Có lẽ là Tề Tu Trúc chưa nhìn thấy tin nhắn ngay, hoặc có lẽ là anh phải mất một chút thời gian để hiểu ra ý trong lời nói này.
Dù sao anh cũng không biết rằng Ôn Trà chuẩn bị thay hồn đổi xác, giống như bước đầu tiên khi quyết định làm người tốt của rất nhiều người đó là thu dọn sạch sẽ mặt bàn vậy, cách thức của Ôn Trà đó là dọn sạch bốn phía.
Qua một lúc sau, Tề Tu Trúc đáp lại: [.]
Ôn Trà tức giận, có biết nói chuyện không vậy!
Tề Tu Trúc lập tức gửi liên tiếp ba cái icon “Mèo con khóc lóc” qua cho Ôn Trà.
[Sao anh lại lấy trộm ảnh của em?] Ôn Trà hỏi.
Tấm ảnh này là lấy từ chỗ Ôn Trà, Ôn Trà dùng cảm thấy rất tiện tay, nhưng Tề Tu Trúc dùng thì lại có cảm giác vừa sụp đổ hình tượng mà lại rất đáng yêu.
Tề Tu Trúc lại gửi tấm hình “Mèo con khóc lóc”.
Icon này này là do Ôn Trà lựa chọn kỹ lưỡng, chú mèo với đôi mắt xanh, nước mắt lưng tròng ập đến trước màn hình khóc lóc, vô cùng có tính sát thương. Ôn Trà từng dùng tấm ảnh này để khiến cho Ôn Vinh quăng cho cậu một tấm thẻ đen, khiến Trịnh Minh Trung bao cậu ăn sáng một tháng, bây giờ đổi lại là Tề Tu Trúc dùng, lực sát thương vẫn không hề thay đổi.
Ôn Trà suýt nữa đã bị mê hoặc, đồng ý rồi.
Nhưng suy nghĩ mạnh mẽ muốn cố gắng học tập đã điều khiển cậu, cậu trả lời một cách chính đáng:
[Cuộc đời con người là luôn đấu tranh với chính mình, đồng chí Tu Trúc, em tin anh có thể làm được!]
Nói xong, Ôn Trà lập tức đóng điện thoại lại, không để Tề Tu Trúc dao động trái tim của mình nữa.
Cuộc thi truyền hình và điện ảnh Venus không giới hạn chủ đề phát huy, cuộc thi không có đề bài là khó nghĩ ra chủ đề nhất, Ôn Trà chống cằm suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra hướng đi.
Từ lúc vừa bắt đầu đến lúc bỏ cuộc.
Hay là nói với Tề Tu Trúc rằng, bắt đầu giao ước đó từ tháng sau vậy.
Ôn Trà vừa nảy ra suy nghĩ này thì đã tự mình phủ định.
Không được! Như vậy không phải sẽ bị Tề Tu Trúc cười sao, đã đâm lao thì phải theo lôi thôi.
Nói một cách hay ho là tìm linh cảm, Ôn Trà vui vẻ bắt đầu bước trên con đường đi làm.
Chủ đề đang hot trên mạng đang là đoạn phim Edward mắc sai lầm trong cuộc thi mà vừa nãy Duẫn Vũ gửi cho Ôn Trà xem.
Kết quả cuộc thi đã có rồi, bất ngờ là Edward chỉ có thể miễn cưỡng chen chân vào vòng chung kết, dưới bài đăng kết quả của ban tổ chức, những người sớm đã biết tình hình kéo nhau đến.
[Không phải chứ, một người ngoài không có chuyên môn như tôi cũng nghe ra là anh ta phát huy không tốt, ban giám khảo có phải thiên vị nên mới ráng nhét anh ta vào chung kết không vậy!]
[Lầu trên quả nhiên là người không có chuyên môn, cuộc thi này tính điểm tích lũy, điểm của những vòng trước đó của Edward cao, đương nhiên là có thể bước vào vòng chung kết rồi.]
[Tôi khuyên fans nên nằm yên chịu trận đi, lần này anh ta đúng là không phát huy tốt, nếu không phải là có quốc tịch nước ngoài, trên mạng chắc chắn còn bị mắng dữ dội hơn nhiều.]
[Cười chết tôi, chẳng lẽ không cho người ta xảy ra sai sót sao? Học sinh giỏi lần nào cũng thi được điểm tuyệt đối cũng sẽ có lúc sẩy tay mà.]
[Chỉ sợ anh ta không phải là vấn đề sẩy tay.]
Cũng có rất nhiều người cảm thấy ấm ức thay cho Edward:
[Anh ấy ốm đến như vậy, tự mình cũng biết trạng thái của mình không tốt, đau lòng quá.]
[Haiz, mọi người hãy tha cho người ta đi, anh ấy đã chịu đủ lắm rồi.]
Khu bình luận vừa cãi vã vừa phổ cập, Ôn Trà xem đến vô cùng thích thú.
Cuối cùng Ôn Trà vẫn không có mở video ra xem, ảnh bìa của đoạn phim dừng lại ở gương mặt sa sút tinh thần của Edward.
Khả năng chịu đả kích không tốt chút nào, trước kia lúc đùa giỡn cuộc đời của người ta sao không nghĩ đến những người đó cũng sẽ đau khổ chứ.
[Em trai, mau đến xem kịch.] Mấy ngày nay Trịnh Minh Trung và Ôn Trà liên lạc với nhau ngày càng dày đặc, sau khi anh ta gửi tin nhắn này thì ném một địa chỉ qua.
Khách sạn Vạn Hào đang tổ chức buổi đấu giá từ thiện.
Giữa chừng, Trịnh Minh Trung lẻn ra ngoài trước cửa đón Ôn Trà, đưa cậu vào chỗ ngồi.
Ôn Trà không có gì muốn mua, yên lặng ngồi tại chỗ một lúc rồi hỏi: “Kịch ở đâu? Anh cố tình gọi tôi đến để xem Tề Quân Hạo ra vẻ à?”
Trong hội trường diễn ra buổi đấu giá, Tề Quân Hạo vô cùng nổi bật, vứt tiền một cách xa hoa, mua hết vài món đồ cổ, tranh chữ, châu báu.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Tề Quân Hạo là muốn mượn buổi từ thiện này để tuyên truyền cho bản thân mình.
Trịnh Minh Trung chớp mắt với Ôn Trà: “Không có kịch thì bây giờ chúng ta tạo ra một vở kịch, cậu nói xem nếu bây giờ anh gửi những tấm ảnh đã chỉnh sửa xong vào email của anh ta, anh ta có lập tức nhìn thấy không?”
Ôn Trà nhìn anh ta một cái.
Trịnh Minh Trung không cách nào hiểu thấu huyền cơ trong đôi mắt đó, bắt đầu kiểm điểm lại mình xem có phải mình quá đáng quá, doạ Ôn Trà bỏ chạy hay không.
“Ngay từ ánh nhìn đầu tiên tôi gặp anh.” Ôn Trà chậm rãi nói: “Tôi đã cảm thấy anh và tôi rất có duyên.”
Khí chất của nhân vật phản diện, hay thích kiếm chuyện, hai người không phải là bạn thân thì còn ai là bạn thân nữa.
Trịnh Minh Trung thở phào một hơi: “Em trai, lần sau cậu nói chuyện đừng có ngắt quãng như vậy, hù chết tôi rồi.”
“Để tôi thử.” Ôn Trà đổi tư thế, bây giờ nghĩ lại, Trịnh Minh Trung chọn chỗ ngồi rất hay, vừa đúng có thể quan sát hết vẻ mặt của Tề Quân Hạo.
“Gửi rồi gửi rồi.” Điện thoại trong tay Trịnh Minh Trung rung lên vài cái, anh ta đầy mong chờ nhìn Tề Quân Hạo.
Không có chuyện gì xảy ra cả, Tề Quân Hạo còn mua cả một sợi dây chuyền thuỷ tinh.
Ngược lại là Ôn Trà nhận được tin nhắn của Tề Tu Trúc: [Em đang làm gì vậy?]
May mà Ôn Trà đã có chuẩn bị từ trước, khi nãy lúc đang học đã tự chụp vài tấm, thuận tiện chọn một tấm gửi qua: [Em đang học.]
Tề Tu Trúc trả lời: [Được lắm.]
Được cái gì?
Trịnh Minh Trung đột nhiên vỗ vai Ôn Trà: “Tu Trúc, sao cậu lại ở đây?”
???
Ôn Trà vừa xoay người, Tề Tu Trúc lắc lư lịch sử trò chuyện của hai người, hỏi: “Đang học?”
Chỉ có một chút xíu chột dạ khi bị bắt được, Ôn Trà lập tức ngụy biện: “Em đang tìm linh cảm đó.”
Trịnh Minh Trung vừa nhìn là biết ngay hai người này có gì đó không ổn, cuộc sống hai mươi mấy năm kinh nghiệm nói với anh ta rằng đừng bao giờ can thiệp vào mấy chuyện vặt vãnh của các cặp đôi, anh ta đột nhiên im lặng như thóc.
Tề Tu Trúc không dây dưa với Ôn Trà về chuyện cậu có đang học hay không nữa, thuận theo cậu nói: “Vậy em đã tìm thấy chưa?”
“Chưa…” Cuối cùng Ôn Trà cũng có chút áy náy.
Nhưng mỗi khi Tề Tu Trúc có chút cố chấp muốn truy cứu tại sao cậu lại nói dối, Ôn Trà luôn có thể bừng bừng sức sống mà cương với anh, nhưng Tề Tu Trúc lại vô cùng bình tĩnh, giống như nhẹ nhàng bỏ qua cho lời nói dối của cậu, khiến phần lương tâm dư thừa kia của cậu đột nhiên thấy hơi bất an.
“Vậy có gì muốn mua không?” Tề Tu Trúc lật danh sách bán đấu giá ở trên bàn ra xem.
“Cũng không có.” Vai của Ôn Trà càng thấp hơn: “Thực ra em cũng không có gạt anh…”
“Anh biết.” Mắt của Tề Tu Trúc phát ra ánh sáng u tối dưới ánh đèn sáng rỡ, dụi đuôi mắt đang cụp xuống của Ôn Trà một cái: “Em là ngoan nhất.”
Trịnh Minh Trung cảm thấy mình giống như một con chó đột nhiên bị đá một cái, khiến anh ta cảm thấy thật phiền.
Trịnh Minh Trung không muốn quan tâm đến cặp đôi này nữa, di chuyển sự chú ý sang quan sát hành động của Tề Quân Hạo lần nữa.
Kết quả anh ta vừa quay đầu.
Tề Quân Hạo đâu mất rồi?
Sao không thấy nữa!
Tề Quân Hạo cảm thấy cơ thịt trên mặt mình đang khẽ run, không chỉ trên mặt, mà cả cơ thịt trên cả người đều đang run, anh ta phải cố gắng hết sức khống chế mới không phá hỏng đồ trong tay.
Tề Quân Hạo điên cuồng vượt mấy cái đèn đỏ để trở về biệt thự. Ôn Nhạc Thuỷ đang ngồi trước trên ghế đàn trong phòng khách, thấy anh ta vội vàng trở về thì vô cùng ngạc nhiên, đứng dậy đón: “Sao vậy? Không phải anh đang tham gia buổi bán đấu giá sao?”
Tề Quân Hạo đi từng bước qua, cuối cùng chỉ còn cách vài bước, anh ta ném mạnh sợi dây chuyền đính đá thuỷ tinh vừa mua trong buổi đấu giá lên trán Ôn Nhạc Thuỷ:
“Anh có chỗ nào không đối tốt với em? Một Lâm Mộc đáng để em phản bội anh sao?”
Khoảnh khắc nhìn thấy email, nhìn thấy trong ảnh Ôn Nhạc Thuỷ và Lâm Mộc đang hờn dỗi trêu đùa nhau, cho dù trong lòng Tề Quân Hạo đã có dự cảm từ sớm, nhưng khi thật sự nhìn thấy, anh ta vẫn không cách nào chấp nhận được.
Trước khi rời nhà, Ôn Nhạc Thuỷ còn bảo anh ta đem chút gì đó từ buổi đấu giá về cho cậu ta, vì vậy anh ta đã mua sợi dây chuyền này.
Nếu Ôn Nhạc Thuỷ và Lâm Mộc đã thân thiết như vậy, vậy nội gián trong buổi đấu thầu lần trước chắc chắn là Ôn Nhạc Thuỷ rồi!
Sợi dây chuyền đập vào góc trán khiến Ôn Nhạc Thuỷ chảy máu, cậu ta không quan tâm đến dòng máu đang chảy xuống từ trán, cậu ta khẽ lau đi vết máu, khẽ khàng hỏi:
“Anh có xem tôi là người sao? Anh chỉ xem tôi như vật nuôi gọi là đến đuổi là đi mà thôi.”
Tề Quân Hạo đột nhiên bật cười, đợi Ôn Nhạc Thuỷ bước vào bẫy của ngôn từ: “Ôn Nhạc Thuỷ, chuyện trước kia em làm cũng đâu phải là người? Mọi người đều thối nát như nhau, tại sao em cứ thích nâng cao bản thân mình như thế vậy?”
“Sao? Cuối cùng cũng chịu thừa nhận mình là một người thối nát rồi à?” Ôn Nhạc Thuỷ đổi tư thế ngồi: “Tôi đã sớm ngứa mắt với dáng vẻ giả vờ tỏ ra hào phóng trước mặt người ta của anh rồi.”
Nếu Ôn Trà ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy bọn họ cãi cọ thật chẳng có ý nghĩa, hai con người chỉ biết đến bản thân mình này chỉ dám đấu võ mồm, sợ làm tổn thương đến mình, đánh nhau cũng không đánh nổi, lực sát thương còn chẳng so được với những người thối nát thời đại X, còn không bằng lên mạng xem nền văn minh của khỉ còn thú vị hơn nhiều.
Ôn Nhạc Thuỷ nhìn mặt Tề Quân Hạo, người từng có hình tượng vô cùng cao lớn và tuấn tú trong lòng cậu ta sao lại trở thành như thế này. Đừng nói những thứ khác, gần đây đúng là Tề Quân Hạo đối xử với cậu ta không tệ, tâm lý của cậu ta đối với Tề Quân Hạo cũng có hơi mâu thuẫn, dù sao đây cũng là mối tình đầu của cậu ta.
“Anh cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tôi sẽ dừng tay lại.”
Nhờ vào việc thân thiết với Tề Quân Hạo trong mơ, Ôn Nhạc Thuỷ đã biết được không ít con bài trong tay anh ta. Thời gian này nhờ vào việc bán đứng Tề Quân Hạo mà cậu ta đã kiếm được không ít tiền. Cậu ta còn biết bạc trắng đã đem lại lợi nhuận vô hạn cho Tề Quân Hạo, nên anh ta đã đầu phần lớn tài sản của mình vào, quả nhiên việc đó đã đáp lại anh ta bằng sự giàu có vô tận.
Thì ra nắm giữ cuộc sống của người khác là cảm giác như thế này, đáng tiếc tin tức liên quan đến Ôn Trà quá ít, nếu không cậu ta nhất định sẽ nắm bắt cơ hội mà cho Ôn Trà một cú thật mạnh.
Tề Quân Hạo im lặng, không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì.
Khóe miệng Ôn Nhạc Thuỷ nở nụ cười hả hê, mất máu khiến cậu ta chóng mặt, khiến cậu ta giống như đang chìm vào giấc mơ bay bổng, khiến cậu đắm chìm vào đó.
Trước mắt dường như lại lần nữa xuất hiện cảnh tượng cậu ta mặc tây trang màu trắng bước vào lễ đường, rất nhiều người nịnh nọt lấy lòng cậu ta một cách khoa trương, đây là kết thúc mà cậu ta đã mơ thấy rất nhiều lần.
Một tràn tiếng chuông điện thoại khiến bọn họ tỉnh lại, Tề Quân Hạo nhíu mày nghe máy.
“Xin chào.”
Là người kết nối với quỷ đầu cơ mà trước kia đã giúp anh ta quản lý tài sản ở nước ngoài.
“Không phải tôi đã sa thải anh rồi sao?” Tề Quân Hạo không có thời gian dài dòng với anh ta, trên thực tế, sau khi sa thải người này, anh và người phụ trách ở thị trường bên Mỹ đã trò chuyện vài câu, mấy người này gần như đã mất đi tư cách tìm việc, bị các quỹ gạt bỏ ra ngoài.
Tề Quân Hạo không hề có chút áy náy, thế giới tư bản vốn dĩ là giới của kẻ mạnh, anh ta đang định cúp máy.
Giọng nói khàn khàn của đối phương kịp nói vào một giây cuối cùng: “Đúng vậy, chúng ta không có quan hệ gì nữa, nhưng cũng không ảnh hưởng tôi đến làm một tiểu nhân bỏ đá xuống giếng.”
“Nhắc nhở anh một chút, hãy đi xem giá cả hiện tại của bạc trắng đi, đường màu xanh rơi xuống đáng để chúng ta thưởng thức sự tuyệt vời của nó mà, đúng không?”
Tề Quân Hạo còn chưa nói gì, vẻ mặt của Ôn Nhạc Thuỷ dường như đã tiêu tan khỏi giấc mộng, cậu ta nhào qua, sắc bén chất vấn: “Anh có ý gì?”
Sao có thể!