Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 2: Người cực kỳ tốt




Hồ Tâm các của phủ tướng quân xông cây ngải cứu để loại bỏ hơi ẩm trong điện.

Ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm cảnh là tuyệt nhất, Thẩm Vu yếu ớt không xương dựa vào chiếc giường gấm vóc mềm mại được làm tinh xảo, xốc lại tinh thần mặc cho A Đường đang thay áo cho mình.

“Ta không muốn mặc nhiều quần áo như vậy…” Khuôn mặt Thẩm Vu khổ sở nói.

Hết lớp này đến lớp khác, nặng quá.

Cơ thể nàng ở kiếp trước cũng không tốt, thái y từng nói, nàng sẽ không sống qua được hai mươi tuổi. Kiếp trước sau khi chết đi, có lẽ linh hồn bị giam lại quá lâu nên bị hư tổn, sau khi trọng sinh thì cơ thể nàng càng trở nên yếu ớt hơn, không làm gì cũng ốm.

Sau khi mùa đông qua đi, nàng vừa vui vẻ chưa được mấy ngày thì lại bệnh, nửa năm nay bệnh tật dày vò, khoẻ được vài hôm lại ốm vài hôm, từ lâu nàng đã quá quen rồi.

Chuyện này cũng chẳng có gì, sống được đã là việc đáng mừng rồi, điều duy nhất không quen đó là y phục trên người quá nặng.

Quãng thời gian ở trên nhân gian dưới hình hài một hồn ma, cơ thể nhẹ nhàng bay suốt một năm, mặc dù phạm vi hoạt động có hạn, nhưng cũng rất thoải mái.

Không dễ dàng gì để làm quen được với những ngày tháng gò bó này, nàng trọng sinh trở lại vào năm mười sáu tuổi, quần áo mùa đông vừa dày vừa nặng, trên người lúc nào cũng như đang khiêng một thứ gì đó khiến toàn thân cảm thấy khó chịu.

“Người đừng làm nũng với bọn nô tỳ nữa, vô ích thôi.” A Đường lạnh lùng vô tình nói, “Người nên mặc thêm quần áo mới phải, đang cảm lạnh và sốt, lại mặc ít như thế, là muốn bệnh tình nghiêm trọng không xuống được giường như mùa đông năm ngoái người mới vui sao?”

Thẩm Vu lúc này đuối lý, ngoan ngoãn ngậm miệng nghe lời.

A Đường vừa nhắc tới trận ốm nặng vào mùa đông năm ngoái, lần đó nàng ốm rất lâu, nằm triền miên trên giường bệnh suốt cả mùa đông, ngay cả sinh nhật năm mười sáu tuổi cũng là đón trên giường bệnh.

Nửa năm trước, mùng một Tết Nguyên Đán năm Gia Tông thứ mười, vào sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, hôm đó, nàng vừa mở mắt vào sáng sớm, nàng đã không còn là nàng nữa, nàng đã sống một kiếp mà lẽ ra nàng vốn phải chết vào đêm tân hôn với Thái tử.

Nàng trọng sinh vào năm mười sáu tuổi, cách thời gian nàng gả cho Thái tử và mất mạng ở Đông cung hai năm.

“Cô nương, người luôn cho người theo dõi biểu cô nương, nàng ta đã làm gì sai, hay nắm thóp chuyện gì à?” A Đường tò mò hỏi.

Thẩm Vu lắc đầu, cũng không muốn mất công giải thích.

“Với bệnh tình nghiêm trọng này của người, sao lại còn định đích thân đi? Kêu bọn nô tỳ đi một chuyến là được rồi.” Thược Dược đang chuẩn bị những thứ để lát nữa đi ra ngoài.

Một tấm thảm dày, một chiếc áo choàng lớn, một ít đồ ăn và nước ấm.

“Chuyện bên Lan Phương uyển là chuyện quan trọng hàng đầu, ta phải đích thân theo dõi mới được, không thể tin các ngươi, tâm trí ta luôn nghĩ về nó.” Thẩm Vu khó chịu và nhẹ nhàng nói.

Lan Phương uyển là nơi dì Triệu thị và biểu tỷ Sở Khinh Dao của Thẩm Vu ở, từ sau khi Thẩm Vu lâm trọng bệnh vào mùa đông vừa rồi, nàng đã kêu vài nha hoàn đáng tin cậy âm thầm theo dõi động tĩnh hàng ngày bên Lan Phương uyển, đặc biệt là nhất cử nhất động của Sở Khinh Dao.

“Vậy cũng phải chú ý thân thể của người, mùa mưa độ ẩm cao, người lại hay bị bệnh, bình thường ở trong phòng mặc thì ít, có còn muốn khỏi bệnh nữa không chứ? Đại tướng quân sắp trở về kinh thành rồi. Nếu ông ấy nhìn thấy người lại ốm yếu hơn trước.” A Đường run rẩy, sắc mặt tái nhợt, “Tấm thân nhỏ bé này của nô tỳ không chịu nổi gậy của tướng quân mất.”

Thẩm Vu nghe nói cha sắp trở về, mặt mày giãn ra và cười: “Làm gì đến mức đó, sao cha ta có thể ra tay với ngươi được?”

A Đường vẫn muốn nhắc lại, Thẩm Vu thật sự sợ A Đường luôn, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, mau ra ngoài đi, đừng chậm trễ việc chính.”

Người nằm trên giường vô cùng xinh đẹp, gương mặt nhỏ bằng bàn tay có hơi nhợt nhạt, trông hơi hốc hác, nhưng lại có đôi lông mày cong cong, khuôn mặt yêu kiều dễ thương, ngay cả dáng vẻ ốm yếu cũng không ngăn được khí chất nhanh nhẹn, hoạt bát từ trên người nàng toát ra. Đôi mắt đen trong sáng, trông vừa ngây thơ vừa thuần khiết.

A Đường làm sao có thể chịu được khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của tiểu thư nhà mình, cuối cùng đành bỏ cuộc.



Trên đường có xảy ra sự cố, nhưng may thay, không mất nhiều thời gian để đến Tận Hoan lâu.

A Đường đỡ Thẩm Vu xuống xe, mặc áo choàng cho nàng, cẩn thận lấy mũ che chắn cho nàng khỏi dính mưa, rồi lẩm bẩm: “Người đúng là tính tình trẻ con.”

Thẩm Vu mếu máo, cúi đầu chỉnh lại dây buộc áo choàng, trong lòng vẫn nhớ sự khó chịu vừa rồi.

Khi vừa đến nơi, đã gặp người của Chiêu Minh ty đang xử án ở con phố gần đó, lúc xe ngựa của bọn họ đến đó thì tình cờ đụng phải.

Chiêu Minh ty ở bên ngoài nổi tiếng về sự tàn bạo, tất nhiên là A Đường rất kiêng dè, sợ mấy tên lính lỗ mãng và cảnh tượng đẫm máu sẽ làm cô nương nhà mình sợ, nên tránh xa nó thì vẫn tốt hơn.

Thược Dược cũng nói: “Thám tử nói xe ngựa của biểu cô nương đã đến Tận Hoan lâu, không biết khi nào con đường này mới đi được, nô tỳ sợ hỏng việc, nên đã bảo phu xe đi đường vòng.”

Lúc Thược Dược nói chuyện, tay vội lau cổ, mu bàn tay ở phía sau, đầu ngón tay khẽ vê, ướt át. Vừa rồi khi ra ngoài dò la, người của Chiêu Minh ty đã xử tử ngay tại chỗ phạm nhân chống cự, có giọt máu vô tình văng lên cổ Thược Dược.

Nghĩ tới hình ảnh Chiêu Minh vệ vung đao, nhớ tới đôi mắt đen tối lạnh lùng của tên lính trẻ, và lời “xin lỗi” hững hờ kia, toàn thân Thược Dược cứng đờ, mãi chưa trở lại bình thường được.

Cả hai tỳ nữ đều có ác cảm với Chiêu Minh ty, Thẩm Vu vừa nghĩ tới lại thấy phiền lòng.

Trước mắt đang ở bên ngoài Tận Hoan lâu, A Đường bùi ngùi, “Mấy người của Chiêu Minh ty tàn nhẫn ghê, những người này… lẽ nào bọn họ không sợ sau khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục sao?”

Đôi mắt trong sáng của Thẩm Vu quay qua nhìn, nghiêm túc nói: “Bọn họ đang minh oan cho dân.”

“Nhưng giết người trên đường phố, kiểu ra tay tàn ác này…”

“Nếu phạm nhân đó ngoan ngoãn nghe lời, thì làm sao bọn họ lại phải cứng rắn như vậy?”

“Nhưng cô nương, chúng ta không biết người đó đã làm sai điều gì, lỡ như tội của hắn không đáng chết thì sao…” A Đường đang nói dở, thấy đôi mắt từ đối diện lườm sang thì vội dừng lại.

“Ta chỉ biết, bọn họ sẽ không lạm sát người vô tội.” Thẩm Vu kiên định nói.

Thược Dược im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Cô nương cả ngày chỉ ở nhà, mà hiểu Chiêu Minh ty rõ như lòng bàn tay vậy.”

Thẩm Vu cứng họng, không biết nói gì để phản bác, chỉ đành nhìn Thược Dược với ánh mắt quở trách.

A Đường mở ô ra che cho Thẩm Vu, bất lực nói: “Ba chữ này cứ như không thể nhắc tới vậy, hễ mà nói bọn họ không tốt, là cô nương lại hờn giận như một đứa trẻ ấy.”

Nàng sẽ không làm mặt lạnh với người khác, nếu bị người khác vặn lại nhưng không cách nào đáp trả, chỉ có thể thu mình lại một góc, phồng má lên, nếu không thì chính là nhắc lại câu “Ta biết”, nhưng lại không nói ra được cụ thể, và không thể khiến người khác tin phục.

“Bệ hạ thành lập Chiêu Minh ty, chính là ý nghĩa của quang minh, để minh oan cho những bách tính không còn nơi nào để đi, để những vụ án khó, án oan được đưa ra ánh sáng và trả lại công bằng cho những oan hồn, nhưng việc họ làm đều là quang minh chính đại.”

“Ai cũng có thể làm chuyện xấu, chỉ có hắn là không.”

Thẩm Vu hùng hồn nói, dáng vẻ nghiêm túc đó đã khiến hai tỳ nữ hoảng sợ.

“Nhưng nô tỳ nghe nói, thủ đoạn của mấy người đó tàn bạo, lẽ nào dùng bạo lực kiềm chế bạo lực là chính nghĩa ư? Huống hồ, Lăng Vương đó…” A Đường thấp giọng xuống, “Đôi chân của điện hạ bị tật, tính tình thì nắng mưa thất thường, đối xử với thuộc hạ cũng vô cùng khắc nghiệt, hắn…”

Thẩm Vu có hơi thất thần, khuôn mặt anh tuấn nhưng u ám thoáng hiện trước mắt, khiến trái tim nàng đập thình thịch.

Khi nghe A Đường nói những điều không hay về hắn, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.

Nàng nói: “Điện hạ là người tốt, hắn là người cực kỳ tốt.”

A Đường hoang mang, “Cô nương, người đừng khóc, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên cãi lời cô nương, không nói nữa, không nói nữa.”

A Đường vừa dỗ dành, vừa đỡ nàng đi về phía tước.

Nhìn chiếc xe ngựa trước mặt bọn họ, cố ý đổi chủ đề, “Cô nương, người xem, chiếc xe ngựa này lớn quá, còn lớn hơn cả xe ngựa của phủ tướng quân chúng ta nữa.”

Thẩm Đại tướng quân rất yêu thương con gái, ông luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con gái mình, xe riêng của Thẩm Vu còn lớn hơn của người khác, nhưng chiếc xe kéo đang chặn trước xe ngựa của bọn họ lại càng hoành tráng hơn.

Thẩm Vu trả lời một cách lơ đễnh, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

A Đường quay đầu lại và nói về việc chính, “Phải rồi, cô nương, người nói xem biểu cô nương đến Tận Hoan lâu làm gì?”

Tận Hoan lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, cơ thể Thẩm Vu không tốt nên rất ít khi ra ngoài, càng là những nơi ồn ào và đông đúc như thế này, nàng càng ít đặt chân đến.

Hôm nay họ bám theo xe ngựa của Sở Khinh Dao tới đây, cũng không biết Sở Khinh Dao muốn gặp ai.

Thẩm Vu mới ngẩng đầu lên, nhìn lên, đôi mắt nàng còn đang đỏ ửng, nước mắt chưa tan hết, chan chứa, quyến rũ trong sự yếu đuối.

Không có sự sắp đặt nào, vậy mà chạm mặt với một người đàn ông bên cửa sổ nhỏ đang mở trên tầng hai.

Khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt vô hồn quen thuộc.

Cuộc hội ngộ bất ngờ khiến nàng choáng váng, và trong lòng cảm nhận một nỗi buồn ấm áp.

Đôi mắt ấy tăm tối, như được phủ lên màu xám, khiến cho đôi mắt sáng sủa mất đi sự long lanh. Trước nay mỗi lần nàng nhìn qua, nàng không thể tìm thấy hơi thở của người sống trong đó. Một người sống mà còn vô hồn hơn cả một linh hồn như nàng.

Người trước mặt và vị quân vương lạnh lùng, độc đoán trong tiền kiếp giống hệt nhau, Thẩm Vu nhớ tới bộ hỷ phục màu đỏ mà hắn mặc, chống đôi chân tàn phế, khổ sở bước từng bước, leo đến chỗ quan tài của nàng.

Hắn có hơi nhếch nhác, ngồi vào trong quan chỉnh lại mũ, vuốt phẳng trường bào trên người không để lại chút nếp gấp, mới hài lòng nằm xuống.

Lúc đó, linh hồn nàng đang bay bổng trên không trung của linh đường, nhìn hắn nằm bên cạnh xương cốt của mình, khoé môi lại mang theo một nụ cười.

Bạn đầu, lúc còn sống, bọn họ không gặp nhau, sau này, âm dương cách biệt, nàng vì cảm kích ân đức của hắn mà ở cùng hắn một năm.

Bây giờ, cái nhìn này lại giống như kề bên, dường như nàng chưa từng rời xa hắn.

Lúc này, người đàn ông đó cứ nhìn thẳng vào nàng, không biết đã nhìn bao lâu.

Thẩm Vu khẽ mở môi, có vẻ muốn nói gì đó. Đáng tiếc là chủ nhân của đôi mắt ấy dường như không thích nhìn người khác, trong lúc nàng đang ngơ ngác, đã thờ ơ nhìn sang chỗ khác rồi đón cánh cửa sổ nhỏ lại.

Trong lòng Thẩm Vu trống rỗng, không biết cảm giác đó là như thế nào.

A Đường thấy Thẩm Vu không trả lời, bèn tự mình nhìn và nói: “Nếu không phải con đường phía trước bị chặn lại bởi bởi mấy người kia, chúng ta cũng không cần phải đi đường vòng tới đây.”

“Tới lúc chúng ta quay về, không biết chủ nhân của cái kiệu này có rời đi không, nếu phía trước của chúng ta vẫn tắc, thì dù con đường đó thông rồi, chúng ta cũng không thể đi được, có khi phải trở về bằng con đường cũ.”

“Cô nương có chuyện gấp gì thì mau làm đi, làm xong chúng ta còn nhanh chóng quay về, vì người còn đang sốt đó.”

Chủ tớ ba người vượt lên xe ngựa của họ đi về phía trước, chiếc xe vô cùng to lớn trước mặt gần như làm tắc cả con hẻm nhỏ, bên hông chỉ đủ cho hai người phụ nữ mảnh khảnh đi qua, A Đường lại oán trách.

A Đường lầu bầu: “Không có chỗ nào dừng à, sao cứ phải làm tắc còn hẻm nhỏ này chứ, đường này cũng đâu phải nhà hắn xây”.

Thược Dược nhận ra ký hiệu của chiếc xe, nói một cách yếu ớt: “Ngươi nhìn kỹ lại xem, đó là xe ngựa là của ai.”

A Đường cau mày, “Ai quan tâm hắn là ai chứ.”

Chắn đường rồi, hại cô nương phải đi đoạn đường xa biết bao nhiêu, thì hắn chính là tên đáng ghét.

“Đây là xe của Lăng Vương điện hạ.”

Thẩm Vu khẽ nói.

Nói xong, quay đầu nhìn lại lần nữa, cánh cửa sổ đóng chặt, nàng có chút thất vọng quay đầu lại.