Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 86: Giấc mơ đã qua




Đêm khuya yên tĩnh, hai người vẫn ôm nhau ngủ thiếp đi như thường ngày. Có lẽ là do trước khi ngủ lăn lộn quá mức, nên đêm nay Lục Vô Chiêu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chứ không chờ đến lúc Thẩm Vu nói mê mới đi ngủ.

Cơ thể nặng trĩu, ý thức cũng dần dần tan biến.

Đột nhiên có tiếng ồn ào bên tai, tiếng cười vừa sảng khoái vừa dối trá vang vọng không ngừng, những tiếng nói đó mơ hồ, như bị ngâm trong nước, bức bối. Đến một lúc nào đó, dòng nước đột nhiên rút đi, tất cả âm thanh lập tức tràn vào tai, trở nên vô cùng rõ ràng.

Nhưng đến khi nghe rõ lại khiến người ta không vui.

“Chúc mừng điện hạ, Thái tử phi dung mạo như hoa, điện hạ anh tuấn phong độ, một đôi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi!”

“Chúc mừng Thái tử điện hạ, Phụ Quốc Đại tướng quân lại là người có uy quyền, điện hạ và Thẩm cô nương kết làm phu thê quả là môn đăng hộ đối, chính là phúc của cả Đại Lâm ta.”

“Ha ha, cũng chúc mừng Thượng Thư đại nhân, nghe nói lệnh lang cũng đã tìm được giai nhân, ta cũng xin chúc phúc cho đại nhân.”

Tiếng chúc mừng quanh quẩn bên tai, Lục Vô Chiêu ngồi nghe trong góc chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt khó chịu, trong lồng ngực dâng lên cảm giác xót xa không sao tả nổi.

Nữ tử Thẩm gia, là Thẩm Vu sao? Cũng chỉ có thể là nàng, Đại tướng quân Thẩm Tông Chí chỉ có một nữ nhi là nàng.

Nhưng A Vu không phải là nương tử của ta sao…

Lục Vô Chiêu cảm thấy mình rất kỳ lạ, đáng nhẽ hắn nên đi tới cắt lưỡi mấy tên ăn nói lung tung này ném cho chó ăn, nhưng không hiểu sao hắn vẫn không làm vậy.

Hắn giống như một tên ăn mày không nhìn thấy ánh sáng, một mình trốn trong góc tối lắng nghe chuyện của nàng và những người bên cạnh.

Thái tử điện hạ… Là Lục Chi Trạch? Không phải hắn ta đã bị chính tay hắn giết chết rồi sao? Sao lại…

Cảnh tượng chuyển sang nơi khác, chính là ở Tư Chính điện.

Trên đại điện, Hoàng đế đang dịu dàng nhìn Thái tử, trông vẻ mặt vô cùng hài lòng.

“Gần đây biểu hiện của Thái tử rất tốt, nhưng chú ý không được kiêu ngạo, cũng không được vênh váo.”

Thái tử hiếm khi được khen nên lúc này hắn ta vô cùng vui mừng, mỉm cười chắp tay: “Tạ phụ hoàng, nhi thần còn phải cảm tạ phụ hoàng đã hạ thánh chỉ tứ hôn, có thánh chỉ dù Thẩm Vu không bằng lòng cũng phải nghe theo.”

“Những lời này đừng nhắc lại bên ngoài Tư Chính điện.” Hoàng đế cảnh giác nói: “Nếu như truyền tới tai Đại tướng quân, chỉ sợ lại gây ra họa lớn.”

Thái tử nhận ra bản thân mình hơi đắc ý, vội vàng cúi đầu nhận tội: “Phụ hoàng dạy phải, nhi thần lỡ miệng, là Thẩm Vu phải lòng nhi thần, hôn sự này nàng cũng bằng lòng.”

Không phải hắn ta lừa gạt Thẩm Vu, mà là hắn ta đã hứa hẹn nhưng không thể thực hiện được mới dùng thủ đoạn lừa gạt.

Ánh mắt Lục Vô Chiêu lập tức trở nên sắc bén, hắn lạnh lùng nhìn Lục Chi Trạch, nhưng Thái tử và Hoàng đế dường như không nhận ra dáng vẻ khó chịu của hắn. Hoàng đế còn cười nói với hắn: “A Chiêu à, đệ xem đi, con trai trẫm cũng đã thành hôn rồi đấy, đến bao giờ đệ mới rước Vương phi về đây?”

“Lục Vô Chiêu” thản nhiên nhìn Hoàng đế mà nói: “Không vội.”

Thái tử đứng bên cạnh nói chuyện thêm một hồi lâu, hắn ta nói về kế hoạch lấy lòng Thẩm Vu, dùng rất nhiều từ Lục Vô Chiêu không thích nghe, mấy lần Lục Vô Chiêu muốn lấy roi da trong ngực ra quất cho hắn ta bị thương đầy người nhưng may là hắn đã nhịn được.

Lục Vô Chiêu cũng không hiểu vì sao mình lại như thế.

Có người muốn gây chuyện với A Vu hẳn là sẽ bị hắn giết chết, nhưng lần này thì khác, hắn chỉ yên lặng lắng nghe như một người ngoài cuộc xa lạ.

Hắn cảm thấy không thoải mái trong lòng, sát ý tích tụ lại càng lúc càng mạnh mẽ hơn, nhưng hắn vẫn không hề làm gián đoạn cuộc thảo luận sôi nổi của hai người kia.

Lục Chi Trạch đang kể chuyện giữa hắn ta và nàng, hắn ta kể lại mỗi lần gặp gỡ Thẩm Vu sẽ cười ra sao. Lục Vô Chiêu nghe Thái tử nói quan hệ của bọn họ tốt nhường nào, đột nhiên không biết vì sao hắn lại thấy đau khổ.

Hắn không muốn nghe tiếp nữa bèn lên tiếng: “Thần đệ đột nhiên nhớ ra trong Chiêu Minh ty còn có việc, xin cáo lui trước.”

Hắn hành lễ xong thì lui ra ngoài mà không hề để ý đến sắc mặt của Hoàng đế.

Thái tử cũng vội vàng đuổi theo hắn.

Bên ngoài điện, Thái tử đi đến bên cạnh Lăng Vương.

“Tiểu hoàng thúc không chúc mừng ta sao?”

“Lục Vô Chiêu” thờ ơ ngẩng đầu: “Chúc mừng?”

Trong lòng chợt vang lên giọng nói, mau giết hắn ta đi, cướp nàng về.

Thái tử vui vẻ cười nói: “Thẩm cô nương và ta tình đầu ý hợp, tiếc là sức khỏe nàng không tốt nên không thể thường xuyên vào cung, nếu không nhất định ta sẽ đưa nàng tới tạ ân.”

Lục Vô Chiêu không để ý đến hắn ta mà cứ đi thẳng về phía trước.

“Sức khỏe nàng không tốt, không biết sống được bao lâu nữa, nhưng ta vẫn muốn cưới nàng.” Vẻ mặt phức tạp hiện lên trên khuôn mặt của Thái tử: “Điều đó không quan trọng với ta, cho dù chỉ còn một ngày nữa, ta cũng sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Ánh mắt Lục Vô Chiêu lập tức trở nên lạnh lùng.

Ai nói nàng không còn sống được bao lâu nữa, rõ ràng nàng có thể sống thật lâu, nàng chỉ hơi yếu đuối thôi, chứ không phải đoản mệnh!

“Được rồi, tiểu hoàng thúc đã từng gặp nàng chưa? Nàng rất đẹp, cũng rất dịu dàng, là một nữ tử hướng nội lại chu đáo, ta nghĩ vị trí Thái tử phi nên để người cẩn thận đúng mực như Thẩm cô nương mới xứng.”

Lục Vô Chiêu sững sờ, lập tức lắc đầu bật cười.

Hướng nội? Cẩn thận? Đúng mực?

Hướng nội của nàng là kiểu ngày nào cũng nói “ta yêu chàng” với hắn sao?

Cẩn thận của nàng là bước đi loạng choạng, lúc nào cũng tìm lý do để ngồi trong lòng hắn sao?

Đúng mực? Là kiểu rất thích mặc quần áo nửa kín nửa hở lắc lư trước mặt hắn, trêu chọc đến khi hắn có phản ứng lại nghịch ngợm chạy đi?

Thái tử chưa từng thấy Lăng Vương mỉm cười như vậy, tiểu hoàng thúc của hắn ta không hay cười, dù có thì cũng chỉ là cười nhạo chứ chưa bao giờ dịu dàng như vậy, như thể hắn đã nghe thấy điều gì đó vô cùng thú vị.

Ngón tay Lục Vô Chiêu vuốt ve tay vịn xe lăn, đôi mắt khép hờ.

Hắn không nhịn được mà bật cười đẩy xe lăn ra ngoài: “Nghe Thái tử miêu tả trên đời này lại còn có cô nương hoàn mỹ như vậy nên ta hơi ngạc nhiên.”

Thái tử ngạc nhiên không hiểu vì sao hôm nay tiểu hoàng thúc lại cùng mình nói chuyện phiếm, vì thế hắn ta mỉm cười đi theo bên cạnh, không khỏi nói nhiều thêm mấy câu.

“Mặc dù tiểu hoàng thúc chưa từng gặp nàng, nhưng ta tin chỉ cần người thấy nàng nhất định sẽ cảm thấy nàng phù hợp với vị trí Thái tử phi này.”

Nụ cười trên môi Lục Vô Chiêu chợt dừng lại.

Thái tử phi sao.

Nàng là Vương phi của hắn, chỉ mình hắn.

Nhưng không hiểu vì sao lúc này hắn lại không phản bác lại lời của Thái tử.

Thái tử nói không sai, cô nương như Thẩm Vu, chỉ cần gặp mặt một lần là sẽ thích ngay, nhưng chỉ có thể thích thôi, người khác không thể nhung nhớ nữ nhân của hắn được.

Vì sao hắn lại không phản bác, cũng không trách mắng mà còn ngầm cho phép Thái tử gọi nàng là Thái tử phi.

Trong lòng đột nhiên đau nhói, như thể bảo bối chưa từng có sắp rời đi, hắn không cam lòng, nhưng cho dù hắn muốn cũng không thể có được, vì thế hắn bắt đầu hận bản thân mình bất lực, vừa ghê tởm bản thân lại vừa tự ti. Cảm giác tách ra ấy mang lại một cơn đau nhẹ, tuy rằng không thấu tim gan nhưng cũng khiến người ta vô cùng khó chịu.

Lục Vô Chiêu mang theo tâm trạng bực bội ấy mà tỉnh lại, hắn hốt hoảng không biết phải làm sao, lồng ngực bỗng nhiên vô cùng đau đớn.

Lúc hắn mở mắt ra mới phát hiện bả vai mình ướt sũng.

Nam nhân giật mình quay sang nhìn.

Khuôn mặt đang say ngủ không chút phòng bị lập tức xuất hiện trước mắt hắn.

Còn chưa kịp nếm thử vị đắng của giấc mơ đã bị cảm giác lành lạnh kéo về hiện thực.

Đột nhiên tỉnh táo trở lại, cười ngây ngô.

“Lớn thế này rồi mà lúc ngủ còn chảy nước miếng.”

Nỗi phiền muộn và không cam lòng dần dần tan biến, hắn bất đắc dĩ cầm khăn tay sạch cẩn thận lau khóe miệng cho nàng.

Thẩm Vu nhắm chặt mắt, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười thỏa mãn, thỉnh thoảng chép miệng, có lúc còn nuốt nước bọt.

Lục Vô Chiêu bật cười: “Mơ thấy gì mà lại thèm như vậy không biết.”

Hắn lau sạch cho nàng rồi mới dùng khăn tay lau sơ qua bả vai, sau đó ôm nàng vào lòng, thở phào một hơi.

Lòng bàn tay chạm vào làn da trắng mịn của nàng, khi rũ mắt xuống, lông mi hắn còn có thể chạm vào mái tóc của nàng.

Hắn ôm nàng chặt hơn, bỏ qua cảm giác đau đớn khi vô tình chạm vào vết thương vì quá gần, Lục Vô Chiêu hơi cúi đầu hôn lên trán nàng.

Trời còn chưa sáng hẳn, bây giờ còn sớm, cứ ngủ thêm một lúc nữa vậy.



Sắp tới giờ Tỵ, trong sân có thể mơ hồ nghe thấy tiếng trách móc thất vọng của nữ nhân từ phòng ngủ, thỉnh thoảng còn có tiếng nức nở.

“Chàng có còn cần chân nữa không? Sao lại ngốc nghếch như vậy?!”

“Còn như vậy nữa ta sẽ tức chết mất, ta không quản được chàng nữa rồi, hu hu hu… Hòa ly! Mau hòa ly!”

Lục Vô Chiêu ôm nàng nhẹ nhàng dỗ dành, liên tục xin lỗi, hết lần này đến lần khác thề thốt không dám nữa, còn dặn nàng đừng nhắc đến chuyện hòa ly, hắn rất sợ.

Thẩm Vu nghe thấy thế thì không nói lung tung nữa, biết hiếm khi nói gì hắn nghe đó, cho nên khi hắn cảm thấy bất an, nàng sẽ không khiến hắn sợ hãi.

Nàng để mặc cho hắn ôm, chủ động vùi đầu vào bả vai hắn: “Không ngờ chàng cũng học được cách lừa gạt dỗ dành người khác như vậy, mà không đúng, vốn dĩ chàng biết rõ mà.”

Lục Vô Chiêu để mặc cho nàng nổi giận mà không dám phản bác lại.

“Lần sau không được làm thế nữa, đại sư đã nói phải bảo vệ thật tốt chân của chàng, không được mang vật nặng, à, còn nữa, cũng không được ôm ta, chàng mau buông ra đi.”

Nàng thoát ra khỏi vòng tay của nam nhân ngồi xổm xuống, vén áo khoác của hắn lên, lo lắng nhìn chăm chú vào đầu gối hắn.

“Chàng đau không?”

Lục Vô Chiêu cười nói: “Cách một lớp vải thì có thể nhìn thấy được gì? Hay là nương tử cởi hết quần áo của ta đi, như vậy mới có thể nhìn rõ.”

Lời nói kinh người vang lên, có lẽ nàng chưa từng nghe Lăng Vương nói những lời lưu manh như vậy, đúng lúc Mạnh Ngũ định bước vào bẩm báo công việc nghe thấy thì vấp ngã, tập hồ sơ ôm trong lòng suýt nữa rơi xuống đất.

Mạnh Ngũ loạng choạng lấy lại thăng bằng rồi vội vàng xoay người ra khỏi phòng, hắn còn tốt bụng khép cửa lại giúp hai người.

Thẩm Vu: “…”

Nàng đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Chàng mau trả lại vị phu quân lạnh lùng ít nói cho ta!”

Nam nhân chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Ánh mắt Thẩm Vu dời xuống đầu gối, hai lông mày nhíu lại buồn bã, nàng cúi đầu xuống nhìn cho rõ nhưng không dám chạm vào hắn, thậm chí còn cố gắng thở nhẹ.

“Cũng không biết chàng đặt chân ta lên chân chàng từ bao giờ nữa, không biết đè lên chân bao lâu nữa, chàng có đau không?” Giọng nàng trầm hẳn xuống: “Còn như vậy nữa ta sẽ ngủ riêng thật đó.”

Lục Vô Chiêu nghe thế vội vàng cam đoan không bao giờ tái phạm nữa.

Buổi sáng lúc tỉnh dậy Thẩm Vu đã cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, chân nàng giơ lên cao gác bên hông hắn.

Hắn nằm nghiêng, chỉ cách nàng một chút, vào sáng sớm chạm phải nguồn nhiệt không thể xem nhẹ cũng là chuyện bình thường. Nàng xấu hổ chớp mắt, sau đó lập tức nhận ra vấn đề khác.

Chỉ cần nàng khuỵu gối nhất định sẽ động vào vết thương của hắn. Hắn đã không tiện trở mình, mà lúc này trên người còn có thêm một cái chân khác hạn chế hành động của hắn, nếu nàng vô tình chạm vào vết thương, hắn cũng sẽ không hé răng nửa lời.

“A Vu, nếu chân của ta lành lặn, e rằng nàng sẽ phải tỉnh giấc theo cách khác.” Lục Vô Chiêu nói đùa.

Thẩm Vu chỉ cảm thấy đầu óc hắn mê muội, nàng hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái mới đứng dậy đi ra ngoài.

“Ta đi tìm Trình Thời tới đây, nếu nàng ấy nói không ổn thì ta sẽ viết thư cho đại sư Minh Tâm bảo hắn tới trị chàng, hừ!”

Bóng lưng tức giận của nàng nhanh chóng biến mất, nụ cười trêu đùa của Lục Vô Chiêu dần tắt.

Hắn vẫn rất để ý đến giấc mơ đó. Hắn cố tình để nàng đi vì cần phải đến một nơi.

Nhân lúc Thẩm Vu đi tìm đại phu, Lục Vô Chiêu không nói không rằng đi ra ngoài.

“Chủ tử, ngài muốn…?”

“Tới ám lao.”

Mạnh Ngũ: “… Vậy còn phu nhân?”

“Không sao, lát nữa dỗ sau.” Lục Vô Chiêu khẽ nhíu mày.

Mặc dù chỉ là một giấc mơ nhưng trong lòng hắn vẫn thấy khó chịu, vì thế mới đi xả cơn giận rồi quay lại an ủi giai nhân sau vậy.

Lục Vô Chiêu vừa bước vào ám lao thì trong tẩm điện đã vang lên giọng nói đầy giận dữ của nữ nhân.

“Lục! Vô! Chiêu!”