“Bùi Cảnh Hành! Tôi đúng là điên rồi mới đi tin cậu?”
“Sao cậu lại tức giận như vậy?”
“Cậu nói như thế để làm gì? Cậu cố ý nói những lời đó là vì để cho tôi buông lỏng cảnh giác có phải không?”
“Đúng là tôi có ý này nhưng lời tôi nói đều là thật. Thực ra cậu cũng không cần tức giận như vậy mà đúng không? So với mấy lời cậu nói dối với tôi, những chuyện tôi làm còn không bằng một nửa cậu.”
Lâm Phỉ không nói gì bởi vì đúng là cậu không biết nên nói gì cả.
Như thể trong lúc vô tình, cái ý nghĩ cậu thiếu Bùi Cảnh Hành đã khắc sâu ở trong lòng.
Bùi Cảnh Hành chậm rãi buông tay Lâm Phỉ ra: “Đừng nhúc nhích được không? Tôi chỉ muốn thoa thuốc cho cậu.”
Lâm Phỉ không thích bị cưỡng ép nhưng cậu chịu không nổi Bùi Cảnh Hành đáng thương yếu đuối như vậy
Giằng co một hồi, cậu bực bội nhắm nghiền hai mắt: “Được được được cậu làm đi, làm nhanh lên. Nếu lần này cậu lại gạt tôi, tôi sẽ không tin tưởng cậu nữa đâu.”
“Ừm.” Bùi Cảnh Hành thở nhẹ lên tiếng, lấy ra hộp y tế, nửa quỳ giữa hai chân Lâm Phỉ: “Quần, cậu cởi hay để tôi cởi?”
Lâm Phỉ nhìn tư thế hai người một chút, muốn cậu tự cởi không phải là trực tiếp giao mình cho giặc sao?
Cậu rùng mình: “Cậu cởi đi!”
Mấy giây sau, Lâm Phỉ hối hận sâu sắc vì quyết định này.
Ngón tay Bùi Cảnh Hành xương xương thon dài, trắng nõn như chưa từng tiếp xúc với ánh sáng, gân xanh cũng không nhô lên rõ ràng như Alpha. Bàn tay đó đặt lên eo quần đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn đến phát sáng của hắn.
Mà chính đôi tay này, trước đây không lâu còn ở trước mặt cậu tự an ủi.
Kéo khóa quần xuống, ngón tay Bùi Cảnh Hành móc lấy lưng quần cậu rồi nhẹ nhàng kéo một cái, da thịt săn chắc mềm dẻo của cậu lộ ra trong không khí.
Gần như cùng lúc đó, ánh mắt của hắn có chút tối sầm lại.
Lâm Phỉ nổi hết da gà, cậu nắm chặt tay Bùi Cảnh Hành: “Cứ như vậy được rồi, không cần cởi hết ra đâu. Cậu tranh thủ thoa trước cho tôi đi.”
“Được.”
Bùi Cảnh Hành đồng ý sảng khoái cực kỳ nhưng động tác xuống tay vẫn chậm rãi như cũ.
Ngón tay lạnh buốt dán lên da cọ nhẹ khiến cậu thoải mái hơn một chút, Lâm Phỉ cũng buông tha cho hắn.
Bầu không khí yên lặng một chút nhưng cũng không xấu hổ.
Bùi Cảnh Hành xoa vết bầm tím trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắn bóp.
Lâm Phỉ lúc đầu được hầu hạ thoải mái, bị kích thích như thế cậu muốn nhảy dựng lên: “Cậu làm gì đó? Không chiếm được thì muốn phá đi đúng không?”
“Đừng nhúc nhích.” Bùi Cảnh Hành ấn eo Lâm Phỉ xuống: “Làm tan máu bầm thì sẽ mau khỏi hơn.”
“Đây là cậu đang đốt cháy giai đoạn! Tôi muốn chờ nó chậm rãi lành!”
“Đau lắm à?”
“Cậu đoán xem?”
Lâm Phỉ không biết lại có người bị rách chút da còn có thể khóc lóc kể lể mà lại có mặt mũi đi hỏi cậu bị bóp vết bầm có đau không?
“Tôi tưởng cậu không sợ đau. Cho nên lần trước ở khách sạn những gì cậu nói đều là xạo? Cậu không muốn để cho tôi chạm vào cậu.”
Lâm Phỉ: “…”
Cái này có chút lúng túng.
Bùi Cảnh Hành rút tay lại: “Được, tôi hiểu rồi.”
“Không phải, cậu lại nghĩ cái gì rồi? Đừng não bổ nhiều như vậy được không?”
“Được, tôi không não bổ. Vậy cậu nói cho tôi biết, lần trước tại sao cậu lại nói là không sợ đau?”
“Đó là, bởi vì…” Lâm Phỉ nhanh chóng nhảy số, suy nghĩ làm sao mới có thể tránh thoát đợt tập kích này.
Bùi Cảnh Hành nhìn cậu, không có ý định nhường bước. Xem ra không có được đáp án thì không bỏ qua cho con hàng này.
Lâm Phỉ sắp tuôn cả mồ hôi lạnh. Càng như vậy đầu óc cậu càng loạn, không tìm được cái cớ thích hợp.
Đúng lúc này, một tiếng chuông đột ngột gián đoạn hai người đang đối mặt.
Là di động của Bùi Cảnh Hành reo.
Bùi Cảnh Hành nhìn bàn tay dính nước thuốc của mình, có chút khó khăn.
Lâm Phỉ ngầm hiểu, ngồi xuống móc điện thoại của Bùi Cảnh Hành ra, ấn nghe sau đó đưa đến bên tai hắn, rất có dáng vẻ muốn lấy công chuộc tội.
Bùi cảnh Hành tâm tình không tốt lắm, nói chuyện với đầu bên kia giọng điệu cũng lạnh nhạt.
“Ừm.”
“Như nhau.”
“Đi bệnh viện.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Cảnh Hành đứng lên dự định đi rửa tay.
Lâm Phỉ ngượng ngùng giữ chặt hắn: “Không phải cậu định xoa tan máu bầm cho tôi sao?”
“Cậu sợ đau, cứ chờ nó từ từ tốt lên đi.”
“Tôi nghĩ lại rồi, đau dài không bằng đau ngắn. Cậu làm tiếp đi.”
Bùi Cảnh Hành thở dài, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống tiếp tục xoa chân cho Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ làm bộ như bị đau đến nhe răng trợn mắt, người đáng lẽ nên phối hợp biểu diễn với cậu là Bùi Cảnh Hành lại làm như không hề hay biết gì.
Lúng túng chết đi được.
Lại yên ắng một hồi, thấy chân đã được xoa bóp ổn, Lâm Phỉ không thể không mở miệng: “Cậu đừng giận mà, thật ra cậu cũng gạt tôi không ít…”
Bùi Cảnh Hành lạnh lùng ngẩng đầu, môi đỏ hé mở tựa hồ như muốn nói gì đó.
Lâm Phỉ tự biết nói không lại hắn, vội vàng tăng tốc nói: “Chuyện lúc trước chúng ta xí xóa, sau này tôi sẽ không tiếp tục lừa cậu nữa. Cậu cũng không cần hố tôi được không?”
“Cậu sẽ không bao giờ gạt tôi nữa?”
“Đúng vậy.”
“Được, tôi đồng ý với cậu. Vậy thì cậu nói cho tôi biết, tại sao cậu lại muốn tác hợp Kỳ Hào Nghiêu với Ứng Thần? Đừng có gạt tôi.”
Lâm Phỉ mấp máy môi: “Cái này tôi không thể nói cho cậu được.”
“Cậu không tùy tiện bịa đáp án gạt tôi, có phải tôi nên cảm thấy vui vẻ hay không.”
“Vui vẻ thì cũng không nên…”
Bùi Cảnh Hành khẽ cười một tiếng, đột nhiên hỏi một chuyện khác: “Cậu còn nhớ rõ lúc sinh nhật của tôi, cậu đã đồng ý với tôi điều gì không?”
Lâm Phỉ cũng không thuộc hàng ngũ nhân sĩ có trí nhớ siêu phàm, chỉ là chuyện có liên quan đến Bùi Cảnh Hành thì dường như cậu luôn nhớ rất kỹ, rất rõ ràng.
Tựa như chuyện sinh nhật này, Bùi Cảnh Hành chỉ là thoáng nhắc đến mà cậu đã nhớ lại toàn bộ quá trình: “… Tôi đáp ứng cậu một nguyện vọng.”
“Hiện tại tôi có nguyện vọng.”
Bùi Cảnh Hành nhìn qua Lâm Phỉ, ánh mắt cực kỳ chăm chú: “Tôi muốn cậu chuyển về đây.”
“Thế nhưng mà…” Lâm Phỉ có chút do dự, mặc dù bây giờ cậu có thể mặc kệ lời nói của Ứng Thần nhưng hiện tại cậu đang trong giai đoạn thích lẫn nhau. Nếu tiếp tục ở chung thì cậu càng thêm lưu luyến với thế giới này…
“Tôi chỉ cần một tháng, giống với yêu cầu của Ứng Thần lúc đó. Một tháng sau, dọn đi hay ở lại đều tùy cậu. Tôi có thể may mắn có được đãi ngộ như Ứng Thần không?”
Đã nói tới mức này, Lâm Phỉ còn có thể nói cái gì nữa.
Cậu chậm rãi gật đầu: “Được, tôi đồng ý.”
·
Dựa theo yêu cầu của Bùi Cảnh Hành, rạng sáng hôm sau Lâm Phỉ dọn đồ trở về.
Sinh hoạt giống như lập tức trở về như trước đây nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, rất nhiều thứ cũng đã thay đổi.
Đã lâu không cùng Bùi Cảnh Hành ngủ chung trên một giường, Lâm Phỉ luôn cảm giác nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh không ngừng truyền đến làm cậu có chút không được tự nhiên.
Cậu nhích vào bên trong một chút, thẳng đến khi thân thể và mặt tường dính vào nhau nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi nóng.
Quái lạ, trước kia không phải vẫn ngủ như thế sao. Đâu có cảm thấy khó chịu như vậy?
Bên này cậu đang xoắn xuýt, bên kia Bùi Cảnh Hành trở mình lại dán vào sau lưng của cậu.
Lâm Phỉ: “… Cậu chen tới đây làm gì?”
“Ngủ không được sao?”
“Cậu ra ngoài một chút thì tôi có thể ngủ thiếp đi đó.”
Bùi Cảnh Hành lấy khả năng tự độc thoại của mình phát huy đến cực hạn. Hắn như không nghe thấy lời Lâm Phỉ, tiếp tục nói: “Vậy tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa.”
Mọi người đều biết, thời điểm khi một người nói muốn kể chuyện xưa, tuyệt đối người đó muốn mượn cơ hội này nói vài lời thật lòng.
Lâm Phỉ không chút do dự đưa ra lựa chọn: “Cậu kể đi.”
“Có một cặp vợ chồng đã cùng nhau dựng dục một đứa trẻ đáng yêu. Ban đêm, đứa trẻ quấn lấy mẹ nó muốn nghe kể chuyện…”
Lâm Phỉ gật gật đầu, trong lòng tự nhủ đứa nhỏ này tuyệt đối chính là Bùi Cảnh Hành không chạy đi đâu được.
“Người mẹ rốt cuộc cũng dỗ được đứa nhỏ, không ngờ tới vừa mới ra cửa, đứa nhỏ liền lớn tiếng gọi bà.”
Bà quay vào hỏi đưa nhỏ làm sao vậy, đứa nhỏ nói: “Mẹ ơi, mẹ giúp con nhìn xem dưới gầm giường có vật kỳ quái gì không? Bằng không con không ngủ được.”
Người mẹ không kiên nhẫn ngồi xổm xuống nhìn, nhìn thấy một bé gái giống con mình như đúc. Bé gái hoảng sợ nói với nàng: “Mẹ ơi, có một con quái vật trên giường của con.”
Lâm Phỉ rùng mình một cái, bức tường lạnh buốt trước đó còn cảm thấy thoải mái, giờ khắc này lại giống như quan tài u ám.
Bùi Cảnh Hành ghé vào tai Lâm Phỉ: “Phỉ ca, cậu có cảm thấy dưới giường sẽ có thứ gì không?”
“Tôi cảm thấy tốt nhất cậu nên ngậm miệng lại…”
“Thế nhưng mà tôi cảm thấy, dưới giường thật giống như có vậy gì đó. Nếu như xốc ga giường lên, nó sẽ lao ra?”
Càng nhắc nhở mình đừng nghĩ tới, Lâm Phỉ càng không khống chế nổi đầu óc mình. Giống như cậu thực sự thấy dưới gầm giường có ánh mắt âm trầm…
Đệch…
Lâm Phỉ lặng lẽ nhích về phía sau một chút, cách khỏi mặt tường một khoảng lại hoàn toàn nằm trong vòng tay ôm ấp của Bùi Cảnh Hành.
Bùi Cảnh Hành yên tâm thoải mái ôm Lâm Phỉ: “Đừng sợ, tôi ở bên ngoài. Coi như có xảy ra chuyện gì cũng là tôi chịu trước. Nếu như nó thật sự ra tay, tôi nhất định sẽ giữ chân nó, bảo vệ cho cậu rời đi trước.”
Rõ ràng là không có chuyện gì lại bị Bùi Cảnh Hành nói như thể thực sự có thứ gì đó dưới gầm giường.
Trong lòng mặc dù phỉ nhổ nhưng Lâm Phỉ vẫn rất sợ nên không đẩy Bùi Cảnh Hành ra, thậm chí vụng trộm rút chân về ổ chăn.
Thân là một người có đầu óc cùng sức tưởng tượng cực kỳ phong phú, Lâm Phỉ còn tưởng rằng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ. Không ngờ ngửi được mùi của Bùi Cảnh Hành, cậu lại cảm thấy an tâm, rất nhanh đã ngủ quên.
Mãi cho đến khi trở lại trường học, Lâm Phỉ cảm giác chuyện này thật là ảo ma.
Càng ảo ma hơn chính là Lâm Phỉ phát hiện Triệu Quan Tây đem guitar của hắn đến trường
Lần trước giả đàn hát thất bại, không phải hắn căm thù guitar tận xương tủy sao? Tại sao lại đem cái đồ chơi này đến nữa?
Triệu Quan Tây dường như nhìn ra nghi hoặc của Lâm Phỉ, chủ động mở miệng giải thích: “Lần trước đàn hát không phải banh toàn tập sao? Sau khi trở về em đã báo danh lớp ghita ngay. Hay là Phỉ ca nghe trước một đoạn em đàn nhé?”
“Được, mày hát cái gì?”
“Ngã ở đâu đứng lên ở đó.” Triệu Quan Tây hào hứng ngẩng cao đầu lấy guitar ra, tạo dáng xong: “Vẫn là bài lần trước, Trouble I’m In.”
“Được, vậy mày bắt đầu đi.”
Triệu Quan Tây nhắm mắt rồi thở nhẹ ra một hơi, cả người khí thế biến đổi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Chỉ nhìn thấy đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng gẩy một cái, tiếng guitar nhẹ nhàng tuôn ra. Nương theo tiếng hắn ngâm nga nhẹ nhàng xua đi cái lạnh mùa đông.
Lâm Phỉ gật đầu theo nhịp bài hát, không thể không thừa nhận Triệu Quan Tây hát quả thực rất khác. Đặc biệt là khí chất ôn nhu chăm chú mà hắn toát ra, không giờ khắc nào không hấp dẫn ánh mắt người khác.