Trác Ngọc

Chương 69: Cha ngươi giết nương ngươi, ngươi lại hận mẫu thân ngươi




Editor: Miri

- -----------------------------------------------------------------------

Cả phòng im phăng phắc.

Trong một thoáng, Phó Trường Lăng cảm thấy ngay cả đánh hắn cũng sẽ tổn hại phẩm cách của mình.

Hắn xoay đầu đi, nhìn về phía Việt Tư Hoa nói: "Phu nhân, người giáo nhi tử mình thế nào mà ngu như vậy, lại còn có thể giấu cái ngu của nó lâu đến thế?"

"Trường Ngôn," Việt Tư Hoa khản giọng ra tiếng, "Vị này là người thuộc Phó gia, là một vị...đường huynh của con, con gọi hắn đại ca là được."

Nghe vậy, Phó Trường Ngôn lập tức trở nên xấu hổ, hắn quỳ trên mặt đất, đứng cũng không được, quỳ cũng không xong, Phó Trường Lăng liếc hắn một cái, nhắc nhở: "Đứng đi, còn quỳ, thật muốn nhận ta làm dưỡng phụ à?"

Phó Trường Ngôn mặt đỏ tai hồng, chậm rãi đứng lên, Việt Tư Hoa mỏi mệt nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Ngươi ra ngoài đi, vị đường huynh này tới làm nhiệm vụ Phó gia, tạm thời không cần lộ ra, là cơ mật. Còn mộc bài kia, ngươi đi ra ngoài, nói là ta và hai vị tiên sư đạt thành hiệp nghị. Hai vị tiên sư có pháp lực cao thâm, ba người chúng ta cùng đối đầu, sẽ bảo vệ mọi người, khiến họ không cần xào xáo."

"Mỗi người ở phòng mình," Phó Trường Lăng bổ sung, "Đừng ra khỏi hậu viện."

Phó Trường Ngôn vâng một tiếng, lặng lẽ đi ra ngoài. Hắn mới ra cửa đã thấy Thượng Quan Minh Ngạn khoác ngoại bào đứng đó, nhíu mày nói: "Xử lý xong hết rồi? Ta vừa mới ngủ say dậy......"

"Xong rồi." Phó Trường Ngôn gật đầu, mỏi mệt nói, "Ngươi tiếp tục ngủ đi, ta còn bận."

Nói xong, Phó Trường Ngôn liền rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Việt Tư Hoa cùng hai người Phó Trường Lăng, Tần diễn. Thần sắc Việt Tư Hoa hiếm khi tỉnh táo như vậy, nàng cứ như là một người đang hấp hối, chậm rãi bình tĩnh lại.

Phó Trường Lăng gõ cây quạt nhỏ, cùng Tần Diễn kiên nhẫn chờ Việt Tư Hoa, sau một hồi, Việt Tư Hoa mới mở miệng lần nữa: "Các ngươi muốn biết gì?"

"Việt Tư Nam là người Việt gia."

Phó Trường Lăng khẳng định: "Sao nàng lại trở thành Việt phu nhân?"

Việt Tư Hoa nghe câu hỏi đó, nở nụ cười: "Câu này, ta trả lời ngươi, nếu ta phải chết vì nó, ngươi có thể bảo đảm ta sống sao?"

"Tại sao phải chết?"

Phó Trường Lăng dựa vào ghế, cười nói: "Phu nhân, thứ làm bà chết, chúng ta biết nó."

"Mười tám......à không," Phó Trường Lăng cười cười, "Qua năm mới, chính là tròn mười chín. Mười chín năm trước, tầng cao Tiên giới thương nghị, lấy người Nhạc quốc luyện mạch."

Nghe vậy, Việt Tư Hoa khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phó Trường Lăng, run rẩy ra tiếng: "Ngươi biết......"

"Trận pháp dùng để lấy người luyện mạch cần phải có một nhãn trận, mà Việt Tư Nam, chính là nhãn trận đó, cho nên nàng bị hy sinh, đúng không?"

Việt Tư Hoa nghe vậy, sắc mặt tái xanh, qua hồi lâu, nàng cứ như đã cạn kiệt khí lực, dựa vào trên tường, thần sắc đờ đẫn: "Nếu ngươi đã biết mọi chuyện, còn hỏi ta làm gì?"

"Ta muốn biết nhiều thứ nữa."

Phó Trường Lăng bình tĩnh nói: "Ta muốn biết, nàng là ai, tại sao trở thành nhãn trận, bằng cách nào chạy ra khỏi trận pháp, cuối cùng sao có thể trở thành Việt phu nhân. Bà biết cái gì, thì nói ta nghe cái đó."

Việt Tư Hoa không nói chuyện, nàng nhìn trần nhà một hồi. Phó Trường Lăng thấy nàng còn chưa hoàn thần, không khỏi có chút nóng nảy, đứng dậy mở miệng muốn thúc giục, đã bị Tần diễn đè lại, Tần diễn bình tĩnh nói: "Kiên nhẫn chút."

"Nàng là bào muội của ta, song bào thai cùng mẫu."

Việt Tư Hoa mở miệng, trong thanh âm mang theo tiếng thở dài: "Chúng ta sinh cùng một lúc, đều là sinh thần ngày tháng năm âm, mang thủy linh căn, hơn nữa thiên tư nàng tốt hơn ta nhiều, là Thiên Linh Căn, ta kém hơn rất nhiều, là Địa Linh Căn. Từ khi còn rất nhỏ, người nhà ta đã nói sau này, nàng sẽ kế thừa Việt gia. Đều là đích tiểu thư Việt gia, nhưng đãi ngộ của chúng ta chưa bao giờ giống nhau, nàng đi chỗ nào, đều có tiền hô hậu ủng, nhưng ta thì sao?

Việt Tư Hoa cười khẽ: "Ai cũng không để ý ta hết."

"Không ai để tâm ta có tu luyện chăm chỉ không, không ai canh chừng ta có đọc sách hay không, cũng không ai màng chuyện ta tiến bộ, ta muốn làm gì thì làm cái đó, ai cũng sẽ không quản ta. Kỳ thật nàng đối xử ta cũng không tồi, nhưng rồi thì sao?"

Việt Tư Hoa chống thân ngồi dậy, làm như đã khôi phục chút sức lực, giơ tay vén tóc ra sau, thong thả nói: "Nàng cướp đi phụ thân ta, mẫu thân ta, mọi người ta yêu. Ta vẫn luôn sống trong cái bóng của nàng. Mỗi lần đi ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn nàng, mọi người đều biết nàng là Thiên Linh Căn, đều biết nàng ưu tú, đều cảm thấy nàng thật giỏi."

"Ta thật sự, thật sự rất chán ghét nàng, nhưng ta không hận nàng."

Việt Tư Hoa có chút mâu thuẫn, cười cười: "Lúc ta bị người khi dễ, nàng sẽ giúp ta đánh người nọ, bảo ta là tỷ tỷ của nàng, nàng không thể chấp nhận ta bị người ngoài khi dễ. Cha đối xử bất công, cái gì cũng đều cho nàng trước, nàng sẽ nghiêm trang nói với cha làm như vậy không đúng, ta và nàng đều là hài tử của cha nương, không nên có bất luận cái gì khác nhau, bảo bọn họ phải đối xử tốt với ta."

"Ngươi nói xem, nàng làm sai cái gì sao?"

Thanh âm Việt Tư Hoa mang theo giọng mũi: "Nàng không làm sai gì hết. Nàng chính là quá tốt, tốt đến mức ngay cả hận cũng không thể hận nổi. Chỉ có thể vừa ghen ghét, vừa lại hy vọng, hy vọng nàng sẽ cứ hạnh phúc như vậy."

"Nàng càng ngày càng tốt, mười lăm tuổi đã gần lên Nguyên Anh, trong nhà đều lấy nàng làm hãnh diện, ngày nàng cập kê*, phụ thân còn cho tổ chức yến hội dành riêng cho nàng. Đương nhiên," Việt Tư Hoa giơ tay lau nước mắt, khàn khàn nói, "Ta không có."

*Cập kê là lễ cài trâm cho con gái 15 tuổi, ý bảo đã đến tuổi lấy chồng.

"Ta với nàng có cùng sinh thần, nhưng không có ai nhớ rõ sinh thần ta hết, ngoài nàng ra."

"Nhưng chính nàng cũng không biết mẫu thân, phụ thân chúng ta đã quên ta đi, ngày lễ cập kê đó, chỉ có mỗi mình nàng làm chủ trì, nàng luống cuống, vẫn luôn nhìn ta, khi đó ta phiền muộn vô cùng."

"Ngươi nói xem, nàng nhìn ta làm chi cơ chứ? Nàng thiện lương lắm, vô tội lắm đúng không? Nàng cái gì cũng không biết, nàng hoàn mỹ nhất, sạch sẽ nhất, không vướng chút bụi nào, đúng không?"

"Mọi người đều chỉ để ý nàng, chỉ thích nàng, có thêm một Việt Tư Hoa, thiếu một Việt Tư Hoa, cũng chẳng khác gì nhau."

"Sau đó thì sao?"

Tần diễn ngắt lời nàng, thanh âm trầm lắng của y làm cảm xúc Việt Tư Hoa hơi bình lại một chút, Việt Tư Hoa dựa cái trán lên cánh tay, nàng hít thở đều, nói tiếp: "Sau đó ta rất tức giận, đầu tiên là rời khỏi đó, đi loạn trong sân, sau đó gặp được một người."

"Hắn là một vị công tử trong Phó gia, danh sách công tử Phó gia rất nhiều, hắn xếp hạng gần như cuối cùng, địa vị khác ta như trời với đất."

"Nhưng chuyện đó liên quan gì?" Việt Tư Hoa cười khổ, "Hắn nhớ rõ ta và Việt Tư Nam là song sinh tử, nhớ rõ ngày đó là sinh thần ta, ngày đó hắn làm cho ta một con châu chấu nhỏ, gọi đó là lễ mừng sinh thần cho ta. Ta thực thích hắn, đó là lần đầu tiên ta cảm thấy, trên thế gian này, có một người yêu ta. Lúc ta trở về, Việt Tư Nam đứng ở cửa phòng ta. Nàng bưng cho ta một chén mì, luôn miệng xin lỗi, trước nay ta đều sẽ mắng nàng, cãi nhau với nàng, nhưng ngày đó ta không làm vậy."

"Bởi vì ta phát hiện, kỳ thật thứ duy nhất ta muốn, chính là có người thiệt tình thực lòng để ý ta một chút, tốt với ta một chút, là đủ rồi. Chỉ cần ta cảm thấy mình được người khác quan tâm, dù cho chỉ một khắc thôi, ta cũng thỏa mãn."

"Tối hôm đó, tỷ muội chúng ta cùng nhau ăn mì trường thọ, chúng ta ngủ chung một giường, ta lặng lẽ kể cho nàng về người kia."

"Ta không dám nói người khác, bởi vì nếu nói cho bọn họ, bọn họ sẽ nói cho cha nương ta, thế thì ta và hắn cũng xem như kết thúc."

"Nhưng ta cũng là tiểu cô nương, gặp chuyện như vậy không nhịn được muốn kể. Vậy nên ta liền kể cho Tư Nam nghe, đó là thời gian chúng ta thân mật nhất. Mỗi ngày nàng đều nghe ta kể chuyện mình, ta cũng không muốn tranh với nàng mấy cái gia chủ gì đó. Ta ước định với nàng, nàng làm gia chủ Việt gia, sau đó chủ trì Việt gia đại cục, chờ khi đó, nàng sẽ cho ta quang minh chính đại, gả ta cho người trong lòng."

"Mỗi ngày, chúng ta đều chờ thời khắc đó. Nàng nỗ lực học Khôi Lỗi Thuật của Việt gia, sau đó dùng con rối yểm trợ, giúp ta lặng lẽ đi gặp người ta thích."

Việt Tư Hoa nói, trên mặt nhịn không được cười.

Mà ở nóc nhà xa xa, một nữ tử ngồi ở chỗ cao, thân mặc một bộ váy tím, tay cầm bình rượu, trên mặt đeo một mặt nạ bạch ngọc vẽ kim cúc, lẳng lặng nhìn khách điếm.

Ánh trăng dừng ở trên người nàng, bên cạnh nàng ngồi một con rối hình người, miệng đẩy lên đẩy xuống, lặp lại lời Việt Tư Hoa đang nói.

"Mỗi một ngày, chúng ta đều ngóng trông có thể lớn lên, lại sợ hãi phải lớn lên."

"Ta cùng người kia ở bên nhau nửa năm, nửa năm sau, Lận gia tới cầu hôn, hai nhà liên hôn. Người cầu hôn là nhị công tử Lận gia, Lận Nhai. Ta lớn hơn Tư Nam, lại không có công dụng gì với Việt gia, nếu là liên hôn, tất nhiên là muốn ta đi. Ta vô cùng sợ hãi, nhưng ta không biết phải làm sao bây giờ. Tư Nam biết chuyện, liền vào ngày Lận gia tới cầu hôn, nàng tới chính đường."

"Nàng đứng trước mặt mọi người, nói nếu muốn cưới ta thì ít nhất phải thắng được nàng. Vì thế nàng đánh với Lận nhị công tử một hồi. Trận đánh đó làm cả đình viện phủ của chúng ta nát bấy, đánh nửa ngày cũng không phân thắng bại, cuối cùng Lận nhị công tử nói, hắn không cưới ta, hắn muốn cưới nàng, về nhà chuẩn bị dẫn nàng đi."

"Lúc ta biết chuyện đó, ta khóc lóc đi tìm người nhà. Ta không thể để nàng thay ta đi gả cho Lận Nhai được, nhưng ngày đó một mình nàng ngồi trong góc, qua hồi lâu, nàng nói với ta rằng nàng cảm thấy Lận Nhai khá tốt, gả người này thì nàng chấp nhận được. Vậy nên nàng đính hôn với Lận Nhai. Lận gia đã có thiếu gia chủ, nên Lận Nhai ở lại nhà ta."

"Hắn đáp ứng?"

Phó Trường Lăng có chút kinh ngạc: "Ta còn tưởng xét theo tính cách Lận gia, sẽ bắt Việt Tư Nam gả về ở lại Lận gia?"

"Nhà ta làm sao có thể chịu để Tư Nam đi ở Lận gia chứ?"

Việt Tư Hoa bật cười: "Nàng là người có tiền đồ nhất Việt gia, nếu Lận Nhai không chịu tới, vậy chỉ có thể gả ta đi. Nhưng tính tình Lận gia cũng không có cao ngạo như lời đồn, lúc Lận Nhai đòi cưới ta, cha ta liền nói cho hắn là phải đến Việt gia ở rể, hắn lúc ấy liền đồng ý, nói rằng dù sao Lận gia cũng đã có thiếu gia chủ, không cần hắn làm gì."

"Nếu Việt Tư Nam quan trọng với Việt gia như vậy, tại sao vẫn là nàng đi làm nhãn trận?"

Việt Tư Hoa không nói gì, qua một hồi, nàng khàn khàn, chậm rãi mở miệng: "Tầm ba tháng sau khi nàng đính hôn cùng Lận Nhai, người ta thích bị phái đi Nhạc quốc. Lúc trở về, hắn mang đến một tin tức, hắn nói Hồng Mông Thiên cung sẽ thiết một trận pháp lấy người luyện mạch ở Nhạc quốc, cần phải có năm loại linh căn có thuộc tính khác nhau, trong đó nhãn trận cần phải dùng một Thủy Linh Căn sinh ngày âm tháng âm năm âm. Việt gia đã đáp ứng, sẽ chọn một người từ trong song sinh tử."

Nghe vậy, Phó Trường Lăng và Tần diễn liền thông thấu, nhưng hai người đều không có tỏ thái độ. Phó Trường Lăng gõ quạt xuống lòng bàn tay, chỉ nói: "Ngươi đã làm gì?"

"Ta vốn dĩ không muốn làm gì cả," Việt Tư Hoa thống khổ nói, "Ta vốn dĩ nghĩ là dù sao cũng phải chết một người, chết ta cũng đâu sao. Nàng còn có tiền đồ vô lượng, đúng không?"

"Thế rồi?"

"Ta mang thai." Việt Tư Hoa ngẩng đầu lên, nhìn hai người trước mặt đang khiếp sợ. Trong mắt nàng chứa đầy nước mắt, khàn khàn nói: "Ta mang thai hài tử của người kia."

"Ta có thể chết, nhưng hài tử thì sao đây?"

"Lúc ấy ta sợ vô cùng, nhưng cũng rất trăn trở. Ta không biết làm sao bây giờ, cũng không biết phải chọn thế nào. Sau đó người kia nói cho ta, làm nhãn trận sẽ không chết, chỉ là vẫn phải luôn trong nhãn trận, vẫn luôn bị lấy máu, cho tới khi luyện hóa hết bá tánh Nhạc quốc."

"Nếu là ta đi," Việt Tư Hoa nghẹn ngào ra tiếng, "Ta có thai, ta sống không nổi, hài tử cũng sống không nổi. Nhưng nếu là Tư Nam, thì sẽ không phải vậy."

"Phu nhân cho rằng," Tần diễn bình tĩnh mở miệng, "Nàng sống được."

"Không phải cho rằng!" Việt Tư Hoa gào ra tiếng, "Nàng có thể sống!"

Việt Tư Hoa nói, nước mắt lã chã rơi xuống: "Đây là biện pháp đẹp cả đôi đàng, không phải sao? Làm như vậy, hai người chúng ta đều có thể sống, hài tử ta cũng có thể sống. Nàng đi Nhạc quốc, đi làm nhãn trận, sau khi luyện mạch hành công, nàng chính là đại công thần của Vân Trạch! Đến lúc đó, nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vị trí trưởng lão, thậm chí là cung chủ của Hồng Mông Thiên cung, đều có thể thuộc về nàng!"

"Nàng đã được nuôi dưỡng nuông chiều nhiều năm như vậy," Việt Tư Hoa đau đớn khóc thành tiếng, "Tình yêu cha nương đều của nàng, mọi ánh mắt đều là của nàng, tất cả chỉ vì nàng là Thiên Linh Căn, ta là Địa Linh Căn. Mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này, đều đã là của nàng. Nàng nhận hết mọi thứ tốt nhất, hiện giờ Vân Trạch gặp nạn, nàng chỉ cần hy sinh một chút, mà ta lại phải hy sinh tất cả những gì mình có. Dù là tình hay lý, đều nên là nàng đi, không phải sao?"

"Nhưng nàng trở lại sao?"

Phó Trường Lăng bình tĩnh mở miệng, ánh mắt sắc bén ngước nhìn: "Nếu thật sự như lời bà nói, chỉ là bỏ chút máu mà thôi, tại sao nàng lại trở thành Việt phu nhân?"

"Nàng không muốn," Việt Tư Hoa nghẹn ngào mở miệng, bình phục cảm xúc, tiếp tục nói, "Ta kể hết cho nàng nghe toàn bộ tình hình, toàn bộ khả năng, nhưng nàng không muốn. Nàng nói với ta, nàng cũng muốn sống."

"Nàng cũng có cuộc đời của mình, nàng có thể cho ta mọi thứ, chỉ riêng cái này lại không thể. Nếu là do vận mệnh, thì cứ để cho trời cao lựa chọn."

"Nhưng đây là lựa chọn ư?" Việt Tư Hoa cười khúc khích, "Nàng là Thiên Linh Căn, nàng là hy vọng của Việt gia. Nàng từ nhỏ đã chăm học khổ luyện, có sư phụ giỏi nhất, đan dược tốt nhất, ta có cái gì? Nàng mười sáu tuổi Nguyên Anh, ta mười sáu tuổi, Kim Đan kết được cũng chỉ là hạ phẩm. Chúng ta khác nhau như mây cao bùn nhão, trời cao sẽ chọn thế nào?" Việt Tư Hoa nói, chợt hét to, "Ngay lúc ta và nàng vừa sinh ra, trời cao đã đưa lựa chọn rồi!"

"Cho nên?" Phó Trường Lăng cười khẽ, "Bà muốn thay đổi vận mệnh của bà, muốn thay đổi quyết định của Thiên Đạo kia?"

"Đúng vậy." Việt Tư Hoa nhẹ nhàng nâng cằm lên, cứ như chiến sĩ xông pha chiến trường, không chút nào chịu yếu thế. Nàng nhìn chằm chằm Phó Trường Lăng, nói tiếp, "Nếu người khác không cho ta đường sống, vậy đừng trách ta không cho người khác đường sống."

Quạ đen bay quanh chân trời, nữ tử váy tím ngồi ở nơi cao nghe con rối bên cạnh nói ra câu ấy, cười khẽ thành tiếng. Nàng kéo nửa dưới mặt nạ lên, ngửa cổ, ở dưới ánh trăng rót rượu nhập yết hầu.

Rượu ở dưới ánh trăng lộ ra màu sắc trong trẻo, mà con rối vẫn tiếp tục bắt chước thanh âm nữ tử, mở miệng nói: "Nàng cự tuyệt ta, ta cũng không hề cầu xin nàng. Ta tìm ái nhân của ta, hỏi hắn làm sao bây giờ. Chúng ta nghĩ ra một biện pháp."

"Biện pháp gì?" Tần diễn nhíu mày, dù cho y đã khắc chế cảm xúc, nhưng nghe chuyện này, y vẫn cảm thấy khó chấp nhận như cũ.

"Hủy đan."

Việt Tư Hoa dễ dàng nói ra câu ấy, chỉ như vừa trở một bàn tay.

Tần diễn cùng Phó Trường Lăng dại ra một lát, chợt phản ứng lại. Phó Trường Lăng hét lớn ra tiếng: "Bà hủy Kim Đan của nàng?!"

Sắc mặt Việt Tư Hoa bình tĩnh, nàng không hề bị tiếng hét của Phó Trường Lăng ảnh hưởng, ngữ điệu vẫn duy trì bình tĩnh như cũ: "Nàng là Thiên Linh Căn, chỉ cần nàng vẫn còn tác dụng với gia tộc kia một ngày, thì họ sẽ không từ bỏ nàng một ngày, trừ phi, giữa ta và nàng, ta càng có giá trị lợi dụng hơn. Ta chỉ có thể chọn hủy Kim Đan của nàng."

"Không có Kim Đan, nàng không thể tu hành, nàng lại là Thủy Linh Căn sinh ngày âm tháng âm năm âm, là nguyên liệu tuyệt hảo nhất cho nhãn trận. Ngoại trừ làm lô đỉnh hoặc là nhãn trận, nàng cũng không còn tác dụng nào khác."

"Cho nên ta cố ý mời nàng, cùng nhau xuống núi ăn cơm, nói là muốn nhận lỗi với nàng. Ta hạ dược không mùi không màu vào cơm rượu, làm bộ cùng nàng bị trúng độc, nhưng tu vi nàng cao hơn ta, thấy ta cũng trúng độc, nàng liền giấu ta đi, cẩn thận nhử người rời khỏi đó."

"Sau đó," Việt Tư Hoa nuốt xuống tiếng nghẹn ngào, ngẩng cao cổ, duy trì bình tĩnh, "Ta bảo tình nhân của ta cùng Việt minh, mang người chặn đường nàng sau khi trúng độc, dùng độc dược hủy Kim Đan của nàng. Tiếp theo, chúng ta ném nàng trước cửa một tà tông."

"Tông môn này không lớn, cũng không nhiều người biết, nhưng bọn hắn truyền lưu một trận pháp dùng nữ tử Thủy Linh Căn sinh ngày âm tháng âm năm âm làm chất dẫn. Trận pháp này có thể làm người bị hao tổn linh căn cũng có thể tiếp tục tu luyện, cực kỳ tà môn, nghe nói trận pháp này là biến thể của trận pháp luyện người của Bách Nhạc tông, cũng nghe nói, trận pháp Bách Nhạc tông là biến thể từ trận pháp này. Rốt cuộc ai trước ai sau, cũng nói không rõ."

"Tà tông này gọi là gì?"

"Nhớ không rõ lắm."

Việt Tư Hoa nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Bất quá, nghe nói là Thượng Quan Hồng của Thượng Quan gia chính là đệ tử tông môn này năm đó, chỉ là rời đi quá sớm. Lúc lão ta còn ở đó, tông môn này còn chưa phải là tà tông, cho nên cũng hiếm có người biết việc này."

Nghe vậy, Tần diễn nhìn về phía Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng gõ vào lòng bàn tay, chỉ nói: "Sau đó thì sao?"

"Nàng bị tà tông giam giữ ba ngày, ta giả vờ chạy thoát, về báo tin cho gia tộc mình. Chỉ là một cái tông môn nho nhỏ, Việt gia không cần tốn nhiều sức đã có thể cứu nàng trở về."

"Chỉ là sau khi trở về, Kim Đan của nàng không còn nữa. Ta vốn nghĩ rằng nàng không biết, nhưng cùng ngày trở về đó, nàng vừa thấy ta, đã cho ta một bạt tai."

"Nàng hỏi ta, tại sao."

"Này còn cần phải hỏi? Tại sao ư? Ta muốn sống sót mà thôi, còn phải hỏi tại sao ư!"

"Lúc ấy ta rất sợ, nàng đã biết mọi chuyện. Nàng bảo mình không phải bị tà tông hủy Kim Đan, nàng nói với mọi người phải tra rõ những người liên quan đến ta, ta sợ lắm. Từ nhỏ, nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nàng đòi tra người thân cận ta, một khi bắt đầu tra rồi, thì còn giấu được gì nữa. Ta lúc ấy sợ đến mức gần như muốn khai ngay lập tức, nhưng ngày đó, cha ta nói, không cần nói bậy."

Nói xong, Việt Tư Hoa cười khúc khích, nàng vừa cười, vừa chảy nước mắt: "Cha ta nói, ta là tỷ tỷ, tỷ tỷ sao có thể mưu hại muội muội được? Bảo nàng không cần nói hươu nói vượn, nói Kim Đan nàng chính là do tà tông hủy đi. Sau đó bọn họ nhốt nàng lại, không cho bất luận kẻ nào thấy nàng. Sau đó, trong khoảnh khắc nàng bị kéo đi kia, nương ta tát ta một bạt tai thật đau."

"Ngươi xem, bọn họ biết hết." Việt Tư Hoa cúi đầu, dùng tay che mặt, "Bọn họ biết hết! Bọn họ biết ta hại muội muội ruột của mình, nhưng bởi vì bọn họ biết Việt Tư Nam giờ chỉ còn là đồ bỏ đi, cho nên người được ấp ủ trong lòng bàn tay mười mấy năm kia, trong chớp mắt trở thành đôi giày rách bị vứt bỏ."

"Ta cho rằng ta đã là người tàn nhẫn nhất rồi, nhưng khi đó ta mới biết, bọn họ mới là kẻ tàn nhẫn thật sự."

"Tối hôm đó, ta đứng ở cửa phòng giam giữ nàng, ta nghe nàng vẫn luôn đập cửa, vẫn luôn gào rống. Ban đầu nàng khóc, sau đó lại mắng, tiếp tục chỉ còn tiếng la khản đặc, không còn tiếng gì nữa."

"Không lâu sau, ta không nghe tiếng nàng nữa. Nhà ta tuyên bố ra ngoài là nàng bệnh chết. Khi đó ta liền biết, nàng đi Nhạc quốc."

"Mà chuyện ta và tình lang cũng bị cha nương phát hiện, hài tử cũng không còn."

"Bọn họ hỏi ta người kia là ai, ta một mực không nói, sau đó bọn họ nói ta là ta không thể gả cho kẻ nào thân phận thấp hèn đê tiện, ta có chết cũng sẽ không xảy ra chuyện đó."

"Sau đó thì sao?"

Phó Trường Lăng gõ quạt vào bàn tay, đặt câu hỏi: "Việt Tư Nam chạy bằng cách nào?"

"Sau đó, tình lang ta vẫn luôn ở Nhạc quốc, không trở về. Sau đó Lận gia thiếu chủ Lận Trần và Phó gia thiếu chủ Phó Ngọc Thù đại hôn. Nhưng ngày đại hôn đó, Phó gia đột nhiên liền lui hôn, sau đấy không lâu, Phó Ngọc Thù cũng biến mất."

"Lúc này, tình lang ta rốt cuộc trở về, hắn nói cho ta, Việt Tư Nam được Lận Trần cứu."

Nghe vậy, Phó Trường Lăng ngẩng đầu.

Hắn siết chặt kim phiến trong tay, cố gắng kìm nén cảm xúc, khàn khàn ra tiếng: "Bà nói, là Lận Trần cứu nàng?"

"Đúng vậy," Việt Tư Hoa cười khẽ, "Ngoại giới đều nói Lận Trần lấy người luyện mạch, nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, người thật sự quyết định chuyện lấy người luyện mạch chính là đám người đứng đầu Tiên giới Vân Trạch. Mà Lận Trần năm đó tuy rằng là trưởng lão Hồng Mông Thiên cung, nhưng người Lận gia ít, lại hiếm khi giao lưu với thế tục. Chức trưởng lão của bọn họ vốn chỉ là vì Hồng Mông Thiên cung tưởng nhớ Kiếm Tôn Diệp Lan xuất thân từ Lận gia nên mới để lại mà thôi. Lận Trần trẻ tuổi, làm gì có cái gọi là thực quyền? Chuyện lấy người luyện mạch, ta biết, nàng lại không biết."

"Nàng là vô tình phát hiện. Sau khi phát hiện, nàng không thể chịu nổi Tiên giới dùng loại tà thuật như vậy, nên vẫn luôn chống lại họ. Phó gia sở dĩ từ hôn, cũng là vì chuyện đó. Tình lang nói cho ta, Lận Trần thu thập hồn phách bá tánh Nhạc quốc, toàn bộ thôi hóa thành âm hồn, sau đó thiết trí một trận pháp, sáng lập ra Vạn Cốt nhai. Ai cũng không dám đi vào, nàng cũng không dám ra khỏi."

"Sau đó?"

Phó Trường Lăng hỏi vô cùng sốt ruột, Việt Tư Hoa không khỏi kỳ quái, nhìn hắn một cái rồi nói tiếp: "Sau đó, không biết tại sao nàng đột nhiên lại xuất hiện, mà Phó Ngọc Thù lần này cũng xuất hiện. Nghe nói hắn bị Lận Trần bắt đi, sau đó được cứu trở ra. Lúc cứu ra, mọi người phát hiện hắn mất đi Huyền Linh căn."

Nghe vậy, Phó Trường Lăng không khỏi có chút kinh ngạc.

Huyền Linh căn là loại linh căn đặc biệt của Phó gia, là ý chỉ ngoài linh căn bản thân còn có một cây linh căn khác, tác dụng lớn nhất của linh căn thứ hai kia chính là giúp cho người mang linh căn mới sinh ra đã có thể lĩnh ngộ trận pháp.

Đối với đạo tu, dù là trận pháp hay phù chú, đều là một loại ngôn ngữ phải học mới hiểu. Nhưng đối với người có Huyền Linh căn, ngôn ngữ dùng để câu thông cùng thiên địa mới là ngôn ngữ trời sinh của họ, cho nên dù tu vi bọn họ thế nào, trận pháp bọn họ vẽ ra đều sẽ gần như hoàn mỹ.

Trời sinh đã có Huyền Linh căn, vậy khi Phó Ngọc Thù vừa sinh ra liền đã trở thành người đứng đầu danh sách kế thừa vị trí gia chủ Phó gia.

Nói xong, Việt Tư Hoa cười chế giễu: "Cuộc chiến tranh giành gia chủ Phó gia, hắn vốn dĩ là người đứng đầu danh sách, tất cả đều là bởi vì Huyền Linh căn nên mới trở thành thiếu gia chủ. Hiện giờ mất đi Huyền Linh căn, hắn lấy cái gì đi tranh đây? Bất quá, hắn thông minh."

Việt Tư Hoa cười lạnh nói: "Hắn tới tìm ta, bảo ta giúp hắn một tay, giúp hắn giành được vị trí thiếu gia chủ. Ta vốn không muốn, nhưng hắn đáp ứng ta, nếu ta gả cho hắn, hắn có thể giúp ta và người trong lòng, mãi mãi bên nhau."

"Hắn sẽ không chạm vào ta." Việt Tư Hoa bình tĩnh trở lại, "Thậm chí sẽ không quản chuyện ta mang thai, hài tử của ta sẽ có quyền kế thừa gia tộc. Chỉ cần ta giúp hắn trở thành Phó gia gia chủ."

"Mua bán sòng phẳng," Việt Tư Hoa thì thào, "Đúng không?"

Phó Trường Lăng nghe, có chút khiếp sợ: "Cho nên......"

Hắn không thể tưởng tượng nói: "Phó Trường Ngôn......"

"Hắn không phải nhi tử cha ngươi." Việt Tư Hoa bật cười, "Mà ngươi, ngươi có biết, ngươi là nhi tử của ai không?"

"Ngươi nha," Việt Tư Hoa đi đến trước mặt Phó Trường Lăng, lưng cong xuống, khuôn mặt mang theo tươi cười, ôn nhu nói, "Chính là nhi tử của cái người ngốc nghếch bảo hộ bá tánh, sau lại biến thành ma đầu, bị cha ngươi tự tay chém chết trên Thẩm Mệnh đài, Lận Trần!"

"Ngươi nghe rõ rồi chứ?" Việt Tư Hoa nhìn chằm chằm hắn, lớn tiếng hét: "Là cha ngươi, tự tay giết nương ngươi! Mà nữ ma đầu Lận Trần ngươi xưa nay ghét nhất, hận nhất, nhắc tới liền phải mắng kia ——"

"Lại chính là mẫu thân ngươi!"

- ----------------------------------------

Lời Editor:

Cái thứ ghê tởm nhất ở đây không phải Tư Hoa, mà là Việt gia, là Hồng Mông thiên cung.

Quá khứ cha mẹ A Lăng chính thức sắp lên sàn! Nhiều tình yêu đẹp đẽ giữa những người trong quá khứ sẽ xuất hiện! Mình biết có nhiều người không thích có CP Nam Nữ trong Đam, nhưng mình lại thích như vậy hơn.......

Mà ừm, chắc mọi người có thể kết nối chút chuyện xảy ra ở 10 chương đầu với chương này rồi nhỉ? Bóc từng lớp bí mật là cảm giác thú vị nhất khi đọc truyện...Mình suýt quên kiếm tôn là ai luôn =))