Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Chương 52: Chương 52: Trà xanh phải có bản lĩnh của trà xanh




Nụ hôn chủ động của Ôn Dư quá ngắn ngủi, ngắn đến mức giống như một hạt tuyết nhỏ rơi xuống môi Tưởng Vũ Hách, còn chưa kịp cảm nhận đã bị nhiệt độ cơ thể hòa tan trong nháy mắt.
 
Tưởng Vũ Hách khựng lại ba giây, khàn giọng hỏi: “Em vừa làm gì vậy?”
 
Ôn Dư lén nhìn anh, không rõ phản ứng của anh là có ý gì, cô chỉ có thể cây ngay không sợ chết đứng mà mạnh miệng nói:
 
“Làm sao, anh có thể cưỡng hôn em mà em không thể cưỡng hôn anh à.”
 
“...”
 
Cưỡng hôn à, hay lắm.
 
Giống như bị mèo con duỗi móng vuốt ra trêu chọc một chút rồi lại thu vào, đối với một người phải kiềm chế ba ngày mà nói, hành vi này chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát.
 
Không chỉ vô dụng mà còn khiến ngọn lửa kia bùng lên dữ dội hơn trong tích tắc.
 
Tưởng Vũ Hách bỗng nhấc Ôn Dư ngồi lên bàn, đối diện với chính mình.
 
Hai tay anh đặt ở hai bên hông Ôn Dư, người hơi ép sát xuống: “Ai dạy em đấy.”
 
Không khí giống như trong nháy mắt bị rút đi, hơi thở người đàn ông lướt qua gò má cô. Ôn Dư có chút khẩn trương, hô hấp hơi hỗn loạn nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh: “Anh chứ ai.”
 
“Anh hôn em như thế này à?”
 
“...”
 
Đúng là em thật sự không rành kiểu hôn của anh.
 
Ôn Dư bấy giờ bị ép phải ngửa ra sau, giờ khắc này, cô ấy cuối cùng cũng có chút hối hận.
 
Chẳng lẽ cô ấy mất trí rồi sao, tự nhiên lại đi tin vào lời nói nhảm của Vưu Hân mà cưỡng hôn anh ấy.
 
Giờ trong tình thế này mà không xảy ra chút gì đó trên bàn làm việc thì khó mà thoát thân.
 
Ôn Dư nhìn xung quanh, cố hết sức để kiểm soát cục diện, cô bình tĩnh nói: “Em chỉ dùng hành động để chứng minh mình không cam tâm nhẫn nhục mà thôi. Nếu không tin thì anh nhìn bên kia đi.”
 
Cô chỉ về phía ban công, Tưởng Vũ Hách nhất thời bị phân tâm, ánh mắt đảo qua, Ôn Dư lập tức trượt khỏi vòng tay anh.
 
Cô đi tới cửa, giống như đã thắng trò mèo vờn chuột này, khóe môi không kìm được nhếch lên đầy tự mãn: “Vậy chúc anh ngày mai lên đường bình an, hẹn gặp lại khi tụi mình ký hợp đồng. Chúc ngủ ngon.”
 
Ôn Dư nói xong thì đi mở cửa, nhưng vặn hoài mà cửa vẫn không nhúc nhích.
 
Bị khóa rồi?
 
Cô quay đầu nhìn Tưởng Vũ Hách.
 
Người đàn ông đứng ở vị trí vừa rồi bình tĩnh nhìn cô, thậm chí trong mắt còn có ý muốn nói: “Em cứ chạy đi, anh sẽ đợi”.
 
Lòng Ôn Dư chùng xuống, giờ đây cô giống như một con mồi bị mắc bẫy, vẻ tự mãn vừa rồi đã biến mất.
 
“Em không chạy nữa à?” Tưởng Vũ Hách vô cùng thong thả, chậm rãi đi tới.
 
Anh càng đến gần, trái tim của Ôn Dư càng đập nhanh hơn.
 
A a a a a a đừng lại đây!
 
Món canh gà độc mang tên Vưu Hân hại cô mất rồi!
 

Ngay khi cô cảm thấy bóng đen sắp bao trùm toàn bộ mình thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
 
“Dư Dư, em có ở đó không?”
 
Là giọng của Ôn Thanh Hữu.
 
Ôn Dư lập tức dựa vào cửa hô lớn: “Dạ có, em đến ngay, em đến ngay đây!”
 
Sau đó cô nhắc nhở Tưởng Vũ Hách đang lại gần: “Anh trai em.”
 
Anh trai cô đến rồi, anh nên kiềm chế bản thân một chút, ngồi xuống đàng hoàng nói chuyện, đừng có hở một chút là khóa cửa.
 
... Chờ đã, tại sao anh lại khóa cửa?
 
Ôn Dư lúc này mới phản ứng lại, chẳng lẽ người đàn ông này ngay từ đầu đã có ý định xấu xa gì đó với cô?
 
Tưởng Vũ Hách đứng ở trước mặt Ôn Dư, không nói gì, cũng không có ý định mở cửa.
 
Cứ như cố ý, anh mài mòn Ôn Dư bằng ánh mắt đó.
 
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Ôn Dư bị khí thế của anh chèn ép, không dám ho he tiếng nào.
 
Dù sao thì Ôn Thanh Hữu cũng đang ở phía bên kia cửa.
 
Lỡ như Tưởng Vũ Hách chợt nổi thú tính làm ra chuyện gì đó tại chỗ, sau này cô còn mặt mũi nào nhìn thẳng anh trai mình ở bên ngoài cửa nữa chứ.
 
“Giám đốc Tưởng?” Lúc này Ôn Thanh Hữu lại gõ cửa vài cái.
 
Nhưng Tưởng Vũ Hách dường như không nghe thấy, hai tay anh đút túi quần, vẻ mặt bình tĩnh, không hề đáp lại.
 
Ôn Dư cảm thấy mình đã rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, bị tấn công từ cả hai phía mà không thể nào rút lui.
 
Cô nhắm mắt lại, cuối cùng chỉ đành cắn răng nhượng bộ: “Hôm nay có hơi vội vàng, để hôm khác... Hôm khác em sẽ chứng minh lần nữa nhé.”
 
Tưởng Vũ Hách im lặng vài giây, khóe miệng giật giật, giống như mỉm cười.
 
Ôn Dư cảm thấy nụ cười này không thân thiện chút nào, đã vậy còn khiến sống lưng cô lạnh toát. Cô bỗng có ảo giác rằng mình đã bán đứng bản thân.
 
Nhưng bây giờ cô không để ý được nhiều đến thế, cô phải thoát được trước đã.
 
Cũng may Tưởng Vũ Hách xem như đồng ý với lời hứa của Ôn Dư. Anh khẽ đặt tay lên nắm cửa xoay hai cái, chẳng hiểu sao cánh cửa lại mở ra trong tích tắc.
 
Ôn Dư cũng nhẹ nhõm.
 
Ôn Thanh Hữu đứng ở ngoài cửa, Ôn Dư chậm rãi đi tới bên cạnh anh ấy, chột dạ vén tóc: “Hợp đồng có hơi khó viết.”
 
Ôn Thanh Hữu liếc nhìn hai người một cái: “Anh hiểu, Dư Dư mới vào ngành nên sẽ còn thấy khá xa lạ với mọi thứ. Giám đốc Tưởng hãy cho cô ấy ít thời gian, dù sao thì hay làm mới khéo tay được.”
 
Ôn Dư cũng định gật đầu theo, nhưng sau khi vô tình bắt gặp ánh mắt nhẫn nhịn của Tưởng Vũ Hách, cô mới chợt nhận ra…
 
Sao mà từng câu từng chữ Ôn Thanh Hữu thốt ra đều có cảm giác đang đá xoáy cô, thậm chí là đổ thêm dầu vào lửa vậy nhỉ?
 
Cái gì mà xa lạ, cái gì mà hay làm khéo tay cơ?
 
Sợ Tưởng Vũ Hách sẽ nói gì đó gây tranh cãi, Ôn Dư lập tức tiếp lời: “À, cũng khuya rồi, bọn em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, phiền anh gửi hợp đồng qua email cho em nhé.”
 
Nói rồi cô kéo Ôn Thanh Hữu quay người bỏ đi.
 
.

 
Lúc xuống thang máy, Ôn Thanh Hữu hỏi Ôn Dư: “Sao vậy, anh ấy có vẻ không vui lắm, có tranh chấp gì trong hợp đồng à?”
 
Ôn Dư vừa mới chạy khỏi miệng cọp, mặt cô nóng đỏ bừng, bình tĩnh nói: “Không có, chúng em nói chuyện rất vui vẻ.”
 
Họ không chỉ trò chuyện bằng lời nói mà còn tận dụng tối đa một vài ngôn ngữ cơ thể làm cho cuộc trò chuyện trở nên sâu sắc hơn.
 
Hai người đi bộ đến bãi đậu xe, lúc ngồi vào xe thắt dây an toàn, Ôn Dư mới phát hiện áo sơ mi của Ôn Thanh Hữu có hơi xộc xệch.
 
Cô tò mò: “Anh và chị Tưởng nói chuyện gì vậy? Tại sao quần áo lại lộn xộn thế này?”
 
“Có à?” Ôn Thanh Hữu tỉnh bơ vuốt lại nếp nhăn: “Chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”
 
“...”
 
Ôn Dư cũng không để trong lòng, người mới gặp lần đầu không nói chuyện phiếm thì chẳng lẽ lại cùng nhau lên giường nói chuyện chắc.
 
Cô cúi đầu, đắm chìm trong thế giới mà cô và Tưởng Vũ Hách vừa có.
 
Dù rất hồi hộp nhưng khóe môi cô vẫn bất giác cong lên khi nghĩ đến nụ hôn chủ động đó.
 
Hóa ra cảm giác khi một người đàn ông chủ động hôn một người phụ nữ và khi một người phụ nữ hôn một người đàn ông là khác nhau.
 
Giờ đây h@m muốn thổ lộ của Ôn Dư cực kỳ mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên trong đời cô chủ động hôn một người đàn ông, cô có thể nói một ngày một đêm không ngừng về hương vị và cảm giác k1ch thích đó.
 
Bạn học Vưu Hân may mắn trở thành đối tượng tâm sự của Ôn Dư trong đợt này.
 
[Có thật không? Cậu nghiêm túc á? Ôi trời! Người đàn ông tuyệt vời nhất trong làng giải trí đã bị cậu đè rồi ư? Cậu cũng ra gì quá đó!]
 
Vưu Hân bày tỏ sự ngưỡng mộ dành cho Ôn Dư bằng cả một dãy dấu chấm than.
 
[Cái gì mà đè chứ, cậu có thể nói chuyện lịch sự hơn được không, tôi chỉ chạm nhẹ vào môi anh ấy thôi.]
 
[Tin tôi đi, anh ấy sẽ chạm lại cậu rất mạnh đấy.]
 
Gửi tin nhắn xong, Vưu Hân còn đặc biệt tìm một gói biểu tượng cảm xúc: “Cô gái, cô đang đùa với lửa.jpg”
 
Hai chữ “Rất mạnh” khiến Ôn Dư nghiêm túc suy tư trong vài giây, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại sự thoải mái.
 
Ai quan tâm, dù sao chuyện ngày hôm nay cũng đã kết thúc. Bây giờ cô đã thành công giành được hợp đồng, cũng vì chuyện này mà cô và Tưởng Vũ Hách lại gắn bó với nhau, sự nghiệp và tình cảm đều đang trên đà phát triển.
 
Nghĩ tới đây, Ôn Dư quay đầu nhìn Ôn Thanh Hữu, cô đắc ý hừ một tiếng: “Em đã nói là anh ấy sẽ đồng ý hợp tác mà.”
 
Ôn Thanh Hữu ậm ừ: “Đúng là không ngờ đấy.”
 
Có một số việc đúng là nằm ngoài dự đoán của anh ấy, chẳng hạn như Tưởng Vũ Hách sẽ có thể khoan dung và thỏa hiệp với Ôn Dư như vậy sau khi sự lừa dối bị vạch trần.
 
Hay ngạc nhiên hơn là sự xuất hiện của Tưởng Linh Vi.
 
Đến lúc này, anh ấy dường như đã bắt đầu tin tưởng những từ mà Ôn Dư thường nói…
 
Không thể đoán trước được.
 
Số mệnh đã sớm được an bài.
 
Dừng một chút, Ôn Thanh Hữu nói: “Anh tạm thời sẽ không trở về Mỹ nữa.”

 
Ôn Dư ngẩn ra: “Không phải tháng sau là anh đi à?”
 
“Có chút việc, anh có thể sẽ cân nhắc tạm thời dời công việc bên kia về trong nước xử lý.”
 
“...”
 
Ngày hôm sau, đoàn người Tưởng Vũ Hách rời Giang Thành theo kế hoạch.
 
Trên bản tin giải trí trong ngày, buổi đấu thầu IP nổi tiếng “Khoảnh khắc ấy anh yêu em” đã được giới truyền thông đưa tin.
 
Cái tên Ôn Dư và Pisces Entertainment cũng vì vậy mà lần đầu tiên lọt vào mắt công chúng.
 
Những cái tên như “Đại tiểu thư tập đoàn Hoa Đô trước đây”, “Người đẹp đầu tư mới”, “Dòng suối mới trong giới tư bản” lần lượt được gắn cho Ôn Dư. Cùng lúc đó, trong giới tư bản cũng bắt đầu nửa thật nửa giả mà lan truyền các loại tin đồn.
 
[Á Thịnh vốn định mua lại IP này, Á Thịnh rất coi trọng nó. Tưởng Vũ Hách còn tự mình đến hiện trường, nhưng cô Ôn đây đã giật được dự án trong vòng hai hiệp đấu giá.]
 
[Nghe nói trước khi buổi đấu giá kết thúc, Tưởng Vũ Hách đã sa sầm mặt mày, dẫn theo những người khác rời đi.]
 
[Vậy mới nói lấy được IP để làm gì? Vẫn còn quá non nớt, không hiểu quy tắc trong giới. E là lần này đắc tội ông chủ lớn coi như tiêu rồi đó.]
 
[Quy mô công ty của cô ấy cũng đâu có lớn, sao lại giành một IP lớn như vậy? Bộ sau lưng có tập đoàn tài chính giúp đỡ à?]
 
[Nếu đã dám giành thì chắc chắn là có bản lĩnh. Tôi rất mong chờ cô gái trẻ này bộc lộ tài năng của mình.]
 
Mặc dù có rất nhiều tiếng nói nghi ngờ nhưng đúng là không thể phủ nhận chỉ sau một đêm...
 
Cả giới tư bản đều đã biết đến cái tên mới nổi Ôn Dư này.
 
Nhờ vậy mà Ôn Dư mới thực sự cảm nhận được áp lực và động lực khởi nghiệp, đồng thời cũng nhận ra mình đã cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay lớn như thế nào. Đây là lần đầu tiên cô phải dốc toàn lực để làm một việc gì đó, hơn nữa cả ngành đều đang dõi theo từng đường đi nước bước của cô.
 
Ngày thứ ba sau khi Tưởng Vũ Hách rời đi, anh gửi cho Ôn Dư một bản hợp đồng hợp tác đã được điều chỉnh.
 
Bề ngoài là hợp tác, nhưng thật ra đúng như lời Ôn Thanh Hữu nói, đó là đơn phương bố thí.
 
Tưởng Vũ Hách lấy danh nghĩa tư nhân đầu tư 70 triệu, đồng thời sẽ giao cho Ôn Dư một đội ngũ phát triển chuyên nghiệp, nhưng đội ngũ này chỉ chịu trách nhiệm phối hợp thực hiện, mọi quyết định đều phải do Ôn Dư tự mình đưa ra.
 
Nói cách khác, Tưởng Vũ Hách chỉ đưa cho Ôn Dư bàn cờ và quân cờ, còn mỗi bước phải đi như thế nào, có thắng được hay không, là hoàn toàn dựa vào bản thân cô.
 
Khi nhìn thấy dòng chữ ở phía cuối hợp đồng, Ôn Dư mở to hai mắt…
 
Trước ngày 20 tháng 4, địa điểm làm việc của Pisces Entertainment phải chuyển đến Bắc Kinh?
 
Cái này mà cũng ghi vào hợp đồng sao?
 
Làm gì có bên hợp tác nào lại quan tâm đối phương làm việc ở đâu cơ chứ, đã vậy còn hối gấp như vậy nữa, hôm nay đã là ngày 15 rồi, vội đi đầu thai đấy à?
 
Tưởng Vũ Hách cũng cuồng kiểm soát quá rồi đó.
 
Ôn Dư lập tức gọi điện cho Tưởng Vũ Hách, nhưng khi tiếng chuông vừa vang lên, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ.
 
Ôn Dư theo bản năng lập tức ấn cúp máy.
 
Tim cô đập thình thịch, cô suy nghĩ kỹ vài lần rồi đọc lại dòng chữ trên hợp đồng.
 
... Đây nào phải là kiểm soát!
 
Đây rõ ràng là tấm chân tình rực lửa của anh trai cô!
 
Anh hẳn là muốn gặp mình nhưng vì quá xấu hổ để nói thẳng ra, cho nên mới khẩu thị tâm phi, lấy việc công làm việc tư, mượn hợp đồng để thỏa mãn d*c vọng của bản thân.
 
A a a!
 
Chắc! Chắn! Là! Vậy!
 
Cứ ngỡ rằng mình đã đoán được mục đích thực sự của anh trai, Ôn Dư vui vẻ xoay người ngồi xuống, khóe môi không nhịn được cong lên. Thế nên khi chuông điện thoại reo lên lần nữa, cô đã không nhìn mà vui vẻ bắt máy.
 
Hôm nay cho dù có là cuốc gọi lừa đảo, cô cũng phải chào hỏi người ta thật dịu dàng mới được.

 
Ôn Dư: “A lô~ Xin chào~”
 
“…” Cô vừa cất lời đã khiến cả người Tưởng Vũ Hách nổi da gà.
 
Đầu dây bên kia không truyền lại âm thanh gì, Ôn Dư cảm thấy có gì đó không đúng, cô dời điện thoại ra nhìn, cả người đột nhiên tỉnh táo hẳn. Cô ngồi thẳng dậy, giọng nói cũng trở lại như bình thường.
 
“... A, là anh à.”
 
“Chứ em tưởng là ai?”
 
“...”
 
“Tìm anh có việc gì.”
 
Vẫn là thái độ thản nhiên nói chuyện công việc.
 
Ôi chao, thật là, người đàn ông này sao mà giỏi giả bộ quá.
 
Ôn Dư cười thầm trong lòng, nhưng lại giả vờ như không biết gì, ngơ ngác nói: “Anh à, em đã đọc hợp đồng, nhưng bây giờ mà để em chuyển đến Bắc Kinh ngay lập tức thì có hơi không ổn cho lắm.”
 
“Chỗ nào không ổn?”
 
“...”
 
Còn mạnh miệng à.
 
“Em vẫn có thể làm việc ở Giang Thành mà, dù sao thì chuyển đến Bắc Kinh cũng có nhiều bất cập lắm, em còn phải tìm một văn phòng mới, rồi còn phải trang trí lại nữa, chưa hết...”
 
Ôn Dư nói ra đủ loại phiền phức cứ như đã học thuộc, nhưng trong lòng cô lại có một tiếng nói đang muốn xông ra ngoài mà cô không thể nào ngăn cản.
 
Nói rằng anh nhớ em!
 
Mau lên!
 
Vì nhớ em nên mới muốn em chuyển đến đó!
 
Ôn Dư luyên thuyên đủ thứ lý do, lo lắng chờ đợi phản ứng của Tưởng Vũ Hách.
 
Tuy nhiên, sau vài giây chờ đợi, người đàn ông nhàn nhạt nói…
 
“Phần lớn tài nguyên và mối quan hệ trong ngành này đều tập trung ở Bắc Kinh và Thượng Hải. Tôi không đùa khi đầu tư cho em 70 triệu nhân dân tệ. Vòng giải trí mà em cần tiếp xúc và làm quen là ở Bắc Kinh chứ không phải ở Giang Thành. Rốt cuộc em có biết dự án mà em muốn hoàn thành bây giờ có liên quan đến bao nhiêu lĩnh vực không?”
 
Ôn Dư: “...”
 
Nụ cười trên mặt cô chợt sượng lại, trái tim bồn chồn của cô cũng dần lấy lại bình tĩnh.
 
Những đốm pháo hoa nhỏ mà cô tưởng tượng cũng bị dập tắt từng chút một bởi giọng điệu lạnh lùng và nghiêm túc trong công việc của Tưởng Vũ Hách.
 
Một lúc lâu sau, cô mới nói khẽ: “Em biết rồi.”
 
Đúng là vẫn chỉ là ông chủ tư bản vô tình mà thôi.
 
Xem ra là cô đã tự tưởng bở rồi.
 
“Vậy anh làm việc đi, tạm biệt.” Cô chán nản nói.
 
Vừa định cúp máy, Tưởng Vũ Hách lại ngăn cô lại: “Ôn Dư.”
 
Ôn Dư lại đưa điện thoại di động lên bên tai, “Làm sao vậy?”
 
Sau ba giây im lặng, giọng nói của người đàn ông phát ra từ micrô…
 
“Tôi không phải hắn.”
 
“Không có thói quen ở xa.”