Trác Ngọc

Chương 64: Ta không muốn nó sinh vào thế gian khắc nghiệt này




Editor: Miri

- -----------------------------------------------

"Là ta."

Phó Trường Lăng vừa mới dứt lời, một tiểu công tử mười lăm, mười sáu tuổi liền đi ra từ hành lang.

Hắn mặc hoa phục màu đen thêu cúc vàng của Phó gia, trên eo đeo ngọc huyền thủy, tay cầm kim phiến, mắt hạnh vô cùng kiêu ngạo, bễ nghễ nhìn Phó Trường Lăng: "Ngươi mở mắt chó của ngươi ra xem ta là ai!"

Phó Trường Lăng nhìn người vừa đi ra, nhất thời không nói gì, đứng tại chỗ siết chặt cây quạt. Thật ra hắn cũng không biết nói gì bây giờ.

Thượng Quan Minh Ngạn thò người tới, nhỏ giọng nói: "Thẩm huynh, ngươi quen hắn sao?"

Tất nhiên là quen, cái tên công tử này toàn thân đều tràn ngập bốn chữ "dòng chính Phó gia", Phó Trường Lăng làm sao có thể không quen? Đây là cái tên đệ đệ cùng cha khác nương, thân sinh nhi tử của Việt Tư Hoa, Phó Trường Ngôn!

Phó Trường Ngôn tiến về phía trước, Phó Trường Lăng trước giờ vẫn rất tin vào gia phong nhà mình, ít nhất mấy chuyện như đùa giỡn dân nữ không nên xuất hiện ở Phó gia. Dù sao cưỡng bách cảm tình người khác cũng rất là mất quy cách, lại không phong nhã. Hơn nữa, cái tên Phó Trường Ngôn này luôn luôn ngoan ngoãn ở Phó gia. Dù nhà của hắn thật sự lỡ đường sinh ra một tên bại hoại làm hỏng gia phong, thì kẻ đó cũng không nên là Phó Trường Ngôn.

Trong một lúc ngắn ngủi, hắn đột nhiên cảm thấy tức giận, vô thức nhìn sang Tần Diễn bên cạnh. Tần Diễn ý vị thâm trường nhìn hắn, mặt Phó Trường Lăng bị thiêu đến hoảng, lập tức nói: "Sư huynh, giao cho ta."

Nói xong, Phó Trường Lăng liền hùng hổ vọt lên, Phó Trường Ngôn hừ lạnh ra tiếng, giơ tay đặt kim phiến lên môi, thanh âm non nớt: "Thiên địa nhập pháp......"

Nói còn chưa dứt lời, Phó Trường Lăng liền tát cho hắn một cái, đánh thẳng vào đầu hắn. Phó Trường Ngôn hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị một tát đau điếng váng đầu. Phó Trường Lăng nổi giận mắng: "Thiên địa nhập pháp, nhập pháp cái quỷ gì! Cha ngươi dạy ngươi như vậy? Nhà ngươi dạy ngươi như vậy? Ban ngày ban mặt cường đoạt dân nữ, ta thấy ngươi muốn chết rồi!"

Phó Trường Lăng mắng tát Phó Trường Ngôn cực kỳ sống động, Phó Trường Ngôn ban đầu còn tính đánh trả, uy áp Hóa Thần của hắn lại lấn tới, tức khắc bị dọa sợ, liên tục thối lui về phía sau, vội la lên: "Không dám, tiền bối, ta sai rồi, ta không dám."

Người hầu bên cạnh vốn định kéo hắn về, nhưng vừa nghe miệng lưỡi trưởng bối của Phó Trường Lăng và cảm nhận được uy áp của hắn, nhất thời cũng không dám tiến lên, đứng yên tại hành lang, đi không được mà lui cũng không xong, đang khó xử thì nghe thấy một giọng nữ lạnh nhạt vang lên: "Tiền bối dừng tay!"

Một tiếng cao cao tại thượng đó vang lên, Phó Trường Lăng rốt cuộc mới dừng tay quay đầu, liền thấy trước cửa khách điếm có một nữ nhân mặc váy xanh lẳng lặng đứng đó. Nàng nhìn qua bất quá chỉ vừa 30 tuổi, búi tóc kiểu phụ nhân, hoa phục kim trâm, phía sau có tùy tùng đi theo, nhìn vô cùng khí thế.

Vừa thấy người đến là ai, Phó Trường Ngôn lập tức ló đầu ra thấp thấp kêu một tiếng: "Nương......"

"Câm miệng!" Phó Trường Lăng lại giơ tay tính tát, Phó Trường Ngôn vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống, không nói chuyện nữa. Phó Trường Lăng xoay người sang chỗ khác, nhìn nữ tử trước cửa, chắp tay cười nói: "Phó phu nhân."

Việt Tư Hoa nghe thấy tiếng gọi đó, sắc mặt không đổi quay đầu nhìn lướt qua, nhìn đến Tần Diễn, thần sắc cứng lại một chút, nhíu mày: "Người của Hồng Mông Thiên cung?"

Tần Diễn giơ tay hành lễ, cung kính gọi: "Phó phu nhân."

"Tần Diễn," Việt Tư Hoa xem xét y một vòng, thần sắc có chút không giữ được, cứ như bị kinh động đến nhưng lại cố gắng áp chế, chỉ nói, "Đã lâu không thấy, không ngờ ngươi lại đột phá."

"Đa tạ phu nhân quan tâm, vận khí thôi." Tần Diễn thần sắc bình tĩnh, đáp lại đúng mực, nhìn không ra chút khiếm khuyết nào. Việt Tư Hoa thấy y không muốn nhiều lời, quay đầu đi nhìn về phía Phó Trường Lăng nói: "Vậy vị kia lại là tiểu hữu nào của Hồng Mông Thiên cung, trước nay ta chưa từng gặp qua."

"Là một vị đệ tử tiểu tốt của Hồng Mông Thiên cung thôi."

Phó Trường Lăng nhón mũi chân bay xuống từ chỗ cao, đi đến phía sau Tần Diễn, nghịch ngợm hành lễ với Việt Tư Hoa: "Tại hạ là môn hạ của Giang đạo quân, tên Thẩm Tu Phàm, bái kiến phu nhân."

"Hóa ra là môn hạ Giang cung chủ," trong mắt Việt Tư Hoa mang theo vài phần thông thấu, "Trách không được tuổi còn trẻ, tu vi đã khó lường như vậy. Giang cung chủ quả nhiên là sư phụ giỏi."

"Tất nhiên rồi," Phó Trường Lăng sớm đã lặng lẽ cất kim phiến vào trong tay áo, cười tủm tỉm nói, "Chỉ là sư phụ ta là sư phụ giỏi, có vài người lại không có vẻ là mẫu thân tốt."

"Ngươi có ý gì?" Việt Tư Hoa tức khắc lạnh mặt, Phó Trường Lăng hất cằm lên, "Tuổi cũng đã gần mười sáu, là công tử tiên gia nhưng lại tới dân gian học cường đoạt dân nữ. Phó phu nhân à, này không xem là không quản giáo tới nơi tới chốn sao?"

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Việt Tư Hoa càng lúc càng khó coi, chỉ có âm thanh lạnh lùng vang lên: "Chuyện Phó gia ta, cũng tới lượt tiểu bối nhà ngươi đến quản?! Đây là quy củ ở Hồng Mông Thiên cung các ngươi sao?!"

"Chuyện Phó gia, tất nhiên không tới phiên tiểu bối chúng ta tới quản," Phó Trường Lăng cười tủm tỉm, "Nhưng chuyện bất bình trong thiên hạ, chúng ta có thể quản. Phó phu nhân, ngươi thấy ta nói đúng không?"

"Ngươi!"

Việt Tư Hoa giơ tay chỉ mặt Phó Trường Lăng, linh xà trong tay áo sắp dò ra, Tần Diễn rốt cuộc cũng mở miệng, đạm nhiên nói: "Thôi được rồi."

Nói xong, Tần Diễn tiến lên một bước, hành lễ: "Sư đệ không được giáo huấn, mong phu nhân thứ tội."

Việt Tư Hoa cũng không muốn tại vùng hoang vu dã ngoại này xung đột với hai Hóa Thầnh, dù lửa giận trong lòng chưa tan, nhưng Tần Diễn đã cho nàng một bậc thang, thì nàng vẫn sẽ nhận nó đi xuống, nhịn nhục bảo: "Ta nể mặt các ngươi, tạm thời tha cho hắn."

"Tu Phàm," Tần Diễn lạnh nhạt bảo, "Xin lỗi Phó phu nhân."

Phó Trường Lăng biết Tần Diễn đang cân nhắc quan hệ giữa Hồng Mông Thiên cung và Việt gia, không thể làm căng, Phó Trường Lăng xưa giờ đều là người không sợ mất mặt, lập tức tiến lên cợt nhả khoanh tay cúi người: "Phó phu nhân, xin lỗi."

Không xin lỗi còn tốt, hắn cợt nhã làm ra tư thế đó, Việt Tư Hoa càng muốn nôn một búng máu ra. Nhưng nàng cũng không muốn nhiều lời, dẫn người vào trong, quát khẽ: "Đi!"

Việt Tư Hoa đi thẳng về phía hậu viện, hẳn là cũng thuê một phòng bên trong. Phó Trường Ngôn vội vàng đi theo, nôn nóng gọi: "Nương, chờ ta, nương!"

Việt Tư Hoa đi gấp gáp, Phó Trường Ngôn chậm rì bây giờ mới đuổi kịp, vừa tới đã bị Việt Tư Hoa tát mạnh vào mặt, phẫn nộ quát: "Đồ vô dụng, cút cho ta!"

Phó gia ồn ào nhốn nháo rời đi, cô nương đàn tỳ bà khi nãy bây giờ mới tiến lên hành lễ với ba người, sau đó nhìn về phía Tần Diễn, nhỏ giọng nói: "Cảm tạ tiên sư."

Ánh mắt kia nhìn tới bách chuyển thiên hồi, muốn nói lại thôi. Phó Trường Lăng theo bản năng tiến lên một bước, che ở giữa hai người, cười nói: "Cô nương không sao chứ?"

"Tiên sư ra tay kịp thời, nô gia không bị gì."

Cô nương lại lướt nhìn Tần Diễn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tiên sư cứu nô gia khỏi khốn cảnh, không biết tiên sư tên họ là gì, cũng may trong nhà nô gia có dựng đàn hiến tế, có thể ngày ngày cung phụng."

"Không......"

"Không cần." Phó Trường Lăng còn chưa mở miệng, Tần Diễn đã lên tiếng, bình tĩnh nói: "Trong nhà ngươi có người bệnh, trở về chăm sóc cho tốt là được."

Nói xong, Tần Diễn liền xoay người rời đi, Phó Trường Lăng cùng Thượng Quan Minh Ngạn vội vàng chạy theo. Cô nương sững sờ tại chỗ, một lát sau, nàng hành lễ với ba người, lớn tiếng nói: "Ân công, nô gia họ Quan, nếu có việc tìm ta, cứ hỏi Quan Tiểu Nương ở thành Đông."

Tần Diễn chậm bước chân lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua cô nương kia, do dự một lát sau, gật gật đầu.

Thấy y như vậy, Phó Trường Lăng có chút ngơ ngác. Trên đường ba người trở về phòng, Phó Trường Lăng hồi lâu mới phản ứng lại, vội hỏi: "Sư huynh, ngươi có ý gì, ngươi còn muốn đi tìm Quan Tiểu Nương kia à?"

"Không nhất định."

Tần Diễn bình đạm mở miệng, Phó Trường Lăng trong lòng càng đen hơn, hắn đột nhiên có chút hoảng loạn.

Hắn không tự chủ được mà nghĩ, có lẽ Tần Diễn cũng từng nghĩ về chuyện lập gia thất. Sư tỷ không được, nhưng còn những người khác thì sao?

Đời trước thích hắn là ngoài ý muốn, ai biết Tần Diễn rốt cuộc thích nam hay nữ? Rốt cuộc nhìn qua, người như Tần Diễn hẳn sẽ càng thích những người có thể đem lại một gia đình ấm áp cho y.

Phó Trường Lăng nghĩ như vậy xong liền có chút hoảng hốt, nhưng mà nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Tần Diễn, hắn tức khắc trấn định lại.

Thì liên quan gì tới hắn?

Dù sao Tần Diễn đời này, cũng có cuộc sống của riêng y.

Trong lòng hắn vừa lạnh vừa khó chịu, từ từ trầm mặc. Tần Diễn làm như không phát hiện cảm xúc hắn, chỉ nói: "Vị cô nương này ta nhìn quen mắt, hình như đã từng gặp qua."

"Gặp qua?"

Phó Trường Lăng nghe vậy, tức khắc lấy lại tinh thần, sau đó sực nhớ ra: "Nàng vừa rồi bảo mình họ Quan?"

"Ừ." Thượng Quan Minh Ngạn tiếp miệng, hơi có chút kích động nói, "Chẳng lẽ nàng có quan hệ với Quan Oánh Oánh?"

"Chưa rõ."

Tần Diễn đưa bọn họ lên lầu, nhỏ giọng nói: "Bất quá, việc cấp bách hiện tại......"

Y liếc nhìn hai người, không nói gì thêm nhưng hai người đều hiểu được. Phó Trường Lăng gật đầu, chỉ nói, "Yên tâm."

Ấn theo ký ức Phó Trường Lăng, đời trước Việt Tư Nam đã giết Việt Tư Hoa ở đây, bọn họ muốn tìm Việt Tư Nam, tất nhiên phải canh chừng Việt Tư Hoa, ôm cây đợi thỏ.

Ba người vào phòng, Phó Trường Lăng lập tức dùng thuật pháp nhìn một vòng khách điếm, xác nhận vị trí Việt Tư Hoa. Phó Trường Lăng bày một trận pháp nhỏ ngoài phòng Việt Tư Hoa. Trận pháp này không có hiệu quả gì nhiều, chỉ là để báo hiệu. Nếu có ai ngoài Phó Trường Lăng tiếp cận trận pháp này, Phó Trường Lăng lập tức sẽ biết.

Mấy thứ như trận pháp, đều là sẽ càng đơn giản càng khó phát hiện. Mấy pháp trận chỉ có tác dụng canh giữ này lại càng khó phát hiện. Phó Trường Lăng bố trí trận pháp xong, ba người cũng không tách ra, dứt khoát ở chung một phòng lớn, đều tự tìm một góc trong phòng ngủ và đả tọa.

Nhưng ai cũng ngủ không được, trong lòng mọi người đều nghĩ ngợi suy tư xem rốt cuộc Việt Tư Nam tới khi nào. Cứ nhớ mong bà ta như thế, ngay cả muốn ngủ cũng khó. Sau khi ba người cố gắng ngủ nhưng mãi không được, Phó Trường Lăng dứt khoát ngồi dậy, hít một hơi thật sâu: "Ngủ không được, thôi thì tâm sự chút đi."

"Tâm sự cái gì?"

Thượng Quan Minh Ngạn nãy giờ nằm chán muốn chết, lập tức nghiêng người qua, mắt trông mong nhìn Phó Trường Lăng: "Nói chút mấy chuyện nhỏ nhặt đi, để ta bớt hồi hộp."

"Ngươi hồi hộp như vậy làm gì?" Phó Trường Lăng có chút ngoài ý muốn, Thượng Quan Minh Ngạn gượng cười, "Ta cứ nghĩ đến chuyện Việt phu nhân có thể xuất hiện đêm nay, ta liền sợ hãi."

"Chưa nói tới việc Việt phu nhân chưa chắc tới hôm nay, dù bà ta có tới thì ngươi cũng cần gì phải sợ như vậy?"

"Sao không sợ cho được?" Thượng Quan Minh Ngạn thở dài ra tiếng, "Khi còn nhỏ không nghe lời, lão nhân sẽ luôn nói Việt phu nhân sẽ đến ăn ta." Nói xong, Thượng Quan Minh Ngạn có chút kỳ quái hỏi, "Mà nè, Việt phu nhân có ăn thịt người không?"

"Nói bừa," Phó Trường Lăng trừng hắn, "Việt phu nhân giết người lấy máu, cái gì mà ăn thịt người?"

Nói xong, Phó Trường Lăng nhìn về phía Tần Diễn đang nhắm mắt đả tọa bên cạnh, chống cằm, làm như vô tình hỏi: "Nói ta nghe, sư huynh, hôm nay ngươi cho cô nương người ta nhiều tiền như vậy, có phải coi trọng nhân gia?"

"Nhà nàng có người bệnh nặng, lại nhìn quen mắt." Tần Diễn nhắm mắt lại, nhạt nhẽo nói, "Đã có duyên thì cũng nên tương trợ."

"Sao ngươi biết nhà nàng có người bệnh nặng?"

Phó Trường Lăng hơi có chút kỳ quái, Tần Diễn tiếp tục nói: "Lúc nàng đi vào, trên người mang dược vị."

"Ngươi chú ý cả điều đó?" Phó Trường Lăng nhíu mày, "Sao ta không để ý?"

Tần Diễn không có để tâm mấy lời vô vị của hắn, Thượng Quan Minh Ngạn lẳng lặng nghe, Phó Trường Lăng bắt đầu nháy mắt ra hiệu cho hắn, hắn và Phó Trường Lăng nói chuyện bằng mắt hết một hồi, chợt thấu hiểu, vội nói: "À, sư huynh, huynh có từng nghĩ tới tương lai không?"

"Tương lai?" Tần Diễn mở mắt ra, nhìn về phía Thượng Quan Minh Ngạn đang hỏi chuyện, Thượng Quan Minh Ngạn gật đầu nói, "Là sau này ấy. Sư huynh có nghĩ tới chuyện có đạo lữ không?"

Tần Diễn trầm mặc trong chốc lát, Phó Trường Lăng thấy y có vẻ khó xử, vội nói: "Sư huynh không muốn có vài hài tử, lập gia thất gì đó sao?"

"Trước kia......" Tần Diễn chậm rãi mở miệng, "Thật ra cũng từng nghĩ tới."

Tần Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng tối nay rất trong, y bình thản đáp: "Muốn có gia thất, sinh hài tử. Ta muốn dạy nó tập kiếm, học chữ, nghe nó gọi cha."

"Vậy giờ thì sao?" Thượng Quan Minh Ngạn nghe giọng điệu Tần Diễn, không khỏi mở miệng hỏi.

Tần Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tâm một lát mới chậm rãi dời ánh mắt về, cúi đầu nhìn vào kiếm.

Y nhẹ nhàng vuốt ve kiếm, bình thản nói: "Không muốn nữa."

"Tại sao không muốn?" Phó Trường Lăng nhỏ giọng lại, cảm thấy lời mình nói ra giống như sẽ quấy rầy đến y. Tần Diễn trấn tĩnh lại, chậm rãi nói: "Ta không thể ở bên cạnh nó, nên không muốn để nó sinh ra bước vào thế gian khắc nghiệt này."

Nghe vậy, Phó Trường Lăng bỗng dưng cảm thấy lòng mình quặn lên.

Hắn mơ hồ hiểu ý của Tần Diễn là gì. Khi một người đang nung đầy hy vọng, người đó tất sẽ đem tất cả hy vọng này chia sẻ cho người mình yêu quý, hy vọng có thể đưa huyết mạch của mình tới thế gian, cảm thụ hết thảy sự tốt đẹp trên đời.

Nhưng khi y không thể cảm nhận được sự tốt đẹp của thế gian này nữa, liền không muốn làm hài tử kia phải chịu khổ.

Hắn muốn hỏi Tần Diễn, cái gì đã khiến y thay đổi suy nghĩ, rồi lại không dám mở miệng, sợ hỏi ra rồi sẽ chọc người thương tâm.

Thượng Quan Minh Ngạn mơ hồ cũng cảm thấy không khí tựa hồ có chút thay đổi. Hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Ta cũng muốn có hài tử, còn muốn vài đứa."

"Vài đứa?" Phó Trường Lăng bật cười, "Ngươi mơ nhiều thật đấy, cùng ai sinh?"

"Còn chưa nghĩ ra," Thượng Quan Minh Ngạn hơi hơi ngượng ngùng, vội nói, "Thẩm huynh ngươi đừng trêu ghẹo ta. Ngươi thì sao?"

"Ta?" Phó Trường Lăng chống cằm, vô thức nhìn về phía Tần Diễn, Tần Diễn đã nhắm mắt lại, một lần nữa đả tọa, vậy nên hắn có thể không kiêng nể gì nhìn chăm chú đối phương, liền thủ thỉ, "Ta muốn chiếu cố một người thôi đã rất bận rồi, không cần thêm nữa."

Nói xong, Phó Trường Lăng sợ Thượng Quan Minh Ngạn tiếp tục dò hỏi, chặn miệng hắn: "Ngươi còn chưa trả lời ta, hôn sự giữa ngươi và sư tỷ rốt cuộc xem như thành hay không thành? Ta không thích qua loa lấy lệ, ngươi đừng có gạt ta, ngươi mau nói......"

Nói còn chưa dứt lời, Phó Trường Lăng đột nhiên ngưng bặt. Tần Diễn mở mắt, Thượng Quan Minh Ngạn che miệng mình, trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Không biết từ khi nào gió nổi lên ngoài phòng, cành cây trong đình viện nhẹ nhàng lay động, bóng cây xước xước, lá xanh che phủ, mây đen lặng lẽ che khuất ánh trăng, thế giới trở về hắc ám.

Sương đen tràn ngập đất trời len lỏi bốn phía, Phó Trường Lăng nhìn thoáng qua bên ngoài, thấp giọng nói: "Tới rồi."

Sương đen lượn lờ trườn đến như sâu trùng, nhanh chóng lan tràn đến trước cửa phòng Việt Tư Hoa. Tần Diễn đặt tay lên kiếm, thời thời khắc khắc đều có thể xuất ra, nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, một đạo quang nhận đột ngột nổ tung trong phòng Việt Tư Hoa, sau đó ngàn vạn búp bê vải phá cửa sổ chui ra khỏi phòng!

Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng nhìn nhau liếc mắt một cái, Thượng Quan Minh Ngạn khiếp sợ nói: "Sao bọn họ phát hiện nhanh như vậy!"

"Chờ ngươi lâu rồi."

Đình viện truyền đến tiếng cười khẽ của Phó Trường Ngôn, Phó Trường Lăng thò đầu ra ngoài đã thấy Phó Trường Ngôn dắt người bao vây đình viện, cầm kim phiến trong tay, giọng nói thiếu niên hơi biến đổi, cao giọng nói: "Thiên địa nhập pháp, vô khả độn hình*!"

*Vô khả độn hình: Không thể che giấu.

Vừa dứt lời, ánh sáng quanh thân phóng ra truy lùng khắp nơi, Phó Trường Ngôn kiêu ngạo ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Phó Trường Lăng đứng ở cửa sổ, mặt tức khắc xụ xuống, quay đầu ra lệnh người bên cạnh: "Truy!"

Không đợi bọn họ đuổi theo, mấy ngàn búp bê vải đã đuổi tới, Việt Tư Hoa đứng lên đẩy cửa phòng, cúi đầu lướt nhìn trận pháp dưới chân, sau đó nhíu mày.

Phó Trường Lăng nhìn trong chốc lát, quay đầu nhìn Tần Diễn trong phòng, có chút bất đắc dĩ nói: "Động thủ quá sớm, chạy rồi."

Tần Diễn gật đầu, nói: "Ngủ đi."

"Không đuổi theo sao?" Thượng Quan Minh Ngạn có chút lo lắng, Phó Trường Lăng xua tay, "Đuổi không kịp."

"Hơn nữa," Phó Trường Lăng dựa vào tiểu trác, cười nhìn thoáng qua Thượng Quan Minh Ngạn, "Yên tâm, nàng còn sẽ trở lại."

"Còn sẽ trở lại?"

Thượng Quan Minh Ngạn kinh ngạc thốt lên, Phó Trường Lăng nhắm mắt mỉm cười, mà trong phòng người hầu Việt Tư Hoa là Việt Minh, một chữ máu từ từ thấm ra trên tường.

"Nam."