Trác Ngọc

Chương 95: Nếu xông qua, giết không tha




Editor: Miri

- --------------------------

Ngày hôm sau, Tần Diễn vừa đi, Phó Trường Lăng liền đem theo lệnh bài của Giang Dạ Bạch, đi bố trí Quân Tử đài.

Quân Tử đài được đặt ở một tòa tiểu phong cách biệt khỏi Hồng Mông Thiên cung, hàng năm đều bị đánh tới mức nát bấy, mấy chỗ bị đập nát lần trước còn chưa được tu bổ lại, vậy nên Phó Trường Lăng phải bắt đầu từ việc tu bổ.

Trình tự tu bổ cực kỳ đơn giản, nhưng cái khó ở chỗ Phó Trường Lăng phải vừa tu, lại phải vừa lén bố trí trận pháp bên trong.

31 trận pháp, trải rộng toàn bộ Quân Tử đài, Phó Trường Lăng xem qua mấy họa đồ trận pháp ấy, đều vẽ cực kỳ tinh diệu. Nếu không phải hắn là đại sư trong trận pháp, lỡ tiến vào bên trong nó thì trước khi trận pháp khởi động, sẽ không bao giờ phát hiện.

31 trận pháp này dùng rất nhiều đồ vật bình thường để bố trí, bao gồm một ít cục đá, hòn non bộ, cây cối. Phó Trường Lăng đại khái cũng lĩnh hội được ý đồ của Giang Dạ Bạch, liền an bài đệ tử, xuống tay tu bổ, bắt đầu bố trí.

Đệ tử Giang Dạ Bạch chỉ có hắn cùng Tần Diễn, chủ phong cũng không có bao nhiêu người, vậy nên phải mượn không ít đệ tử ở chỗ Tang Kiền quân. Phó Trường Lăng vốn tưởng Vân Vũ sẽ mang theo đệ tử lại đây, nhưng không ngờ người đến, lại là Thượng Quan Minh Ngạn đưa đệ tử lại.

Lúc Thượng Quan Minh Ngạn tới có mặc y phục thuộc về đệ tử thân truyền, cử chỉ từ trên xuống dưới đều toát ra khí khái sư huynh, Phó Trường Lăng không khỏi có chút giật mình, nghi hoặc nói: "Vân sư huynh đâu?"

"Vân sư huynh thân thể không khoẻ," Thượng Quan Minh Ngạn cười cười, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ nói, "Không muốn lại đây."

Phó Trường Lăng nghe thế liền minh bạch, thân thể không khoẻ là giả, không muốn lại đây là thật. Hắn trầm ngâm một lát, quay đầu phân phó những đệ tử khác làm việc, sau đó nhỏ giọng nói với Thượng Quan Minh Ngạn nói: "Lại chuyện gì nữa?"

"Cũng không có gì." Thượng Quan Minh Ngạn nhìn thoáng qua xung quanh, nhỏ giọng lại, "Chỉ là sư huynh mẫn cảm, quá đa nghi."

Phó Trường Lăng gật gật đầu, trong lòng đã hiểu đại khái.

Thân thể Vân Vũ có thay đổi rất lớn, dù có cố gắng giấu giếm thế nào cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện. Đối với những kẻ khác mình, con người luôn ứng xử không tốt.

Phó Trường Lăng ghi tạc trong lòng, không nói nhiều nữa. Thượng Quan Minh Ngạn đưa đệ tử vào bắt đầu tu sửa Quân Tử đài, câu được câu không trò chuyện.

Phó Trường Lăng cũng dò hỏi rõ ràng tình trạng Vân Vũ. Tới buổi tối, từng đệ tử đi nghỉ ngơi, Phó Trường Lăng nằm ở Lãm Nguyệt Cung, lăn ở trên giường trong chốc lát, Đại Hoa ngồi ở dưới đất với hắn. Hắn nghĩ nghĩ, một tay gối lên sau đầu, một tay lấy ra ngọc bội Tần Diễn cho hắn, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Sư huynh."

Hắn vốn nghĩ Tần Diễn có lẽ đã ngủ, nhưng không ngờ chỉ qua một lát, Tần Diễn đã nhỏ giọng đáp lại: "Ừ."

Phó Trường Lăng vừa nghe thấy tiếng Tần Diễn thì lập tức tỉnh táo, vội ngồi dậy: "Sư huynh, ngươi còn chưa ngủ?"

"Đang canh người." Tần Diễn bình tĩnh nói, "Hình như bọn họ đặt chỗ luyện mạch ở trong một mật thất. Ta hiện tại đang núp ở bên cạnh, muốn nhìn xem bọn họ vào trong mật thất đó bằng cách nào."

"Nói chuyện với ta có phiền ngươi không?"

"Ngươi nói, ta nghe." Tần Diễn nhỏ giọng nói xong, Phó Trường Lăng liền nắm chặt ngọc bội, nhịn không được bật cười.

Tần Diễn bên kia chắc là không tiện nói chuyện, nhưng y không đuổi thẳng hắn đi, ngược lại còn bảo hắn nói tiếp. Phó Trường Lăng vui sướng lật mình trên giường, bắt đầu thì thầm mấy chuyện xảy ra hồi ban ngày.

Nói trong chốc lát, Phó Trường Lăng cảm thấy có chút mệt mỏi, ngáp một cái: "Sư huynh, ngươi còn phải canh tới khi nào?"

"Không biết."

"Ta ngủ trước đây."

Phó Trường Lăng thở dài: "Ngươi chú ý an toàn."

"Sư phụ có khỏe không?"

Đây là câu đầu tiên Tần Diễn hỏi đêm nay, Phó Trường Lăng sửng sốt một lát, sau đó lại hơi có chút không vui: "Ngươi còn chưa hỏi ta thế nào."

"Ngươi đang nói chuyện, rất khỏe."

Tần Diễn trả lời hộ luôn cho Phó Trường Lăng, khiến hắn nghẹn một chút, chỉ có thể nhụt chí nói: "Sư phụ khá tốt, đừng lo lắng, có ta bảo vệ."

"Chiếu cố Vân Vũ nhiều chút."

Tần Diễn lại phân phó: "Có việc thì phải kịp thời nói ta nghe."

"Được rồi được rồi," Phó Trường Lăng thấy y chẳng có câu nào nói tới mình, bắt đầu không vui, "Ta ngủ, yên tâm đi."

Nói xong, Phó Trường Lăng cắt đứt truyền tin với Tần Diễn. Tần Diễn ngồi ở trên cây, nghe thấy Phó Trường Lăng bên kia không lên tiếng nữa, một lát sau, y mới do dự mà nói: "Ngươi......cũng phải bảo trọng."

Phó Trường Lăng còn đang buồn bực khó chịu, nghe câu đó của y lại nhịn không được cười lên, dùng sức hôn mạnh một cái vào ngọc bội: "Biết ngay ngươi cũng nhớ ta."

Tần Diễn ngẩn người, còn nhất thời không biết tiếng hôn kia của Phó Trường Lăng là tiếng gì, tới lúc y nhận ra rồi thì mặt lại có chút nóng rực, cũng không muốn đáp lại hắn nữa.

Phó Trường Lăng biết Tần Diễn đang thẹn thùng, cũng không dây dưa hỏi lại, tự nhắm mắt ngủ.

Vài ngày bận việc liên tục, Quân Tử đài rốt cuộc cũng tu sửa gần xong, Phó Trường Lăng lúc này mới có thời gian nhàn rỗi. Hôm đó, hắn thấy Quân Tử đài đã có chút ra dáng, liền rời đi trước qua Minh Tang phong tìm Vân Vũ.

Hắn đến tiểu viện Vân Vũ ở, phát hiện trong viện đã lâu không có người quét tước, cỏ dại mọc thành cụm, hoa cỏ tỉ mỉ gieo trồng trước kia đều khô héo. Vân Vũ lúc trước luôn là người để ý mọi việc, sân không chỉ phải sạch sẽ, còn phải tự tay trồng cây hoa, giúp cho đình viện nhìn qua đã thấy sinh cơ bừng bừng. Phó Trường Lăng nhìn khoảng sân lúc này, cảm giác chẳng khô bại chẳng khác chủ nó. Trong lòng hắn nhất thời có chút khó chịu, thở dài một cái rồi tiến lên gõ cửa: "Sư huynh, Vân sư huynh."

Bên trong không ai lên tiếng, Phó Trường Lăng do dự một lát, vẫn là quyết định tự đẩy cửa đi vào.

Hắn vào sân, đẩy cửa phòng Vân Vũ tiến vào trong, vừa vào đã ngửi thấy mùi rượu ngút trời, cả phòng hỗn độn. Vân Vũ ngã vào bàn nhỏ, bên cạnh là một bãi nôn, nhìn vô cùng chật vật.

Phó Trường Lăng vội vàng đi qua, tát tát hắn vài cái: "Vân Vũ."

Vân Vũ không nói gì, Phó Trường Lăng giơ tay nắm cổ tay hắn, xác nhận hắn chỉ là uống nhiều quá thì lại vội giơ tay đánh mặt hắn, vội la lên: "Vân sư huynh, Vân Vũ, ngươi tỉnh, tỉnh!"

Vân Vũ hoảng hốt mở mắt ra, thấy trước mặt hắn là Phó Trường Lăng, đôi đồng tử thẳng dọc ban đầu còn tản ra, bây giờ lại từ từ co chặt.

Sau đó hắn cười rộ lên: "Ồ, là Tu Phàm."

Nói xong, hắn chống tay ngồi dậy: "Sao ngươi lại tới đây?"

Hắn làm như có chút đau đầu, ngồi ở bên cạnh bàn, dùng tay che lại cái trán, thấp giọng nói: "Ta cũng không biết ngươi tới, trong phòng không thu dọn, thứ lỗi."

Phó Trường Lăng không nói gì, hắn vung tay, thấp giọng nói: "Thiên địa nhập pháp, trở về vị trí cũ."

Nói xong, tất cả đồ vật trong phòng, từng cái từng cái liền tự bay về vị trí cũ, Phó Trường Lăng ngồi quỳ đối diện Vân Vũ, tay đập xuống bàn, chén trà liền lọt vào tay Vân Vũ, Phó Trường Lăng đẩy đẩy về phía trước, bình tĩnh nói: "Uống một ngụm trà tỉnh rượu đi."

"Ừm."

Vân Vũ nắm chén trà, uống một hớp để bình tĩnh lại, nhờ vậy mà có chút thanh tỉnh, giương mắt nói: "Sao ngươi lại tới đây? Tới chỗ này làm gì?"

"Đã lâu chưa gặp sư huynh, tới nhìn ngươi một cái."

"Ta có cái gì đẹp mà nhìn," Vân Vũ cười khổ, "Ngươi đến còn mất công ta tiếp đón ngươi, về sau cũng đừng tới nữa."

Phó Trường Lăng im lặng. Hắn trầm ngâm, một lát sau lại thấp giọng nói: "Sư huynh, trong viện cỏ dại mọc dài, hoa cũng héo rũ, ngươi nên dọn dẹp một chút."

Vân Vũ không nói chuyện, hắn thở một lát, mới nói: "Tu Phàm, nhân tâm đã chết, lại nơi nào có thể quản chuyện hoa nở hoa tàn. Cứ thế mà tồn tại, sống một ngày, tính một ngày đi."

"Sư huynh," Phó Trường Lăng giương mắt nhìn hắn, "Đại sư huynh rất lo lắng ngươi. Ngươi đã chạy thoát khỏi Việt Tư Nam rồi."

"Còn không bằng không trở về."

Vân Vũ cười nhẹ: "Ngươi nói xem, ta trở về để làm gì? Làm quái vật cho người khác ngắm nhìn sao? Tu Phàm à, ngươi nói với ta Hồng Mông Thiên cung đều là sư huynh đệ," Vân Vũ giương mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Phó Trường Lăng, "Cũng không phải vậy. Mọi người sợ hãi, ngươi cho rằng ta không muốn ra ngoài? Nhưng ta vừa ra, tất cả mọi người nhìn ta, đều phải hỏi ta, tại sao mắt ta lại thẳng dọc như vậy."

"Ta nghe thấy người khác nghị luận ta, có người nói ta nhập ma đạo, cũng có người nói ta sớm đã không phải người. Bọn họ cho rằng ta không nghe thấy, nhưng vừa vặn, Việt Tư Nam lại ban cho ta một đôi mắt nhạy bén, một đôi tai nghe thấy mọi thứ. Mỗi ngày ta đều có thể nghe được thanh âm toàn bộ Hồng Mông Thiên cung bên ngoài kết giới, ta quá thống khổ rồi."

"An bình duy nhất mỗi ngày của ta, chính là lúc ta say."

Vân Vũ cười nhẹ: "Đại sư huynh nói không sai, uống nhiều quá, liền cảm thấy hết thảy đều là một hồi đại mộng, quên hết đi."

"Sư huynh nói mấy câu đó?"

Phó Trường Lăng có chút kinh ngạc, Vân Vũ cười khổ: "Từng nói. Trước kia sư huynh không uống rượu, mỗi ngày đều đi kiểm tra cung chủ, không thích ngài ấy uống rượu. Nhưng có một ngày cũng không biết huynh ấy tự nhiên bị gì..." Vân Vũ thở dài, "Đột nhiên uống đến say khướt. Lúc ta đi tìm huynh ấy, toàn bộ Lãm Nguyệt cung trở thành một mớ hỗn độn. Cũng liền từ đó về sau, sư huynh bắt đầu tàng rượu trong Lãm Nguyệt cung."

"Sư huynh đã gặp chuyện gì sao?"

Phó Trường Lăng trong lòng có vài phần quan tâm, Vân Vũ lắc đầu: "Hỏi qua, nhưng huynh ấy không chịu nói. Còn bảo ta đừng kể ra ngoài, này hẳn là chuyện thương tâm của sư huynh."

Nói xong, Vân Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Nhưng ngươi đừng đi hỏi huynh ấy, gây phiền toái cho ta."

Phó Trường Lăng đáp ứng hắn, còn đang muốn hỏi cái khác thì có tiếng đệ tử vọng vào trong.

"Nghe nói Vân sư huynh biến thành quái vật, có phải thật không vậy?"

"Ngươi đi bái kiến huynh ấy nhìn một cái thì biết ngay còn gì? Huynh ấy xưa nay tính tình tốt, đừng lo."

"Ta nghe nói mắt huynh ấy dựng thẳng như mắt rắn, nhìn dọa người......"

Người bên ngoài nhỏ giọng nghị luận, Phó Trường Lăng nhanh chóng giương mắt nhìn thoáng qua Vân Vũ.

Thanh âm như vậy, dưới hoàn cảnh bình thường hẳn sẽ không thể nghe thấy, nhưng bọn họ nơi này, một kẻ là Hóa Thần đại năng, một kẻ nhạy bén hơn con người, vì thế mỗi một chữ đều lọt vào trong tai, rành mạch.

Vân Vũ sắc mặt bất biến, hắn đạm nhiên uống trà, làm như cái gì cũng chưa phát sinh, một lát sau, hắn uống ngụm trà, ném thẳng chén trà ra ngoài vỡ nát, hét lớn: "Cút!"

Người bên ngoài hình như bị dọa sợ, vội vàng rời đi. Vân Vũ đứng dậy, đạm nhiên nói: "Ta mệt, ngươi về đi."

Phó Trường Lăng nhất thời không biết nên nói, hắn do dự một lát, rốt cuộc vẫn đứng dậy, thấp giọng nói: "Ngày mai ta lại đến gặp ngươi, Vân sư huynh, không cần thương tâm vì kẻ không đáng."

Vân Vũ không nói gì, tự mình lên giường nằm, đưa lưng về phía Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng do dự một lát, xoay người đang muốn rời đi, liền nghe Vân Vũ khàn khàn nói: "Kia đều là sư huynh đệ của ta."

"Ta dạy dỗ bọn họ, trợ giúp bọn họ, ta là sư huynh bọn họ...Kia không phải là người không đáng, mà là người ta để ý."

Phó Trường Lăng rũ mắt, nói không nên lời, nghe Vân Vũ thấp giọng nói: "Bọn họ chưa từng nói qua những lời đó, ngay trước mặt ta, bọn họ an ủi ta, thấu hiểu ta, còn sẽ tặng lễ vật, trấn an ta. Rõ ràng rất sợ ta, còn muốn cố gắng an ủi ta."

"Bọn họ xấu sao? Không xấu. Bọn họ ác sao? Không ác."

"Bọn họ chỉ là ở sau lưng, lặng lẽ nghị luận ta. Nhưng không nghĩ tới, ta sẽ nghe thấy thôi."

Nhưng trên thế gian này, thứ đả thương người nhất, lại vừa khéo không phải là ác ý cùng những lời cực đoan.

Mà là trong một khắc lơ đãng, biểu lộ ra sự vô tình.

Bởi vì một phân vô tình chân thật nhất ấy, là thứ mãi mãi không thể khống chế, khó có thể phát hiện, thậm chí cũng không thể xem là "ác".

Nhưng nó lại là thứ tổn thương nhất.

Phó Trường Lăng nói không ra lời, qua hồi lâu, Vân Vũ khàn khàn nói: "Đi đi."

Phó Trường Lăng hành lễ, rời khỏi cửa.

Chờ tới ban đêm, hắn đả tọa một hồi, lại một lần nữa truyền tin cho Tần Diễn.

"Sư huynh, ngươi đang làm gì?"

Tần Diễn bên kia truyền đến tiếng đánh nhau, tim Phó Trường Lăng dựng lên, cũng may chưa đầy một lát đã nghe Tần Diễn nói: "Không sao, mới vừa động thủ dọn dẹp vài người."

"Tìm được cửa vào mật thất sao?"

"Tìm được rồi." Tần Diễn quyết đoán nói, "Ta lấy được chìa khóa."

Tần Diễn thở hổn hển: "Lát nữa ta lập tức phải đi vào."

Phó Trường Lăng ừ một tiếng, hắn nghĩ nghĩ, sau đó vung tay lên, không trung liền xuất hiện hình ảnh chỗ của Tần Diễn.

Đó là một mảnh núi hoang ngoại ô, xung quanh Tần Diễn đều là thi thể tu sĩ, hình như y vừa mới trải qua một hồi huyết chiến, cũng may trên người y không có vết thương. Phó Trường Lăng nhìn Tần Diễn trong hình ảnh, yên lòng. Tần Diễn cảm giác được hắn nhìn trộm, y cầm kiếm đi lên phía trước, chỉ nói: "Ngươi làm vậy rất lãng phí linh lực."

"Nhưng làm vậy có thể thấy sư huynh."

Phó Trường Lăng bật cười: "Thấy sư huynh mạnh khỏe, ta liền yên tâm."

Tần Diễn không tự chủ được cong cong khóe miệng, mấy ngày nay Phó Trường Lăng mỗi khi tìm được cơ hội đều sẽ nói vài câu càn rỡ như vậy, Tần Diễn cũng đã quen. Y đi thẳng về phía trước, tới một cái sơn động. Y đi vào, đứng ở trước một bức tường. Phó Trường Lăng nhìn một lát, liền nhìn ra là thủ thuật che mắt, sau đó lập tức thấy Tần Diễn giơ tay xoay tròn trên không trung, niệm ra chú ngữ.

Từng đường giống như sóng nước tản khai trên vách tường, Phó Trường Lăng phân tích: "Là thủ thuật che mắt, trước đó ngươi đã biết?"

"Ta theo dõi một người mấy ngày nay."

Tần Diễn giải thích: "Lần này ta tới cốt để thu thập chứng cứ, không muốn rút dây động rừng."

Cho nên không thể trực tiếp phá hư kết giới.

Phó Trường Lăng nghe hiểu ý Tần Diễn, ừ một tiếng. Sau khi thủ thuật che mắt tiêu trừ liền lộ ra một cảnh cửa lớn bằng đá đen, trên cửa khắc hoa văn phức tạp. Phó Trường Lăng nhìn hoa văn, nhíu mày: "Pháp chú này thập phần tinh diệu, xem ra thủ đoạn người bày trận cao siêu, sư huynh ngươi phải cẩn thận."

"Là sào huyệt của Ngọc Quỳnh chân quân."

Tần Diễn nhàn nhạt nói: "Tất nhiên sẽ không quá đơn giản, ta đi vào, không có gì thì đừng truyền tin."

Trong tay Phó Trường Lăng tuy là ngọc bội rèn bằng tinh huyết Tần Diễn, nhưng vô luận thế nào, tin tức truyền đến chỗ Tần Diễn nơi đó vẫn sẽ để lại một ít dấu vết, chỉ là mấy tin truyền đi sẽ không để lại dao động lớn.

Tại ngoại giới, dao động mỏng manh như vậy rất khó bị người phát hiện, nhưng nếu là trong vòng trận pháp do người khác thiết trí, đối với người khống trận mà nói, bất luận động tĩnh lớn bé nào cũng sẽ trở nên lớn trong họ.

Phó Trường Lăng trong lòng biết Tần Diễn lần này có lẽ sẽ gặp hung hiểm, nhưng dù trong lòng lo lắng, hắn cũng chỉ có thể đồng ý.

Tần Diễn cũng không là phải là một cái ấm hoa cần người khác chiếu cố, thứ mà hắn có thể làm chỉ là không gây thêm phiền toái cho y.

"Vô luận thế nào," Phó Trường Lăng nghe thấy tiếng Tần Diễn dùng chìa khóa mở cửa, rốt cuộc vẫn nói, "Gặp nguy hiểm, nhất định phải nói cho ta."

"Ừ." Tần Diễn đạm nhiên ra tiếng, "Ngươi xem trọng sư phụ."

Mấy lúc thế này, Phó Trường Lăng cũng mất sức đi cãi cọ, chỉ có thể nói: "Ngươi yên tâm."

Tần Diễn ừ một tiếng, đẩy cửa đi vào, ánh sáng ngọc bội liền biến mất.

Phó Trường Lăng ngồi yên ở trên giường, nhìn chăm chú vào ngọc bội, sau một lát, hắn đột nhiên cảm giác được linh lực quanh thân biến động.

Linh lực này dập dờn lên xuống, cứ như đại dương bị cuồng phong quét qua, sóng gió mãnh liệt, sóng to đánh cát. Sắc mặt Phó Trường Lăng thay đổi, thứ đầu tiên nảy ra chính là Giang Dạ Bạch.

Tần Diễn dặn dò hắn vô số lần, hắn không thể để Giang Dạ Bạch xảy ra bất kì chuyện gì khi hắn còn đang ở đây.

Phó Trường Lăng một đường chạy như điên, vọt tới Vấn Nguyệt cung.

Gần tới Vấn Nguyệt cung, hắn liền cảm giác được linh lực dồn dập cuốn vào trong Vấn Nguyệt cung. Phó Trường Lăng cưỡi gió vào Vấn Nguyệt cung, sốt ruột gọi: "Sư phụ! Sư phụ ngài có khỏe không?!"

Giang Dạ Bạch ngồi xếp bằng trên giường, linh lực điên cuồng dũng mãnh đi vào cơ thể hắn. Phó Trường Lăng liền nhận ra đây là dấu hiệu Giang Dạ Bạch sắp đột phá.

Giang Dạ Bạch đã là Độ Kiếp trung kỳ, hiện giờ hắn lại đột phá, đó chính là Độ Kiếp Hậu Kỳ, thật sự trở thành người đứng đầu hiện tại, chỉ cách phi thăng một bước.

Nhưng khi hắn vừa nhận ra Giang Dạ Bạch sắp đột phá, sắc mặt hắn nháy mắt trở nên tái nhợt.

Hắn nghe nói, đời trước Giang Dạ Bạch xảy ra chuyện lúc đang sắp đột phá, vậy nên mới bị "Tần Diễn" nhân cơ hội giết hại.

Nếu không, ứng theo thực lực Giang Dạ Bạch, trên thiên hạ này không người nào có thể vô thanh vô tức mà ra tay trực tiếp giết hắn.

Nhưng đời trước, Giang Dạ Bạch đột phá sau khi Quân Tử đài luận chiến diễn ra, tại sao giờ lại trước đó?

Phó Trường Lăng không kịp nghĩ nhiều, hắn cắn khớp hàm, Thanh Cốt Phiến trong tay vừa lật, trong nháy mắt, bên ngoài Vấn Nguyệt cung hạ kết giới, ngăn cách linh khí không kiêng nể gì đang tiến vào.

Hắn ném ra hết toàn bộ pháp khí hữu dụng, phối hợp với trận pháp kết giới, bố trí thành một pháp trận ổn định linh khí, vừa để phòng ngừa linh khí dũng mãnh đi vào quá nhanh khiến Giang Dạ Bạch không tiếp nhận nổi, về để phòng ngừa linh khí dao động quá kịch liệt đánh động đến Hồng Mông Thiên cung.

Hắn vừa thiết kết giới xong, mấy trưởng lão liền mang người tới. Ngọc Quỳnh chân quân đi đằng trước, nhìn thấy Phó Trường Lăng, vội la lên: "Cung chủ xảy ra chuyện gì? Sao lại có động tĩnh lớn như vậy?"

"Sư phụ bế quan," Phó Trường Lăng xoay người, hắn thậm chí còn không kịp thở dốc, liền cười lên, cung kính nói, "Cũng không có chuyện gì, còn thỉnh các vị sư thúc trở về, tĩnh tâm chờ sư phụ xuất quan."

"Không thể nào," Việt Minh Minh nhíu mày, "Động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn không chỉ là bế quan bình thường, có phải cung chủ đã xảy ra chuyện?"

"Sư phụ rất khỏe, không có việc gì." Phó Trường Lăng cười nói, "Chư vị sư thúc, mời trở về cho."

"Nếu cung chủ không có việc gì, không ngại để chúng ta vào gặp một lúc." Ngọc Quỳnh chân quân lộ ra khuôn mặt lo lắng, "Tiểu hài tử ngươi cái gì cũng đều không hiểu, nếu thật sự xảy ra chuyện, cần phải có trưởng bối đến xem."

"Sư thúc, thỉnh hồi."

Phó Trường Lăng đứng ở trước Vấn Nguyệt cung, thần sắc cung kính, nhưng không lùi một bước.

Việt Minh Minh thấy Phó Trường Lăng mềm cứng không ăn, phẫn nộ quát: "Tiểu bối ngươi! Chúng ta lo lắng sư phụ ngươi, ngươi đừng bỏ phí lòng tốt người khác, tránh ra!"

Phó Trường Lăng thần sắc bất động, đứng ở trước Vấn Nguyệt cung, mặt mày ẩn tuyết, tư thái không khác gì Tần Diễn ngày thường, chỉ nói: "Thỉnh hồi."

"Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt."

Việt Minh Minh trực tiếp tiến lên: "Bổn tọa muốn xông vào, xem ngươi làm được gì!"

"Thiên địa nhập pháp, đóng."

Phó Trường Lăng bình tĩnh lên tiếng, cũng chính trong nháy mắt đó, một đạo kết giới cách trước người hắn một trượng được dựng lên, ngăn cách hoàn toàn hắn với người khác.

Phó Trường Lăng rút ra kiếm Đàn Tâm, rũ ở một bên. Hắn nhìn mọi người, âm sắc lạnh lùng: "Ta nói rồi, sư phụ không việc gì, chư vị thỉnh hồi. Nếu muốn xông vào," Phó Trường Lăng giương mắt, "Giết không tha."

- ----------------

Lời Editor: Vừa bảo tác giả siêng up thì sau chap 95 bả lại nghỉ nửa tháng:)))) Thôi edit cũng từ từ vậy. Mình đi deadline và chơi game-

Mọi người giữ sức khỏe mùa dịch Cô Vy nhá.