Trác Ngọc

Chương 92: Con và Tu Phàm ở bên nhau




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Miri (torianimereview.wordpress)

- ---------------------------

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói vậy thì ngẩn ra. Hắn ngơ ngác nhìn Tần Diễn đi ở phía trước, sau một lúc lâu mới nhịn không được nhào tới, một tay ôm người vào lòng ngực.

Tần Diễn bị hắn làm cho hoảng sợ, nhăn mi nói: "Làm gì!"

Phó Trường Lăng cọ cọ Tần Diễn, hào hứng nói: "Sư huynh, ngươi thật tốt, ta rất thích ngươi."

Tần Diễn ngẩn người. Y dời tầm mắt để che khuất đi ý cười bên trong, quay đầu nói: "Đi thôi."

"Sư huynh," Phó Trường Lăng đi bên cạnh y, vui mừng nói, "Để ta cho ngươi lễ vật, có phải ta vẫn chưa chính thức đưa lễ vật nào cho ngươi không?"

"Không cần đâu."

Tần Diễn bình đạm nói: "Ta cũng chưa đưa cho người cái gì giống như lễ vật."

Phó Trường Lăng cứ như là không nghe thấy Tần Diễn nói gì, tiếp tục lầm bầm lầu bầu: "Ta nên đưa ngươi cái gì mới tốt? Ngươi thích cái gì?"

Tần Diễn biết Phó Trường Lăng đã hạ quyết tâm, vậy nên cũng không đáp lại, để cho Phó Trường Lăng tự suy nghĩ.

Phó Trường Lăng nghĩ hết một đêm, lăn qua lộn lại. Lúc nghiêng mình, hắn đột nhiên thấy vành tai của y.

Hắn nhìn vành tai bóng nhẵn kia, vô thức nhớ tới bộ dáng của y lúc mang bông tai màu đỏ kia ở Vạn Cốt nhai.

Không thể phủ nhận, vẻ ngoài của Tần Diễn khi mang bông tai ấy, mê hoặc lại mỹ diễm, Phó Trường Lăng chỉ là ngẫm lại thôi cũng đã thấy tư vị không tồi.

Hắn không thích Tần Diễn mang bông tai người khác đưa, nhưng nếu bông tai này là hắn đưa thì tất nhiên không giống.

Phó Trường Lăng tưởng tượng, liền cao hứng lên. Qua ngày hôm sau, hắn lập tức lục lọi trong linh nang của mình.

Hắn tìm ra một tiên phẩm linh khí do Phó Ngọc Thù cho, mặt trên có nạm một viên đá không gian màu đỏ, loại đá này không chỉ xinh đẹp, mà còn có thể cất trữ đồ vật giống như linh nang. Phó Trường Lăng tháo viên đá không gian đó xuống, lại nấu chảy một ít vàng, tốn rất nhiều thời gian mài giũa điêu khắc.

Mài giũa đá bông tai xong, lại bắt đầu điêu khắc hộp gỗ đựng bông tai. Tới lúc hắn chuẩn bị xong mọi thứ rồi thì cũng không bao lâu nữa đã đến Hồng Mông Thiên cung.

Phó Trường Lăng vốn định đưa thẳng cho Tần Diễn, nhưng trước khi kịp làm vậy thì đột nhiên lại nghĩ tới ba đạo kiếm ý Giang Dạ Bạch phong vào bông tai cho y. Hắn nhất thời có chút bực mình, vì thế cũng phong ba đạo kiếm ý vào. Phong xong, hắn mới nhận ra kiếm ý của Giang Dạ Bạch là thuộc tu vi Độ Kiếp. Hắn là Hóa Thần, dù ba đạo kiếm ý này có quý trọng thì cũng không quý bằng của người ta, vậy nên hắn lại phong ba đạo chân ngôn, nghĩ rằng nếu không đủ chất thì lấy số lượng bù vào.

Chờ tới tối, hai người chuẩn bị nghỉ ngơi, Phó Trường Lăng giấu bông tai dưới gối, thường xuyên nhìn qua Tần Diễn. Tần Diễn tắt đèn rồi mới lên giường, thấy Phó Trường Lăng vẫn luôn trộm nhìn mình thì mới ngước mắt nhìn thẳng hắn: "Nhìn cái gì?"

Phó Trường Lăng cười cười, đưa hộp bông tai ra.

Tần Diễn có chút kỳ quái, lấy hộp: "Đây là cái gì?"

"Ngươi mở ra nhìn một cái."

Phó Trường Lăng ngồi xếp bằng ngồi trên giường, Tần Diễn mở hộp, liền thấy bông tai màu đỏ kia, không khỏi ngẩn người ngước mắt nhìn về phía Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng vội vã ngồi dậy, nghiêm túc nói: "Ngươi đừng cự tuyệt, ta làm mất nhiều ngày đấy."

Lời này chặn hết mấy câu Tần Diễn tính nói ra miệng. Phó Trường Lăng lấy bông tai ra, có chút hưng phấn nói: "Sư huynh, ta đeo cho ngươi."

"Này......"

"Ngươi chịu đeo bông tai của sư phụ, không chịu mang của ta?" Phó Trường Lăng nhíu mày, Tần Diễn chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn là nói: "Vậy...ngươi đeo cho ta đi."

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn đáp ứng, càng phấn khởi hơn, hắn kéo y ngồi xuống, giơ tay đeo bông cho Tần Diễn.

Tần Diễn ngồi ở bên cạnh hắn, không hề nhúc nhích để hắn xỏ bông tai cắm vào thịt mềm, sau đó Phó Trường Lăng vén tóc đang rũ xuống của y ra sau, lẳng lặng quan sát y.

Tần Diễn bên cạnh hắn đang cúi đầu, ánh nến lập lòe thắp lên một vòng sáng cho y, khiến y hiện ra ôn nhu khó ai có được, lại cũng có chút vũ mị mơ hồ.

Tim Phó Trường Lăng không khỏi đập nhanh hơn một chút, cảm thấy trong yết hầu hơi khô khốc. Hắn cứ như một lữ nhân trong sa mạc, nhất thời mang cảm giác khát nước khô rát.

Tần Diễn thấy hắn thật lâu không nói gì thì giương mắt nhìn hắn. Ánh mắt của y mờ mịt lại thanh triệt, nhìn càng khiến cho Phó Trường Lăng động tình không thôi.

Nhưng hắn biết bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu. Hắn sợ tiến triển quá nhanh sẽ làm Tần Diễn hoảng sợ, khiến y không vui. Dù sao đây cũng không phải là Thái Bình trấn bị sinh tử tương bức, Tần Diễn vẫn còn tỉnh táo, vậy nên sợ là đối với cử chỉ thân mật thế này thì y sẽ kháng cự. Phó Trường Lăng không dám nhiều lời, cười cười bảo: "Sư huynh đeo rất đẹp."

Tần Diễn dịch ánh mắt sang bên cạnh, thấp thấp đáp lại.

Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn đeo bông tai lên rồi thì cảm thấy mỹ mãn, hắn nhảy xuống giường nói với y: "Ta đi tắm rửa, ngươi ngủ trước đi."

Tần Diễn có chút mờ mịt, y ngẩng đầu lên: "Không phải ngươi vừa tắm sao?"

"Chưa tắm sạch."

Phó Trường Lăng nói xong liền bay vào tịnh thất.

Sáng ngày hôm sau, tàu đã bay đến Hồng Mông Thiên cung. Tần Diễn dẫn đầu Phó Trường Lăng, Thượng Quan Minh Ngạn, Vân Vũ cùng nhau đi xuống tới.

Vân Vũ xả hết tâm sự với Phó Trường Lăng một lần xong, trạng thái tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng vẫn có lúc hắn vô thức tìm cách lấy lòng mọi người, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách với Thượng Quan Minh Ngạn. Tới gần Hồng Mông Thiên cung, hắn liền trở nên căng thẳng, khoác một cái áo choàng đen che chở mình, lại dùng lụa trắng che mắt, phòng người khác thấy đồng tử dựng thẳng của mình, hồi hộp xuống tàu.

Tới cửa, đệ tử thủ vệ thấy bốn người trở về, bắt đầu kiểm tra thân phận bọn họ. Lúc tới lượt Vân Vũ, cả người hắn đều run lên, Phó Trường Lăng vội vàng đặt tay lên vai hắn, cười nói với đệ tử thủ vệ: "Đây là Vân sư huynh, hắn bị thương, cho hắn vào trước đi."

Đệ tử canh núi nghe vậy thì vui mừng bào: "Vân sư huynh, huynh về rồi?"

Vân Vũ cúi đầu đáp: "Ừ."

Nghe thấy đúng là giọng Vân Vũ, các đệ tử càng vui hơn, ríu rít xoay quanh hắn. Phó Trường Lăng chặn lại nói: "Đừng quấy rầy sư huynh nghỉ ngơi, cho chúng ta đi vào đã."

Tần Diễn cũng mở miệng nói: "Lui ra đi."

Tần Diễn lên tiếng, mọi người cũng không dám tiến lên nữa, tất cả vội vàng nhường đường cho bốn người đi vào.

Bốn người ngự kiếm bay lên, Tần Diễn phân phó Thượng Quan Minh Ngạn: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Sau đó y nhìn về phía Vân Vũ: "Ngươi muốn theo ta đi gặp sư phụ, hay là......"

"Đệ muốn ở một mình trước đã."

Vân Vũ vội ngắt lời y, sau lại nói: "Đệ đi gặp sư phụ mình là được rồi."

Tần Diễn nghe vậy thì gật gật đầu, liền nói: "Vậy các ngươi đi đi, ta phải đi tìm cung chủ."

Vân Vũ đáp ứng, cũng theo Thượng Quan Minh Ngạn hành lễ, đứng dậy rời đi.

Phó Trường Lăng đi theo sau Tần Diễn, thấy y lo lắng sốt ruột, cười nói: "Không có việc gì, qua một thời gian, Vân Vũ sẽ ổn thôi."

Tần Diễn gật đầu, không nói nhiều lời.

Hai người đi một đường tới Vấn Nguyệt cung của Giang Dạ Bạch, Tần Diễn đã truyền âm thông báo trước, lúc tới cửa, Tần Diễn vẫn cung kính hành lễ: "Sư phụ, con đã trở về."

"Ừ."

Giang Dạ Bạch đạm nhiên nói: "Vào đi."

Tần Diễn liền đưa Phó Trường Lăng đi vào.

Giang Dạ Bạch ngồi trước công văn, tựa hồ như đang xem cái gì. Hắn vẫn mặc lam bào ngọc quan như cũ, chỉ là sắc mặt tái nhợt hơn rất nhiều, làn da toàn thân như mang cảm giác bị nhìn xuyên thấu, cả cơ thể có vẻ vô cùng suy yếu, tựa hồ đều có thể tùy thời hóa mưa bụi tán đi.

Tần Diễn vừa vào cửa, nhìn thấy bộ dạng Giang Dạ Bạch như vậy liền không khỏi nhíu mày, kìm nén lo lắng trong lòng, khắc chế hỏi: "Sư phụ gần đây tốt không?"

"Tốt."

Giang Dạ Bạch đáp lại, nhìn chồng công văn trên bàn, chấp bút phê chữa nói: "Nghe nói con đi tới Thái Bình trấn."

"Vâng." Tần Diễn cung kính đáp lại "Tìm được Vân Vũ ở đó, còn phát hiện ra phong ấn khí mạch thứ ba."

"Vậy xử lý nó xong rồi?"

"Đã xong."

Tần Diễn bình tĩnh nói: "Còn phát hiện một ít chuyện khác nữa."

"Ừ," Giang Dạ Bạch không ngẩng đầu, chỉ nói, "Nói đi."

Tần Diễn cung kính thuật lại hết mọi chuyện, từ Vạn Cốt nhai đến Thái Bình trấn, chải vuốt rõ ràng hết toàn bộ cuộc đời của Lận Trần, hành động của Hồng Mông Thiên cung cho Giang Dạ Bạch.

Giang Dạ Bạch nghe vậy cũng chau mày, có vẻ không hề mừng mấy chuyện đó. Chờ Tần Diễn nói xong rồi, Giang Dạ Bạch ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Mấy thứ này, ngoài các con ra còn ai biết nữa?"

Trong khoảnh khắc hắn nói câu đó, ánh mắt liền rơi xuống bông tai của Tần Diễn, sau đó lại nhanh chóng ngước lên, nhìn qua chỗ khác.

Phó Trường Lăng ở bên cạnh nhàn rỗi không có việc gì, vẫn luôn quan sát hai người, vì thế một màn này liền rơi vào mắt hắn, khiến hắn không khỏi nhìn nhiều Giang Dạ Bạch một chút, lại thấy Giang Dạ Bạch làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nghe Tần Diễn báo cáo: "Không có người khác, Thượng Quan Minh Ngạn và Vân Vũ có lẽ biết một ít, nhưng cũng không phải toàn bộ."

Giang Dạ Bạch gật đầu, suy tư, chậm rãi nói: "Nếu năm đó bọn họ đã có ý tưởng đó, sợ là bây giờ vẫn chưa từ bỏ."

Rốt cuộc đã qua nhiều năm như vậy rồi mà linh khí Vân Trạch vẫn tiếp tục suy kiệt. Loại chuyện như lấy người luyện mạch, một khi đã bắt đầu thì rất khó để dừng lại.

"Dù sao vẫn phải xen vào." Giang Dạ Bạch thấp giọng mở miệng, Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng đều không đáp lại. Giang Dạ Bạch bình tĩnh lại, chậm rãi nói, "Nếu chúng ta trực tiếp cầm chuyện này tới truy trách, liên lụy quá nhiều người, sợ là sẽ bị mọi người phản công. Các ngươi điều tra lập ra danh mục những người tham gia chuyện này năm đó, chúng ta từng bước từng bước xử lý."

"Sư phụ tính điều tra rõ ràng chuyện này sao?"

Tần Diễn nhìn Giang Dạ Bạch, thần sắc trịnh trọng, Giang Dạ Bạch nhìn chăm chú y, chỉ nói: "Con không tính làm vậy?"

"Việc này liên lụy rất nhiều người, con sợ sư phụ......"

"Nhưng dù ta không đồng ý, con cũng sẽ đi điều tra, không phải sao?" Giang Dạ Bạch mở miệng, Tần Diễn liền trầm mặc, y quả thật nghĩ như vậy..

Phó Trường Lăng không có khả năng để cho Lận Trần oan ức mà chết, mà nếu Phó Trường Lăng động thủ, y cũng rất khó có thể khoanh tay đứng nhìn.

"Một khi đã như vậy," Giang Dạ Bạch xoay người, nhấc bút lên, hòa hoãn bảo, "Không bằng ta cứ điều tra."

Tần Diễn nhất thời nói không nên lời, Giang Dạ Bạch thở trong chốc lát, giương mắt nhìn hai người một cái, sau đó nói: "Tu Phàm lui xuống trước đi, ta có vài câu cần nói với sư huynh ngươi."

Ngày thường nếu là nghe vậy, Phó Trường Lăng tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghe câu đó, Phó Trường Lăng đột nhiên liền nhớ tới cái thoáng nhìn của Giang Dạ Bạch, trong lòng không khỏi có vài phần mâu thuẫn, cười cười bảo: "Sư phụ có lời bí mật nào cần nói với sư huynh, tới mức không cho con nghe sao? Con đi về một mình nhàm chán, cứ để con ở đây chờ sư huynh đi."

"Tu Phàm," không cần Giang Dạ Bạch mở miệng, Tần Diễn liền thẳng thừng lên tiếng, "Đi về trước."

Nụ cười của Phó Trường Lăng cương ở trên mặt, như cũ nói: "Sư huynh, ta chờ ngươi được không?"

"Trở về."

Trong lời Tần Diễn không chấp nhận ai cự tuyệt, Phó Trường Lăng không nói gì.

Kỳ thật hắn đã sớm phát hiện, đối với Tần Diễn mà nói, Giang Dạ Bạch chính là cấm vực không thể đụng vào, tạo ra cho người ta cảm giác không thể so sánh được. Nếu có một ngày phải so với ngài ấy thì liền sẽ phát hiện, dù ngươi có ở vị trí nào cũng đều so không bằng.

Hắn nhất thời có chút khó chịu trong ngực, hít sâu một hơi, hành lễ nói: "Vâng."

Nói xong, Phó Trường Lăng liền xoay người lui ra ngoài.

Chờ hắn đi rồi, trong Vấn Nguyệt Cung chỉ còn lại Giang Dạ Bạch cùng Tần Diễn. Giang Dạ Bạch siết bút, qua một hồi, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Diễn, chỉ hỏi: "Bông tai trên tai của con, sao lại như vậy?"

Tần Diễn không ngờ Giang Dạ Bạch sẽ hỏi cái này, nhưng y cũng không giấu giếm, chỉ nói: "Là Tu Phàm đưa."

Bản thân y cũng chưa phát hiện lúc mình nhắc đến hai chữ "Tu Phàm", ngữ điệu có vài phần mềm mại. Sắc mặt Giang Dạ Bạch cũng chưa thay đổi, lẳng lặng nhìn chăm chú vào y, hỏi: "Hắn đưa con cái này làm gì?"

Tần Diễn nghe Giang Dạ Bạch hỏi, trầm ngâm một lát, sau một hồi, y chậm rãi nói: "Sư phụ, có chuyện này, con không dối gạt ngài."

Nói xong, Tần Diễn có chút ngượng ngùng cười cười: "Con và Tu Phàm ở bên nhau."

Bút lông sói trúc tía trong tay theo tiếng của y mà gãy.

Cách đó không xa, Phó Trường Lăng tức giận trở về Lãm Nguyệt cung, nhưng tới nửa đường, hắn lại nhớ tới, nếu cứ như vậy về thì không phải cái gì cũng không biết? Ít nhất cũng phải biết bọn họ nói gì, làm gì chứ.

Vậy nên Phó Trường Lăng lại vội vàng quay trở về, lúc này, Tần Diễn nhìn cây bút bị gãy kia, có vài phần kinh ngạc: "Sư phụ?"

- ---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Trường Lăng: "Lại trở về tìm NPC giao nhiệm vụ, sư phụ ngươi khỏe không, nhiệm vụ giao hồi."

Giang Dạ Bạch: "Ngươi cho ta là cái gì? NPC? Phó Trường Lăng, ngươi sẽ hối hận."

---------------------

Lời Editor:

Spoiler từ tác giả: Giang Dạ Bạch và Tần Diễn là tình sư đồ:v Nên các bạn không cần xoắn xuýt nếu ghét kiểu tình tay ba hay gì gì. Sư phụ không thích Trường Lăng là có lý do khác.

Dạo này tác giả update thường xuyên hơn rồi mừng quá đi ;;w;; có thời gian bả bị bí update lâu...

Btw, bút lông sói có thân làm từ trúc tía: