Bùi Cảnh Hành nhìn Lâm Phỉ, hàng lông mi run run: “Cậu chắc chắn không đi với tôi ư?”
Lâm Phỉ né tránh ánh nhìn của hắn: “Tôi nói rồi mà, tôi với Ứng Thần có chút chuyện…”
Cậu chưa kịp nói hết câu thì Bùi Cảnh Hành đã xách ba lô lên, sải chân dài bước nhanh ra khỏi phòng học, sau đó khuất bóng dưới tầm mắt của cả hai.
Bàn tay Lâm Phỉ khẽ giơ lên. Cậu không nói gì hết chỉ dõi theo hắn rời đi.
Tâm trạng của Ứng Thần vô cùng tốt, hắn nhíu mày nói: “Đừng lo lắng, chúng ta đi thôi.”
Lâm Phỉ thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn đi theo.
Ứng Thần dẫn Lâm Phỉ đến một nhà hàng. Lúc tới nơi, nhân viên phục vụ hướng dẫn hai người vào phòng.
Lâm Phỉ chỉ muốn đi thẳng vào trọng tâm câu chuyện, giải quyết nhanh cho xong để còn trở về xem Bùi Cảnh Hành.
Ứng Thần vẫn cứ mãi giữ vững phong thái nhàn nhã như thế. Hắn coi như không thấy biểu cảm của cậu, từ từ chậm rãi gọi đồ ăn. Cho dù có những chuyện khác quan trọng hơn thì hắn cũng từ chối bàn đến, đợi ăn xong mới tính tiếp.
Để đồ ăn dọn lên còn cần phải chờ một lúc. Lâm Phỉ đứng ngồi không yên, nhịn không được hỏi Ứng Thần: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi? Giờ đồ ăn chưa có, chúng ta nói chuyện trước đi.”
Ứng Thần cầm khăn ướt lau tay, cẩn thận lau sạch từng kẽ ngón tay.
Đối với câu hỏi của Lâm Phỉ, hắn vẫn hững hờ như cũ: “Được rồi. Cậu nói tôi nghe chút Bùi Cảnh Hành thích ăn gì? Ghét món gì?”
“Cậu ấy cực kỳ thích ăn cà tím và mấy món màu vàng. Không thích ăn hải sản nhưng vẫn ăn được, ghét mấy thứ có gai. Tạm thời vậy đi chứ tôi thấy cậu ấy không kén ăn lắm.”
“Ồ, trí nhớ cậu tốt ghê.”
Giọng điệu hắn bình bình, không đoán được thái độ của hắn bây giờ là gì.
Tuy nhiên Lâm Phỉ cảm thấy có gì đó không ổn, dù cậu cũng không giải thích được. Cậu lại nghĩ đến một khả năng, có lẽ do Ứng Thần thích Bùi Cảnh Hành nên mới không thích cậu hiểu rõ Bùi Cảnh Hành như vậy.
Lâm Phỉ vô vị giải thích: “Ừm, cũng không tốt lắm đâu. Tụi tôi thường xuyên ăn cơm với nhau nên tự nhiên để ý tới thôi.”
“Ồ? Vậy cậu có để ý tôi thích ăn gì hay ghét ăn gì không?”
“À…”
Vào kỳ nghỉ hè, quả thật hai người họ hay ăn cơm chung với nhau tận một tháng trời. Song một điều kỳ lạ là những sở thích sở ghét liên quan tới Ứng Thần, dù chỉ ít ỏi nhưng Lâm Phỉ thật sự không ấn tượng mấy.
Động tác của Ứng Thần hơi khựng lại. Hắn ném khăn ướt vào thùng rác. Đôi mắt nhìn xuống đất khẽ liếc về phía Lâm Phỉ: “Bạn bè đừng bên trọng bên khinh quá nha.”
“Vậy… Hay là bây giờ cậu nói tôi nghe đi? Tôi hứa sẽ ghi nhớ mà.”
“Được thôi, cậu nhớ ghi lại đó. Tôi cũng không phải người kén ăn, chẳng qua tôi không thích mấy món mềm mềm dinh dính như cà tím, dưa leo, khoai tây, bí đỏ và đậu bắp các kiểu. Tôi chỉ ăn táo giòn, không ăn lòng đào; dứa phải bỏ lõi, không ăn nhãn, vải; ghét các loại quả dây màu ra tay như dâu, dâu tằm, dâu rượu; không ăn dưa hấu, ghét tất cả quả họ nhà cam; không thích ăn đồ cay và các đồ ăn làm từ bột mì, ngoại trừ bánh kẹo đóng gói kiểu Âu, còn có…”
“Khoan…” Lâm Phỉ nhịn không nổi ngăn hắn lại: “Vậy mà cậu bảo không kén ăn hả?”
“Như vậy là kén chọn ấy hả? Vậy ý cậu là cậu không nhớ xuể hả?”
Lâm Phỉ câm lặng một chút. Tất cả đều do phát ngôn ngông cuồng khi nãy của mình gây ra bao nhiêu là phiền toái.
Bát nước hắt đi khó mà thu lại. Giờ cậu chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay vào trong bụng.
Lâm Phỉ lấy điện thoại di động ra chụp ảnh trên bàn: “Sao mà tôi không nhớ nổi chứ? Cậu nói tiếp đi, tôi ghi âm lại, trở về lập tức học thuộc.”
“Được thôi, cậu tốt nhất đừng để tôi phát hiện cậu không nhớ hết.”
Không đợi Lâm Phỉ nói câu nào, Ứng Thần đã tuôn một tràng về tất cả sở thích của hắn.
Lâm Phỉ chỉ có thể tiếp tục lắng nghe.
Không hổ danh công chính trong tiểu thuyết. Mỗi thứ ghét thôi đã có thể viết hẳn một trang, Lâm Phỉ nghe mà lòng nguội lạnh.
Sau khi đồ ăn được đem lên, cuối cùng Lâm Phỉ có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hai người tuân theo nguyên tắc ăn không được nói chuyện, cứ vậy yên lặng giải quyết xong bữa cơm.
Bữa ăn kết thúc, Ứng Thần tiếp tục hỏi thăm chuyện liên quan tới Bùi Cảnh Hành. Lâm Phỉ biết gì nói nấy, không hề giữ riêng trong lòng.
Bây giờ cậu vẫn mong nhanh chóng hoàn thành cốt truyện để còn trở về nhà. Sau nay Bùi Cảnh Hành có như thế nào thì cũng không liên quan gì đến cậu.
Bất kể là chuyện gì đi chăng nữa, khi không có quyền lựa chọn thì sẽ không khiến con người ta cảm thấy khó chịu.
Nói chuyện một hồi, Lâm Phỉ hầu như nói hết những gì mình biết, ngay cả bình trà cũng uống cạn đáy.
Ứng Thần vẫn chưa hài lòng lắc lắc chén trà: “Ừm, cảm ơn cậu đã kể cho tôi nghe nhiều thứ đến vậy. Vậy có khi sau này phải tiếp tục làm phiền cậu rồi.”
“Không có chi. Nếu không còn gì nữa tôi về trước nhé?”
“Ừm, thực ra tôi vẫn còn một chuyện.”
“Chuyện gì đấy? Cậu cứ nói.”
“Tôi không thích cậu với Bùi Cảnh Hành gần gũi như vậy. Cậu có thể chuyển khỏi nhà cậu ta được không?”
Lâm Phỉ đột ngột nắm chặt bàn tay, nhìn Ứng Thần thật nhanh rồi dời ánh mắt. Cậu nhìn đăm đăm chén trà trong tay, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó ngẩng đầu thơ ơ đáp: “Được thôi. Tôi sẽ nhanh chóng chuyển đi.”
“Đừng gấp. Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay làm luôn đi.” Ứng Thần nhún vai, bổ sung: “Cậu ở chung với nó hơi lâu rồi đấy. Tôi thấy nó sắp thích cậu đến nơi rồi.”
“Vậy à…”
Lâm Phỉ tự giễu. Bùi Cảnh Hành là thụ chính trong nguyên tác, làm sao thích cậu được? Ứng Thần lại lo bò trắng răng rồi.
Tuy nhiên cậu vẫn hiểu được. Trong tiểu thuyết, nếu công chính không có thuộc tính chiếm hữu thì sao xứng gọi là công chính nữa? Làm sao hắn có thể dung túng người mình thích chung sống với người khác?
“Vậy hôm nay tôi sẽ lập tức dọn ra ngoài.”
“Vừa hay hôm nay tôi cũng có việc. Tôi chở cậu đi.”
Nói xong, Ứng Thần cầm áo khoác đứng lên: “Đi thôi.”
Lâm Phỉ miễn cưỡng cười cười: “Ờ, đi thôi.”
Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng sa sút của Lâm Phỉ, Ứng Thần có thể xem là khá vui vẻ.
Nghĩ tới dáng vẻ tức giận mặt đỏ tía tai nhưng không dám nạt nộ Lâm Phỉ của Bùi Cảnh Hành, Ứng Thần sướng cả người. Hắn chỉ hận không thể vượt đèn đỏ chạy đến nhà Bùi Cảnh Hành.
Hắn lái xe vô cùng nhanh. Đoạn đường mất nửa tiếng chạy xe nay còn chưa đến hai mươi phút.
Lâm Phỉ vẫn đang đờ người ra. Ứng Thần xuống xe trước rồi mở cửa sau: “Xuống mau nào, còn ngây ngốc trong đó làm gì?”
“À…” Lâm Phỉ vội vàng bước xuống. Đi được mấy bước, cậu thấy Ứng Thần vẫn luôn đi theo mình thì hỏi: “Cậu cũng lên à?”
“Làm sao? Tôi không được lên à?”
“… Được chứ.”
Lâm Phỉ hoàn toàn có thể đoán được tình cảnh chút nữa sẽ ngột ngạt đến mức nào.
Cậu cố tình bước đi thật nhanh để cắt đuôi Ứng Thần. Không ngờ thoạt nhìn Ứng Thần ung dung tự tại nhưng vẫn luôn theo sát cậu gắt gao. Rất nhanh sau đó, cả hai lần lượt đứng trước nhà Bùi Cảnh Hành.
Lâm Phỉ thở một hơi, chỉ có thể kiên trì cầm chìa khóa mở cửa.
Vừa tra chìa khóa vào lỗ thì cánh cửa được mở ra từ bên trong. Bùi Cảnh Hành với đôi mắt sưng đỏ đứng trong nhà, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bùi Cảnh Hành há miệng tính nói gì đó nhưng khi thấy Ứng Thần đằng sau lưng Lâm Phỉ, gương mặt hắn không khỏi biến sắc, đôi môi nhếch nhẹ không nói câu nào.
Ứng Thần nhếch mép, cười vui vẻ với hắn.
Chỉ có Lâm Phỉ bị kẹp ở giữa ngượng ngùng muốn ngạt thở.
Bùi Cảnh Hành tức giận nhìn Lâm Phỉ: “Tại sao cậu ta lại ở đây?”
Lâm Phỉ chưa kịp trả lời thì Ứng Thần lập tức chen vô: “Đồ đạc nhiều quá, một mình Lâm Phỉ chuyển không hết nên tôi đến giúp thôi.”
“Khiêng đồ? Ý cậu là sao?”
“Ý trên mặt chữ.” Ứng Thần chọt chọt lưng Lâm Phỉ, nói bằng chất giọng nũng nịu: “Phỉ ca à, cậu nói một câu đi chứ.”
Lâm Phỉ đang suy nghĩ nên nói chuyện này với Bùi Cảnh Hành như thế nào nên không chú ý tới cách nói chuyện đầy buồn nôn của Ứng Thần.
Cậu lúng túng nắm lấy ống quần của mình, cẩn thận từng li từng tí đáp: “Tôi tính chuyển về nhà.”
“Tại sao lại đột ngột chuyển về nhà? Là do tôi làm gì sai ư?”
“Cậu không làm gì sai hết. Chỉ là tôi cảm thấy hai tên Alpha như chúng ta cứ ở chung với nhau thì rất kỳ cục.”
“Rốt cuộc kỳ cục ở chỗ nào? Tại sao cậu với nó mới đi ra ngoài một lúc thôi đã thay đổi rồi? Có phải nó lại mách lẻo điều gì với cậu không?”
Cảm xúc của Bùi Cảnh Hành kích động, ánh mắt hung ác có hơi khiến người khác sợ hãi.
Lâm Phỉ không được tự nhiên rụt cổ lại: “Cậu đừng nghĩ quá lên vậy, không liên quan gì đến Ứng Thần hết. Không phải trước đó tôi từng đề cập với cậu rồi hả, tóm lại tôi thấy hai chúng ta cứ sống chung hoài như thế cũng kỳ.”
Tâm trạng của Lâm Phỉ và Bùi Cảnh Hành đều rất xấu, chỉ có tên đầu sỏ Ứng Thần vui như mở cờ, thậm chí hắn ta không sợ chuyện lớn còn hối thúc: “Thôi thôi, nói nữa thì trời tối mất. Hai cậu xong chưa?”
Lâm Phỉ đành tàn nhẫn bất chấp đâm lao thì phải theo lao.
Ứng Thần đang đứng sau lưng cậu. Chuyện này tuyệt đối không giống như lúc trước, chỉ cần Bùi Cảnh Hành khóc lóc nũng nịu một trận là có thể giải quyết được.
Không bằng giải quyết nhanh gọn dứt khoát. Bùi Cảnh Hành đau lòng thì Ứng Thần mới có cơ hội thừa thắng xông lên.
Lâm Phỉ vòng qua người Bùi Cảnh Hành, đơn giản thu dọn vài đồ dùng thiết yếu.
Bùi Cảnh Hành vẫn luôn bám sau câu, thút tha thút thít muốn nói lại thôi.
Ứng Thần trực tiếp nắm lấy tay hắn kéo người ra cửa.
Lâm Phỉ dừng tay lại một chút, một câu cũng không nói. Cậu vẫn tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, chỉ là không hiểu vì sao đôi mắt cứ cay cay.
Mà đổi thành hai người bên ngoài, sau khi đi ra cả hai lại không hề tiến triển theo cốt truyện cậu dự đoán. Ngược lại hai người khinh thường đánh giá lẫn nhau, cảm giác trong mắt mình đối phương không bằng rác rưởi.
Ứng Thần nở nụ cười, giữa lông mày giãn ra mang lại cảm giác thoải mái thích ý. Hắn híp mắt cười, nói: “Bây giờ cậu phân hóa thành Alpha rồi, giả bộ khóc lóc thì có ích không? Cậu muốn nhìn thử không? Nhìn xem có ai dám đứng lên đòi lại công bằng cho mình?”
“Đúng là phân hóa xong thì điểm này không tốt thật nhưng có thể ngửi được mùi chất dẫn dụ của Phỉ ca, khá là hời đấy chứ.”
“Thế thì cậu phải cố gắng hơn nữa nhé. Dù sao tương lai chẳng còn mấy cơ hội nữa đâu.”
“Đây không phải là việc mà cậu có thể quyết định.”
“Ồ? Tôi không thể quyết định hả? Thế tại sao Lâm Phỉ lại đột ngột đòi dọn ra ngoài, ngay cả nước mắt của cậu cậu ấy cũng ngoảnh mặt làm ngơ chứ?”
“Bởi vì cậu nói cậu thích tôi, muốn cậu ấy giúp cậu theo đuổi tôi.”
Ứng Thần đứng thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Bùi Cảnh Hành: “Xem ra cậu cũng có bản lĩnh nhỉ. Bảo sao có thể xoay Lâm Phỉ mòng mòng.”
“Tuy nhiên không sao hết.” Hắn ta biếng nhác trở lại: “Nếu cậu biết thì cậu làm được gì? Có biện pháp giải quyết hả?”
Bùi Cảnh Hành nhắm mắt, cười lạnh đáp: “Cậu cứ chờ mà xem.”
“Được thôi, tôi mỏi mắt mong chờ.”
Lâm Phỉ cất hết đồ dùng cần thiết xong, mau chóng đi ra.
Cậu trông thấy hai người kia đang nhìn nhau, cũng không nếm được mùi vị gì. Thôi thì cứ cho là hai người đó đang âu yếm trìu mến đi.