Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Chương 74: C74: Chương 74




Ôn Dư nghe được những lời này của Tưởng Vũ Hách thì cả người đều choáng váng.

Cô sửng sốt hai giây: “Anh nói ai?”

Ở nơi Ôn Dư không nhìn thấy, khóe môi Tưởng Vũ Hách khẽ nhếch lên, vẻ mặt nhìn rất bình tĩnh: “Bạn gái cũ.”

Ôn Dư: “?”

Cô ngồi thẳng lại, chỉ vào vô lăng bên Tưởng Vũ Hách: “Khoan đã, anh dừng xe lại cho em.”

Vừa lúc gặp đèn đỏ, Tưởng Vũ Hách chậm rãi đạp phanh, xe dừng lại.

Ôn Dư nhìn chằm chằm vào anh, hỏi: “Ý anh là sao, bạn gái cũ của anh xuất hiện?”

Không đợi Tưởng Vũ Hách mở miệng, cô lập tức giật mình nói: “À, em hiểu rồi, anh không đợi được chứ gì, bởi vì bạn gái cũ xuất hiện, cho nên anh mới không đợi được, từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây để nói chia tay với em hả?”

Tưởng Vũ Hách: “...”

“Vậy tối qua anh có ý gì, ngủ trước chia tay à?”

“...”

“Được rồi, em xuống xe ngay đây.”

Ôn Dư nói xong muốn đi mở cửa xe, Tưởng Vũ Hách bất đắc dĩ kéo người trở về.

Khóa cửa lại, mới thản nhiên nhìn cô…

“Em nghe anh nói xong có được không.”

Không được, cô không thể.

Thật sự không được.

Ôn Dư vừa nghe ba chữ bạn gái cũ đã xù lông, căn bản không tỉnh táo được.

Vốn dĩ biết Tưởng Vũ Hách từng thích một người phụ nữ đã rất ghen rồi, nhưng chỉ nghĩ là anh đơn phương tương tư, còn không biết tên của người phụ nữ kia, cho nên mới thuyết phục mình không để ý chuyện này.

Nhưng bây giờ người phụ nữ đó lại xuất hiện.

Ôn Dư cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.

Dù sao cũng là người Tưởng Vũ Hách từng thích, còn yêu mà không có được.

Nói cách khác, bạn gái cũ này có thể khả năng đe dọa nhiều hơn bạn trai cũ của mình.

Ôn Dư đã sớm không còn cảm giác gì với Thẩm Minh Gia, kể cả có, thì cũng là chán ghét và thù hận.

Nhưng Tưởng Vũ Hách thì khác, ai biết hiện tại anh đối với vị bạn gái cũ kia có phải còn có chút vướng bận gì đó hay không.

Vừa nghĩ đến những thứ này là da gà cả người Ôn Dư đều nổi lên.

Cô trừng mắt nhìn Tưởng Vũ Hách, vừa ghen vừa uất ức: “Nói cái gì, có cái gì để nói đâu? Anh đến tìm em làm gì, anh tìm cô ta đi!”

Tưởng Vũ Hách: “...”

Đúng rồi, anh đến tìm cô ấy rồi đây.

Nhưng Tưởng Vũ Hách cũng không có ý định vào một buổi trưa bình thường, ngồi trong xe, nhẹ nhàng nói một câu cho Ôn Dư: “Em chính là "bạn gái cũ" của anh.”

Sau đó hai người xúc động nói vài câu, ôm nhau cười, rồi hết chuyện.

Nếu chỉ như vậy, duyên phận kỳ diệu giữa mình và cô cũng sẽ trở nên bình thường không có gì lạ, mất đi ánh sáng vốn có.

Tối hôm qua anh đã nghĩ tới, muốn viết tiếp phần duyên phận định mệnh này, nhất định phải để cho Ôn Dư dùng phương thức tốt nhất đến bên cạnh mình một lần nữa.

Vì vậy, không phải bây giờ.

Tưởng Vũ Hách bình tĩnh giải thích: “Anh không đợi được, bởi vì sau khi cô ấy xuất hiện anh mới phát hiện…"

“?”

Anh nói gì vậy! Anh phát hiện cái gì?

Một lát sau, có lẽ là tìm được từ ngữ hoàn hảo, Tưởng Vũ Hách lại nói: "Anh phát hiện, thì ra anh chỉ động lòng với một mình em mà thôi. ”

Là lời thật lòng.

Cũng là lời ám chỉ.

Và đương nhiên Ôn Dư sẽ không hiểu được ý nghĩa trong đó.

Chắc vì không thường xuyên nghe Tưởng Vũ Hách nói lời tình cảm, đột nhiên nói một câu như vậy, trái tim Ôn Dư dường như bị đụng mạnh, kịch liệt nhảy dựng lên.


Người đàn ông này có ý gì?

Từ xa chạy tới đây vì muốn nói chuyện này với mình.

Ý của lời này là trước kia động lòng đối với bạn gái cũ chỉ là ảo giác, lần này lại nhìn thấy cô, mới phát hiện thì ra đây mới chính là thật sự động lòng?

Ôn Dư quá hiểu cảm giác này.

Cô lại nhìn Tưởng Vũ Hách, một thân lông xù đã mềm xuống: “Vậy ý của anh là chỉ thích một mình em đúng không?”

“Ừ.” Tưởng Vũ Hách trả lời rất dứt khoát.

Khóe miệng Ôn Dư cuối cùng cũng nhếch lên, lần này có thêm chút thẹn thùng sau khi bị đột ngột tỏ tình, cô nghiêng mặt, một tay giả vờ vén tóc ngang tai: “À.”

“À?” Tưởng Vũ Hách kéo tay cô: “Không ghen à?”

Ôn Dư lập tức quay lại: “Em ghen đâu? Em chỉ hỏi đại một chút, em rộng lượng lắm đó, anh có thêm vài người bạn gái cũ em cũng không quan tâm đâu.”

Tưởng Vũ Hách: “...”

Chuyện của bạn gái cũ tạm thời cứ như vậy, không nói đến nữa, xe tiếp tục lăn bánh, yên tĩnh thật lâu, Ôn Dư bỗng nhiên nói:

“Thật ra, em rất hiểu cảm giác này của anh.”

Tưởng Vũ Hách: “?”

Anh cau mày: “Em hiểu anh?”

Ôn Dư gật đầu, nghiêm túc nói: “Bởi vì lúc trước, khi em và Thẩm Minh Gia ở bên nhau, em cũng cho rằng mình thích hắn ta, nhưng sau này gặp anh, em mới biết thật sự động lòng là như thế nào, biết thật sự thích một người sẽ ra sao.”

“...”

“Cho nên thật tình mà nói thì anh không cần để ý chuyện mối tình đầu đâu. Bởi vì ở trong lòng em…” Ôn Dư nhìn về phía Tưởng Vũ Hách, nhỏ giọng nói: “Anh mới là mối tình đầu của em.”

Tưởng Vũ Hách tuy rằng còn đang lái xe, nhưng tay đã bất giác nắm chặt vô lăng.

Cho dù ngày thường có chuyện lớn gì anh cũng có thể bĩnh tĩnh không thay đổi sắc mặt, nghe được những lời này của Ôn Dư, trong lòng cũng rối loạn hai nhịp.

Bởi vì nó là niềm vui.

Anh thừa nhận cảm giác này.

“Anh có nghe em nói không đấy.” Ôn Dư hỏi.

“Ừm.”

“Sao em không nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của anh chỗ nào vậy? Không phải bây giờ anh nên dừng xe nhảy ba vòng tại chỗ để ăn mừng mình trở thành mối tình đầu của em à?”

Một lúc lâu sau, Tưởng Vũ Hách dùng lời của Ôn Dư để trả lời: “Anh rộng lượng lắm.”

“...”

Ôn Dư vừa tức vừa muốn cười, đưa tay đánh anh hai cái: “Anh đáng ghét!”

Không thể phủ nhận, cuộc đối thoại trong lúc lơ đãng này của Tưởng Vũ Hách đã thúc đẩy sự thẳng thắn trong lòng của Ôn Dư, cởi bỏ khúc mắc trong lòng đối với Thẩm Minh Gia một cách triệt để.

Trong lúc đánh nhau ầm ĩ, bầu không khí rốt cục cũng trở lại trước đó, ý cười cố gắng khắc chế của Tưởng Vũ Hách cuối cùng cũng hiện ra trên khóe môi.

Náo tới vui vẻ, Ôn Dư hỏi: "Sao bạn gái cũ của anh lại đến gặp anh vậy?”

Tưởng Vũ Hách hư đốn, học cách của Ôn Dư ứng phó với câu hỏi, không xuyên tạc sự thật mà mơ hồ nói trọng điểm: “Cô ấy bảo có người mang một thứ mà anh biết đến tìm anh.”

“À.” Ôn Dư không biết thì thầm điều gì, cuối cùng nói: “Thực tâm cơ mà.”

Tưởng Vũ Hách: “...”

Biệt thự của Ôn Thanh Hữu.

Lúc Ôn Dư về, cả nhà đã ăn cơm trưa xong, Tống Tri Tân ở trong sân chăm sóc hoa cỏ, Ôn Dịch An đứng bên cạnh bà, tuy rằng Tống Tri Tân rõ ràng không muốn để cho ông nhúng tay vào, nhưng ông vẫn rất ân cần đi theo.

Thấy xe của Tưởng Vũ Hách dừng lại ở cửa, Ôn Dịch An lập tức đứng thẳng, hai tay đưa ra sau lưng, sắc mặt cũng nghiêm túc.

Chờ thấy Ôn Dư từ trong xe đi xuống, còn mặc một cái váy dài, Ôn Dịch An giống như suy tưởng thêm cái gì, cả người đều không tốt.

Ôn Dư: “Mẹ, chúng con về rồi.”

Tưởng Vũ Hách đi theo phía sau, lễ nghĩa chu đáo: “Bác trai, bác gái.”

Tống Tri Tân mỉm cười đáp lại.

Ôn Dịch An vẻ mặt không vui nhìn Tưởng Vũ Hách, một lúc lâu sau: “Hừ.”


Sau đó, đưa tay ra lưng bỏ đi.

Tống Tri Tân: “...”

Ôn Dư: “?”

Im lặng vài giây, Ôn Dư vỗ ngực Tưởng Vũ Hách, giống như an ủi anh: “Không sao đâu, cha em đang trong thời kỳ mãn kinh ấy mà.”

Tống Tri Tân cũng phụ họa theo: “Mẹ thấy cũng giống lắm.”

Tưởng Vũ Hách thật ra cũng không để ý: “Không sao.”

Ôn Thanh Hữu đi làm không có ở nhà, trong nhà chỉ có Tống Tri Tân và Ôn Dịch An.

Tống Tri Tân đón Tưởng Vũ Hách ngồi trên sô pha, hỏi: “Buổi sáng cháu gọi điện thoại tới nói với Thanh Hữu, nói cha mẹ cháu muốn ăn một bữa cơm với Dư Dư, thế nào, Dư Dư không thất lễ chứ?”

Ôn Dư nghe xong sửng sốt, hỏi Tưởng Vũ Hách: “Anh còn gọi điện thoại về à?”

Tống Tri Tân đánh người: “Đây là gia giáo của cậu Tưởng, nào giống con, ngủ đến trưa mới dậy?”

Ôn Dư: “...”

Cách đó không xa, Ôn Dịch An làm bộ đi ngang qua vừa nghe đoạn ngủ đến giữa trưa, càng thêm không tốt.

Tưởng Vũ Hách trả lời Tống Tri Tân, từng câu từng chữ rất khiêm tốn, ý chính là: “Cha mẹ cháu rất thích Ôn Dư.”

Ôn Dư dùng khuỷu tay đụng lấy anh: “Vậy anh có thích không?”

Tưởng Vũ Hách dừng lại, nghiêng mặt nhìn cô, trong mắt có vài phần ám chỉ không nên tán tỉnh trước mặt trưởng bối.

Anh đích thực là một người như vậy, tình cảm rất nội tâm, cũng không phải loại người miệng lưỡi trơn tru, thích đặt lên miệng.

Huống hồ, còn đang ở trước mặt trưởng bối chưa quen.

Ôn Dư biết ý của anh, ở trong lòng âm thầm mắng anh giả bộ đứng đắn, nói: “Em lên lầu thay quần áo, anh cùng mẹ em nói chuyện một chút.”

Lúc đi lên lầu, điện thoại di động của Ôn Dư vang lên, cô vừa đi vừa bắt máy, âm thanh từ hành lang truyền đến phòng khách:

“Bọn họ muốn phát hành bản gốc? Mua đứt à, bao nhiêu tỷ thế?”

“Con số này không có khả năng đâu.”

“Tôi có thể xem xét chia tài khoản theo tỷ lệ, cái gì? 5 tỷ, anh đùa tôi đấy à?”

“Hiện tại có sáu nhà phát hành đang nói chuyện với chúng tôi rồi, không cần gấp như vậy, chờ tôi về rồi nói sau.”

...

Đến lầu hai, giọng nói tuy rằng chậm rãi nhỏ đi, khí thế tự tin cùng thành thạo trên người Ôn Dư một chút cũng không thiếu.

Tống Tri Tân cười rồi cũng thu hồi tầm mắt, nói với Tưởng Vũ Hách: “Cháu nghe một chút, bình thường có chút tính tình nhỏ, nhưng lúc làm việc cũng có bản lĩnh đấy, mấy ngày nay thường xuyên nghe điện thoại sắp xếp công việc như vậy.”

Tưởng Vũ Hách cũng gật đầu: “Em ấy như lột xác vậy, cũng sẽ càng ngày càng tốt.”

Tống Tri Tân: “Nhờ có cháu dạy con bé.”

“Bác nói quá rồi.” Tưởng Vũ Hách dừng lại vài giây: “Cháu thích cô ấy, đương nhiên hy vọng cô ấy trở thành chính mình.”

Ánh mắt Tống Tri Tân càng lúc càng thưởng thức, một lát sau, lại nhẹ nhàng vỗ chân Tưởng Vũ Hách: “Nhưng đôi khi, cháu thích cũng không cần giấu trong lòng.”

Tưởng Vũ Hách: “...”

“Ngư Ngư nói với bác, cháu chưa từng nói cháu thích con bé. Mặc dù bác chỉ gặp cháu mấy lần, nhưng cũng đã nhìn ra, cháu là một đứa trẻ rất trầm ổn, cũng có khả năng, có lẽ thích sử dụng hành động để chứng minh bản thân, nhưng cháu cũng phải biết hành động tuy quan trọng, nhưng nói ra chữ thích, cũng không có nghĩa là đạo đức giả.”

“Tình yêu có rất nhiều cách biểu đạt, nhưng…” Tống Tri Tân nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nha đầu ngốc trên lầu kia, chỉ muốn nghe cháu nói ra thôi.”

Tưởng Vũ Hách không biết suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng vâng một tiếng.

Tống Tri Tân đang muốn tiếp tục nói, bỗng nhiên nhịn không được, xoay người nhìn về phía Ôn Dịch An: “Ôn Dịch An, ông cứ lấp ló ở đó làm gì?”

Ôn Dịch An chắp tay sau lưng, còn đang suy nghĩ chuyện váy dài, nói bóng nói gió Tưởng Vũ Hách: “Chân tôi không thoải mái.”

Tống Tri Tân: “...”

Ai biết ông đang âm dương quái khí cái gì, Tống Tri Tân không để ý, vừa vặn Ôn Dư cũng thay quần áo xong, xuống dưới nói:

“Mẹ, điện thoại bên công ty thúc giục gấp, hai ngày nữa phải họp báo ra mắt phim, còn có một đống chuyện đang chờ con xử lý, ngày mai con nhất định phải đi, không thể ở lại nữa."


Nói xong cô lấy điện thoại di động ra: “Cha, con đặt vé cho cha.”

Ôn Dịch An sửng sốt, theo bản năng nhìn Tống Tri Tân, lại ho một tiếng, mất tự nhiên nói: “Cha, cái kia, cha… có lẽ cha sẽ không về.”

Ôn Dư: “?”

“Chân cha đau.” Ôn Dịch An lập tức mượn một câu vừa rồi mình thuận miệng nói làm lý do: “Đau lắm.”

“...”

Cuối cùng, Ôn Dịch An lấy lý do đau chân để ở lại.

Tống Tri Tân không đuổi người, Ôn Dư cũng hiểu.

Cha mẹ tuy rằng ly hôn hơn mười năm, nhưng một người không tái hôn, một người không kết hôn, không biết là thất vọng đối với hôn nhân, hay là không có khả năng tiếp nhận người thứ hai, Ôn Dư cũng không rõ.

Trong cuộc sống có rất nhiều duyên phận khó lý giải, cha mẹ cô cũng không ngoại lệ.

Nếu như có thể trải qua mưa gió, tâm tình bình thản về già, có một cái kết viên mãn, vậy cũng là chuyện tốt.

Đêm nay là ngày lễ, Tưởng Vũ Hách ở lại nhà Ôn Dư ăn cơm.

Ôn Thanh Hữu cũng tan tầm về nhà, cả nhà ngồi chỉnh tề trên bàn ăn cơm. Trong bữa cơm, khi nói về vấn đề chỗ ở của Ôn Dư sau khi về nước, Ôn Dư rất tự nhiên chỉ vào Tưởng Vũ Hách nói:

“Tất nhiên em sẽ ở cùng một chỗ với anh ấy.”

Ôn Dịch An vừa nghe xong lập tức tỏ thái độ: “Cha phản đối.”

Ở cùng một chỗ sao mà được?

Con gái rượu của ông đấy, vậy mà coi được à?

Ôn Dịch An kiên quyết phản đối, vì vậy nên đã khởi xướng lên tiết mục bỏ phiếu trực tuyến:

“Hai người còn chưa kết hôn, mới chỉ yêu đương, tạm thời không cần sống chung, bây giờ gia đình chúng ta tỏ thái độ, nếu phản đối nhiều, thì không được ở cùng một chỗ.”

Tưởng Vũ Hách: “...”

Ôn Dư cũng rất im lặng: “Cha…”

Ôn Dịch An lần đầu tiên giơ tay lên: “Tôi phản đối.”

Ông tiếp tục nhìn về phía Tống Tri Tân: "Bà nói coi. ”

Tống Tri Tân cũng lười để ý, cúi đầu ăn đồ ăn: “Tôi không xen vào cuộc sống riêng tư của con gái.”

Đó là sự chấp thuận.

Ôn Dịch An cũng biết Tống Tri Tân sẽ không phản đối, hy vọng của ông là đặt ở bên Ôn Thanh Hữu.

Tầm mắt rơi xuống trên người con trai, Ôn Dịch An dùng đủ loại ánh mắt nhìn: “Thanh Hữu con nói đi.”

Chỉ cần Ôn Thanh Hữu cũng phản đối, như vậy 2 - 1, mình sẽ có lý do chính đáng để ngăn cản Tưởng Vũ Hách ra tay với con gái rượu.

Ôn Dịch An với vẻ mặt chờ mong nhìn con trai.

Rõ ràng là một chuyện rất buồn cười, Ôn Dư cũng không có ý định coi như thật, nhưng đến lúc cha mẹ cắt ngang, cô vẫn bị á khẩu nhìn về phía anh ruột.

Lập trường của Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư khác nhau, nếu Ôn Dịch An kiên trì không cho phép, chắc chắn sẽ lấy chuyện phiếu bầu để nói, anh cũng không thể kiên quyết ở cùng một chỗ với Ôn Dư.

Cho nên, một phiếu mấu chốt, chính là thái độ của Ôn Thanh Hữu.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ấy, chờ đợi câu trả lời.

Ôn Thanh Hữu không chút hoang mang uống canh trong chén, đợi một hồi lâu mới ngẩng đầu, thản nhiên nói bốn chữ:

“Con cũng mặc kệ.”

Phòng khách yên tĩnh trong vài giây.

“Hừ!” Ôn Dịch An bỏ phiếu thất bại, lại nặng nề thở một tiếng, bẻ đũa tức giận đến mức rời khỏi bữa cơm.

Ngay sau đó, Ôn Dư nhịn không được bật cười trong phòng khách: “Cha con bây giờ là công chúa nhỏ sao, động một chút là hừ, cha muốn ai đi dỗ dành cha à?”

Ôn Thanh Hữu: “Dù sao cũng không phải em và anh.”

“...”

Sau khi ăn xong, vì Ôn Dư sắp rời đi, luyến tiếc Tống Tri Tân, vẫn dính lấy bà ở trong phòng bếp nói chuyện.

Tưởng Vũ Hách nhân cơ hội này tìm được Ôn Thanh Hữu: “Ra ngoài nói chuyện vài câu?”

Ôn Thanh Hữu nhìn anh một cái, cười: “Được.”

Hai người đàn ông bằng tuổi nhau, lúc trước không ngừng chiêu mộ, cuối cùng cũng đình chiến vào đêm nay, vô cùng hài hòa ở bên cạnh xe bên ngoài biệt thự tán gẫu.

“Còn trở về không.” Tưởng Vũ Hách hỏi.

Ôn Thanh Hữu cầm hai lon bia, một lon cho Tưởng Vũ Hách, một lon tự mình mở ra, uống một ngụm, qua thật lâu mới nói: “Không.”

Im lặng một lát, Tưởng Vũ Hách mở bia ra, nói: “Mấy ngày tôi tới đây, đều là nhờ chị ấy giúp tôi trông công ty.”

“Phải không.” Ôn Thanh Hữu tựa hồ không có chút hứng thú gì, ngữ khí nhàn nhạt.

“Thật sự không quan tâm?”


Ôn Thanh Hữu trầm mặc, không trả lời câu hỏi này.

Tưởng Vũ Hách đương nhiên cũng hiểu, không truy vấn nữa, nói cái khác.

“Vừa rồi cảm ơn.” Anh nói.

Ôn Thanh Hữu: “Cái gì?”

“Cậu bỏ phiếu thứ ba kia.”

Tưởng Vũ Hách thật sự làlà không nghĩ tới, Ôn Thanh Hữu lại bỏ phiếu tán thành.

Ôn Thanh Hữu cười nhạo một tiếng: “Cái này có cái gì để cảm ơn, tôi giúp em gái tôi mà thôi.”

“Mặc kệ như thế nào đều cám ơn.”

Ôn Thanh Hữu nghe xong một lát, quay lại nhìn anh, cảm khái: “Để cho em rể nói cám ơn, khó có được mà.”

Cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông thông minh không bao giờ cần quá nhiều lời nói.

Một tiếng em rể đã cho thấy lập trường của Ôn Thanh Hữu.

Tưởng Vũ Hách cũng rũ mắt cười khẽ hai tiếng: "Vậy có phải tôi nên nói thêm một tiếng nữa, cảm ơn sự thành toàn của anh vợ?”

Song phương nhìn nhau, đều lạnh nhạt cười.

Tựa hồ xóa bỏ tất cả quá khứ trong nụ cười này, hai người đàn ông không hẹn mà cùng chạm vào bia trong tay.

“Các anh đang nói chuyện gì đó vậy!” Ôn Dư lúc này từ trong nhà đi ra, thấy hai người đàn ông hiếm khi hài hòa tựa vào bên cạnh xe nói chuyện phiếm, tâm tình tương đối vui vẻ, đi thẳng đến giữa hai người làm nũng: “Dẫn em đi tán gẫu chung nhé?”

Ôn Thanh Hữu: “Không.”

Tưởng Vũ Hách: “Không.”

Ôn Dư: “...”

Mỗi bên nói một câu: “Được rồi, hai người các anh hiện tại thích thì thầm đúng không?”

Mặc dù là như vậy, nhưng Ôn Dư vẫn rất vui vẻ nhìn thấy hai người, rốt cục họ cũng không còn như trước kia, đối chọi gay gắt nữa.

Cô đặt tay lên vai hai người đàn ông, xúc động nói: “Em cảm thấy bây giờ em là người hạnh phúc nhất trên thế giới.”

Ôn Thanh Hữu cười: “Chỉ vì có hai anh trai?”

“Không.” Ôn Dư sửa lại: “Anh là anh trai em mà.”

Nói xong nhìn về phía Tưởng Vũ Hách, thanh âm rõ ràng có thêm vài phần ngượng ngùng: “Anh ấy là “anh trai”, không giống.”

Ôn Thanh Hữu không nói gì liếc nhìn cô một cái: “Chỉ có em có nhiều chuyện.”

Thừa dịp hai anh em này nói chuyện, Tưởng Vũ Hách ở một bên bất động thanh sắc kéo tay Ôn Dư đặt trên vai Ôn Thanh Hữu trở về.

Ôn Thanh Hữu: “?”

“Tưởng Vũ Hách cậu đến mức này cơ à.”

Tưởng Vũ Hách mặt không đổi sắc: “Đến mức này.”

“...”

“Nếu cậu thật sự muốn có người khoác vai cậu.” Tưởng Vũ Hách vươn tay: “Thì để tôi.”

“...”

Ôn Thanh Hữu lập tức ghét bỏ đi xa một chút, vẻ mặt không nói gì ngửa đầu uống hết bia trong tay: “Bá đạo đến mức này, cũng không biết em gái tôi thích cậu cái gì nữa.”

Nói xong ném lon bia rỗng theo một đường parabol vào thùng rác cách đó không xa: “Đi thôi, tôi chịu các người đủ rồi.”

Ôn Thanh Hữu hùng hùng hổ hổ bỏ đi, Ôn Dư cười đến hít thở không thông, xoay người nhìn Tưởng Vũ Hách có cùng cười hay không, lại phát hiện người này tựa vào xe lẳng lặng nhìn mình, nói: “Anh cũng không nghĩ tới.”

Ôn Dư cười đến sửng sốt: “Nghĩ tới cái gì?”

“Anh bá đạo như vậy, em thích anh ở điểm gì?”

Ý cười của Ôn Dư dần thu lại, chớp mắt, ôm lấy cổ Tưởng Vũ Hách, nhẹ nhàng hôn anh một chút: “Chỉ thích anh bá đạo không được sao?”

Dừng một chút, lại hỏi ngược lại anh: “Vậy còn anh thì sao, thích em ở điểm gì?”

Tưởng Vũ Hách thản nhiên nhìn cô, thật lâu không trả lời.

Ôn Dư không đợi đến khi muốn nghe, cũng hiểu Tưởng Vũ Hách không am hiểu lời ngon tiếng ngọt, mím môi: “Bỏ đi, em biết anh thích em là đủ rồi. ”

Ban đêm yên tĩnh đến mức chỉ còn lại ánh trăng tỏa sáng, giờ khắc này, gió không biết từ phương hướng nào thổi tới, mái tóc dài của Ôn Dư bị thổi loạn đến trên mặt, cô đưa tay muốn vén ra, lại bị tay Tưởng Vũ Hách giành trước.

Anh nhẹ nhàng vén tóc rối tung trên mặt cô, nhìn đôi mắt trong suốt của cô.

Hồi lâu, mới cúi đầu hôn cô, nhẹ nhàng, thong thả, dùng hơi thở ấm áp nói cho cô biết:

“Không phải là thích.”

Ôn Dư trở tay không kịp, chậm rãi mở to hai mắt, cho đến khi bên tai hạ xuống giọng nói của anh:

“Dư Dư.”

“Anh yêu em.”