Trác Ngọc

Chương 9: Đời trước, hắn đã gặp Yến Minh ở đây




Editor: Miri

- -----------------------------------

Mật cảnh là một thế giới nhỏ được người tạo ra bằng trận pháp đặc thù. Có vài mật cảnh là lăng tẩm của thượng cổ đại năng, một số khác là tông môn dùng để rèn luyện đệ tử. Các tông môn bình thường đều nhất định sẽ có một, hai cái mật cảnh, căn cứ vào độ khó của mật cảnh mà chia thành các cấp bậc khác nhau.

Nghe đồn Tuyền Ki mật cảnh là mật cảnh mà Kiếm Tôn Diệp Lan đưa cho Kim Quang Tự, nhưng nó lại cực kỳ nguy hiểm, không thích hợp dùng để làm chỗ huấn luyện cho các tông môn. Vậy nên tất cả mọi người đều hoài nghi rằng Tuyền Ki mật cảnh này là lăng tẩm của Diệp Lan, bên trong có thứ mà Diệp Lan suốt đời này trân quý.

Diệp Lan là người sáng lập ra Vân Trạch, đem lại thái bình thịnh thế trong thời đại thượng cổ yêu thú tác loạn, ma tu hoành hành. Diệp Lan từ một phàm nhân bình thường mà tu thành Kiếm Tôn, tu thành Thiên Cổ Nhất Kiếm. Y phong ấn tất cả ma tu xong thì giới tu chân của Vân Trạch mới bắt đầu hùng mạnh. Theo truyền thuyết, y có khí vận nghịch thiên, nhiều pháp bảo, vì thế nên nghe đồn là trong lăng tẩm Tuyền Ki mật cảnh tràn đầy pháp bảo, khiến ai ai cũng mơ tưởng.

Đời trước Phó Trường Lăng cũng tưởng như vậy cho đến khi hắn thật sự bước vào Tuyền Ki mật cảnh này.

Hắn mơ hồ nhớ rõ toàn bộ quá trình sau khi đi vào mật cảnh. Khi đó, hắn chạy thoát khỏi Thượng Quan gia, trên đường té ngã một cái thôi lại ngã thẳng vào mật cảnh này. Lúc mới vừa rơi xuống nhập vào mật cảnh thì một trận gió thổi qua khiến đôi mắt của hắn bị thương, sau đó khi hắn rơi xuống mặt đất thì không thấy được gì nữa.

Tuyết mênh mang lấp đầy thiên hạ, vừa lạnh vừa hoang vắng. Hắn đơn độc một mình, trước mắt mông lung, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy vài thứ. Hắn đi loạn trong tuyết trắng mênh mông, muốn tìm cách rời đi nhưng chưa đầy một lúc đã gặp tinh quái. Những tinh quái hung ác đó bắt lấy hắn, một ngụm lại một ngụm cắn xé máu thịt. Vào khoảnh khắc hắn cho rằng mình sẽ chết, một cây kiếm xuyên phá không gian bay đến, quét ngang qua tinh quái đang bao vây hắn. Hắn nghe thấy tiếng tinh quái tru tréo khắp nơi thì không bao lâu sau đó, xung quanh lập tức trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng tuyết rơi rào rạt.

Hắn chống mình ngồi dậy, liền nghe phía sau có người dẫm lên tuyết đọng tiến tới. Hắn lần theo âm thanh mà quay đầu lại, mơ hồ chỉ có thể nhìn ra một cái bóng đen. Người nọ tựa hồ như đang đội ngọc quan, thân hình cao gầy mảnh mai. Y nhìn Phó Trường Lăng một lúc lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Người của Phó gia?"

Miệng Phó Trường Lăng không nói được, ngửa đầu xem y. Máu tươi từ trong mắt chảy ra, lăn dài theo khuôn mặt trắng như bạch ngọc của hắn. Sau đó, hắn lại nghe người nọ nói: "Chưa cởi bỏ cấm ngôn chú, lại còn không thấy đường?"

Phó Trường Lăng gật gật đầu, đối phương ngồi xổm xuống, ngay sau đó là một dòng nước ấm lướt qua trên đôi mắt hắn. Một lát sau, máu trên mắt của hắn đã ngừng chảy, hai bàn tay ấm áp cầm lấy tay hắn, đỡ hắn đứng lên: "Ta không giỏi chữa thương, nhưng ngươi đừng sợ, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài."

Nói xong rồi, đối phương lại đặt vỏ kiếm vào trong tay hắn. Vỏ kiếm làm từ bạch ngọc tinh khiết, giữa tuyết bay mịt mù lại càng thêm lạnh, Phó Trường Lăng nắm một đầu kiếm, nghe người trước mặt giải thích: "Ngươi cầm kiếm của ta, ta dẫn đường cho ngươi."

Vì thế hắn liền bắt lấy thanh kiếm kia, đi theo người phía trước.

Người nọ đi trước mặt hắn, Phó Trường Lăng mơ hồ thấy được bóng dáng của y. Y mặc nghiễm tụ, đầu đội phát quan, bóng dáng nhìn qua cực kỳ mảnh khảnh, trông giống như ngàn vạn kiếm tu ở Vân Trạch Tu Chân giới, nhưng lại có vài phần khác biệt.

*nghiễm tụ: áo có tay rộng, phát quan là cái mà mấy công tử ngày xưa hay đội đầu.

Hắn muốn hỏi tên của đối phương, nhưng hắn nói không nên lời, mà đối phương có vẻ đọc được tâm tư của hắn, trầm ổn nói: "Ta tên Yến Minh."

Yến Minh.

Nhớ tới cái tên này, Phó Trường Lăng thoáng giật mình. Hắn đột nhiên nhận ra đây là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi.

Năm đó nếu không có Yến Minh, hắn cũng không thể rời khỏi Tuyền Ki mật cảnh. Đời này, hắn vẫn chưa gặp được Yến Minh, vậy thì......

Yến Minh ở đây sao?

Phó Trường Lăng trong lòng có vài phần chờ mong. Đúng lúc này, Tần Diễn đang tựa vào vai của Phó Trường Lăng truyền ra một tiếng rên do đau đớn, Phó Trường Lăng quay đầu xem y, do dự một lát, lại quay đầu nhìn nhìn xung quanh.

Quảng trường này không có thủ vệ, có vẻ bọn chúng rất tin tưởng vào phòng thủ ở nơi này. Một đám lồng gỗ ở bên cạnh, mỗi cái lồng đều nhốt những người khác nhau.

Mà những người bị nhốt, nhìn phục sức của họ thì phần lớn đều là các tu sĩ tông môn khác. Những tu sĩ đó đều nằm trên mặt đất, tựa hồ như cả người bị cái gì đó hút cạn, cơ thể trông như da bọc xương khô khốc, chỉ có lồng ngực là còn phập phồng để chứng minh bọn họ còn sống.

Phó Trường Lăng suy ngẫm. Nếu chờ Yến Minh thì không khác gì đang cược một số tiền lớn. Nếu đợi không được, hắn hoàn toàn không có năng lực có thể tự mình ra khỏi mật cảnh.

Vậy nếu vạn nhất hắn không chờ được?

Phương án thứ hai mà hắn nghĩ đến, cũng là phương án tốt nhất, chính là hắn có thể hợp tác cùng Tần Diễn.

Mặc kệ Tần Diễn là vì cái gì mà muốn giết hắn, hiện tại cả hai bọn họ đều lọt vào hiểm cảnh. Tuyền Ki mật cảnh hiến tế mỗi tháng một lần. Nếu không thể ra khỏi đây trước khi hiến tế, vậy thì sau khi hiến tế bắt đầu, bọn họ sẽ trở thành tế phẩm trong lồng trên tế đàn cho "Thánh tôn", trở nên giống với mấy tên tu sĩ bên cạnh, mãi mãi biến thành chất dinh dưỡng cho mật cảnh này.

Phó Trường Lăng nghĩ ngợi hồi lâu, nâng tay lên, dùng khí quang bao quanh vai của Tần Diễn.

Miệng vết thương của y bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Phó Trường Lăng dùng linh lực kiểm tra qua thân thể y, sau khi xác nhận thương thế của y thì lại lẩm bẩm niệm vài đạo pháp chú.

Phó Trường Lăng học phù văn trận pháp cực kỳ phức tạp, loại nào cũng có. Trước tiên, hắn rút ra hết ám khí mà Vô Thi La lưu lại trên Tần Diễn, sau đó lại niệm trên người y "Đồng Tâm chú".

Đồng Tâm chú có thể bảo đảm người bị thi chú tuyệt đối không thể thương tổn người thi chú, bởi vì tu vi bọn họ có sự chênh lệch nên Đồng Tâm chú này nhiều nhất chỉ có thể tác dụng trong khoảng một tháng, thời gian cụ thể thì còn phải xem tu vi bản thân Tần Diễn rốt cuộc cao cỡ nào. Pháp chú này hắn còn phải thừa lúc Tần Diễn đang bị thương mà niệm lên người y, bằng không tu vi hai người chênh lệch như vậy, y nhất định sẽ không trúng chiêu. Hao tổn nhiều tâm cơ tới vậy thì tất nhiên pháp chú này có chỗ tốt, chờ tới khi nó có hiệu lực, dù cho Tần Diễn không muốn hợp tác với hắn thì cũng sẽ tuyệt đối không thể thương tổn hắn.

Phó Trường Lăng niệm chú lên Tần Diễn xong thì nhẹ nhàng thở ra, giơ tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

Làm mấy thứ này xong cũng khiến hắn mệt vô cùng. Thương thế trên người hắn còn chưa chữa trị nên hắn tự uống vài viên đan dược trong bình, sau đó nhắm mắt lại ngồi xếp bằng đả tọa, bắt đầu chữa thương cho bản thân.

Hắn lưu hành linh khí qua vài lần thì cảm thấy quanh thân có động tĩnh. Hắn mở to mắt ra thì lại thấy Tần Diễn đang mở mắt nhìn hắn.

Tần Diễn tựa hồ còn hơi đờ đẫn, hoàn toàn không phản ứng lại bọn họ đang trong tư thế gì, Phó Trường Lăng cười cười, ôn hòa nói: "Tỉnh?"

Tần Diễn tức khắc tỉnh táo lại, mặt vô biểu tình ngồi dậy, sau đó trong lúc Phó Trường Lăng còn chưa kịp phản ứng thì trong nháy mắt, tay khép thành kiếm mà xông thẳng tới cổ của Phó Trường Lăng!

Phó Trường Lăng không né không tránh, nhìn tay y đánh thẳng tới cổ mình. Lúc nó sắp tới rồi thì một lực vô hình nào đó bỗng nhiên chặn Tần Diễn, khiến y như là đang bị ai kéo trụ lại, không tới gần được Phó Trường Lăng.

Tần Diễn tránh né, lập tức phản ứng lại kịp thời, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng mà giận dữ: "Ngươi vừa làm gì ta!"

"Nào nào nào."

Phó Trường Lăng chĩa quạt vào y, âm cao âm thấp mà "nào" ba tiếng, không tức giận chút nào mà bảo: "Ta khuyên ngươi nên tôn trọng với ta một chút. Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó. Không có ta thì mấy cái âm khí của Vô Thi La cũng đủ ăn mòn cơ thể ngươi rồi. Ngươi phải cảm tạ ta đấy, có biết không?"

Sắc mặt Tần Diễn vô cùng khó coi, nhưng y biết chắc chắn đã có gì đó xảy ra, thả tay xuống, chỉ nói: "Ngươi dùng pháp chú gì lên ta?"

"Ta nói nha, Tần Diễn," Phó Trường Lăng nhướng mày, "Ngươi thân với ta lắm sao mà phù chú gì của ta ngươi cũng sẽ biết?"

"Là chú gì?!"

Tần Diễn có chút tức giận, Phó Trường Lăng thấy y sắp giận thật, hắn còn muốn hợp tác cùng Tần Diễn nên cũng không muốn khiến cho quan hệ giữa hai bên căng thẳng thêm, vội bảo: "Đồng Tâm chú. Ngươi yên tâm, tuyệt đối không có tác dụng phụ gì lên cơ thể ngươi, chỉ là," Phó Trường Lăng nhỏ giọng lại, hơi có chút đắc ý cười rộ lên, "Ngươi không thể đánh ta."

Tần Diễn giơ tay liền muốn rút kiếm, tay Phó Trường Lăng lại càng nhanh hơn, một phen đè chặt lại tay y, bồi thêm một câu:"Càng không thể giết ta."

Tần Diễn thở hổn hển, siết chặt kiếm, tựa hồ là vô cùng tức giận. Phó Trường Lăng quan sát vẻ mặt của y, thật cẩn thận nói: "Đã vậy rồi thì ngươi bình tĩnh chút?"

Tần Diễn không để ý tới hắn nữa, thật sự bình tĩnh lại.

Phó Trường Lăng thấy y đã hòa hoãn, suy nghĩ trong đầu lại hướng về tay Tần Diễn.

Tay của y thật sự rất lạnh, cảm giác như đang sờ ngọc bích, mang theo một loại xúc cảm bóng loáng mịn màng, khiến người sờ liền cảm thấy tâm ngứa. Hắn nhịn không được tâm thần rung động, nhưng cũng thực mau kìm chế lại, trên mặt hoàn toàn nhìn không ra bất luận có cái gì khác thường. Hắn chậm rãi thu hồi tay lại, bảo: "Ngươi trước tiên hoãn hoãn tâm thần, ta sẽ nói cho ngươi chút tình huống hiện tại. Mặc kệ ngươi là vì cái gì muốn giết ta, ta đề nghị ngươi gác nó qua một bên. Phiền toái hiện tại lớn hơn nhiều."

Tần Diễn nghe hắn nói xong thì có vẻ thật sự bình tĩnh lại. Tay y đặt trên chuôi kiếm, siết rồi buông, buông rồi lại siết, qua một hồi, y hít sâu một hơi, rốt cuộc giương mắt nhìn về phía Phó Trường Lăng: "Ngươi tính làm gì?"

Phó Trường Lăng nghe y hỏi thì cong cong khóe miệng, nhận ra Tần Diễn còn có thể thương thảo được. Hắn quay quạt một vòng quanh thân: "Ngươi nhìn xem mấy tu sĩ bên cạnh đều đang có tình trạng thế nào?"

Tần Diễn nhìn lướt qua mấy tu sĩ, lập tức nói: "Nguyên thần tán loạn, đều tàn phế."

"Ngươi có biết vì sao không?"

Phó Trường Lăng thu hồi quạt, gõ vào lòng bàn tay mình, Tần Diễn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Phó Trường Lăng thấy y không nói tiếp, có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng xong thì tự mình nói tiếp: "Bọn họ đều trở thành chất dinh dưỡng cho mật cảnh này. Nếu chúng ta không cẩn thận tính toán thì cũng sẽ trở nên giống như họ!"

Lời này phát ra từ miệng hắn nghe vô cùng hung ác, nhưng sắc mặt Tần Diễn vẫn bất động như cũ, ngồi nghiêm chỉnh, lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng.

Phó Trường Lăng có chút nhịn không được: "Ngươi không nên đáp lại ta câu nào sao? Ngươi cứ như vậy làm ta thật sự rất xấu hổ! Ngươi có thể nói chút câu xã giao hay không?"

Tần Diễn lẳng lặng nhìn hắn, sau một hồi lâu, y thấy biểu tình Phó Trường Lăng có chút cứng đờ thì rốt cuộc nghẹn ra một chữ: "Ừ."

Phó Trường Lăng: "......"

Một giây trước khi Phó Trường Lăng hết chịu nổi, Tần Diễn rốt cuộc cũng hỏi một câu: "Sau đó thì sao?"