Lâm Phỉ cũng không ngờ được, tên Ứng Thần này lại có thể nhàm chán như vậy.
Suốt ngày bắt cậu đi theo nhưng quan trọng nhất là đi theo cũng chẳng có chuyện gì để làm, cùng lắm là sai Lâm Phỉ chạy việc vặt.
Những lúc như thế, cậu đều không nhịn được chửi bậy trong lòng: Còn nói mình không phải nam chính phim thần tượng hả? Cậu dựa vào cái gì chế giễu tôi diễn phim thần tượng chứ?
Ban đầu Lâm Phỉ nhìn thấy cơ thể Ứng Thần còn cảm thấy xấu hổ, hiện tại Ứng Thần chỉ mặc mỗi cái quần lót cậu cũng có thể nhìn thẳng không chút ngại ngùng.
Ảo ma nhất là hình như Lâm Phỉ dần dần cảm nhận được sức hấp dẫn của quyền anh.
Hồi trước xem hai người đàn ông đánh qua đánh lại, cậu chỉ thấy da thịt đau nhức.
Nếu không phải bị Ứng Thần uy hiếp, cậu sẽ không thèm xem đâu.
Mà bây giờ, cậu lại thấy chơi quyền anh sẽ rất đẹp trai.
Nhất là Ứng Thần, cơ bắp trên người hắn không hề giống với những người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn trong phim truyền hình hay điện ảnh. Rõ ràng chỉ có một lớp thật mỏng nhưng lúc dồn sức chờ đợi thì lại chứa đựng sức mạnh kinh khủng, giống như một con báo săn mạnh mẽ.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao lúc nào Ứng Thần cũng có thể khống chế cậu dễ như trở bàn tay.
Lâm Phỉ càng xem càng vui vẻ, thậm chí hơi kích động.
Thừa dịp Ứng Thần nghỉ ngơi, cậu nhảy lên đài tiếp nước cho Ứng Thần, vui vẻ nói cậu cũng muốn chơi.
Ứng Thần bóp cánh tay mềm oặt của Lâm Phỉ: “Sao cậu không đợi đến lúc tất cả cơ bắp đều thoái hóa hẵng nói?”
Lâm Phỉ vén tay áo lên đồng thời nắm nắm đấm, bắp tay lập tức phồng lên: “Nhìn thấy chưa? Tôi có cơ bắp, chỉ là lười luyện thôi.”
“Bắp tay của cậu có khác gì với của Omega không hả?” Dứt lời Ứng Thần cũng gồng tay lên, vẻ mặt ung dung, đường cong bắp thịt lập tức hiện ra.
Lâm Phỉ méo miệng, buông tay áo xuống: “Tôi đi xuống, cậu chơi mình đi.”
Ứng Thần giữ chặt Lâm Phỉ: “Mới nói có một câu đã thôi rồi? Cậu xem tính tình này sao lại giống Omega nhỏ vậy.”
Lâm Phỉ: “?”
“Cậu tới tủ treo quần áo của tôi thay một bộ đi, quay lại tôi chỉ cậu.”
“Không thay, tôi không chơi.”
“Ngoan, đi nhanh lên.”
Lâm Phỉ khó chịu ngồi dưới đài một hồi, vẫn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Dám nói cậu giống Omega, chờ cậu học xong nhất định phải đánh Ứng Thần răng rơi đầy đất!
Lâm Phỉ cảm thấy ý tưởng của mình rất hợp lý, chạy đến phòng thay quần áo đổi một bộ trang bị đầy đủ.
Hên là lúc trước cậu có quan sát Ứng Thần, mấy thứ như băng tay vải quyền anh đều biết.
Lúc cậu chạy về, Ứng Thần đang đánh với một người khác. Đánh một hồi, Ứng Thần nói gì đó với người kia, anh ta gật đầu nhảy xuống.
Ứng Thần ngoắc tay ra hiệu Lâm Phỉ đi lên.
Lâm Phỉ nhảy lên, học theo dáng vẻ của Ứng Thần nhảy hai cái: “Chúng ta bắt đầu từ cái nào?”
Khóe miệng Ứng Thần hơi nhếch lên, đường cong rất nhẹ, hiếm khi ngay cả khóe mắt cũng mang theo ý cười.
“Bắt đầu từ việc gỡ găng tay.” Ứng Thần nói rồi gỡ găng tay xuống, ném sang một bên.
“Ớ? Gỡ găng tay xuống thì đánh thế nào?”
Ứng Thần kéo tay Lâm Phỉ, kéo người đến trước mặt mình, vừa gỡ găng tay cho cậu vừa đáp: “Băng vải quá chặt, tôi buộc lại cho cậu.”
“À.”
Lâm Phỉ ngoan ngoãn đứng yên đấy, buồn bực ngán ngẩm đánh giá Ứng Thần.
Lúc này Ứng Thần đang cúi đầu, mái tóc ẩm ướt rủ xuống trán chắn ngang lông mày cùng với sống mũi cực kỳ cao, hắn khẽ mím môi mỏng trông siêu gợi cảm.
Phải nói rằng nhân vật chính công thật sự vẫn có một chút vốn liếng, lúc không nói lời nào rất dễ khiến người khác động tâm.
Người như vậy, dù chỉ dùng mặt thì có được Bùi Cảnh Hành không phải là chuyện trong mấy phút thôi sao?
Nhưng dường như Ứng Thần không để việc này trong lòng, nói muốn theo đuổi Bùi Cảnh Hành giống như đùa giỡn. Thay vào đó lại vì việc này mà hình như tiếp xúc với cậu nhiều hơn?
Càng nghĩ càng không theo lẽ thường, Lâm Phỉ ớn lạnh đến mức lông tơ phía sau đều dựng lên.
Không có khả năng không có khả năng, Ứng Thần chắc chắn không có khả năng thích một Alpha như cậu, nhất định là cậu suy nghĩ nhiều rồi!
Trên tay đột nhiên bị siết chặt, kéo suy nghĩ của Lâm Phỉ về.
“Á…”
“Nghĩ gì thế? Tập trung như vậy?” Ứng Thần ngẩng đầu.
Lúc luyện quyền anh Ứng Thần đều gỡ khuyên lông mày xuống. Lần đầu tiên ở khoảng cách gần trông thấy dáng vẻ không gắn khuyên lông mày của hắn, Lâm Phỉ cảm thấy hơi không quen.
“Không có gì, chỉ là… Trước đó không phải cậu bảo muốn theo đuổi Bùi Cảnh Hành à?”
“Ghen rồi?”
“Tôi ghen cái gì.” Lâm Phỉ lẩm bẩm, không nhịn được rụt rụt tay: “Cậu nhẹ thôi.”
“Cổ tay rất quan trọng, không buộc chặt cậu sẽ bị thương.”
“Thật à, vậy cậu và Bùi Cảnh Hành… Ui, cậu đừng có dùng sức đột ngột chứ.”
“Đừng nhắc tới hắn, lại đây chuẩn bị vận động với tôi.”
“Tại sao không thể nhắc tới hắn? Chờ chút, không lẽ cậu… thích tôi?”
Ứng Thần dừng một chút, xoay người chế nhạo nhìn hạ thân Lâm Phỉ: “Nếu là đổi giới vì yêu, tôi có thể suy nghĩ thử.”
Vậy là không thích.
Lâm Phỉ nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là cậu nghĩ nhiều rồi. Thanh tiến độ vẫn luôn tiến về phía trước, sao Ứng Thần có thể thích cậu được?
Sau này vẫn đừng nên nghi ngờ những chuyện có hay không có này, quá lúng túng.
Làm xong động tác khởi động, Lâm Phỉ đã là một con cá ướp muối, co quắp trên đất không muốn nhúc nhích.
Ngồi xổm chín mươi độ và chống đẩy thân trên kề sát đất, riêng hai hạng mục này đã đủ làm cậu chết đi sống lại mấy lần.
Ứng Thần không chút thương tiếc kéo cậu dậy: “Đừng nằm.”
“Tôi không chịu nổi, hay là tôi ngồi nhìn cậu tập nhé.”
“Đừng làm nũng nữa.”
“Cậu dám nói tôi làm nũng? Mãnh nam nũng nịu hả?”
Ứng Thần cạn lời nhìn quét Lâm Phỉ một lượt, ý tứ không thể rõ ràng hơn: Mãnh nam, cậu cũng xứng sao?
Ý chí chiến đấu trong lòng Lâm Phỉ lại bị kích thích, chỉ cần có thể quang minh chính đại đánh Ứng Thần một lần, bao khổ sở mệt mỏi đều đáng giá.
Ứng Thần đeo găng cho Lâm Phỉ xong, tự mình đeo đôi bia tay lên.
“Kỹ thuật quyền anh bao gồm tấn công, né tránh, di chuyển lên xuống, kỹ thuật vật và phản công. Hiện tại tôi dạy cậu một động tác cơ sở đơn giản.” Ứng Thần phủi tay, ra hiệu cho Lâm Phỉ nhìn qua: “Đòn đấm thẳng trái là cơ sở của mọi đòn đấm…”
“Làm thử xem.”
Lâm Phỉ gật gật đầu, hạ thấp người đấm thẳng tắp vào bia tay.
Ứng Thần không nhúc nhích, ngược lại toàn bộ cánh tay của cậu đều tê.
“Tiếp tục.”
Mặt mũi Lâm Phỉ tái nhợt tiếp tục đấm, trong lòng hối hận sâu sắc.
Luyện được nửa giờ, Lâm Phỉ thực sự không chịu nổi nữa, ghé vào rào chắn bên cạnh nôn khan.
Thể lực chống đỡ hết nổi là một chuyện, động tác nhìn rất đơn giản nhưng cực kỳ tiêu hao thể lực. Vừa đánh mười phút, quần áo Lâm Phỉ đã thấm ướt mồ hôi.
Một nguyên nhân khác là Ứng Thần từ đầu đến đuôi chỉ để cậu lặp lại một động tác, còn không được đấm nhẹ!
“Tôi không chịu được, tôi thật sự không chịu được, cậu tự chơi đi.”
Ứng Thần xoa gáy Lâm Phỉ: “Thấy đám trẻ con bên kia không? Bọn nó còn đánh lâu hơn cậu.”
Lâm Phỉ mệt mỏi hất tay Ứng Thần ra: “Nói thì cứ nói, sờ tôi làm gì?”
“Bây giờ cậu là người của tôi, tôi muốn sờ chỗ nào thì sờ.”
“Cậu cho rằng cậu đang diễn phim thần tượng đó hả?”
Cuối cùng cũng trả lại được câu nói này cho Ứng Thần, đuôi lông mày Lâm Phỉ đều khẽ nhướng lên.
Ứng Thần bóp cổ Lâm Phỉ một cái: “Vẫn ghim cơ đấy.”
Lâm Phỉ né tránh, ôm rào chắn nói gì cũng không chịu động đậy.
Ứng Thần gọi người tập cùng trước đó về, tiếp tục luyện tập.
Sau khi tự mình động thủ mới biết những động tác này tuy nhìn đơn giản nhưng mệt mỏi cỡ nào. Hiện tại nhìn Ứng Thần, Lâm Phỉ mới cảm thấy người này nhanh như chớp.
Lâm Phỉ tìm điện thoại quay một đoạn video ngắn, chia sẻ cho Bùi Cảnh Hành.
Ý định ban đầu của cậu là muốn Bùi Cảnh Hành cảm nhận một chút mị lực giống đực của Ứng Thần, ai ngờ người ta không thèm để ý cậu.
Không đúng, Bùi Cảnh Hành không có khả năng không để ý cậu, nhất định là hắn đang có việc không thấy được tin nhắn.
Lâm Phỉ tắt điện thoại đi, tiếp tục xem Ứng Thần luyện tập.
Sau khi luyện xong, hai người theo thường lệ cùng đi ăn cơm tối.
Đi dạo đến khi sắc trời tối thui, Ứng Thần mới bằng lòng thả Lâm Phỉ về.
Lâm Phỉ ngáp dài đi vào phòng, sau khi vào thì đi thẳng đến phòng tắm, muốn giặt quần áo đã mặc lúc huấn luyện hôm nay.
Không sai, Ứng Thần chính là nhàm chán như vậy đấy. Người hầu đàng hoàng trong nhà không cần, khi không ép cậu tự mình giặt quần áo. Không giặt cũng được thôi, thời gian đi theo hắn thêm một tháng.
Lâm Phỉ đương nhiên không chút do dự chọn giặt quần áo.
Chỉ là phòng tắm hôm nay khác với ngày xưa, bên trong lại có một người đang đứng.
Dáng vẻ đó, chỉ cần liếc mắt qua Lâm Phỉ liền có thể nhận ra là ai.
“Sao cậu lại ở đây?”
Nơi này chính là phòng tắm trong phòng ngủ của Lâm Phỉ!
Bùi Cảnh Hành không trả lời, thay vào đó cầm một chiếc áo cộc tay trong phòng tắm hỏi cậu: “Đây không phải đồ của cậu đúng không?”
“Không phải, cậu hỏi cái đó làm gì?”
“Ứng Thần?”
“Ừm, sao cậu lạ lùng vậy?”
Cụ thể là lạ chỗ nào thì Lâm Phỉ không nói ra được, chỉ cảm thấy Bùi Cảnh Hành hôm nay thật âm trầm. Cậu đi qua định nhìn vẻ mặt của Bùi Cảnh Hành.
Mặt Bùi Cảnh Hành không biểu cảm, giọng nói vẫn cực kỳ bình tĩnh như cũ: “Sao đồ của hắn lại ở chỗ này của cậu?”
“Thì là lần cá cược trước đó. Cậu vẫn chưa trả lời tôi đấy, sao cậu lại ở chỗ này?”
“Tôi nhắn tin cho cậu nhưng cậu không trả lời tôi.”
Bùi Cảnh Hành chậm rãi quay đầu lại, trong mắt tích tụ một tầng hơi nước.
Không khí ngột ngạt dường như lập tức vỡ ra.
Lâm Phỉ vỗ vỗ đầu, trong lòng tự nhủ những lần trông thấy Bùi Cảnh Hành mấy ngày qua, tại sao luôn sinh ra ảo giác.
Cậu lấy điện thoại ra, Bùi Cảnh Hành quả thật có gửi cho cậu mấy tin, đơn giản là mấy lời như hỏi cậu đang làm gì, ở đâu.
“Phòng tập quyền anh ồn ào quá, không để ý thấy tin nhắn của cậu.”
Lâm Phỉ ném quần áo vào trong chậu, động tác thuần thục làm người đau lòng.
Bùi Cảnh Hành ngồi xổm xuống giật lấy quần áo: “Tôi giặt cho, đều tại tôi hại cậu thua hắn.”
“Cái này làm sao có thể trách cậu được, cậu đã làm rất tốt rồi.”
Bùi Cảnh Hành cúi thấp đầu không trả lời, chỉ là mím môi lắc đầu.
Lâm Phỉ nghiêng cổ, nhìn mặt Bùi Cảnh Hành từ phía dưới, quả nhiên lại thấy mặt mũi hắn tràn đầy nước mắt.
“Cậu đừng khóc mà, việc này có gì phải khóc?”
“Đều tại tôi, cậu đối xử với tôi tốt như vậy, tôi lại làm cậu thua cá cược.”
“Việc này thật sự không trách cậu, cậu đã làm rất tốt rồi.”
“Học kỳ sau tôi giúp cậu học bù miễn phí, tôi nhất định có thể giúp cậu thắng hắn!” Bùi Cảnh Hành nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Phỉ.
Thực tế Lâm Phỉ không định tiếp tục học bù, dù sao không có cá cược thì cậu liều mạng như vậy làm gì?
Nhưng thấy dáng vẻ này của Bùi Cảnh Hành, cậu lại không nói nổi nửa câu từ chối.
Được rồi, học tập cho giỏi luôn luôn không sai!
Lâm Phỉ một lần nữa cúi đầu trước nước mắt của Bùi Cảnh Hành: “Được! Cậu tiếp tục giúp tôi học bù nhưng tiền học bù nhất định phải lấy. Tôi không có thói quen chiếm hời của người khác!”
Bùi Cảnh Hành do dự một lúc, rồi gật đầu nói: “Được.”
Trong vô thức, hai người đã ở rất gần.
Đột nhiên Bùi Cảnh Hành hít mũi hai cái, tới gần tuyến thể của Lâm Phỉ hung hăng ngửi hai lần.
“Mùi trên người cậu là gì vậy?”