Lâm Phỉ bị ý nghĩ của mình dọa cho chấn động, sững sờ suy nghĩ về chuyện xảy ra gần đây.
Mặc dù cậu không có kinh nghiệm yêu đương thực tế nhưng tiểu thuyết thì đã đọc đầy một sọt.
So sánh với tiểu thuyết từng đọc trước kia, cậu bỗng nhiên nhận ra, tất cả niềm không vui và tất cả cơn tức giận vô cớ trước đó không phải là vì ăn dấm ư?
Sau khi nhận ra chuyện này, Lâm Phỉ không có tí vui vẻ nào khi lý giải được nghi hoặc, ngược lại càng thêm phiền não.
Cậu nhất định phải quay về thế giới của mình, Bùi Cảnh Hành là chìa khóa để cậu quay về, cậu không có khả năng đến với Bùi Cảnh Hành được.
Đang lúc bực bội, chủ nhiệm lớp hùng hùng hổ hổ bước vào cửa.
“Các em chú ý, thầy thông báo một chuyện rất quan trọng. Cuối tuần có một giải thi đấu thư pháp cấp quốc gia, giành được giải đặc biệt và giải nhất sẽ được cộng điểm. Còn có thể đi du lịch tham quan đại học Dã Cát một tuần, các em hăng hái tham gia đăng kí vào nhé. Hiện tại ai muốn đăng ký thì giơ tay, thầy sẽ phát giấy viết thư pháp chuyên dụng cho các em.”
Ánh mắt Lâm Phỉ sáng lên, trong lòng tự nhủ đây không phải chính là cơ hội tốt để thoát khỏi Bùi Cảnh Hành, cố gắng sắp xếp lại tâm tình của mình sao?
Bằng thể chữ của cậu, giành giải đặc biệt chắc chắn không thành vấn đề!
Vừa định giơ tay, Lâm Phỉ nhận ra một vấn đề khác. Nếu cậu giơ tay tại đây, nói không chừng Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần sẽ làm cái gì đó, vẫn nên chờ tan học âm thầm đi tìm thầy giáo đi.
Nhân lúc nghỉ giữa giờ, Lâm Phỉ trực tiếp đi đến văn phòng, viết chữ ngay tại chỗ nộp cho chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy khen không dứt miệng, khen kiểu chữ của Lâm Phỉ có tiến bộ to lớn.
Khóe môi Lâm Phỉ khẽ nhếch, không uổng công nhiều năm cậu học thư pháp.
Làm xong chuyện này, tâm trạng Lâm Phỉ hơi nguội lại, nói chung mặt mũi không đen thui nữa.
Không chỉ thế, hắn phát hiện Omega đến tìm Bùi Cảnh Hành bỗng ít đi rất nhiều, mặc dù biết rằng không nên nhưng Lâm Phỉ vẫn không nhịn được lén lút vui vẻ.
*
Tiết hoạt động ngoại khóa buổi chiều, Lâm Phỉ theo thường lệ ngồi bên bồn hoa râm mát, Triệu Quan Tây đứng trước mặt cậu, cầm một cuốn sách lịch sử dày như cục gạch.
Nếu hắn có nghị lực như vậy trong học tập, ít nhất cũng nằm trong mười vị trí đầu của lớp.
Đáng tiếc là sức lực toàn dùng ở chỗ vô dụng.
Trong lòng Lâm Phỉ nói thầm hai câu, tiếp tục dựa lên vai Triệu Quan Tây nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên một vật lạnh buốt chạm vào cổ, Lâm Phỉ suýt thì loạng choạng ngã xuống.
Cậu tưởng rằng Bùi Cảnh Hành mua nước trở về, tức giận ngẩng đầu định chất vấn Bùi Cảnh Hành đang làm gì, nhưng lọt vào tầm mắt lại là hai cái khuyên lông mày sáng lấp lánh.
Hiện tại trong lòng Lâm Phỉ có một đống chuyện nên không có tâm tình cãi nhau với Ứng Thần, dứt khoát giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra, uể oải nằm lại.
“Đừng ngủ ở đây.” Giọng nói của Ứng Thần dịu dàng như sắp chảy nước cất lên.
Lâm Phỉ khiếp sợ ngó Ứng Thần, hợp lý nghi ngờ hắn bị bỏ bùa.
Ứng Thần lôi kéo Lâm Phỉ: “Đi theo tôi, tôi dẫn cậu đến nơi này.”
“Đi đâu?”
“Dẫn cậu đi giải sầu.”
Lâm Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng, không biết mặt trời ở đằng kia có phải ở hướng Tây hay không.
Đúng dịp lòng cậu quả thật đang phiền muộn, không bằng đi coi xem rốt cuộc Ứng Thần muốn làm gì.
Dù có thế nào Lâm Phỉ cũng không ngờ tới Ứng Thần bảo dẫn cậu đi giải sầu là thật sự dẫn cậu đi giải sầu.
Hai người ngồi trên cái ghế nhỏ loại xách tay, câu cá trong ao nhỏ.
“Sao cậu lại dẫn tôi đi câu cá?”
“Câu cá có thể tĩnh tâm, hơn nữa…” Nói một nửa, bỗng dưng Ứng Thần nuốt lời trở lại.
Lâm Phỉ biết Ứng Thần không muốn nói, cậu hỏi thế nào cũng vô dụng. Dù sao hắn cũng không có bản lĩnh vừa khóc vừa gào như Bùi Cảnh Hành.
Việc câu cá này, câu được mới có thể tĩnh tâm, câu không được chỉ làm người ta càng thêm tâm phiền ý loạn.
Đối với tình huống hiện tại, lông mày cả hai đều nhíu chặt, hiển nhiên cực kỳ không kiên nhẫn nổi nữa.
Lâm Phi “Chát” một tiếng đập chết một con muỗi, âm u quay đầu nhìn Ứng Thần: “Tâm tôi rất tĩnh, nếu không thì quay về thôi.”
“Đợi thêm một lát.”
“Ở đây nhiều muỗi lắm, muốn chờ thì cậu chờ đi, tôi về xe.” Nói rồi Lâm Phỉ đứng lên.
Ứng Thần kéo cậu lại: “Cùng tôi chờ một lát.”
“Có phải cậu có chuyện gì không? Có chuyện cứ việc nói thẳng, đừng hành hạ lẫn nhau.”
Ngón tay Ứng Thần khẽ nắm chặt, bộ dạng chậm chạp lề mề quả thật không giống hắn chút nào.
“Quả thật tôi có chuyện.” Nói rồi đột nhiên Ứng Thần đứng lên.
Băng ghế xếp vốn đã thấp, ngồi lâu sẽ khiến máu ở chân không lưu thông được. Động tác của Ứng Thần vừa vội vừa mạnh, tất nhiên chân sẽ bị tê, căn bản đứng không vững, tay hắn vô thức dùng sức túm lấy Lâm Phỉ.
Chân Lâm Phỉ cũng bị tê không đứng vững, vừa bị kéo một phát cả người trực tiếp ngã sang một bên.
Hai người ngồi ở mép ao, vừa té một cái liền cùng nhau lăn xuống nước.
Nước không sâu, hai người đứng lên, mực nước vẫn chưa tới eo.
Vấn đề quan trọng nằm ở chỗ dưới này nhiều bùn sình, giày hoàn toàn lún xuống. Lâm phỉ cố gắng đi một bước, chân đi lên còn giày vẫn như cũ dính chặt trong bùn.
Bùn rất mềm, sau khi bị giẫm lên giẫm xuống liền tỏa ra một mùi hôi thối kỳ lạ, trong bùn còn mắc đầy những rễ cỏ lộn xộn. Lâm Phỉ vừa nghĩ đến mình đang dẫm lên cái gì, nước mắt đã sắp rơi xuống.
“Đừng lo giày nữa, đi lên trước.” Ứng Thần nói.
Lâm Phỉ cũng biết đây là lựa chọn tốt nhất, kìm nén bực bội bò lên.
Lên bờ nhìn trên chân dính đầy bùn màu đen, còn không ngừng tỏa ra mùi hôi thối.
Lâm Phỉ nằm trên đồng cỏ, cảm thấy linh hồn sắp rời khỏi cơ thể.
Ứng Thần kéo Lâm phỉ lên: “Sang bên cạnh rửa một cái là không sao nữa, đi thôi.”
Thái độ của người ta tốt như vậy, Lâm Phỉ không tiện trách hắn, chỉ có thể uất ức xách ống quần đi theo.
Nước bên cạnh cũng coi như sạch sẽ, nhưng vừa nghĩ đến nước bùn màu đen dưới chân, Lâm Phỉ không muốn thò tay xuống dưới đó.
Ứng Thần tẩy rửa xong cho bản thân, thấy Lâm Phỉ vẫn đang đứng một bên, bèn cởi áo thun thấm nước rồi lau bùn dính trên người Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ hơi ngượng ngùng, nhận lấy tự lau quần áo của mình.
Ứng Thần không nói gì, chờ cậu lau xong thì đi đến bờ nước vò quần áo sạch sẽ rồi đưa lại cho cậu sau.
Sau khi sửa sang đơn giản, hai người liền trở về trong xe. Lâm Phỉ ở phía sau thử hí hoáy điện thoại, quả nhiên không mở được máy.
“Hình như điện thoại của tôi bị hỏng rồi, điện thoại của cậu còn dùng được không?”
Ứng Thần vẫn đang loay hoay trong xe, nghe nói thế liền đưa điện thoại qua.
“Cậu không sợ bí mật nhỏ bị tôi phát hiện hả?”
“Tôi không sợ người khác phát hiện bí mật đâu.”
“Có nghĩa là thật sự có bí mật nhỏ rồi.”
“Có, chỉ sợ sau khi xem xong thì cậu không chịu nổi thôi.”
Trong lòng Lâm Phỉ tự nhủ xuyên thư cậu còn chịu được, có bí mật gì mà cậu không chịu được chứ?
Ấn nút mở máy nửa ngày, điện thoại chẳng có tí phản ứng nào.
“Điện thoại của cậu cũng bị hỏng.”
“Cậu có biết cái gì gọi là họa vô đơn chí không?”
Lâm Phỉ cứng đờ ngẩng đầu: “Cậu đừng có nói với tôi là xe không lái được nhé?”
“Ờ hớ.”
Loại tình huống trùng hợp thần kỳ này chỉ công thụ mới nên có, tại sao lại rơi lên người cậu và Ứng Thần thế này?
Lâm Phỉ leo lên ghế trước, nhìn Ứng Thần loay hoay hai lần, từ đầu đến cuối xe đều không có phản ứng.
“Xem ra chúng ta phải đi nhờ giúp đỡ rồi.”
“Đi đâu?”
“Quanh đẩy hẳn là có người ở.”
Lâm Phỉ bất đắc dĩ co quắp trên ghế ngồi: “Sao mấy chuyện xui xẻo đều xảy ra vào ngày hôm nay vậy.”
May là đi không bao xa, hai người tìm được một nhà nông dân xin ngủ nhờ.
Bọn họ gọi điện thoại cho chỗ sửa xe nhưng chỗ này quá xa, hiện tại cũng đã muộn, ngày mai bọn họ mới tới được.
Vốn Lâm Phỉ định báo bình an cho Bùi Cảnh Hành, nhưng lại không nhớ nổi số điện thoại của đối phương, chỉ có thể từ bỏ.
Ngược lại người nhà này hiền lành, không chỉ đồng ý cho hai người tá túc, còn lấy ra hai bộ quần áo cũ cho bọn họ mặc.
Kiểu dáng khó coi nhưng Ứng Thần lại mặc ra cảm giác tuần lễ thời trang.
Lâm Phỉ trợn tròn mắt trong lòng.
Kỹ năng sửa xe không đủ, toàn đem điểm kỹ năng dùng vào chỗ vô dụng như này!
Qua loa ăn xong cơm tối, Lâm Phỉ đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Nhà vệ sinh ở đây thậm chí còn tệ hơn nhà Bùi Cảnh Hành trước khi cải tạo. Hố vệ sinh nối thẳng tới hầm khí metan, bên trái nuôi trâu, bên phải nuôi heo, nơi hẻo lánh mắc đầy tơ nhện, các loại mùi thối kỳ quái nhào trộn vào nhau, hơi phát ra tiếng động là heo bên cạnh liền ầm ĩ, tạo lên một luồng hôi thối mới.
Lâm Phỉ gần như nín thở suốt quá trình, sau khi ra ngoài hốc mắt đều đỏ.
Bà cụ trong nhà vừa vặn nhìn thấy cậu, hơi ngượng ngùng nói: “Nhà xí nông thôn hơi bẩn, tội cho con rồi.”
“Không sao đâu ạ, bà có thể thu lưu bọn con, con đã rất vui vẻ.”
Hai người nói chuyện phiếm hai câu, bà cụ nhắc nhở bên ngoài gió lớn, mau vào nhà.
Sau khi Lâm Phỉ nói cảm ơn liền về phòng ngủ.
Phòng ở đây không nhiều, cậu và Ứng Thần ngủ cùng một phòng, cũng may là có hai cái chăn. Lâm Phỉ không muốn nằm chung chăn với Ứng Thần, thật đáng sợ.
Dù không nằm chung một cái chăn thì Lâm Phỉ cũng không ngủ ngon nổi, vừa nhắm mắt lại nhớ tới nước bùn nhão nhoét hôi thối.
Không biết đã lăn qua lăn lại bao lâu, Lâm Phỉ lại muốn đi vệ sinh.
Đêm hôm khuya khoắt một mình đi vào cái nhà vệ sinh kia, cậu thật sự sẽ chết ngay tại chỗ mất!
Lâm Phỉ vội vàng nhắm mắt lại, hi vọng ngủ rồi cái gì cũng không biết.
Nhưng thực tế luôn không như người mong muốn, cậu vốn không ngủ được, hiện tại mắc đi vệ sinh lại càng không ngủ được.
Trong lòng Lâm Phỉ vẫn đang lo lắng nếu mình đái dầm, sợ là cả đời này sẽ không cách nào ngẩng đầu trước mặt Ứng Thần nữa.
Không biết nhẫn nhịn bao lâu, đột nhiên Lâm Phỉ mở mắt.
Sớm chết sớm siêu sinh, dù sao đêm nay nhất định phải đi vào nhà vệ sinh!
Lâm Phỉ sờ soạng đứng lên, dựa theo trí nhớ giẫm lên dép lê bên giường.
“Á!”
Chân vừa đặt xuống, Lâm Phỉ liền cảm giác được gót chân truyền đến cảm giác sền sệt, giống như vừa giẫm nát một con sâu mềm, dường như trong không khi bốc lên mùi hôi thối.
Đủ loại hình ảnh kinh tởm hiện lên trong đầu cậu, bóng tối phóng đại nỗi sợ hãi lên vô tận, nước mắt Lâm Phỉ tí tách rơi xuống.
“Sao vậy?”
Ứng Thần bị đánh thức, lần mò trên tường một hồi mới mở đèn lên, hắn kéo bả vai Lâm Phỉ ra, thấy nước mắt của cậu liền hơi luống xuống: “Chuyện gì xảy ra?”
Lâm Phỉ thút thít nhấc chân phải lên: “Tôi dẫm trúng một con sâu.”
Ứng Thần giật một tờ giấy lau sạch thứ dưới lòng bàn chân Lâm Phỉ: “Không sao hết, đã lau sạch rồi.”
“Hôm nay tôi giẫm phải bùn, hiện tại còn dẫm trúng sâu, sao tôi xui xẻo quá vậy!”
“Rửa sạch là xong, muộn thế này cậu còn định làm gì?”
Lâm Phỉ ngừng chảy nước mắt: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
“Đi thôi, tôi đi với cậu.”
Dù sao hôm nay đã sợ đủ rồi, Lâm Phỉ dứt khoát cam chịu để Ứng Thần đi cùng tới nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, Lâm Phỉ càng nghĩ càng thấy mất mặt, cậu là một Alpha, chỉ vì đạp trúng một con sâu mà khóc!
Mà nguyên nhân của tất cả những chuyện này là vì cậu tin vào lời ma quỷ của Ứng Thần ra ngoài giải sầu!
Trên đường trở về, rốt cuộc Lâm Phỉ không nhịn được hỏi: “Ứng Thần, rốt cuộc tôi đã làm chuyện tội ác tày trời gì khiến cậu cứ phải sống mái với tôi vậy hả?”
Ứng Thần dừng lại, quay đầu nhìn cậu: “Cậu thật sự không có cảm giác gì sao? Tôi thích cậu.”