Trác Ngọc

Chương 96: Ở trong lòng Tần Diễn, hắn rốt cuộc có một vị trí nhỏ




Editor: Miri

- ------------------

"Giết không tha?" con rối trên đầu vai Việt Minh Minh cười ha hả, "Khẩu khí tiểu bối ngươi lớn thật đấy! Để bổn tọa xem ngươi muốn giết không tha thế nào!"

Vừa dứt lời, Việt Minh Minh giơ tay lên, con rối đầu vai lập tức bay nhào về phía kết giới, cùng lúc đó, phất trần trên tay Ngọc Quỳnh chân quân vung lên, vô số pháp ấn từ trên trời giáng xuống nện vào trận pháp của Phó Trường Lăng. Một số tiểu đạo tu sĩ bên cạnh muốn tránh thoát ra, trưởng lão nho tông Liễu Thư Liên vung tay, một kết giới lớn sinh ra từ không trung, lập tức bao bọc tất cả mọi người bên trong.

"Chư vị sư điệt," ý cười trên mặt Liễu Thư Liên không giảm, vây khốn tất cả đệ tử đang có ý bỏ trốn vào một cây đại thụ, ngữ điệu hiền lành, "Chúng ta lo lắng tình trạng hiện tại của cung chủ, chư vị sư điệt không cần hiểu lầm mà ra ngoài loạn thuyết với sư phụ tông môn các ngươi, khiến sư phụ các ngươi hiểu lầm chúng ta có mưu đồ với cung chủ, vậy không tốt."

Mọi người không dám nói lời nào, Phó Trường Lăng đau khổ chống đỡ kết giới, Ngọc Quỳnh chân quân đã là tu vi Độ Kiếp, Việt Minh Minh là Hóa Thần, Phó Trường Lăng vừa tiến giai không lâu, chống cự không được bao lâu, Phó Trường Lăng liền không thể dùng linh lực nữa, hắn theo bản năng muốn ném ra Tụ Linh tháp, rồi lại phát hiện linh lực xung quanh kích động. Đây đúng là lúc Giang Dạ Bạch đột phá tu vi, nếu hắn tranh đoạt linh lực với Giang Dạ Bạch, sợ là sẽ ảnh hưởng đến chuyện đột phá.

Nhưng Phó Trường Lăng nghĩ đến chuyện này, những người khác tất nhiên cũng nghĩ đến, Ngọc Quỳnh chân quân thấy Liễu Thư Liên đã đánh hôn mê những đệ tử khác, dứt khoát quát to một tiếng: "Thư Liên, đừng phóng linh khí tiến vào!"

Liễu Thư Liên nghe vậy, cười nói: "Ngươi coi vậy mà thông minh."

Nói xong, Liễu Thư Liên nâng tay, ở không trung vẽ ra trận pháp. Phó Trường Lăng liếc mắt nhìn một cái, liền biết nếu trận pháp này vẽ xong, Giang Dạ Bạch có muốn dẫn linh khí về phía mình cũng vô vọng. Phó Trường Lăng cắn chặt răng, dứt khoát vứt bỏ kết giới, rút kiếm vọt qua hướng Liễu Thư Liên!

"Tốt!" Việt Minh Minh thấy hắn lao ra khỏi kết giới, con rối cười to ra tiếng, trong khoảnh khắc, con rối từ một hóa mười, nhào về hướng Phó Trường Lăng. Ngọc Quỳnh chân quân vừa lật tay, vô số pháp ấn bốn phương tám hướng hướng đánh vào Phó Trường Lăng.

Pháp ấn, lại còn có con rối cầm đại đao, cơ hồ dệt ra một tấm thiên la địa võng, kẻ bị công kích căn bản không có bất kì đường sống nào để tránh thoát. Phó Trường Lăng trong miệng tụng chú, trường kiếm hóa thành ảo ảnh, vừa dùng chú chống đỡ pháp ấn, vừa lại lấy trường kiếm chống đỡ con rối, chớp mắt đã đứng trước Liễu Thư Liên, một kiếm ầm ầm đâm tới!

Liễu Thư Liên không ngờ Phó Trường Lăng lại nhanh như vậy, cuống quýt giơ tay lấy pháp trận ngăn cản thế công, vẽ được một nửa trận pháp đã bị Phó Trường Lăng một nhát bổ nát, phát ra tiếng nổ rung trời. Liễu Thư Liên cực giận, quát mắng ra tiếng: "Vốn định giữ ngươi một mạng, thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Dứt lời, phất trần trong tay áo Liễu Thư Liên dài ra thành trường bút rơi vào trong tay, lấy bút làm kiếm phóng qua hướng Phó Trường Lăng. Ngòi bút hiện ra vô số trận pháp, con rối cùng pháp ấn đuổi sát ở bên sườn, ba người đánh đến khó ngừng khó phân, linh khí chung quanh cuồn cuộn không ngừng, toàn bộ chủ phong của Hồng Mông Thiên cung lâm vào cảnh gió giục mây vần, sấm sét rầm rầm. Các đệ tử đều cảm nhận được mặt đất hơi hơi rung chuyển, cả Hồng Mông Thiên cung bị chấn đến điên cuồng rung lên.

Trưởng lão Tô gia - Tô Tri Ngôn đang cùng Phó Minh Lam ngồi ở trong pháp cung của mình chơi cờ. Thấy bàn cờ rung động, Tô Tri Ngôn phất tay, toàn bộ bên trong pháp cung liền yên tĩnh lại. Phó Minh Lam dựng quạt để trên môi, nhẹ giọng nói: "Chúng đệ tử đều phải ở yên trong phòng, không thể ra ngoài."

Nói xong, từng lời của hắn đều hóa thành phù văn chữ vàng phiêu tán ra, từng đạo từng đạo dán vào trước cửa phòng đệ tử, hóa thành vô số kết giới nhỏ giúp phòng ốc bọn họ yên tĩnh lại, tất cả mọi người bị nhốt ở trong phòng, chỉ nghe bên ngoài có tiếng ầm vang rung động, căn bản không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tô Tri Ngôn mân mê quân cờ trên tay, chậm rãi nói: "Minh Lam không đi xem sao?"

"Ngươi cũng không đi, ta đi làm gì?"

Phó Minh Lam nhẹ giọng cười: "Dù sao đều đã là kết cục định sẵn," nói xong, Phó Minh Lam giương mắt nhìn Tô Tri Ngôn ở phía đối diện, "Không phải sao?"

"Kia dù sao cũng là người Phó gia các ngươi."

Tô Tri Ngôn lên tiếng nhắc nhở: "Ta không đi, về tình cảm có thể tha thứ, ngươi không đi, thì sẽ không lo lắng sao?"

Nói xong, Tô Tri Ngôn đặt quân cờ xuống bàn cờ, Phó Minh Lam nhìn quân cờ kia của hắn, bình tĩnh nói: "Yên tâm đi."

"Hài tử đó," thần sắc Phó Minh Lam mang theo một chút áy náy, "Sẽ không xảy ra chuyện."

Tô Tri Ngôn giương mắt nhìn hắn, đôi mắt băng lụa trắng cứ như đã sớm tiên liệu hết thảy.

Hắn lẳng lặng nhìn Phó Minh Lam, Phó Minh Lam ngẩng đầu, bật cười: "Sao, ngươi cũng giống nhi tử của mình, có Thiên Mệnh nhãn? Nhìn chằm chằm ta, là có thể nhìn ra được gì sao?"

Tô Tri Ngôn cười cười, không nói gì. Hắn bình tĩnh nói: "Chơi cờ đi."

Khoảnh khắc quân cờ đặt xuống, một pháp ấn lớn từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh vào con rối cầm lưỡi đao bị ngăn cách với Phó Trường Lăng bằng trận pháp. Linh lực Phó Trường Lăng đột nhiên bạo trướng, chém đứt một đống con rối, lăn qua bên cạnh, vào trong kết giới đã lập trước đó.

Cả người hắn đều chằng chịt vết thương, ba người đối đầu với hắn, ngoại trừ Ngọc Quỳnh chân quân, ai cũng đã thở hồng hộc. Ngọc Quỳnh chân quân đứng ở trên đám mây, mắt lạnh nhìn Phó Trường Lăng: "Tuổi của ngươi đã có tu vi như vậy, tiền đồ không thể hạn lượng, bổn tọa thương tiếc tài hoa của ngươi, không bằng ngươi quay đầu làm môn hạ bổn tọa, bổn tọa có thể lưu ngươi một mạng."

"Quay đầu làm môn hạ ngươi?"

Phó Trường Lăng dùng kiếm chống đỡ thân mình, bật cười: "Ngươi đây đang khinh sư phụ ta đã chết sao? Ngọc Quỳnh trưởng lão không phải nói đến xem tình trạng sư phụ ta sao, hiện giờ coi ngài đã chết, là tính âm mưu gì đây?"

"Người trẻ tuổi," Liễu Thư Liên lau máu bên môi, cười, "Có vài lời, vẫn là không nên nói ra."

"Các ngươi muốn giết ngài." Phó Trường Lăng thở hổn hển ra tiếng, "Tại sao?"

Ba người không đáp lại hắn, Việt Minh Minh quan sát xung quanh một lát, sau đó hơi có chút sốt ruột: "Ngọc Quỳnh, nếu lại để lâu hơn, sợ là Tang Kiền sẽ trở về."

Ngọc Quỳnh chân quân cắn môi, sau đó nói: "Phó Trường Lăng, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng."

"Ta sẽ không làm."

Phó Trường Lăng mắt lạnh nhìn Ngọc Quỳnh chân quân, Ngọc Quỳnh chân quân có vài phần tức giận: "Ngươi không muốn sống nữa sao?! Ngươi tuổi còn trẻ đã tu đến Hóa Thần kỳ, cũng biết là có bao lớn thiên phú. Giang Dạ Bạch đã cho ngươi cái gì mà ngươi đối hắn trung thành, tận tâm như vậy?"

"Người ta trung tâm, không phải Giang cung chủ."

Phó Trường Lăng thở hổn hển, nhấc kiếm lên, hoành kiếm trước ngực, giơ tay thong thả lướt nhẹ qua mũi kiếm.

Lưỡi kiếm phản chiếu khuôn mặt nhiễm máu của hắn, hắn từ trên đó thấy hai mắt của mình, trong khoảnh khắc lại cảm giác như mình đang thấy Tần Diễn đang ở trong cây kiếm này, lẳng lặng nhìn hắn.

"Ta chỉ là đã đáp ứng sư huynh," Phó Trường Lăng ngẩng cao đầu, lạnh giọng mở miệng, "Một đời này của ta, sẽ khiến y hạnh phúc."

"Vậy ngươi chết đi!"

Việt Minh Minh hét to ra tiếng, trong chớp mắt, ba vị tu sĩ cấp cao bạo trướng linh lực, hóa thành từng đạo ánh sáng giăng đầy trời, cuồn cuộn phóng về hướng Phó Trường Lăng.

Chùm tin sáng ấy thắp sáng bầu trời như ánh dương ban ngày, Phó Trường Lăng tay đề trường kiếm, nhìn ánh sáng giăng đầy trời ấy.

Linh lực của hắn đã sớm bị tiêu hao quá mức, bây giờ phải lãnh đòn công kích thế kia, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Nhưng hắn cũng không thể né tránh, bởi vì phía sau hắn chính là Vấn Nguyệt cung cùng Giang Dạ Bạch. Nếu hắn tránh ra, Giang Dạ Bạch đang đột phá kia sợ sẽ giữ không nổi.

Hắn nhất thời cũng không biết rốt cuộc hắn đang bảo vệ Giang Dạ Bạch hay là bản thân, kỳ thật Giang Dạ Bạch cũng được, bản thân hắn cũng được, nhưng người quan trọng nhất, đều không phải là bản thân họ.

Là Tần Diễn.

Một khắc ấy, trong lòng Phó Trường Lăng liền thông thấu tất cả. Mọi chuyện hắn làm, để ý nhất lúc này, chính là hy vọng cả đời này Tần Diễn, sẽ không phải giẫm lên vết xe đổ.

Hắn không muốn lại thấy y đứng trước mộ Giang Dạ Bạch cô độc nốc rượu đắng, cũng không muốn lại thấy y một người độc hành đi dưới trời đầy tiền giấy cùng tiếng chuông tang Hồng Mông Thiên cung vang vọng.

Hắn muốn khiến cho Tần Diễn cả đời này, trước sau đều sẽ là bộ dáng như lần đầu hắn gặp y.

Sẽ là đại sư huynh của Hồng Mông Thiên cung, là quân tử sáng ngời mà mọi người kính ngưỡng, là minh nguyệt trên trời, là bảo ngọc nhân gian.

Cho nên thứ Tần Diễn muốn bảo vệ, hắn đều sẽ giúp y bảo vệ; thứ Tần Diễn để ý, hắn đều phải giúp y để ý.

Cho nên hắn không thể lui.

Nhìn cuồng phong gió lốc gần đến, Phó Trường Lăng lại chưa nhúc nhích một khắc, hắn hội tụ tất cả linh lực vào trên Thanh Cốt Phiến trong tay, giơ lên để ở bên môi.

"Thiên địa nhập pháp......"

Ánh sáng gần trong gang tấc, Phó Trường Lăng chưa mở miệng, đã nghe phía trước chợt vang một tiếng hét to: "Phó Trường Lăng!"

Vừa dứt lời, Phó Trường Lăng liền cảm giác được một lực mạnh va chạm vào trước người, cùng lúc đó, kiếm khí từ trong Vấn Nguyệt cung phóng lên cao, một đường cuồn cuộn quét ngang tứ phương, thoáng đánh phất qua linh lực trên người Phó Trường Lăng.

Uy áp Độ Kiếp che trời lấp đất áp xuống, Phó Trường Lăng ngã thẳng vào lòng ngực một người.

Phó Trường Lăng ngửi được hương vị trên người nọ, gượng mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là hoa văn mây gió màu bạc thêu trên bạch y, phía trên màu sắc nhạt nhòa ấy là chiếc cằm gầy nhỏ của người nọ, là làn môi mỏng, là một đôi mắt phượng đang cố gắng khắc chế cảm xúc, ẩn giấu vài phần sợ hãi.

Người vừa tới khe khẽ run rẩy. Y ôm lấy hắn, cổ họng quay cuồng một lát, cái gì cũng chưa nói ra.

Lúc này, một tiếng dò hỏi vững vàng từ trong Vấn Nguyệt cung truyền đến: "Ba vị trưởng lão ở trước cửa cung bổn tọa ra tay đánh nhau với đệ tử bổn tọa, là muốn gây chuyện với bổn tọa sao?"

Vừa mới dứt lời, một đạo kiếm quang mang theo khí thế dời non lấp biển từ trong Vấn Nguyệt cung quét ngang ra, đánh thẳng vào ba người Ngọc Quỳnh chân quân! Ngọc Quỳnh chân quân sắc mặt biến đổi lớn, quát to một tiếng: "Lui!"

Phất trần trên tay vung lên, một đạo kết giới hình thành, va chạm với kiếm quang, nháy mắt hóa thành ánh sáng trắng chói mắt nứt vỡ trên không trung.

"Cút!"

Giang Dạ Bạch hét lớn, kiếm khí bạo trướng, Ngọc Quỳnh trừng mắt, cắn răng nói: "Đi!"

Dứt lời, ba người hóa thành lưu quang, liền biến mất ở không trung.

Chờ ba người rời khỏi rồi, Phó Trường Lăng rốt cuộc nhịn không được mà nôn ra một búng máu. Tần Diễn giữ chặt đầu vai hắn, thất thanh: "Phó Trường Lăng!"

Phó Trường Lăng lắc đầu, thở dốc nói: "Sư phụ......Sư phụ......"

Hắn rõ ràng cảm giác được linh lực Giang Dạ Bạch có chút không đúng, Tần Diễn nghe hắn nói vậy, sắc mặt biến đổi lớn, lập tức đứng dậy chạy về hướng Vấn Nguyệt cung, nhưng mà đi được hai bước, Tần Diễn làm như nhớ tới gì đó, lại quay trở về.

Hắn kéo Phó Trường Lăng lên, khiến hắn có chút mờ mịt: "Sư huynh?"

"Ta cõng ngươi đi vào."

Tần Diễn cõng hắn lên, vội vàng lao vào Vấn Nguyệt cung. Phó Trường Lăng nằm nhoài trên lưng Tần Diễn, cảm thấy kinh mạch toàn thân đều đau nứt ra, đang đau như vậy mà chẳng biết tại sao, khoảnh khắc hắn biết Tần Diễn quay đầu lại là để cõng hắn đi, hắn liền cảm thấy có một loại cảm giác sung sướng khó hiểu.

Tần Diễn nhớ rõ hắn.

Cho dù là lúc Giang Dạ Bạch còn sống, Tần Diễn cũng nhớ rõ hắn.

Sống hai đời, hắn rốt cuộc có thể vào lúc Giang Dạ Bạch còn sống, ở trong lòng Tần Diễn, có một vị trí nhỏ.

- -----------------

Lời tác giả:

Tần Diễn: "Trọng sinh tới nay, ta bỗng dưng biến thành nhân viên y tế trường kỳ, không phải cái này bị thương, chính là cái kia bị thương."

Phó Trường Lăng: "Trọng sinh tới nay, ta bỗng dưng biến thành một cái tấm chắn, không phải bảo hộ cái này khỏi bị thương, chính là bảo hộ cái kia khỏi bị thương."

Người đọc: "Tại sao ngươi phải làm vậy?"

Phó Trường Lăng: "Vì người thương."

------------------

Lời editor:

Tiểu Phó à, đời trước, Tần Diễn cũng đã chọn ngươi ở Luân Hồi kiều.....