gì đáng để lưu luyến đâu?"

Giang Dạ Bạch không nói gì, hắn cắn chặt răng, rốt cuộc mắng ra một tiếng: "Cút."

Người nọ đi ra từ chỗ tối, ma khí quanh quẩn quanh thân, Giang Dạ Bạch cảm giác được gân mạch của mình cuồn cuộn khí tức, người nọ ngừng ở bên cạnh Giang Dạ Bạch: "Ngài chớ quên, chúng ta vì sao lại đến đây."

Giang Dạ Bạch đột nhiên phất tay tát qua, trong khoảnh khắc, người nọ liền hóa thành sương mù màu đen, biến mất không thấy tăm hơi.

Giang Dạ Bạch đóng cửa lại, đứng thở dốc dựa vào trên cửa, chậm rãi trượt xuống ngã trên mặt đất, thống khổ nhắm mắt lại.

Tần Diễn một mình đi quân tử đài, nhất nhất kiểm tra qua trận pháp do Phó Trường Lăng bày ra.

Mấy thứ Phó Trường Lăng chuẩn bị tất sẽ không xảy ra sai sót, nhưng vì bảo đảm vạn vô nhất thất, Tần Diễn vẫn là đi kiểm tra lại một lần.

Chờ ngày mai, các tông các phái đều sẽ đáp ứng lời mời đi vào Hồng Mông Thiên cung, lúc đó y sẽ lấy ra chứng cứ Ngọc Quỳnh chân quân và Việt Minh Minh đang lấy người luyện mạch, phối hợp với Giang Dạ Bạch, tru sát hai người tại Quân Tử đài.

Hai người, một là Đạo tông trưởng lão, một là Việt gia trưởng lão, nếu hai môn phái này liều mạng muốn bảo hạ hai người, sợ là có một trận ác chiến, cho nên mỗi một thứ bất kì, đều không thể có sai sót

Trận chiến này sẽ là khởi đầu của việc thanh tẩy chuyện lấy người luyện mạch, cũng là đi tìm đường ra khác cho Vân Trạch.

Tần Diễn nghiêm túc kiểm tra trận pháp, khi làm xong hết thảy rồi thì cũng đã tới ban đêm.

Y từ biệt các đệ tử, đang chuẩn bị rời đi, liền nghe ở chỗ tối truyền đến một tiếng gọi: "Yến Minh."

Tần Diễn khựng lại. Người biết tên này không nhiều lắm, mà nghe thanh âm kia, Tần Diễn lập tức nhận ra người tới là ai. Y quay đầu, liền thấy ẩn ở nơi tối xuất hiện một bộ áo xanh.

Tần Diễn lẳng lặng nhìn người nọ, một lát sau, y cung kính hành lễ: "Sư phụ."

Giang Dạ Bạch đứng ở chỗ tối, hắn không đi ra nên Tần Diễn không thấy rõ bề ngoài của hắn, chỉ mơ hồ thấy được một bóng người.

"Yến Minh," Giang Dạ Bạch thanh âm khàn khàn, "Ngươi hôm nay, không nên nói mấy thứ đó với ta."

Tần Diễn không nói gì, Giang Dạ Bạch tiếp tục nói: "Ngươi không thích hắn, tại sao còn muốn ở bên hắn?"

"Sư phụ......"

Tần Diễn rũ mắt: "Con cũng không phải không thích hắn."

"Vậy ngươi thích?" Giang Dạ Bạch từ chỗ tối đi ra, sắc mặt có chút tái nhợt, thần sắc mang theo cố chấp cùng đau khổ hiếm có, Tần Diễn nhíu mày: "Sư phụ?"

"Một năm trước, Vô Tình Đạo của ngươi đại thành trong một đêm." Giang Dạ Bạch từng bước một đi đến trước mặt y, "Ngươi lấy cái gì thích hắn? Ngươi dựa vào cái gì thích hắn?"

"Sư phụ......" Tần Diễn nhíu mày, Giang Dạ Bạch ngừng ở trước mặt Tần Diễn, hắn nhìn chằm chằm y, "Yến Minh, ngươi không thể gạt người khác."

Tần Diễn trong lòng khẽ run lên, Giang Dạ Bạch thấy y động dung, dịu giọng lại: "Con còn có thể quay đầu lại, ngày mai con đi nói cho hắn, rằng con nghĩ lầm rồi, còn phải chăm chỉ tu hành, việc này chỉ là do người trẻ tuổi các ngươi nhất thời đùa giỡn, vậy đi, được chứ?"

"Sư phụ," Tần Diễn từ từ hoàn hồn, do dự mở miệng, "Con...con muốn thử."

"Thử cái gì?" Giang Dạ Bạch có chút kinh ngạc nhìn y, "Thử có cái gì tốt? Thứ ngươi tu chính là Vô Tình Đạo, tại sao còn muốn thử mấy thứ này? Ngươi nên chăm chỉ tu hành, ngươi nên không thèm để ý tới ai, không yêu ai, chờ ngươi đến Thái Thượng Vong Tình, hết thảy ngươi đều có thể buông xuống!"

"Tại sao con phải buông chứ?"

Tần Diễn ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Giang Dạ Bạch: "Sư phụ, con chưa bao giờ là một người dễ buông bỏ thứ gì."

"Ngài vẫn luôn biết," Tần Diễn nghiêm túc ra tiếng, "Con cũng không phải lãnh tình, con đối với mọi người, đều có một phân cảm tình. Con chỉ là không nói ra mà thôi."

Không nói ra, không có nghĩa là không để ý. Y trời sinh, vốn đã không hiểu Vô Tình Đạo.

"Vậy ngươi tại sao không lo tu hành đi!"

Giang Dạ Bạch chợt cất cao giọng: "Ngươi không bỏ xuống được là vì ngươi không để bụng! Không đặt lời dạy của ta ở trong lòng!"

"Tại sao con nhất định phải tu Vô Tình Đạo?"

Tần Diễn bình tĩnh mở miệng: "Con thật sự thích một người, có thể vì hắn bỏ hết mọi thứ, vì cái gì mà con nhất định phải tiếp tục tu Vô Tình Đạo?"

"Sư phụ," Tần Diễn nhìn hắn, "Ngài nói không có đạo lý."

Giang Dạ Bạch không nói gì, hắn ngơ ngẩn nhìn Tần Diễn, đã lâu sau, hắn khàn khàn ra tiếng: "Ta thì sao?"

Tần Diễn không khỏi ngây người, Giang Dạ Bạch đi phía trước một bước, Tần Diễn liền nhịn không được lui một bước. Giang Dạ Bạch thấy hành động của y liền sững người tại chỗ, khàn khàn nói: "Ngươi nói với ta, ngươi sẽ bồi ta cả đời."

"Ta vốn không muốn như vậy, nhưng ngươi nói với ta, là chính ngươi nói cho ta." Giang Dạ Bạch nhìn chằm chằm y, "Tần Yến Minh, sao ngươi có thể không giữ lời?"

Tần Diễn nghe Giang Dạ Bạch nói, y từ từ nhớ lại hứa hẹn của mình trước kia, y định định tâm thần, vững vàng đáp: "Sư phụ, con cả đời này là đệ tử của ngài, dù con có ở chung với Trường Lăng, cũng vẫn sẽ luôn canh giữ bên cạnh ngài."

"Ta không cần ngươi ở bên hắn," Giang Dạ Bạch nhìn chằm chằm y, "Ta không cần bên cạnh ngươi có những người khác, cũng không cần ngươi để ai trong lòng."

"Sư phụ," Tần Diễn nhíu mày, "Ngài đang nói cái gì?"

"Ngươi là do ta cứu về," Giang Dạ Bạch khàn khàn nói, "Ngươi là người duy nhất ta có thể tha thứ, có thể lưu lại."

"Ngươi có thể hận ta, có thể không để ý ta, cũng có thể quên ta," Giang Dạ Bạch cúi đầu, cả người phát run, "Nhưng ngươi không nên có những người khác trong lòng."

"Ngươi nên chỉ lo tu đạo," Giang Dạ Bạch ngẩng đầu nhìn Tần Diễn, cảm xúc chậm rãi trấn định lại, "Sau đó, Vô Tình Đạo đại thành, không còn vướng bận, độ kiếp phi thăng, rời đi trần thế."

"Sư phụ," Tần Diễn theo trực giác cảm thấy Giang Dạ Bạch xảy ra chuyện, y nhìn chằm chằm Giang Dạ Bạch, "Con nghe không rõ ý ngài, ngài có thể nói thẳng hơn không?"

"Ta không cho phép ngươi cùng Phó Trường Lăng ở bên nhau, càng không cho phép ngươi vì hắn bỏ đạo."

Giang Dạ Bạch thần sắc trở nên lạnh lùng, Tần Diễn nhìn Giang Dạ Bạch, chỉ nói: "Sư phụ, xin lỗi."

Nói xong, Tần Diễn quay đầu đi, nhẹ bảo: "Ngài về đi, chủ ý của con sẽ không đổi."

"Ngươi đây là đang hại người hại mình," Giang Dạ Bạch nhìn theo bóng lưng y, "Ngươi có nghĩ tới nếu hắn biết ngươi cả đời không thể thích hắn, hắn sẽ cảm thấy thế nào sao?"

Tần Diễn dừng bước chân, Giang Dạ Bạch chậm rãi nói: "Hắn sẽ hận ngươi."

"Vậy cũng phải chờ hắn hận con đã!"

Tần Diễn đưa lưng về phía Giang Dạ Bạch: "Sư phụ, ngài biết không."

"Con cả đời này, có hai quãng thời gian cảm thấy vui sướng nhất."

"Lần thứ nhất là khi còn nhỏ, ngài mang con đi Kiếm Khiêu Bách Tông, khi đó con rất vui."

"Lần thứ hai, chính là gần đây."

"Ngài nói con không thể yêu ai, con không biết, nhưng thứ con biết là sau khi trưởng thành, chỉ có mấy ngày gần đây, lúc Phó Trường Lăng bên cạnh, con mới cảm thấy...rất vui."

"Sư phụ," Tần Diễn bỗng nhiên im lặng, qua một hồi, y thong thả ra tiếng, "Cả đời này, con không hề nợ ngài thứ gì."

"Con cũng muốn có cuộc đời của riêng mình."

Tần Diễn nói xong, y giương mắt nhìn sắc trời.

Bầu trời mây đen dày đặc, không thấy tinh nguyệt, y hạ giọng: "Sư phụ, trở về đi."

Nói xong, y xoay người, trở về Lãm Nguyệt cung.

Giang Dạ Bạch đứng ở tại chỗ, qua một hồi, hắn khàn khàn ra tiếng: "Xin lỗi."

Sau đó thân hình hắn biến mất ở không trung, một lát sau, liền đi vào Lãm Nguyệt cung.

Phó Trường Lăng đang ở trong Lãm Nguyệt Cung thử hôn phục của mình. Phó Ngọc Thù ngồi ở một bên, cắn hạt dưa nhìn Phó Trường Lăng mặc vào hôn phục vừa sửa lại. Hắn đánh giá Phó Trường Lăng một vòng từ trên xuống dưới, phấn khởi nói: "Không hổ là nhi tử ta, anh tuấn!"

Phó Trường Lăng bật cười, giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là cha ta, thật tinh mắt!"

Vừa dứt lời, Phó Trường Lăng liền cảm giác được bên ngoài có linh lực dao động, hắn phát hiện người tới là ai, cười cười nói: "Cha, có khách quý đến, ngài chờ ta trong chốc lát."

Nói xong, Phó Trường Lăng liền đi ra ngoài, hắn vừa tới cửa liền thấy Giang Dạ Bạch đứng ở trong viện. Phó Trường Lăng đi phía trước một bước, vào thẳng kết giới Giang Dạ Bạch thiết hạ. Phó Trường Lăng cười hành lễ: "Sư phụ."

Giang Dạ Bạch lẳng lặng nhìn hắn mặc một thân hỉ phục, thần sắc vô bi vô hỉ, Phó Trường Lăng ngồi dậy: "Sư phụ đêm khuya đến thăm, có gì phải làm sao?"

"Ta không phải sư phụ ngươi," Giang Dạ Bạch lãnh đạm ra tiếng, "Ta không dạy ngươi cái gì, ngươi cũng không cần xưng hô với ta như vậy."

"Thừa tự Giang cung chủ sư môn, tất nhiên là đệ tử Giang cung chủ," Phó Trường Lăng thần sắc cung kính, "Vô luận sư phụ có nhận con hay không, tôn sư trọng đạo, Trường Lăng minh bạch đạo lý đó."

"Nếu ngươi biết cái gì là tôn sư trọng đạo," Giang Dạ Bạch thẳng thắn mở miệng, "Vậy thì liền cởi y phục đó ra."

Phó Trường Lăng giương mắt, nhìn về phía Giang Dạ Bạch, hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào thanh niên có khuôn mặt tái nhợt kia. Qua một hồi, hắn rốt cuộc lên tiếng: "Con biết, sư phụ để ý Tần Diễn, cảm thấy đệ tử không xứng với sư huynh. Nhưng đệ tử có thể hứa hẹn, cả đời này, sư huynh sẽ quan trọng hơn mạng đệ tử. Đệ tử nguyện đối thiên địa chúng thần thề, tuyệt không cô phụ sư huynh."

Giang Dạ Bạch không nói gì, Phó Trường Lăng thần sắc chân thành tha thiết, một đôi mắt bằng phẳng, ánh lên thanh minh Giang Dạ Bạch hiếm khi thấy được ở thường nhân.

Hắn đột nhiên biết Tần Diễn tại sao lại để ý người này.

Nhưng hiểu điều đó, cũng làm hắn cảm thấy tựa như có một lưỡi dao sắc bén cứa vào đáy lòng.

Hắn không khỏi lên tiếng: "Ngươi sẽ hại y."

"Sư phụ......"

"Ngươi biết Vô Tình Đạo là gì sao?"

Không đợi Phó Trường Lăng mở miệng, Giang Dạ Bạch đột nhiên xen lời hắn, Phó Trường Lăng ngẩn người, sau đó liền nghe Giang Dạ Bạch tiếp tục: "Mọi người ai cũng biết Vô Tình Đạo chia làm nhiều cảnh giới, theo tên cảnh giới mà cảm tình bọn họ cảm tình sẽ càng ngày càng lãnh đạm, có lẽ vẫn sẽ mãi trở nên lãnh đạm thêm. Nhưng cũng hứa hẹn cho bọn họ một cơ hội để yêu sâu đậm một người. Đây là kiếp nạn lớn nhất của Vô Tình Đạo. Nếu bọn họ buông xuống đoạn cảm tình kia, bọn họ liền sẽ đại thành cảnh giới của Vô Tình Đạo. Bên trong cảnh giới này, bọn họ sẽ hoàn toàn buông bỏ ái tình. Đây là tầng cuối cùng của đa số người luyện Vô Tình Đạo, mà cái gọi là tầng cuối ấy, Thái Thượng Vong Tình, đến nay vẫn chưa từng có người đạt đến."

"Này...con cũng từng nghe sư huynh nói qua."

Phó Trường Lăng không rõ Giang Dạ Bạch tại sao lại kể chuyện này, đáp lại: "Tại sao sư phụ nói với con những điều này?"

"Nhưng còn có một loại người, bọn họ trời sinh đã không thích hợp tu tập Vô Tình Đạo. Từ khi sinh ra, bọn họ đối với cảm tình đã có sự chấp nhất không buông, vì thế trong Vô Tình Đạo có một tâm pháp khác, làm người từ ba hồn bảy phách biến thành bốn hồn bảy phách. Mà phần hồn thứ tư này, kỳ thật là vật chứa bọn họ tự luyện ra, dùng để gửi vào những cảm tình còn dư lại. Rất nhiều người gọi phần hồn đó là "tình căn". Người thường sẽ không có phần hồn thứ tư này. Cho dù là người tu hành Vô Tình Đạo, nếu không gặp phải cảm tình thâm hậu không thể dứt, cũng sẽ không có phần hồn thứ tư này. Chỉ có người sinh ra cảm tình không nên có, cảm tình thâm sâu nhưng lại không thể không vứt bỏ, thì mới có thể tu luyện ra cây tình căn này. Rồi sau đó, ngày mà họ trảm trừ nó, có thể đại thành, cũng có thể thân vẫn. Nhưng mất đi hồn thứ tư, người sẽ nhận thương tổn rất lớn, vậy nên đến nay vẫn chưa có ai chặt đứt tình căn mà còn sống."

"Sư phụ," Phó Trường Lăng cười khổ, "Mấy thứ ngài nói, con cũng đã nghe qua. Ngài nói mấy thứ này với con làm gì?"

"Hồn phách A Diễn bị thiếu."

Giang Dạ Bạch đột nhiên mở miệng, Phó Trường Lăng sững sờ tại chỗ, sau đó liền nghe Giang Dạ Bạch nói: "Một năm trước, chỉ trong một đêm y liền luyện thành Vô Tình Đạo, hồn phách bị thiếu."

Đồng tử Phó Trường Lăng co rút lại, hắn nghe Giang Dạ Bạch từng câu từng chữ mở miệng nói với hắn: "Phó Trường Lăng, A Diễn là người đã chém đi hồn thứ tư của mình. Cả đời này, y không có khả năng thích một người, thậm chí còn không hiểu thích là cái gì. Ngươi xác định, ngươi muốn thành hôn với y sao?"

Phó Trường Lăng không nói gì, trong đầu hắn chợt hiện lên vô số hình ảnh.

Tần Diễn đầu tiên tới Thượng Quan gia cứu hắn.

Sau khi vào Tuyền Ki mật cảnh, liền lập tức quyết định giết hắn.

Yến Minh vừa xuất hiện, y nháy mắt liền biết Yến Minh có vấn đề.

Trước khi hắn nhập ma, vì thức tỉnh hắn, y chỉ kiếm vào, dùng Nhất Kiếm Xuân Sinh.

Vân Vũ từng nói, Tần Diễn trước kia cũng không uống rượu, có một đêm đột nhiên say mèm, từ đó thích uống rượu.

Mà bản thân Tần Diễn, cũng biết quá nhiều chuyện y không nên biết.

Hắn không phải là chưa từng hoài nghi Tần Diễn, chính là mỗi lần như vậy, Tần Diễn đều có thể đưa ra lý do hợp lý hợp tình.

Nhưng lúc này thì sao?

Hồn phách bị thiếu, Vô Tình Đạo một đêm đại thành.

Phó Trường Lăng trong lòng phát run, hắn cũng không nghe Giang Dạ Bạch đang nói gì tiếp, chỉ mơ hồ nghe thấy Giang Dạ Bạch đang khuyên bảo gì đó. Ngập trong đầu hắn chỉ có hình ảnh quá khứ Tần Diễn hiện lên từng cái một.

Đời trước, đời này, đan chéo hỗn loạn vào nhau.

"Tần đạo hữu nói phụng theo đoán mệnh của Tô thiếu chủ mà đến, ở Thượng Quan gia cứu ta, đến Tuyền Ki mật cảnh liền giết ta, Tần đạo hữu sẽ không có nửa phần hoài nghi sao? Giết ta, dù sao cũng là một mạng người."

"Nếu y sai, ta giết ngươi, liền sẽ đền mạng cho ngươi."

......

"Đại kiếp nạn của Vân Trạch, kiếp không do Nghiệp Ngục, mà do Thiên Đạo."

"Cho nên, vô luận ta có hy sinh cùng giãy giụa bao nhiêu, dù ta nguyện vì thế mà nhảy vào núi đao biển lửa, nghiền xương thành tro......"

......

"Sư đệ, người cũng như ngọc, đao mài rìu đục, sinh tử trăm đau, ngọc mới dũa thành, cuộc đời này dù có sinh tử bi hoan, đều nguyện sư đệ không bỏ đạo tâm, không làm trái bản tâm, không quên sơ tâm."

"Đại đạo nan thành, nguyện đắc ngọc thành."

......

Từng màn hiện lên trong đầu Phó Trường Lăng, khiến cho đầu hắn đau muốn nứt ra, hắn nhịn không được lui một bước, khe khẽ thở dốc.

Phó Ngọc Thù phát hiện không đúng, vội vàng chạy ra, nhìn thấy Giang Dạ Bạch hạ kết giới, liền lấy quạt đập vỡ, giơ tay đỡ lấy Phó Trường Lăng, cả giận nói: "Giang cung chủ, ngươi làm gì?!"

Giang Dạ Bạch lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng, nhàn nhạt nói: "Tự giải quyết cho tốt đi."

Nói xong, Giang Dạ Bạch liền biến mất tại chỗ.

Phó Ngọc Thù thấy Phó Trường Lăng cả người đều đang run rẩy, hắn đỡ Phó Trường Lăng, vội la lên: "Hắn làm gì ngươi? Trường Lăng, ngươi thế nào?"

Phó Trường Lăng nghe không vào, trong đầu tràn ngập thanh âm Tần Diễn.

Hắn nhớ rõ, đó là đêm mưa khi họ vừa ra khỏi Vạn Cốt nhai, Tần Diễn đứng ở trước mặt hắn, thương xót lại bình tĩnh nói cho hắn: "Phó Trường Lăng, ta cả đời này, đều sẽ không thích ngươi."

Lúc đó, hắn đã hỏi tại sao, nhưng lúc này đây, chồng lên tiếng nói đó, trong khoảnh khắc, hắn lại nghe thấy được một thanh âm khác.

"Thân bất do kỷ, là ta có lỗi."

"Mệnh bất do kỷ, là ta có lỗi."

"Tình bất do kỷ, cũng là ta có lỗi."

"Hôm nay tình căn đã trừ, nghiệp nghiệt cũng tiêu, chân quân không cần khổ sở, ta cũng......không cần khổ sở."

Tại sao cả đời này lại không thích hắn?

Còn không phải nên như vậy?

Còn không phải là Phó Trường Lăng hắn đáng nhận sao?

Cho nên, là y sao?

Là y, cũng đã trở lại sao?

Phó Trường Lăng sợ hãi đến cả người đều run rẩy, Phó Ngọc Thù rót nhập linh lực vào trong thân thể hắn. Phó Trường Lăng đột nhiên đẩy hắn ra, ném một Truyền Tống Trận ra, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Phó Ngọc Thù bị hắn đẩy một cái lảo đảo, vội la lên: "Trường Lăng!"

"Ta đi tìm Tô Vấn Cơ, đi một chút sẽ về."

Phó Trường Lăng để lại một câu như vậy, liền biến mất ở Hồng Mông Thiên cung.

Hắn cả đường súc địa thành thốn*, chạy như bay về phía trước.

*Súc địa thành thốn: là một loại nói ý bảo rút ngắn khoảng cách đi lại, ý bảo Trường Lăng dùng Truyền Tống trận liên tục.

Gió đêm lạnh lẽo, mây đen dày đặc, chưa đầy một lát liền đổ mưa.

Chưa tới nửa canh giờ, Phó Trường Lăng đã chạy tới đình viện Tô gia.

Tô Vấn Cơ tựa hồ đã sớm dự đoán được hắn sẽ tới, vậy nên đã mở sẵn cửa chờ, hâm nóng lại rượu, đèn đuốc sáng trưng.

Phó Trường Lăng vào thẳng phòng Tô Vấn Cơ. Sắc mặt y bất động, đổ một ly rượu ấm, nhẹ giọng nói: "Đường dài trời lạnh, Phó công tử đội mưa mà đến, uống một ly rượu làm ấm mình trước."

"Là ngươi kêu Tần Diễn đi Thượng Quan gia cứu ta sao?"

"Thượng Quan gia?" Tô Vấn Cơ mỉm cười nâng chén, đưa chén rượu tới trước Phó Trường Lăng, "Ta chưa từng nói với A Diễn chuyện Thượng Quan gia."

"Cũng không phải ngươi bảo y đi Tuyền Ki mật cảnh giết ta."

Phó Trường Lăng không nhận rượu, nghẹn ngào ra tiếng.

Tô Vấn Cơ lắc đầu: "Ta cũng chưa từng nhắc tới Tuyền Ki mật cảnh với A Diễn."

"Ngươi chưa từng," Phó Trường Lăng mỗi một câu đều cảm thấy khó có thể nói ra, "Nói bất luận thứ gì, có liên quan đến ta sao?"

"Chưa từng."

Tô Vấn Cơ đáp vô cùng bình tĩnh. Y thấy Phó Trường Lăng không tiếp rượu, liền thu hồi về đặt ở trên bàn, bình thản nói: "Phó công tử, thiên mệnh khó dò, ta không tính được chuyện cụ thể như vậy."

Phó Trường Lăng hơi hơi phát run, Tô Vấn Cơ bình thản nói: "Ta chỉ có thể mơ hồ cảm ứng một ít việc, tỷ như ngươi tối nay sẽ tới, nên ta chuẩn bị trước rượu, tiếp đãi Phó công tử. Nhưng Phó công tử tới nói cái gì, ta lại không biết."

Phó Trường Lăng đứng tại chỗ, hắn nhìn bạch y công tử đang ngồi quỳ trước mặt mình, lòng ngực đau đớn.

Hắn đột nhiên hối hận đã tới nơi này, cũng hối hận đã hỏi Tô Vấn Cơ những việc này.

Biết để làm gì?

Có biết, thì thứ tăng thêm, cũng chỉ là thống khổ của hắn.

Chi bằng cái gì cũng không biết, bị lừa cả đời cũng tốt. Như vậy hắn ít nhất còn sẽ nghĩ, Tần Diễn thích hắn, Tần Diễn trong lòng có hắn.

Ngươi xem, Tần Diễn sẽ bồi hắn, lúc hắn thống khổ sẽ ôm hắn, nguyện ý vì hắn mà cãi lại Giang Dạ Bạch, thậm chí còn nguyện ý cùng hắn kết thành đạo lữ, gả cho hắn.

Trong lòng y có hắn.

Phó Trường Lăng nghĩ, nhưng cũng không biết tại sao lại nhịn không được lui về phía sau, đau đến cả người co rụt lại, khe khẽ bật cười.

Tô Vấn Cơ thần sắc bình tĩnh, trước sau như một. Y cúi đầu uống rượu, nghe tiếng cười của người bên cạnh.

Ban đầu, tiếng cười kia tựa như nghe thấy chuyện hoang đường, thanh âm dần dần lớn lên, cứ như thật sự đã thấy thứ gì buồn cười vô cùng. Nhưng cười xong rồi, cuối cùng lại liền thành tiếng khóc trầm thấp, giằng co với suy nghĩ ép buộc bản thân tiếp tục cười lớn, hai thứ đan chéo hỗn loạn, trở thành giãy giụa cuối cùng của người nọ.

Không muốn khổ sở như vậy.

Không muốn trước mặt người khác, thảm hại thành như vậy.

Rõ ràng hắn đang thử hỉ phục, rõ ràng, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ nắm lấy được điều mà hắn muốn nhất cả hai đời này.

Hắn chỉ cần giả vờ không biết thì tốt rồi.

Tới nơi này làm gì, hắn không biết gì hết.

Phó Trường Lăng ngồi dưới đất, dựa vào vách tường, vùi đầu vào trong tay.

Bên ngoài mưa gió nổi lên, trong tiếng gió mưa rít gào dần dần vang lên, Phó Trường Lăng chậm rãi bình tĩnh lại.

Tô Vấn Cơ thấy hắn an tĩnh lại, đưa tới chỗ hắn một chén rượu: "Uống sao?"

Phó Trường Lăng lặng im một lát, duỗi tay tiếp nhận chén rượu của y, hắn một ngụm uống cạn, đứng dậy.

"Đa tạ."

Hắn xoay người sang chỗ khác, làm như cái gì cũng chưa phát sinh qua.

"Làm phiền," giọng hắn khản đặc, "Việc tối nay, mong rằng Tô thiếu chủ đừng nói ra ngoài."

"Yên tâm."

Tô Vấn Cơ gật đầu, vẫn không hề nhiều lời.

Phó Trường Lăng nói xong liền chạy trở về.

Lúc hắn chạy tới Hồng Mông Thiên cung, Tần Diễn cũng trở về Lãm Nguyệt cung.

Y vừa đến cửa đã thấy Phó Ngọc Thù ở trong phòng phe phẩy quạt, làm như đang suy tư gì.

Tần Diễn đi vào, hành lễ với Phó Ngọc Thù: "Phó tiền bối."

"A, Tần hiền chất," Phó Ngọc Thù cười lên, "Đã trở lại?"

"Trường Lăng đâu?"

Tần Diễn thấy chỉ có Phó Ngọc Thù ở, không khỏi hỏi nhiều một câu, Phó Ngọc Thù lắc đầu: "Không biết, sư phụ ngươi tới một chuyến, bọn họ tựa hồ nổi lên xung đột. Hắn nói đi tới chỗ Tô Vấn Cơ, hiện tại còn chưa trở về."

Nghe được ba chữ "Tô Vấn Cơ", Tần Diễn cứng đờ cả người.

"Ngươi biết hắn đi tìm Tô Vấn Cơ làm gì à?"

Phó Ngọc Thù do dự mở miệng, Tần Diễn trầm mặc, một lát sau, y thì thào: "Biết."

"Vậy......"

"Tiền bối yên tâm," Tần Diễn bình tĩnh nói, "Ngài đi nghỉ ngơi trước, hắn sẽ về ngay."

"Nếu không thì ta......"

"Cứ để ta đi tiếp hắn."

Tần Diễn trấn an nói: "Tiền bối cứ nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong, Tần Diễn rút ra một chiếc dù, ra ngoài Lãm Nguyệt Cung.

Phó Trường Lăng theo đường cũ đi về, lúc hắn trở lại Hồng Mông Thiên cung thì đã là nửa đêm.

Vừa đến chân núi Hồng Mông Thiên cung, hắn đã thấy Tần Diễn đứng chờ ở cửa.

Tần Diễn mặc một thân cung trang của Hồng Mông Thiên cung, bạch y thêu hạc, eo đeo hoàn ngọc, tay cầm một chiếc dù cỏ lau, ở trong bóng đêm lẳng lặng nhìn hắn.

Hôn phục đỏ thẫm trên người Phó Trường Lăng đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm, tóc hỗn độn dán vào mặt, nước bùn trên đường bắn lung tung vào người, nhìn qua vô cùng chật vật.

Bọn họ lẳng lặng đối diện nhau, sau một hồi, Phó Trường Lăng cười lên: "Sư huynh sao lại ở đây?"

Tần Diễn không nói gì, Phó Trường Lăng lau mặt qua quít: "Là cha ta nói cho ngươi là ta ra ngoài? Ta đột nhiên nhớ tới, trước khi thành hôn phải cầu phúc, ta đi tìm Tô Vấn Cơ nhờ y một quẻ, y nói, hai ta sẽ ân ái đến đầu bạc."

"Ngươi xem ta này," Phó Trường Lăng cười cười, "Tuổi cũng không còn nhỏ, lại lỗ mãng hấp tấp, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, không nghĩ trời sẽ mưa, chạy gấp."

Hắn không ngừng nói chuyện, Tần Diễn trầm mặc không nói gì, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn.

Đôi mắt kia quá bình tĩnh, quá trầm ổn, trước nay hắn nhìn, chỉ cảm thấy là bởi vì người này trời sinh nội liễm, hiện giờ nhìn lại mới phát hiện, này không phải nội liễm.

Này là vô tình.

Phó Trường Lăng nhìn Tần Diễn, động tác từ từ cứng lại.

Hắn cảm thấy bản thân như một con hát trát phấn bôi son trang diễm, ở trên sân khấu khua chiêng gõ trống xướng hát diễn tuồng, tất cả mọi người đều đang nhìn, chỉ có hắn cho rằng bản thân không phải diễn tuồng, mà là thật sự sống trong đó.

Hắn diễn lâu như vậy, rốt cuộc biết, nguyên lai hết thảy đều là giả.

Nhưng hắn không muốn tin, hắn còn muốn diễn tiếp.

"Ta không biết gì hết."

Hắn khàn khàn mở miệng: "Coi như ta chưa hề biết gì hết, được không?"

"Không có gì xảy ra hết, ngày mai mọi chuyện đều như cũ, ba ngày sau, trần ai lạc định, chúng ta thành thân."

Phó Trường Lăng từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt đều là cầu xin: "Tần Diễn, buông tha ta, gạt ta đi, gạt ta cả đời, được không?"

- --------------------

Lời Editor:

Giang Dạ Bạch ở trên đổi xưng hô linh hoạt vì mình muốn phỏng theo cảm xúc hai bên.

Xem chương này thót tim quá......