Nhưng hình như Lâm Phỉ không hề tức giận.
Chẳng lẽ quả thực trong lòng cậu cho rằng mình là một Omega?
Không không không, chắc chắn là cậu bị Bùi Cảnh Hành hố quen rồi nên đáy lòng không nổi lên gợn sóng được nữa.
Thật ra như vậy cũng rất tốt, cậu không phải là đứa con bất hiếu không muốn trở về mà là không trở về được…?
Cậu đã biến mất hơn nửa năm, có lẽ người nhà đã hình thành thói quen với cuộc sống không có cậu.
*
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Lâm Phỉ vẫn ở trong bệnh viện.
Màn cửa được đóng kín, không biết bây giờ là lúc nào.
Lâm Phỉ lắc lắc đầu nhìn quanh, vậy mà người ngồi bên giường cậu không phải Bùi Cảnh Hành mà là Dương du.
Hả?
Hả?
Ủa ủa ủa?
Người đâu?
Dương Du phát hiện Lâm Phỉ đã tỉnh, cầm tay cậu hỏi: “Con tỉnh rồi, thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có ạ.” Lâm Phỉ dừng một lát: “Bùi Cảnh Hành đâu rồi? Hắn không tới ạ?”
“Con đừng nhắc đến hắn với mẹ.”
Lâm Phỉ nghĩ hẳn là Dương Du hiểu lầm Bùi Cảnh Hành hại cậu té xỉu nên mới tức giận đến vậy.
Dựa theo tính tình của Bùi Cảnh Hành, chắc chắn sẽ không ăn ngay nói thật với Dương Du chuyện gì đã xảy ra. Vậy thì cậu đành làm người tốt đến cùng, làm tròn lời nói dối đó đi.
“Có phải mẹ hiểu làm gì không? Chất dẫn dụ của con xảy ra vấn đề, nhờ hắn đưa con đến bệnh viện.”
Mặt mũi Dương Du tràn đầy vẻ “Con đang nói cái gì đấy”.
Biểu cảm của Lâm Phỉ cũng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ Bùi Cảnh Hành không giải thích như thế với mẹ cậu?
Không hợp lý, không phải Bùi Cảnh Hành quen giả bộ đáng thương để tăng độ yêu thích à? Có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy?
“Do con nói sai cái gì ạ?”
“Không phải, mẹ hỏi con,” mặt mũi Dương Du đầy vẻ nghiêm túc, khiến Lâm Phỉ thấy hơi căng thẳng.
“Có phải con thích Bùi Cảnh Hành không?”
Lâm Phỉ nhất thời nghẹn lại, không ngờ bà nghiêm túc đàng hoàng vậy mà lại hỏi câu như thế.
Dù sao lúc trước cậu đã nghĩ kỹ, bèn dứt khoát thoải mái thừa nhận.
“Ôi!” Dương Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài: “Tính sai rồi! Mẹ nhờ nó nhìn chằm chằm Ứng Thần, lại quên đề phòng nó!”
Chuyện quả nhiên là vậy…
Chỉ là tội nghiệp Ứng Thần bị Bùi Cảnh Hành dùng việc công trả thù riêng tận mấy lần.
“Vậy mẹ định làm thế nào?”
“Mẹ còn có thể làm gì hả? Chuyện như vậy cũng đâu phải mẹ nói không cho phép thích thì con sẽ không thích đâu.”
Lâm Phỉ mím môi cười: “Cậu ấy ở đâu ạ?”
“Mẹ đuổi nó về rồi. Nếu con muốn tìm nó thì gọi điện thoại đi.”
“Còn cha con…?”
“Được rồi, mẹ sẽ nói với ông ấy.”
Dương Du dặn dò thêm vài câu râu ria, không còn việc gì liền đi trước.
Bà chân trước vừa đi, chân sau Lâm phỉ đã vớ lấy điện thoại.
Bùi Cảnh Hành hố cậu một vố nếu không đáp trả lại một chút thì làm sao nói nổi đúng không?
Lâm Phỉ vội ho một tiếng, biểu tình bi thương nhanh chóng xuất hiện, bấy giờ mới bấm điện thoại gọi cho Bùi Cảnh Hành.
Hình như Bùi Cảnh Hành vẫn luôn chờ điện thoại của cậu, tiếng chuông vừa vang đối phương đã bắt máy.
Hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng xuyên qua điện thoại truyền tới đối phương.
Trong lòng Lâm Phỉ nghĩ nếu như sau đó cậu trở về thì đây chính là cuộc gọi cuối cùng giữa cậu và Bùi Cảnh Hành.
Hai phần bi thương trong nháy mắt thành tám phần, thậm chí cậu có hơi muốn khóc.
Cậu vừa mở miệng đã cảm thấy nghẹn ngào: “Bùi Cảnh Hành… Cậu ở đâu?”
Hô hấp của bùi Cảnh Hành chợt trở nên nặng nề trong chớp mắt: “Cậu…” Hắn muốn hỏi cái gì, lại chần chừ không nói mà chỉ nhẹ giọng đáp: “Đại sảnh, tôi ở đại sảnh bệnh viện.”
“Cậu biết tôi ở đâu không?”
“Biết.”
“Cậu tới tìm tôi đi.”
Bùi Cảnh Hành im lặng một lát: “Được.”
Chuyện gì Lâm Phỉ cũng đã nghĩ tới, chỉ là không ngờ rằng sau khi Bùi Cảnh Hành vào cửa, lộ rõ trên mặt là dấu bàn tay đỏ chót.
“Cậu,” Lâm Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên lại nhanh chóng nhớ tới kế hoạch của mình, đè ép lo lắng trở lại, miễn cưỡng hỏi: “Mặt cậu bị sao vậy?”
“Tôi không sao…”
“Chưa ăn cơm à? Nói to lên chút.”
“Thật xin lỗi.”
“Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu xin lỗi tôi? Không phải cậu rất cứng rắn, hơn nữa còn tha hồ hùng biện bảo tôi là Omega của cậu à?”
Bùi Cảnh Hành cúi đầu: “Tôi xin lỗi, là tôi làm sai. Nhưng tôi không hối hận, nếu như được làm lại thì tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Lâm Phỉ: “?”
Hướng phát triển không đúng, không phải Bùi Cảnh Hành nên khóc chít chít xin lỗi cậu hả?
Hiện tại trong đầu Lâm Phỉ đều là lời kịch đã được luyện tốt nhưng nửa ngày vẫn nghĩ không ra mình nên nói gì.
Bùi Cảnh Hành vẫn đang nói tiếp: “Chỉ cần có một cơ hội nhỏ nhoi tôi sẽ làm thử, mặc kệ hậu quả thế nào.”
Lời chưa dứt, hắn ngẩng đầu với ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Phỉ, giống như muốn một câu trả lời.
Bấy giờ Lâm Phỉ còn đang nghĩ đến lời kịch đã luyện trước đó, trong tình thế cấp bách đầu óc co lại bật thốt lên: “Mẹ tôi không đồng ý chúng ta quen nhau.”
“Ai mà không có mẹ? Mẹ tôi cũng không đồng ý chúng ta tách ra.”
Từ trước tới giờ Lâm Phỉ không phải là người dễ bị chọc cười, ngay tại thời khắc quan trọng như vậy mà cậu lại không nhịn nổi bật cười.
Bầu không khí ngưng trệ bỗng tan ra.
Khóe miệng Bùi Cảnh Hành hiện ý cười.
Lâm Phỉ biết Bùi Cảnh Hảnh thông minh như vậy, chắc chắn biết cậu đang đùa giỡn.
Quả nhiên, bùi Cảnh Hành đi thẳng đến bên cạnh Lâm Phỉ, cầm dao gọt trái cây hỏi: “Ăn táo hay ăn lê đây?”
“Táo, không cắt hình con thỏ thì không ăn.”
Lâm Phỉ cố ý muốn giày vò Bùi Cảnh Hành một chút, không có ý gì khác. Cậu chỉ là không muốn nhìn hắn đắc ý như vậy.
Trên mặt Bùi Cảnh Hành không hề có vẻ khó chịu tí nào, vừa gọt vỏ vừa cầm điện thoại học video cắt hình con thỏ.
Thậm chí hắn còn không cần nhìn thêm lần nào, tắt điện thoại đi. Chỉ mất một lúc đã cắt ra được hình con thỏ nhỏ.
Rõ ràng không phải nhân vật chính, sao năng lực học tập lại mạnh thế hả?
Lâm Phỉ hai ba miếng ăn hết đầu con thỏ, hững hờ hỏi thăm: “Mặt bị gì vậy?”
“Dì đánh.”
“Rốt cuộc cậu đã nói gì với mẹ tôi? Khiến bà tức giận đánh cậu?”
“Tôi thích cậu, phát hiện cậu mắc hội chứng rối loạn chất dẫn dụ hai phía nên tôi đánh dấu cậu.”
Lâm Phỉ nhíu nhíu mày: “Cậu nói y chang như vậy với bà ấy? Không giống cậu nha?”
Động tác lau dao của Bùi Cảnh Hành dừng lại, mi mắt rũ xuống chớp nhẹ: “Trong mắt cậu, tôi là hạng người gì? Tâm cơ thâm trầm? Quen giả bộ đáng thương? Diễn kịch kiếm đồng tình?”
Mặc dù trong lòng Lâm Phỉ quả thật nghĩ như vậy nhưng khi Bùi Cảnh Hành nói ra những lời này, cậu lại không rõ vì sao mà run lên. Dường như báo hiệu một đợt xâm lược nguy hiểm lớn mạnh nhưng lại âm thầm không tiếng động.
Bùi Cảnh Hành cười nhẹ một tiếng, tràn ngập vẻ tự giễu: “Thế thì thật xin lỗi, con người tôi dơ bẩn, vẩn đục. Bên trong xương cốt đều là thứ khiến người ta không thích…”
Mới đầu, Lâm Phỉ còn tưởng hắn đang giả bộ đáng thương, khóe mắt thậm chí đầy vẻ trêu tức nhưng nghe một hồi, cậu dần dần nhận ra có gì đó không đúng.
Ngữ khí bi thương chán ghét bản thân như vậy, trong lòng Bùi Cảnh Hành thật sự nghĩ thế.
Lâm Phỉ hoảng hốt cảm thấy trái tim giống như bị một bàn tay to nắm lấy, không nặng không nhẹ cũng không để cậu khó chịu đến ngạt thở. Nhưng lại khiến cậu không thể tự do tự tại hô hấp.
Dù cậu biết mình đang đi vào cạm bẫy mang tên Bùi Cảnh Hành nhưng cậu cũng không cách nào sinh lòng phản kháng.
Cậu muốn tiến sâu vào một chút để hắn đừng đau lòng như vậy.
“Nhưng tôi cũng hy vọng rằng tình cảm của tôi là thuần khiết, là dũng cảm.”
Bùi Cảnh Hành cố gắng nhếch khóe môi, nước mắt lại không ngăn được trượt xuống: “Nhưng sự thật lại không luôn như ý muốn, ngay từ đầu chúng ta đã sai. Cậu thích mềm mại yếu ớt vì thế tôi đã làm ra quyết định sai lầm đầu tiên. Tôi ngụy trang thành dáng vẻ cậu thích, cố gắng ở lại bên cạnh cậu.”
“Từ đó về sau, tôi không thể ngừng dùng những lời nói dối mới để che đậy lời nói dối ban đầu.”
“Rõ rang tôi đã cố gắng đến thế lại chỉ có thể nhìn cậu và Ứng Thần càng ngày càng gần…” Đột nhiên Bùi Cảnh hành bắt lấy tay Lâm Phỉ: “Thật nực cười, tôi vứt đi bộ dáng vốn có để đón ý nói hùa với cậu, cậu lại thích tôi của trước kia hơn.”
“Ai bảo tôi thích cậu chứ? Cậu thích dáng vẻ nào, tôi có thể hóa thành dáng vẻ đó.”
“Nhưng tại sao khi tôi phân hóa, cậu lại bắt đầu để ý Kỳ Hào Nghiêu mềm mại yếu ớt.”
“Tôi không biết phải làm sao. Sau khi đầu óc tôi phát sốt cưỡng ép đánh dấu cậu xong, tôi đã hoàn toàn đẩy quan hệ của chúng ta đến tình trạng không cách nào hòa giải đúng không?”
Miệng Lâm Phỉ mở to nhưng nửa ngày không nói nổi một chữ.
Cậu chỉ biết Bùi Cảnh Hành hay thay đổi, một hồi sẽ mạnh bạo chắn cậu vào phòng vệ sinh, một hồi lại vì một chút trầy da nho nhỏ mà thút thít nũng nịu với cậu…
Chẳng lẽ tất cả đều là do cậu tạo thành ư?
Cậu lại là người khiến Bùi Cảnh Hành lo được lo mất thế sao?
Lâm Phỉ không tự chủ được vươn tay nắm chặt lấy Bùi Cảnh Hành: “Cậu không cần bắt chước bất cứ ai hết. Cậu bắt chước Kỳ Hào Nghiêu, cậu học theo ứng Thần, vậy ai sẽ nhìn thấy Bùi Cảnh Hành? Ai sẽ yêu Bùi Cảnh Hành đây?”
“Nếu tôi học theo Ứng Thần không ai yêu, vậy đến khi tôi là Bùi Cảnh Hành sẽ có ngươi yêu tôi sao?”
“Có.”
“Ai sẽ yêu tôi?”
“Rất nhiều người đều yêu cậu.”
Trong mắt Bùi Cảnh Hành dấy lên ánh sáng chờ mong: “Có bao gồm cả cậu không?”
Lâm Phỉ tận mắt thấy ánh mắt của hắn hồi sinh từ tro tàn, làm sao nỡ đẩy hắn trở lại vực sâu được nữa?
“Có cả tôi.” Lâm Phỉ nói từng chữ, kiên định đáp.
Bùi Cảnh Hành sửng sốt, đôi mắt không dám tin trừng lớn. Khoảng chừng nửa phút, hắn mới như tỉnh khỏi mộng mà kéo Lâm Phỉ vào trong ngực.
Cánh tay hắn ôm rất chặt giống như người chết chìm tóm được một miếng gỗ nổi, sóng to gió lớn cũng không cách nào khiến hắn buông tay.
Lâm Phỉ bị ghìm hơi đau nhưng trong lòng có cảm giác tất cả đều đã kết thúc.
Cứ như vậy đi. Cậu sẽ ở lại chăm sóc hắn.
Một thế giới khác, bên cạnh cha mẹ còn có anh trai chị gái, cố gắng sẽ không cảm thấy cô đơn. Cuộc sống của bọn họ có lẽ đã trở về quỹ đạo rồi.
Ở góc độ cậu không thấy được, Bùi Cảnh Hành thỏa mãn nhếch khóe môi lên.
Tình yêu của hắn nặng nề, bẩn thỉu nhưng hắn chưa bao giờ hy vọng về sự trong sáng hay can đảm. Chỉ cần có thể giữ cậu lại, chìm đắm cùng nhau cũng làm bản thân vui thích.
Nếu bây giờ Lâm Phỉ ngẫm lại lời nói của Bùi Cảnh Hành lần hai, nhất định cậu có thể phát hiện chỗ không đúng.
Nhưng cậu không làm thế, trong lòng cậu nghĩ vậy là mình thật sự ở cùng với Bùi Cảnh hành rồi ha?
Vậy cậu có nên nghĩ biện pháp phá hỏng thanh tiến độ không nhỉ?
Dựa theo cốt truyện nguyên tác, sau khi Kỳ Hào Nghiêu về với Ứng Thần không bao lâu thì nhân vật phản diện lớn nhất cả truyện sẽ xuất hiện.
Nhân vật phản diện là con riêng của một gia tộc lớn đi theo mẹ kiếm ăn. Hắn còn bị phân hóa rất muộn, ở trường nhận hết ức hiếp.
Trong những ngày đen tối nhất của cuộc đời, hắn ta gặp được Kỳ Hào Nghiêu giống mình không phân hóa. Hắn nhận định bọn họ chính là một đôi trời sinh.
Sau khi đứa con trai trong giá thú của cha hắn chết trong một vụ tai nạn xe cộ, nhân vật phản diện và mấy đứa con riêng được đón về nhà. Hắn phân hóa thành Alpha, trổ hết tài năng trong đám con riêng.
Cuối cùng khi hắn trở lại trường, nghe được tin tức Kỳ Hào Nghiêu đã ở cùng Ứng Thần.
Nhân vật phản diện bắt cóc Kỳ Hào Nghiêu muốn cưỡng ép đánh dấu lại bị Ứng Thần và Lâm Phỉ tìm tới.
Ứng Thần cứu Kỳ Hào Nghiêu còn Lâm Phỉ bất hạnh đồng quy vu tận với trùm phản diện.
Kỳ Hào Nghiêu cho rằng mình nợ Lâm Phỉ, chia tay với Ứng Thần rồi rời xa quê hương.
Kết thúc BE.
Lâm Phi đọc cuốn tiểu thuyết này vào đêm trước khi xuyên qua. Lúc đầu tưởng là một cuốn Mary Sue không não, ai ngờ kết cục thần kỳ đảo ngược thành BE. Cậu tức giận ném sách xuống gầm giường, không nghĩ tới hôm sau tỉnh lại đã ở trong thế giới tiểu thuyết.
Dựa theo tuyến thời gian, hiện tại nhân vật phản diện hẳn đang ở trong trường học. Nếu như có thể thay đổi chấp niệm của nhân vật phản diện về Kỳ Hào Nghiêu, kết cục bi kịch sẽ không xảy ra.
Lâm Phỉ nhớ kỹ sau khi nhân vật phản diện về nhà theo họ cha thì đổi tên thành Trình Vạn An.
Mà cốt truyện trước đó chỉ sống trong hồi ức của Kỳ Hào Nghiêu, trước khi đổi tên hắn gọi là gì nhỉ? Trong truyện căn bản không đề cập tới, có lẽ chính tác giả cũng chưa nghĩ ra trước kia hắn tên là gì.
Lại là phán đoán ác ý để tìm người, Lâm Phỉ nghĩ tới đã muốn nôn.