Trác Ngọc

Chương 20: Y đã đi một đời, không sợ lại đi thêm lần nữa




Editor: Miri

- -------------------------------------------------------

Yến Minh vừa động, Ngô Tư Tư tất nhiên cũng sẽ không chỉ khoanh tay đứng nhìn. Ba vị kiếm tu liên thủ bay thẳng đến chỗ "Thánh tôn", hắn rống một tiếng lớn trên đài, mắt của toàn bộ trấn dân quanh đó bỗng nhiên hóa thành một mảnh huyết hồng, nhào tới ba người họ!

Toàn trường loạn thành một đống, Phó Trường Lăng sấn lúc loạn lạc mà lăn đến một góc tế đàn. Hắn nhanh chóng móc ra Thập Phương Tru Thần Trận, cắn ngón tay nhỏ máu vào trên trận pháp. Hắn làm xong hết mọi thứ thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua tình hình chiến đấu trước mặt, liền thấy Ngô Tư Tư đang vây chặt thánh tôn không buông, dẫn hắn rời đi tế đàn, mà Tần Diễn cùng Yến Minh lại kẹt giữa vòng vây của đám trấn dân, hoàn toàn bị che phủ trong biển người.

Phó Trường Lăng thấy thánh tôn rời đi tế đàn thì lập tức xoay người đi lên, ném Thập Phương Tru Thần Trận lên trên không, khiến nó lơ lửng tại chỗ trên tế đàn. Hắn một tay nâng Tụ Linh Tháp, một tay khác dùng Thanh Cốt Phiến đập vào đỉnh tháp, lầm rầm niệm chú trong miệng.

Mới vừa bắt đầu niệm chú, Tụ Linh Tháp đã điên cuồng hấp thu linh lực, đồng thời lấy thân thể hắn làm tâm lốc xoáy, toàn bộ linh lực trong mật cảnh đều cuồn cuộn hướng tới, chui vào thân thể hắn.

Động tĩnh này đến tai "Thánh tôn", hắn quay đầu lại, điên cuồng hét lên một tiếng. Kiếm của Ngô Tư Tư liền bay thẳng đến chỗ hắn, bức hắn phải quay nhìn nàng. Thánh tôn không rảnh bận tâm Phó Trường Lăng, hắn rống to, những trấn dân kia tức khắc thay đổi phương hướng công kích, ùn ùn kéo qua chỗ Phó Trường Lăng.Tần Diễn không chút do dự rơi xuống cạnh Phó Trường Lăng, trường kiếm đảo qua liền bức lui đám người xông tới chỗ Phó Trường Lăng, bảo hộ cho hắn.

Phó Trường Lăng không còn ý thức được chuyện xung quanh mình. Hắn nhắm mắt lại, cảm thụ được linh lực dũng mãnh đi vào thân thể, thuần thục dẫn đường cho linh lực đó đi tới chỗ đan điền, sau đấy lập tức hấp thu, bất quá chỉ mất một khắc đã kết xong Kim Đan!

Kim Đan của hắn kết thành trong nháy mắt, linh khí của Tụ Linh Tháp liền lập tức rót vào trong Kim Đan của hắn, chuyển hóa thành linh lực, một đường chảy xuôi ra.

Pháp trận huyết sắc dưới lòng bàn chân hắn trở thành tâm trận, khuếch tán ra bên ngoài. Tần Diễn thấy hắn không việc gì thì nhảy vào đám người, dựa theo phương hướng đã định theo kế hoạch cho y mà đi.

Phó Trường Lăng mở mắt, liền thấy Tần Diễn ở cách đó không xa trong đám người. Hai người chạm mắt nhau, Tần Diễn gật đầu, trường kiếm xoay tròn quanh thân, kiếm khí nháy mắt nổ tung. Tần Diễn nhân cơ hội đó mà thả người nhảy lên, rơi xuống phía trên vị trí hướng Nam. Cùng lúc đó, Phó Trường Lăng giơ tay ném qua chỗ Tần Diễn một cái tiểu trận, vừa lúc cản trở trấn dân đang muốn qua chỗ y công kích, cũng trong khoảnh khắc đó, kiếm của Tần Diễn như long xà, nháy mắt đã vẽ xong tiểu trận đầu tiên.

Sau đó Tần Diễn vẫn chưa dừng lại, lập tức lao về phía Đông, Phó Trường Lăng không lo lắng gì cho y, giương mắt nhìn Yến Minh.

Yến Minh không có được thân thủ như Tần Diễn, đang bị một đám người bao vây ở phía Bắc. Phó Trường Lăng thấy hắn khó có thể cản được hết bọn người kia, nhắm mắt lại lầm rầm đọc chú ngữ, lập tức có mấy chục pháp quyết lao thẳng về hướng của Yến Minh, vờn quanh thân y. Yến Minh hiếm có được một khắc rảnh rỗi, vội hướng tới vị trí phía Bắc vốn được định cho y.

Thập Phương Tru Thần Trận giờ đã sẵn sàng ở hai hướng Đông, Nam. Phó Trường Lăng điều khiển nó hướng tới hai vị trí còn lại.

Thánh tôn bị Ngô Tư Tư bám trụ, hắn rõ ràng cảm giác được phía sau tế đàn xảy ra vấn đề nên cuồng nộ gầm lên một tiếng, trấn dân nháo nhào, hùng hổ chạy tới chỗ Phó Trường Lăng. Nhưng Phó Trường Lăng sớm có chuẩn bị, dưới chân đặt trận pháp phòng hộ bảo vệ được hắn trong thời gian ngắn, không để mình bị bên ngoài quấy nhiễu. Vậy nên trấn dân tới chỗ hắn đều bị kết giới đánh văng ra.

Hắn nhắm hai mắt, nhanh chóng thúc giục trận pháp khuếch tán ra xa, linh khí ở trận nhãn dao động, gió thổi tóc hắn bay tán loạn, tay áo phần phật, nhưng hắn vẫn như cũ bình tĩnh thong dong, như đang sừng sững bất động đứng trước mũi nhọn cuồng phong.

Trận pháp mở rộng một vòng lại một vòng xung quanh, thánh tôn rõ ràng cũng đã sốt ruột. Mắt thấy Yến Minh vẽ xong tiểu trận cuối cùng, trận pháp của Phó Trường Lăng nhanh chóng khuếch tán tới chỗ hai tiểu trận còn lại. Thánh tôn không thể nhẫn nại được nữa, một tay bắt lấy cổ tay Ngô Tư Tư, rít gào một tiếng, trường kiếm trong tay đột ngột bị vứt bay về hướng Phó Trường Lăng!

Kiếm mang theo tu vi Hóa Thần, một đường quét sạch vật cản bay tới chỗ Phó Trường Lăng. Tần Diễn quay đầu lại nhìn thấy, kinh hô ra tiếng: "Phó Trường Lăng!"

Phó Trường Lăng nghe tiếng y gọi thì mở mắt, trong khoảnh khắc, một bộ bạch y đột ngột che trước người hắn, tiếp theo chỉ nghe được tiếng âm trầm vang lên. Trrường kiếm chợt xỏ qua ngực đối phương, máu theo trường kiếm đầm đìa nhiễu xuống. Phó Trường Lăng mở to hai mắt, cùng lúc đó, Thập Phương Tru Thần Trận dưới chân cũng khuếch đại tới tiểu trận cuối cùng. Trận pháp sáng lên, ngàn vạn kiếm quang từ trận pháp bên trong bay ra, trực tiếp chém giết thánh tôn và mấy trấn dân xung quanh.

Khắp nơi vang tiếng la hét, mà máu của thiếu niên bạch y kia theo mũi kiếm rơi xuống mặt Phó Trường Lăng. Dòng máu ấm như muốn làm bỏng hắn, Phó Trường Lăng ngơ ngác nhìn y, chỉ cảm thấy hết thảy đều an tĩnh lại, chậm lại.

Hắn lẩm bẩm tên của đối phương: "Yến Minh......"

Tại sao y lại chắn ở chỗ này?

Tại sao y lại bảo hộ cho hắn?

Hai người bọn họ vốn không quen biết, bất quá bèo nước gặp nhau tại nơi mật cảnh, cũng chỉ ở chung mấy ngày, sao y có thể hy sinh tới mức này cho hắn?!

Sao y có thể làm tới mức như vậy?

Hắn Phó Trường Lăng vốn là một người trùng sinh, chết thì coi như thôi. Nhưng Yến Minh hiện giờ bất quá chỉ là mầm hoa mới mười bảy tuổi, sao y có thể vì hắn mà chắn kiếm? Sao y lại có thể ngu ngốc như vậy, sao có thể như đời trước, vì một người mà sẵn sàng vứt bỏ tính mạng, vì chính nghĩa, vì hướng thiện mà làm tới mức như vậy?

Hắn ngơ ngác nhìn Yến Minh, trong một thoáng, hắn cảm thấy tất cả thiện ác, cảm xúc, đều quay cuồng trong nội tâm.

Lốc xoáy màu đen dưới chân bao phủ quanh thân hắn, Phó Trường Lăng lại như người mất hồn, chỉ khiếp sợ nhìn Yến Minh, trước mắt đều là hình ảnh của y trong quá khứ.

Thánh tôn bị Thập Phương Tru Thần Trận vây khốn, Ngô Tư Tư cùng Tần Diễn kiềm chế thánh tôn, Tần Diễn vừa quay đầu lại thấy Phó Trường Lăng, tức khắc kinh sợ ra tiếng: "Phó Trường Lăng!"

Nhưng mà Phó Trường Lăng không nghe thấy. Hắn nhìn Yến Minh, lông mi rung động. Yến Minh cúi đầu nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, gắng gượng cười một cái. Sau đó y vươn tay về hướng Phó Trường Lăng, thì thào: "Trường Lăng......"

"Phó Trường Lăng!"

Tần Diễn thấy lốc xoáy màu đen kia cơ hồ như sắp cắn nuốt hai người, một đường chạy như điên tới chỗ họ, nhưng mà cũng chính trong khoảnh khắc đó, toàn bộ trấn dân cùng thánh tôn cứ như vừa nhận lệnh của ai, đồng loạt vọt tới chỗ Tần Diễn.

Bị người bao vây tứ phía, Tần Diễn vung kiếm mở đường trong đám người, nhưng sẽ lại có một nhóm khác xông lên. Bọn chúng lôi kéo y, Tần Diễn nhìn chằm chằm Phó Trường Lăng đang bị hắc khí bao phủ ở nơi xa, máu thịt căng thẳng, cả người mồ hôi lạnh ròng ròng. Y tựa hồ vừa nhớ lại chuyện gì vô cùng đáng sợ, nhịn không được hét lớn: "Phó Trường Lăng!"

Người trong sương đen không có một động tác nào, Tần Diễn gian nan tiến về phía trước.

Kiếm của y chém giết người, nhưng những người này như thể không có bất luận cảm xúc đau đớn nào, bọn chúng bị chém, chẳng sợ đứt tay đứt chân, cũng sẽ lập tức đứng lên, tiếp tục nhào vào y.

Bị vây chặt như vậy, Tần Diễn mỗi một bước đều đi cực kỳ gian nan.

"Phó Trường Lăng..."

Tần Diễn kêu nhiều tới mức mệt mỏi, nhưng y biết mình phải tiếp tục kêu hắn.

Một tên trấn dân chui vào khe hở, thừa dịp kiếm của Tần Diễn đang đâm vào thân thể một người khác thì cắn một ngụm vào vai của y. Hàm răng cắn xé làm toát máu thịt, Tần Diễn xoay kiếm, chặt đầu kẻ vừa cắn mình, lại tiến một bước về phía trước.

"Phó Trường Lăng..."

Tựa như tên người nọ trở thành thứ chống đỡ cho y, trở thành một phần tín ngưỡng. Phía sau cái tên ấy không phải chỉ là một người, mà là tất thảy quá khứ, tương lai.

Y cảm thấy máu mình đang nhiễu thành dòng, trước mắt bắt đầu có chút mơ màng, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

Nếu là người thường, đến lúc này có lẽ đã không còn đi nổi nữa.

Nhưng Tần Diễn lại không như vậy.

Chẳng sợ mỗi bước trước mắt sẽ đắm chìm tuyệt vọng, chẳng màng mỗi bước đều khó khăn tiến tới, người phía trước vẫn chẳng để trong lòng. Tựa hồ như đang đơn độc đối mặt thiên quân vạn mã mà vẫn một mình một ngựa chiến đấu quật cường, y tiếp tục nhấc bước.

Y đã đi như vậy một đời rồi.

Không sợ sẽ lại đi một lần nữa.

Lời Editor:

Có lẽ đoạn này chính là đoạn đánh dấu mình quyết định bám víu vào bộ truyện, hay đúng hơn chỉ câu nói "Không sợ sẽ lại đi một lần nữa" của Tần Diễn. Thông thường trọng sinh, người chịu thiệt đời trước đều sẽ chết tâm hay gì đó, nhưng Tần Diễn không như vậy. Vẫn như thế, sẵn sàng hy sinh.