Nhìn từ góc độ này, đôi mắt thiếu niên thoạt trông rất to, đen láy như hai giọt mực nước trên tờ giấy trắng, con người phản chiếu tia sáng nhàn nhạt.
Môi cậu giật giật, giống như khắc chế chính mình, mà cũng giống như bên trong có điều gì đó đang muốn thoát ra.
Trong lòng cuồn cuộn sóng trào, thiếu niên giống như vừa bò được lên bờ, tham lam hít sâu một hơi, sau đó lần thứ hai tiến tới, đem môi mình dán lên khóe môi đại mỹ nhân.
Có lẽ là xuất phát từ kích động hoặc căng thẳng, cậu không hôn chuẩn lắm. Đại mỹ nhân chỉnh lại góc độ của mình, hai cánh môi mềm mại liền như vậy dán vào nhau.
Thiếu niên thoáng dừng, tự dưng lại nghĩ một chút kem đánh răng của mình có vị gì, hình như là vị bạc hà bình thường, cũng không chán ghét. Sau đó mới hé miệng, trịnh trọng dùng đầu lưỡi liếm môi đại mỹ nhân.
Nhẹ như trêu chọc, chỉ hơi đảo qua một chút, để lại xúc cảm hư hư thật thật, làm ngứa ngáy lòng người.
Thiếu niên hôn môi trúc trắc mà non nớt, quả thực giống như trẻ con lần đầu tới nhà người khác làm khách, trước phải lễ phép gõ cửa ba tiếng, đợi người ta mở cửa nhà rồi còn phải hỏi đối phương có cho phép mình vào hay không.
Đại mỹ nhân bị suy nghĩ của mình chọc cười, lựa chọn trực tiếp nghênh đón cậu tiến vào. Tay anh giữ sau gáy thiếu niên, làm nụ hôn thêm sâu, cái lưỡi mềm mại đưa ra mang theo một chút hương vị nhàn nhạt, dụ dỗ tiểu Omega kinh nghiệm hôn sâu ít đến đáng thương. Thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau, đại mỹ nhân chỉ mặc áo ngủ, cậu ở trong nhà cũng chỉ mặc một lớp quần áo, cơ hồ có thể xuyên thấu qua vải vóc mà cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau.
Rất ấm, rất mềm, cũng rất thơm.
Cái mũi ngoài ý muốn vẫn hoạt động bình thường.
Thiếu niên không có nửa phần chống cự, hồn giống như bị câu đi mất, đưa đầu lưỡi của mình vào thăm dò. Một khi đã thâm nhập, tiếp theo chính là nước bọt giao hòa. Hai đầu lưỡi quấn quýt cùng nhau, thiếu niên theo dẫn dắt của đại mỹ nhân, cùng anh “khiêu vũ” trong nơi ẩm ướt nhỏ hẹp.
Cảm giác này thân mật đến khó mà tin nổi.
Thiếu niên sa vào cảm giác này, trên lớp cậu từng học qua trong các vùng phân bố vị giác thì đầu lưỡi tương ứng với vị ngọt. Khi cậu dùng đầu lưỡi thăm dò lưỡi đối phương, liếm đi nước bọt của anh liền không nhịn được mà nghĩ, có lẽ vị giác của mình so với người bình thường nhạy cảm hơn.
Nếu không vì sao cậu lại cảm thấy ngọt như vậy. Ngọt tới mức hận không thể chiếm lấy nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Thiếu niên hơi nhổm người dậy, ngẩng cao mặt cướp lấy nước bọt của đại mỹ nhân nuốt xuống nhưng vẫn không đủ, lại áp đến một lần nữa. Tay phảng phất như có ý chí, chậm rãi trượt dọc theo sống lưng lên trên, cuối cùng giữ lấy tuyến thể sau gáy anh.
Nhẹ nhàng vò ấn.
Tuyến thể đại mỹ nhân thiếu khuyết nhưng gần như chỉ ở phương diện nhận biết tin tức tố Alpha, còn những đặc tính khác của Omega thì xem như vẫn bình thường. Ngón tay thiếu niên vừa chạm vào tuyến thể đại mỹ nhân có hơi run rẩy, lúc cậu khẽ ấn xuống cổ họng liền tràn ra một tiếng “Hừ” mềm mại, như giận dỗi mà cũng như làm nũng.
Anh dùng răng thị uy cắn môi thiếu niên, cùng lúc đó cũng thuận theo ý cậu mà thả một chút tin tức tố.
Hương chè xanh dịu dàng phiêu trong không khí, thiếu niên bỗng nhiên cảm thấy bản thân trước đây chỉ là một mảnh trống rỗng, hiện tại giống như được một đám mây nâng lên, an toàn, chậm rãi lấp đầy.
Khi nụ hôn kết thúc thiếu niên mới mở mắt ra, tinh tế thở dốc. Cậu dừng thoáng chốc rồi lại mở miệng lớn hít sâu một hơi, tựa hồ như chưa lấy đủ mùi vị của anh.
Đại mỹ nhân nhanh tay bóp mặt cậu: “Tại sao chỉ có tôi thả tin tức tố, của em đâu?”
Thiếu niên không lên tiếng mà nhìn anh chăm chăm.
Thật ra là mặt bị bóp không nói chuyện được.
Đại mỹ nhân buông lỏng tay, thiếu niên niên lại như mọi khi mà im thin thít.
Đại mỹ nhân không vui, nhất quyết bám lấy thiếu niên không bỏ qua: “Của em đâu? Của em đâu?” Đoạn bắt chước nhào đến giữ gáy của cậu.
Thiếu niên không muốn thả tin tức của mình ra ngoài, một tay vẫn đặt trên cổ anh, một tay che gáy và tuyến thể của mình lại.
“Tôi muốn ngửi mùi vị của anh.” Thiếu niên đành trả lời, “Một chút tạp chất cũng không muốn trộn lẫn.”
Đại mỹ nhân thoáng đỏ mặt, thu tay về nhéo mũi ai đó, mắng nhỏ: “Tiểu bại hoại. Cái gì mà tạp chất, có biết nói chuyện hay không?” Ngoài miệng nói vậy nhưng nửa điểm thu tin tức tố của mình về cũng không có.
Hương chè xanh cứ như vậy phiêu đãng, quẩn quanh khắp căn phòng.