Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 113: Cuộc sống bị cấm đoán hàng ngày




Từ khi Mạnh Thời Nghi được mặc nam trang như mong muốn, mỗi ngày nàng sẽ nghênh ngang đi đi lại lại trong vương phủ, hận không thể để người khắp thiên hạ thưởng thức dáng vẻ oai hùng của mình.

Lục Tuế Tuế là vua cổ vũ, đôi chân ngắn cũn ngày nào cũng chạy theo nịnh nọt.

“Ca ca thật đẹp! Ca ca là người đẹp nhất!”

Mạnh Thời Nghi thay quần áo đẹp muốn ra ngoài chơi, cha nàng trông coi rất nghiêm khắc nên chẳng mấy khi được đi ra ngoài, dạo gần đây nàng mới được cha nàng cho phép ra ngoài.

Vì vậy hôm nay hai tỷ muội lên kế hoạch đi dạo khắp kinh thành.

Lục Vô Chiêu rất quan tâm đến sự an toàn của Lục Tuế Tuế và Lục Lan, mỗi lần hai đứa trẻ ra ngoài đều mang theo mười mấy Chiêu Minh vệ để phòng thân.

Thẩm Tông Chí cũng yêu thương mấy đứa cháu này nên chọn ra vài binh sĩ có tố chất trong Phụ Quốc quân để đi theo bảo vệ.

Mỗi lần mấy đứa trẻ Vương phủ ra ngoài đều mang theo một cái đuôi thật dài.

Lục Tuế Tuế là nữ nhi xinh xắn dễ thương nhưng tính tình hơi ranh ma, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến người ta nhớ kỹ. Chưa kể đến mỗi lần ra ngoài đều mang theo đội ngũ hùng hậu, muốn người ta không chú ý cũng không được.

Hôm nay là ngày đầu tiên Mạnh Thời Nghi mặc quần áo và chải tóc theo kiểu nam nhi để ra ngoài, nàng nắm tay Lục Tuế Tuế chầm chậm đi trên đường, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.

“Ca ca, mọi người đều đang nhìn ngươi kìa!” Lục Tuế Tuế chớp mắt nói to.

Mạnh Thời Nghi đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, đây là lần đầu tiên nàng cải trang thành nam nhi đi trên đường, nên trong lòng vừa hồi hộp vừa kích động.

Nàng cố nén nụ cười nơi khóe miệng, khiêm tốn nói: “Tuế Tuế đừng nói nhảm, do muội vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, nên mọi người đang nhìn muội đấy.”

Lục Tuế Tuế nghiêng đầu nhìn xung quanh một lượt, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Ca ca nói sai rồi, ngày nào ta cũng thế này mà, làm gì có ai không nhận ra ta? Nhưng hôm nay ca ca lại…”

Nàng không thích đọc sách, cha nương yêu thương không bắt ép nàng theo Lục Lan học vỡ lòng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được mấy từ. Ví như…

Lục Tuế Tuế suy nghĩ một lát mới nói: “Hôm nay ca ca ngọc thụ lâm phong!”

Nàng còn nhỏ nên nói chưa rõ ràng lắm nhưng Mạnh Thời Nghi vẫn hiểu được ý của nàng.

Nếu bây giờ phía sau Mạnh Thời Nghi có cái đuôi, chắc hẳn đã vểnh lên tận trời.

Nàng ưỡn ngực, không nhịn được mà bật cười: “Thật sao?”

Lục Tuế Tuế thấy Mạnh Thời Nghi vui vẻ thì cũng vui vẻ theo, nàng toét miệng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi!”

Tuy Mạnh Thời Nghi chỉ lớn hơn huynh muội Lục gia một tháng tuổi, nhưng từ nhỏ đã cao hơn bọn họ một chút, lúc này mặc nam trang không những không kì lạ mà còn thấy rất đẹp mắt.

Đôi mắt long lanh của Lục Tuế Tuế nhìn Mạnh Thời Nghi đầy chân thành, khiến Mạnh Thời Nghi đột nhiên hoảng hốt, bỗng nhiên sinh ra cảm giác bản thân mình anh tuấn nhất thiên hạ.

Nàng nắm chặt tay Lục Tuế Tuế phấn khởi bước về phía trước.

Lục Tuế Tuế bị kéo suýt ngã: “Ôi, tỷ… ca ca, ca ca chậm một chút!”

Mạnh Thời Nghi bước chậm lại, một lát sau nhớ đến lời khen của Lục Tuế Tuế lại vội vàng sải bước.

Lục Tuế Tuế: “…”

Hai tỷ muội đi dạo bên ngoài hai vòng rồi mới đến tiệm bánh ngọt thường mua.

Lăng Vương phi và tiểu quận chúa, tiểu thế tử đều là khách quen của tiệm, chưởng quỹ nhìn thấy Lục Tuế Tuế thì lập tức mỉm cười hiền lành.

Nàng đón hai đứa trẻ vào trong, thu xếp cho bọn họ ngồi ở một góc yên tĩnh, rồi mới sai người dâng trà và trái cây khô lên, sau đó đưa đến một cái hộp đựng thức ăn tinh xảo.

Chưởng quỹ dịu dàng nhìn Lục Tuế Tuế: “Biết tiểu quận chúa muốn tới đây nên đã chuẩn bị trước, người xem xem.”

Lục Tuế Tuế tuy mới chỉ bốn tuổi nhưng ăn nói vô cùng lễ phép, từ trước đến giờ chưa từng cậy cha mình là Vương gia mà kiêu ngạo coi thường người khác.

Nàng liếc nhìn tỳ nữ, tỳ nữ vội vàng tiến lên tiếp nhận. Sau đó quay đầu nhìn phía chưởng quỹ cười ngọt ngào: “Cảm tạ Phạm chưởng quỹ.”

Phạm chưởng quỹ lập tức rạng rỡ: “Ôi chao, ngài khách khí quá.”

Đứa trẻ ngoan thế này, xinh xắn thế này, quả nhiên là nữ nhi của Lăng Vương và Vương phi.

Phạm chưởng quỹ xoa xoa tay sau lưng, kiềm chế cảm giác muốn xoa đầu tiểu quận chúa mà dời ánh mắt sang tiểu nam hài anh tuấn bên cạnh Lục Tuế Tuế.

“Lần đầu tiên gặp vị tiểu công tử tuấn tú như vậy, là công tử nhà nào đây?”

Lục Tuế Tuế đang cầm chén trà, cười hì hì: “Người này là ca ca của ta.”

Phạm chưởng quỹ sửng sốt: “Ca ca?”

Nàng đã từng gặp tiểu thế tử của Vương phủ, đưa trẻ kia rất giống Lăng Vương, khuôn mặt nhỏ nhắn, còn nhỏ mà không thấy hoạt bát chút nào, không giống vị này… Trông vị này phóng khoáng hơn nhiều.

Vẻ mặt nghi ngờ của nàng quá rõ ràng, Lục Tuế Tuế thấy thế cười khúc khích giải thích: “Vị này chính là hài tử của Mạnh thúc thúc.”

Nàng chỉ nói là hài tử chứ không nói là nam hay nữ.

Phạm chưởng quỹ lập tức hiểu ra, hóa ra là con trai của Mạnh đại nhân ở Chiêu Minh ty, vị đại nhân kia gần đây rất nổi tiếng, mấy ngày trước nàng còn chứng kiến Mạnh đại nhân bắt hai kẻ xấu trên đường, trông vô cùng lợi hại.

Mấy tên xấu xa này thường tìm những người làm ăn như các nàng để gây phiền phức, nghe nói có chỗ dựa lớn, dân thường và những người buôn bán nhỏ như bọn họ sao dám dây vào, vì thế bị mấy tên xấu xa đó bắt nạt không ít lần.

Trước đây có nghe nói người nhà bọn chúng làm quan trong triều nên không dám động vào, dạo này có tin đồn bệ hạ muốn điều tra rõ ràng, vì thế Chiêu Minh ty mới ra tay.

Chỉ cần là người bị Chiêu Minh ty để mắt tới, không chết thì cũng bị lột da.

Phạm chưởng quỹ rất kính nể người của Chiêu Minh ty, vì vậy thái độ với Mạnh Thời Nghi cũng ân cần hơn nhiều, vô cùng quan tâm chăm sóc.

Mạnh Thời Nghi chưa bao giờ được đối xử như thế này, cái đầu không thông minh lắm của nàng không thể nghĩ ra lý do gì khác ngoài việc Phạm chưởng quỹ bị vẻ ngoài tuấn tú của mình làm cho bối rối.

Hơn nữa cả đoạn đường Lục Tuế Tuế cứ liên tục trái một câu “Cảnh Chi ca ca”, phải một câu “ngươi thật đẹp”, lúc Mạnh Thời Nghi về đến nhà, cả người cứ lâng lâng, chân không chạm đất, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, đến cửa còn va phải Lục Lan mà cũng không thèm nhìn hắn.

Lục Lan nhíu mày không quan tâm nàng có nhìn đường không, nhưng lúc thấy Lục Tuế Tuế theo Mạnh Thời Nghi trở về phòng thì trong lòng lại khó chịu.

Suy nghĩ một lát cuối cùng quyết định mang theo hộ vệ đến Chiêu Minh ty một chuyến.

Đêm đó Thẩm Vu tiếp tục kể chuyện xưa cho mấy đứa trẻ.

Lục Tuế Tuế lau sạch ghế rồi mới ngồi xuống, còn Lục Lan lạnh lùng ngồi bên cạnh muội muội.

Thẩm Vu thấy thiếu một đứa bèn hỏi: “Tỷ tỷ đâu?”

Lục Tuế Tuế nhăn mặt: “Tỷ tỷ bị nhốt rồi.”

Thẩm Vu sửng sốt: “Vì sao thế?”

Lục Tuế Tuế tự trách nói: “Đều tại ta, ta không biết hôm nay tỷ tỷ phải đi học với ca ca nên mới rủ nàng ra ngoài, làm hại nàng bị Mạnh thúc thúc phạt.”

Thẩm Vu nhíu máy: “Thời Nghi là nữ tử, sao Mạnh Ngũ lại có thể nghiêm khắc như vậy được chứ. Không được, ta phải đi tìm Chiêu Chiêu.”

Lục Tuế Tuế nâng má, ủ rũ tựa đầu trên đầu gối.

Lục Lan nhìn đầu nàng, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa.

“Ca ca, có phải ta lại sai rồi đúng không?” Lục Tuế Tuế tủi thân nhìn sang.

Lục Lan nhớ lại chuyện ban ngày mình đến Chiêu Minh ty tố cáo thì im lặng một lúc mới nói: “Tuế Tuế ngoan nhất, là do tỷ tỷ không tốt.”

Ừ, là do Mạnh Thời Nghi không tốt.

Lục Tuế Tuế không được an ủi bèn quay đầu lại.

Lục Lan ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.

Có lẽ mấy ngày sắp tới sẽ không có ai tranh đoạt muội muội với hắn nữa, thật tốt.



Do được di truyền từ cha nên mặc dù ngoại hình của Mạnh Thời Nghi và Lục Lan không phân cao thấp, nhưng xét về trí thông minh thì hoàn toàn bị Lục Lan đè bẹp.

Tính tình Mạnh Thời Nghi giống Trình Thời, nhưng trí thông minh thì không.

Trình Thời là người thông minh, biết nhìn sắc mặt người ta mà đoán ý, nhưng Mạnh Thời Nghi lại giống người cha vừa lỗ mãng vừa hơi ngốc nghếch của nàng, đa số thời gian không dùng đến đầu óc.

Tính nàng thẳng thắn, không giống người vòng vo trong lòng toàn chủ ý xấu như Lục Lan.

Từ khi Mạnh Thời Nghi được phép mặc nam trang cả ngày, Lục Tuế Tuế không còn dính lấy Lục Lan nữa mà ngày nào cũng tìm Mạnh Thời Nghi đi đây đi đó.

Mà từ lúc bị Lục Lan tố cáo sau lưng đến nay đã chừng một tháng rồi Mạnh Thời Nghi chưa được bước chân ra khỏi Vương phủ, chỉ có thể nghe lời ngồi ở nhà.

Nàng không ra ngoài nhưng truyền thuyết về nàng vẫn lan truyền khắp kinh thành.

Mạnh Thời Nghi thừa hưởng hết ưu điểm của cha nương, từ nhỏ khuôn mặt đã rất tuấn tú chứ không xinh xắn dễ thương như Lục Tuế Tuế, hơn nữa Mạnh Thời Nghi lại di truyền vẻ khí khái của Trình Thời.

Có một mẫu thân cải nam trang còn anh tuấn hơn bao nhiêu nam tử khác, nên đương nhiên Mạnh Thời Nghi cũng không hề thua kém.

Ngày ấy nàng ra ngoài có không ít người đang âm thầm quan sát, không đến hai ngày sự tồn tại của “tiểu công tử Mạnh gia” đã lan truyền khắp kinh thành.

Cái này không trách Mạnh Thời Nghi được, bình thường nàng mặc nữ trang cũng đã là một nữ tử cá tính, phần lớn thời gian đều ở nhà khiến Lục Lan chịu oan, cũng có lúc nàng bị đánh, hoặc bị nhốt lại, lúc không có việc gì làm thì chạy ra ngoài chơi.

Người ở phủ Lăng Vương vốn không thích khoe khoang nên chuyện Mạnh đại nhân có nữ nhi ngoài những người ở Chiêu Minh ty ra thì không ai biết.

Ngay cả tiểu công tử nhà Binh Bộ Thượng thư sát vách bị hãm hại cũng nghĩ Mạnh Thời Nghi là nữ nhi của người hầu nào đó trong vương phủ, có thể thấy người Mạnh gia đều vô cùng kín tiếng.

Lúc bấy giờ Mạnh Thời Nghi đang vui mừng đắc ý, khó có dịp ra ngoài khoe khoang, hơn nữa hai câu nói “ca ca” và “hài tử nhà Mạnh thúc thúc” của Lục Tuế Tuế hiển nhiên cũng được lan truyền rộng rãi.

Nhưng kể từ ngày đó, những tiểu cô nương muốn nhìn Mạnh tiểu công tử xem rốt cuộc hắn đẹp đến thế nào cứ đợi mãi vẫn chưa gặp được hắn.

Một tháng sau, thật không dễ gì mới vượt qua được những ngày tháng bị giam cầm.

Đó là một ngày nắng đẹp, Mạnh Thời Nghi nhìn trời xanh mây trắng phía xa, cuối cùng cũng cảm thấy được giải thoát.

Nàng nhanh chóng thay nam trang, quyết định ra ngoài đi dạo một mình, nếu không lại liên lụy đến tiểu nha đầu Lục Tuế Tuế kia, nhỡ gây ra chuyện rắc rối gì lại khiến Lục Tuế Tuế tự trách mấy ngày.

Mạnh Thời Nghi vừa ngâm nga bài hát vừa tràn trề hy vọng ra khỏi Vương phủ.

Chân trái vừa bước ra ngoài, ngẩng đầu lên, bên cạnh con sư tử đá ở cửa, nàng nhìn thấy bóng lưng đã khiến nàng gặp ác mộng mấy hôm nay.

Bóng lưng nam nhân thon gầy trông rất đẹp mắt với bộ quần áo màu trắng ôm sát lấy cơ thể.

Mạnh Ngũ nghe tiếng động thì quay đầu nhướng mày nhìn bộ quần áo nữ nhi đang mặc.

Thật ra Mạnh Ngũ không ghét việc nữ nhi mặc nam trang, nhưng có một số việc không thể trách hắn quá nghiêm khắc được.

Tính tình Mạnh Thời Nghi quá ngông cuồng, một ngày không đánh là muốn nhảy lên mái nhà lật ngói, để nàng ra ngoài rêu rao một lúc thôi cũng có thể gây ra bao nhiêu rắc rối.

Đột nhiên tiếng xì xào vang lên xung quanh bọn họ, Mạnh Thời Nghi không dám ngẩng đầu nhìn sang.

Nhưng Mạnh Ngũ lại nghe rất rõ ràng: “Đây Mạnh tiểu công tử ư? Trông thật tuấn tú!” Có tiểu cô nương vui mừng.

“Tỷ tỷ, hắn còn tuấn tú hơn tiểu công tử nhà Hộ bộ Thị lang đấy!” Có người không nhịn được dũng cảm lên tiếng: “Mẫu thân đã định hôn cho tỷ tỷ với tiểu công tử từ lâu rồi, ngươi không còn cơ hội nữa đâu, ta không chê hắn nhỏ hơn ta, ta muốn gả cho hắn!”

“Ta… Ta cũng thấy hắn đẹp…” Có tiểu cô nương xấu hổ đỏ mặt: “Ta muốn chơi với hắn.”

Quan hệ giữa mấy thế gia ở kinh thành rất rắc rối, các cô nương đều trưởng thành sớm, không hiếm mấy tiểu cô nương mới bảy, tám tuổi đã được định chuyện chung thân, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến việc các nàng yêu thích trong lòng.

Lời trẻ con nói chẳng thèm suy nghĩ, tuy còn nhỏ không biết tình yêu là gì, nhưng không ai không thích những thứ xinh đẹp.

Thật ra dáng vẻ Lục Lan cũng không tồi, nhưng tính cách lại quá lạnh lùng, lúc nào cũng thờ ơ nhìn người ta, đương nhiên không thể sánh bằng Mạnh Thời Nghi hoạt bát sáng sủa rồi.

Dù tiểu thế tử Lăng Vương khá hung dữ nhưng cũng là người tốt, hôm nay hắn còn nghĩ cách cho các nàng, hắn bảo hôm nay nhất định có thể gặp “Mạnh Cảnh Chi”, quả nhiên đúng như lời hắn nói.

Mạnh Thời Nghi không biết mình đã bị nhiều nhà để mắt tới, nàng nhìn nam nhân đang từ từ bước đến, hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

“… Cha.”

Mạnh Ngũ bước tới cúi đầu nhìn nàng.

Mạnh Thời Nghi chờ một lát vẫn không nghe thấy âm thanh gì mới dũng cảm ngẩng đầu, vừa mới nâng được một chút đã nghe Mạnh Ngũ nói: “Con biết vì sao những người này lại đến đây không?”

Lúc này Mạnh Thời Nghi mới chú ý tới những tiểu cô nương kia, nàng vô tình chạm mắt với một người trong đó khiến tiểu cô nương ấy xấu hổ chạy đi.

Mạnh Thời Nghi: “… Không biết.”

Giọng Mạnh Ngũ vô cùng bình tĩnh: “Hôm nay lúc xong việc vừa ra khỏi Chiêu Minh ty đã thấy các nàng xếp thành hàng đứng trước cửa rồi.”

Mạnh Thời Nghi: “…??”

Mạnh Ngũ thản nhiên nói tiếp: “Lúc ta trở về phủ, các nàng đã đi theo cả chặng đường.”

Vừa đi theo vừa thì thầm, nói gì mà đây chính là Mạnh đại nhân, rồi gì mà Mạnh đại nhân anh tuấn như vậy, con trai hắn chắc cũng không tồi.

Con trai?

Mạnh Ngũ vừa nghe đã biết Mạnh Thời Nghi lại gây họa.

“Bản lĩnh không nhỏ ha, vừa mới bốn tuổi đã tìm cho ta nhiều con dâu như vậy.” Mạnh Ngũ thờ ơ: “Con còn làm tốt hơn cả tiểu thế tử đấy, nhi tử à.”

Nghe hai chữ nhi tử, tay chân Mạnh Thời Nghi lập tức mềm nhũn.

Cái mông còn đau âm ỷ, nàng vội vàng muốn chạy trốn.

Không chờ nàng cất bước Mạnh Ngũ đã vươn cánh tay dài túm lấy, khiêng Mạnh Thời Nghi lên vai đi vào Vương phủ.

Mạnh Thời Nghi khóc rống lên.

Lục Tuế Tuế đang lén lút nhìn sau cửa: “…”

Nàng lo lắng nhìn tiểu thiếu niên bên cạnh: “Ca ca, làm sao bây giờ, tỷ tỷ sẽ bị phạt tiếp!”

Vừa mới được thả ra đã lại “bị nhốt lần hai” rồi!

Lục Lan nhìn bóng lưng Mạnh Ngũ, mặt hắn bình tĩnh nhìn Lục Tuế Tuế: “Không sao đâu, chúng ta đi cầu xin giúp tỷ tỷ, tranh thủ xin bớt đi mấy ngày giam giữ.”

Lục Tuế Tuế vội vàng chạy vào.

Lục Lan nhìn mấy tiểu cô nương đang dần tản đi, sau đó bình tĩnh thu lại ánh mắt, từ từ đi vào trong.

Ca ca mà Tuế Tuế thích nhất chỉ có thể là hắn.