Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 62: Bản tính kiêu ngạo




Thẩm Vu trừng mắt nhìn hắn một cái, “Chàng nói cái gì vậy, chàng đang khó chịu như vậy, sao ta có thể rời đi chứ? Ta đỡ chàng lên giường.”

Nàng đẩy Lục Vô Chiêu tới bên giường, vội vàng gọi hai người hầu tiến vào, đỡ hắn lên giường. Nàng lại chạy đi tìm Trình Thời.

“Trình đại phu, ngươi mau kiểm tra vết thương xem sao đi! Hình như chàng rất đau đớn!”

Trình Thời bị người kéo tới, phía sau còn có Mạnh Ngũ hành động chậm chạp đi theo.

“Để ta nhìn xem, cô nương đừng sốt ruột.”

Giọng nói của thiếu niên hơi khàn, tuy rằng có vẻ ngây ngô, không hiểu sao lại mang theo năng lực khiến người khác tin tưởng.

Khi Trình Thời quay đầu đối diện với ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo và lãnh đạm, thân thể co rúm lại một cái, nàng thầm kêu khổ ở trong lòng, nếu không phải sư phụ không ở trong phủ, nàng sẽ không bao giờ nguyện ý tới xem bệnh cho Vương gia.

Nàng nhẹ giọng nói một câu, “Mạo phạm.”

Ngón tay run run muốn cởi áo của Lăng Vương.

Lục Vô Chiêu híp mắt lại, sát ý lóe lên trong mắt, “Để Mạnh Ngũ làm.”

Trình Thời: “…”

Được thôi, không chạm, nàng sẽ không chạm vào.

Trình Thời lau mồ hôi sau gáy, tránh chỗ cho Mạnh Ngũ.

Áo được cởi ra, Thẩm Vu nhìn thấy máu thấm ướt vải áo, đôi mắt bỗng dưng đỏ hoe.

“Sao… Sao lại thế này, hu hu….. Toàn là máu…” Nàng nức nở nói.

Trình Thời nhíu mày, nàng do dự liếc mắt nhìn Lăng Vương một cái, càng cảm thấy nghi ngờ.

Nàng gãi gãi đầu, như thế này có vẻ sai sai, buổi sáng lúc sư phụ băng bó cho hắn nàng ở ngay tại bên cạnh chứng kiến, lúc đó vẫn đang còn lành lặn, bây giờ mới trôi qua nửa ngày, mới có một buổi sáng mà Lăng Vương điện hạ đã làm cái gì? Thực hiện bài thể dục vận động mạnh à? Hay là leo núi? Kì lạ!!

Nàng chỉ huy Mạnh Ngũ tháo vải bố băng bó vết thương, lúc sắp tháo ra, Lục Vô Chiêu giữ cổ tay Mạnh Ngũ lại, đưa mắt nhìn qua Thẩm Vu, dịu dàng nói: “Quay đầu đi, đừng nhìn.”

Thẩm Vu đôi mắt ngậm nước, kiên quyết lắc đầu.

Lục Vô Chiêu bất đắc dĩ nhìn nàng, chầm chậm buông tay ra.

Mạnh Ngũ cởi vải bố, miệng vết thương lộ ra.

“Hít.” Trình Thời không nhịn được hấp khí một tiếng. Khi cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lăng Vương, nàng tự giác ngậm miệng.

Coi như nàng đã hiểu rồi, đây là tự mình hại mình.

Nàng thăm dò nhìn Lăng Vương, “Điện hạ, vết thương này của ngài… Có vẻ hơi nghiêm trọng?”

Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của đối phương, hắn không ngăn cản lời nói của nàng, đầu nàng nhảy số tính toán.

“Vết thương của ngài có chút nghiêm trọng, à không, là rất nghiêm trọng, ừm.” Nàng đảo mắt, quay đầu nhìn Thẩm Vu, cường điệu nói, “Chắc là rất đau đớn, Vương gia nhẫn nhịn giỏi thật đấy, hẳn là ngài đã chịu đựng một lúc lâu.”

Nước mắt của Thẩm Vu rớt xuống, hoảng hốt, nàng nhìn Lục Vô Chiêu, tự trách nói: “Là do ta, là do ta không biết nặng nhẹ…”

Hẳn là lúc nàng ngồi ở trong ngực hắn nghịch ngợm nũng nịu, không cẩn thận đè lên.

Trình Thời xấu hổ ho khụ khụ một tiếng, thầm nghĩ những lời này cũng không phải là lời nàng có thể nghe, vội vàng lấy hòm thuốc ra, áp lực nặng nề đè trên vai, nhanh chóng thay thuốc và vải băng bó cho Lăng Vương.

Cũng may bên cạnh còn có Lăng Vương phi tương lai tọa trấn, nếu không nàng cũng không dám đụng vào góc áo Lăng Vương, nàng vẫn còn rất cần cánh tay này để cứu nhân độ thế.

Thay xong thuốc, Trình Thời ôm hòm thuốc chuồn ra bên ngoài. Chân vừa mới bước ra khỏi tẩm điện, phía sau đã vang lên tiếng gậy gỗ gấp gáp gõ lên nền nhà, cánh tay bị người khác túm lấy.

Nàng quay đầu lại, nhướng mày nhìn Mạnh Ngũ ý hỏi, làm gì vậy làm gì vậy?!

Mạnh Ngũ ghé sát vào, thấp giọng nói: “Chờ chút.”

Chờ? Chờ cái rắm! Trình Thời trợn mắt, nhưng cũng không dám chạy.

Nàng đứng ở cửa, lùi sang một góc, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, Mạnh Ngũ buông tay ra, tùy ý nàng.

Bên trong phòng còn lại hai người.

Thẩm Vu ngồi bên giường, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng, “Chiêu Chiêu, thực xin lỗi…”

Tay nàng run rẩy xoa xoa vải bố trắng, áy náy không thôi.

“Đâu phải tại nàng, là do bản thân ta không cẩn thận.” Lục Vô Chiêu nhìn nàng cười cười, “Không sao, trong phủ có đại phu, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho ta, yên tâm, nàng mau về đi.”

Giọng nói của hắn rất khẽ, dường như một trận gió thổi qua cũng làm lời nói của hắn tan biến. Hắn nói một hơi dài, mày nhíu lại, nhẹ nhàng hút không khí, giống như bị chạm tới vết thương, đau nói không ra lời.

Thẩm Vu nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, vừa đau lòng lại áy náy, “Ta không đi đâu cả.”

“Không được, nàng vẫn nên về đi, không phải đã hẹn đại phu tới khám rồi sao?”

“Không sao, ta hẹn Ngô Sương vào ngày khác cũng được, không nhất thiết phải là hôm nay.”

Lục Vô Chiêu cầm tay nàng, cúi đầu rũ mắt, dịu dàng nói: “Trong phủ ta có đại phu túc trực, gọi tới xem cho nàng trước nhé?”

Thẩm Vu vội vàng gật đầu.

Lục Vô Chiêu vô lực nhếch môi, mỉm cười, hô hấp có chút run rẩy.

Thẩm Vu căng thẳng nắm chặt tay hắn, cúi người về phía trước, “Đau sao?”

“… Ừm.” Lục Vô Chiêu nói.

Thẩm Vu gấp gáp đến mức chân tay luống cuống, “Đau hơn với lần trước có ta sao? Có phải Hoàng đế đã làm gì chàng không? Hắn ta lại ức hiếp chàng sao?”

“Không có, bây giờ hắn ta đang còn trông cậy vào ta lấy lòng nàng, sao dám khó xử ta chứ.” Hắn vẫy vẫy tay, “Gần chút, cách xa ta như vậy, ta nói chuyện nàng sẽ không nghe thấy.”

“Ta sợ đè trúng chàng.” Thẩm Vu do dự.

“Nhưng miệng vết thương của ta rất đau, không thể nói lớn được…”

Thẩm Vu không hề do dự, vươn người về phía trước, nàng sợ đụng vào hắn, vì thế nằm sấp ở bên cạnh hắn, chống người, tới gần.

Lục Vô Chiêu cũng nghiêng đầu về phía nàng, đầu hai người đầu suýt chút nữa đụng vào nhau.

Hắn dịu dàng buông mắt, nhẹ giọng gọi nàng: “A Vu, lại gần thêm chút nữa.”

Thẩm Vu đỏ mặt, “Đã rất gần rồi mà.”

“Chưa đủ.” Hắn nói, “Nói chuyện mệt chết.”

Hắn dịu dàng mê hoặc, một kích trí mạng khiến nàng không thể chống đỡ được.

Cánh môi Thẩm Vu run rẩy hôn lên môi hắn, không dám dùng sức, cũng không dám gần sát, vừa khắc chế, lại phóng túng.

Lục Vô Chiêu nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của nàng, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Hắn hưởng thụ sự thân thiết này, vươn tay kéo nàng, lôi nàng chìm vào vòng xoáy tình yêu.

Mạnh Ngũ và Trình Thời sóng vai đứng dựa vào một bên ván cửa, nhìn nhau không nói gì. Không biết đã đứng bao lâu, trong phòng rốt cuộc truyền đến một tiếng gọi rõ ràng mạnh mẽ.

Mạnh Ngũ vội vàng vào phòng, hắn nhạy bén phát hiện ra không khí mập mờ ở trong phòng, đứng ở sau tấm bình phong, “Chủ tử?”

“Trình Thời còn ở đó không?”

Trình Thời đứng ngoài cửa lớn giọng nói: “Ta ở đây Vương gia!”

Rồi sau đó Lục Vô Chiêu không nói chuyện với bọn họ, mà nói khẽ với Thẩm Vu: “Đi đi, ta chờ nàng trở về.”

“Được, ta đi một lát rồi sẽ về ngay, chàng chờ ta nhé.”

Lại vang lên hai tiếng hôn môi nhẹ nhàng.

Trình Thời nghe được, lại xấu hổ rụt đầu về, rất nhanh Mạnh Ngũ cũng từ trong phòng đi ra. Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại ăn ý đều tự dời ánh mắt.



Trình Thời bắt mạch cho Thẩm Vu xong, cúi đầu ghi lại trên cuốn sổ, nàng có một thói quen, thích ghi chép tình trạng bệnh của tất cả những người mình đã từng gặp gỡ, giống như một cách để tích lũy kinh nghiệm.

“Thân thể cô nương rất kém, phải cẩn thận điều trị, nhất là thời điểm giao mùa, nhiệt độ hạ xuống, trời nắng gió to, trời mưa tuyết rơi, cũng không nên ra ngoài, thân thể cô nương dễ bị nhiễm lạnh, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, không còn cách nào khác.”

Thẩm Vu đột nhiên nhớ tới kiếp trước, lúc được định hôn với Lục Chi Trạch, nàng chuẩn bị trở thành Thái tử phi, thái y trong cung cũng xem mạch cho nàng, lúc đó cũng nói nàng sống không quá hai mươi tuổi.

Bây giờ nàng là Lăng Vương phi tương lai, theo lý thuyết cũng nên có thái y tới xem mạch, nhưng mà Lục Vô Chiêu lại là “nỗi sợ hãi của Thái y”, bởi vậy đến bây giờ cũng không có ai nói rốt cuộc là nàng có thể sống tới bao nhiêu tuổi.

Thẩm Vu muốn được ở bên cạnh Lục Vô Chiêu nhiều hơn, nàng hy vọng bản thân có thể sống lâu hơn một chút, nàng nhìn dáo dác xung quanh, phát hiện Mạnh Ngũ ở cách đó không xa hồn vía đang lên mây, giống như đang ngẩn người, không chú ý đến bên này, hạ giọng hỏi Trình Thời: “Trình đại phu, ngươi xem ta có thể sống đến hai mươi tuổi không?”

Bút lông của Trình Thời đột ngột dừng lại, nghi ngờ ngẩng đầu, “Hai mươi?”

“Ừ.”

Trình Thời kỳ lạ nói: “Vì sao lại là hai mươi tuổi?”

Thẩm Vu đương nhiên không thể nói tới chuyện kiếp trước, chỉ có thể hàm hồ nói: “Ta cảm thấy thân thể mình không tốt, sợ là không thể sống lâu.”

Trình Thời a một tiếng, an ủi nói: “Tuy rằng sức khỏe cô nương rất kém, nhưng cũng không tới nỗi chỉ sống được hai mươi năm, theo ta thấy, nếu cô nương chịu chăm sóc tốt bản thân, sống đến năm mươi tuổi cũng không thành vấn đề.”

“… Năm mươi? Ngươi chắc chắn chứ?”

Trình Thời thấy dáng vẻ mừng rỡ của Thẩm Vu, không biết phải nói gì, “Đại phu trước đây của cô nương lừa ngươi, nói ngươi chỉ có thể sống tới năm hai mươi tuổi sao?”

Thẩm Vu sửng sốt, nàng nhớ lại lời nói của Ngô Sương, hhình như… có lẽ là… từ trước tới nay Ngô Sương cũng chưa bao giờ nói nói rằng nàng hai mươi tuổi sẽ chết. Ngô Sương chỉ là luôn cường điệu, nói nàng muốn sống thêm vài năm thì phải ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nàng ấy chưa từng nói nàng là một kẻ đoản mệnh.

Thẩm Vu kinh ngạc ngơ ngác một lúc lâu.

Cho nên, kiếp trước thái y đã nói dối nàng.

Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Thẩm Vu thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cảm ơn Trình Thời, rồi đứng dậy trở về.

Lúc đi tới cửa tẩm điện, bỗng dưng dừng lại bước chân, hậu tri hậu giác, nhớ tới một chuyện, trên mặt lộ ra nghi ngờ.

Vừa rồi lúc Lục Vô Chiêu kêu Mạnh Ngũ tiến vào, hình như giọng nói của hắn rất dõng dạc.

Chẳng phải hắn không thể nói lớn tiếng được sao? Sao tiếng gọi lại mạnh mẽ vang dội tới vậy?