Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Chương 42: Chương 42: Trà xanh phải có bản lĩnh của trà xanh




Ly rượu vang đỏ của Ôn Dư đã được bưng lên, cô sững người tại chỗ khi nghe Tưởng Vũ Hách nói.
 
Nụ cười trên khóe miệng còn chưa kịp hạ xuống, mặt cô đã đông cứng lại, qua mấy giây ngắn ngủi, Ôn Dư phản ứng lại từ trong lúng túng, cô li3m li3m môi hai lần, cố gắng rặn ra một nụ cười: “Anh ơi, em —— "
 
"Đừng diễn trò nữa."
 
"..."
 
Ôn Dư vừa bị hô thẳng một tiếng ‘cut’.
 
Cô ấy cũng muốn dùng các chiêu trò đã được mình chuẩn bị sẵn sàng từ trước giống như mọi lần.
 
Nhưng cô không ngờ rằng khi đối diện với ánh mắt và lời nói thờ ơ của Tưởng Vũ Hách, những giả tưởng và chiêu trò của cô lại bị vỡ vụn ngay lập tức.
 
Ôn Dư cũng biết khi mình gửi nhầm tin nhắn, một khi Tưởng Vũ Hách nhìn thấy, bằng nhận thức phi phàm của mình, anh sẽ không nghĩ rằng cô chỉ là lỡ tay gửi nhầm một câu.
 
Chỉ là Ôn Dư lúc đó quá đỗi lạc quan, cho rằng mình đã thoát được nhiều lần như vậy, lần này cũng sẽ may mắn thoát được thôi.
 
Tuy nhiên, làm gì có ai đi dạo bên bờ sông mà không bị ướt giày, làm sai chính là làm sai, cô ấy có thể đã thắng chín mươi chín lần, nhưng lần cuối cùng muốn được cầu xin tha thứ này, ông trời đã không còn muốn cho cô cơ hội mở lời nữa.
 
Từng tầng cảm xúc liên tục ập tới, Ôn Dư rốt cuộc bất lực cúi đầu.
 
"Anh đã thấy rồi phải không?"
 
Tưởng Vũ Hách không trả lời câu hỏi của cô.
 
Khi nhìn thấy bức ảnh tự sướng của Ôn Dư và Thẩm Minh Gia tựa vào nhau trong phòng làm việc, không ai có thể cảm nhận được tư vị của sự suy sụp và tức giận trong lòng anh lúc đó.
 
Anh vốn dĩ không định đến nhà hàng nhưng cuối cùng vẫn đã đến.
 
Chỉ mong tìm được một lối thoát cuối cùng cho mình.
 
"Vậy là cô đã từng mất trí nhớ chưa, dù chỉ một ngày?"
 
Ôn Dư nhắm mắt lại, cô cảm thấy cả thế giới đều đang quay cuồng, trước mắt cô lập lòe, mọi chuyện xảy ra mấy tháng qua không ngừng lóe lên như đèn kéo quân, cuối cùng dừng lại ở cái đêm cô phờ phạc mất hồn vào ba tháng trước.
 
Cái đêm cô gặp Tưởng Vũ Hách.
 
Cái đêm cô bắt đầu cuộc chơi.
 
“Chưa từng.” Ôn Dư bình tĩnh thú nhận: “Lúc tỉnh dậy sau tai nạn xe cộ, tôi không mất trí nhớ, là tôi cố ý, tôi rắp tâm muốn trèo lên người anh để báo thù anh ta.”
 
Tiếng đàn dương cầm du dương trong nhà hàng vào lúc này không hiểu sao ngừng lại, rõ ràng là căn phòng có bật máy sưởi ấm, nhưng gió ngoài cửa sổ lại cứ như đột nhiên ùa vào vậy.
 
Lạnh thấu xương.
 
Sau một hồi im lặng, Tưởng Vũ Hách như nở nụ cười.
 
Nụ cười này tràn đầy giễu cợt, anh hỏi: "Cô tên thật là Tống Ngọc?"
 
Giống như có vô số bàn tay đang kéo cô chìm xuống đầm lầy, Ôn Dư liều mạng muốn bò ra ngoài một chút, lại phát hiện không hề có lối ra.
 
Mọi nơi đều đã bị chặn lại bởi những lời dối trá của cô ấy.
 
Ôn Dư không trả lời ngay, nhưng Tưởng Vũ Hách đã hiểu.
 
Có những thứ rất khó coi, không cần phải nói ra quá rõ ràng, chỉ cần dừng đến đó là được.
 
Còn lại, anh cũng không muốn biết.
 
Tưởng Vũ Hách đột nhiên đứng dậy, ghế ngồi trượt trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
 
Ôn Dư theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy sự xa lạ và lãnh đạm trước nay chưa từng có trong mắt người đàn ông, hai chữ "anh trai" đã theo thói quen lên đến môi, lại không nói ra được nữa.
 
"Tôi cho cô ba tiếng để rời đi."
 
Tưởng Vũ Hách nói xong liền xoay người rời đi, đi được vài bước lại như nghĩ tới điều gì dừng lại, thật lâu sau mới quay đầu nhìn Ôn Dư——
 
 “Cô có gì là thật không?”

 
Ba tháng ở chung này đều là cố ý tiếp cận, ngay cả cái tên sau này nói cho anh cũng là giả.
 
Tưởng Vũ Hách không biết mình đang làm gì mà lại nhập tâm ở trong trò chơi của kẻ khác lâu đến vậy.
 
Anh cứ ngỡ mình là thợ săn, nhưng không biết rằng mình đã là con mồi trong tay kẻ khác.
 
Ôn Dư đờ đẫn ngồi tại chỗ, nhìn Tưởng Vũ Hách chậm rãi biến mất khỏi nhà hàng.
 
Thật dứt khoát, lạnh lùng, đúng là tính cách của anh.
 
Cô ấy đã biết từ lâu rồi.
 
Mặc dù vẫn còn đang khoác một chiếc áo khoác dày, nhưng giờ phút này Ôn Dư vẫn cảm thấy lạnh buốt, cái lạnh từ ngực truyền đến đầu ngón tay, khiến toàn thân cô tê dại.
 
Trong nhà hàng lãng mạn, lễ tình nhân của người khác vẫn đang tiếp tục diễn ra, trong khi lễ tình nhân của Ôn Dư thì chỉ còn lại sự bàng hoàng, hoang mang sau khi sự thật bị phanh phui.
 
Cô không uống một giọt rượu vang đỏ nào, cũng không kịp tặng quà gì, quần áo lộng lẫy trên người cô lúc này đây trông cực kỳ lố bịch.
 
… Cô có gì là thật không?
 
Nghĩ đến những lời Tưởng Vũ Hách hỏi, cổ họng Ôn Dư đau rát như bị nghiền qua hết lần này đến lần khác, đau đến không nói nên lời.
 
Trên đường đi taxi về nhà họ Tưởng, mưa ngày càng nặng hạt, người đi đường ôm đầu trốn mưa, có những cặp tình nhân trốn dưới cùng một chiếc áo khoác, vừa cười vừa chạy dưới mưa.
 
Ôn Dư nhìn cặp tình nhân đó mà thất thần, trong lòng có chút ghen tị.
 
Cô đang nghĩ có lẽ ngay cả ông trời cũng không vừa ý yến tiệc tự thú mà cô đã chuẩn bị tối nay nên mới mưa to như vậy.
 
Cơn mưa đến vừa nhanh vừa dữ dội, đến mức đài khí tượng cũng đưa ra cảnh báo sớm.
 
Trên đài phát thanh, người dẫn chương trình đang giới thiệu tối nay mưa lớn như thế nào, đồng thời nhắc nhở người đi đường mang theo áo mưa.
 
Ôn Dư nhớ tới lúc Tưởng Vũ Hách đưa cô đi thôi miên, cô ở trong xe nói với anh một cách đạo đức giả: "Anh à, chỉ cần anh không sao thì trời sẽ nắng đấy."
 
Thật bất ngờ, sau đó, đài phát thanh đã ngay lập tức thông báo ngày hôm sau thời tiết sẽ rất xấu.
 
Ôn Dư vẫn nhớ như in vẻ mặt Tưởng Vũ Hách lúc đó.
 
Cô cũng nhớ bản thân mình lúc đó, tất thảy đều ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh ấy.
 
Bắt đầu bằng một lời nói dối, nhưng Ôn Dư cũng từng chút bị đáp trả bởi trò chơi do chính mình bày ra mà không hề hay biết.
 
Đến tận bây giờ cũng không có ai là người chiến thắng trong trò chơi này.
 
Xe dừng trước cổng biệt thự, Ôn Dư xuống xe, lấy tay đội mưa chạy về nhà. Dì Mười Hai đang ở trong phòng khách, nhìn thấy cô liền sửng sốt: “Không phải cháu đi ăn với cậu chủ sao?”
 
Ôn Dư muốn nói lại thôi, lập tức hiểu Tưởng Vũ Hách vẫn chưa quay lại.
 
Đúng vậy, anh đã dặn cô phải rời đi trong vòng ba tiếng, thì sao còn có thể quay lại.
 
Với tính cách của anh, để cô rời đi bình yên như vậy có lẽ là đã tận nghĩa tận tình lắm rồi.
 
Ôn Dư không biết trả lời dì Mười Hai như thế nào, cô cúi đầu, không nói lời nào đi thẳng lên phòng mình trên lầu hai.
 
Trong ba tháng sống ở đây, Ôn Dư  đã cố gắng rời đi một lần khi cô ấy còn là công dân hạng ba, sau khi dần thực sự hòa nhập thì lại bị anh trai của mình đem đi. Quá tam ba bận, cuối cùng cũng có ngày cô ấy thực sự bị đuổi đi.
 
Lần này là thật.
 
Ôn Dư lặng lẽ nhìn quanh căn phòng mình đã ở ba tháng, nơi này giống như ngôi nhà thứ hai của cô vậy. Đồng thời, cô cũng rất biết ơn Tưởng Vũ Hách từ tận đáy lòng vì đã cho cô ấy ít thời gian để nói lời tạm biệt.
 
Không có gì để thu dọn, giống như những lần rời đi trước kia, ngoại trừ túi xách và vài món đồ lặt vặt của cô, mọi thứ trong nhà này đều là của Tưởng gia, vậy nên cô sẽ không lấy đi bất kỳ thứ gì.
 
Lúc này, Wechat đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ôn Dư.
 
Dù biết Tưởng Vũ Hách sẽ không quan tâm đ ến mình nữa, Ôn Dư vẫn mở Wechat lên với 0,01% hy vọng.
 
Nhưng khi cô nhìn thấy avatar đầu, cô đã thất vọng.
 
Không phải anh, mà là Vưu Hân.

 
“Bảo bối, câu đã tự thú thành công chưa? Để tôi tính xem, chắc là bây giờ cậu đã về phòng ngủ rồi nhỉ?”
 
Thật là mỉa mai làm sao.
 
Cô đã quay trở lại phòng ngủ, nhưng không phải là phòng của cô.
 
Ôn Dư thật sự không biết tại sao trước đây mình lại có thể cho rằng Tưởng Vũ Hách sẽ có thể chấp nhận một sự thật như vậy chỉ vì thích mình.
 
Những lời của Ôn Thanh Hữu vẫn còn văng vẳng bên tai cô, cuối cùng thì cô ấy đã quá ngây thơ.
 
Ôn Dư: “Tôi hiện tại đang thu dọn đồ đạc ở nhà họ Tưởng, sau này không biết sẽ đi đâu…”
 
Vưu Hân: “? ? ? ? ? ? Chuyện gì đã xảy ra?”
 
Ôn Dư: “Xin lỗi Hân Hân, tôi muốn được yên tĩnh một lát, lát nữa nói tiếp.”
 
Gửi tin nhắn Wechat xong, Ôn Dư tắt rồi đút điện thoại vào túi.
 
Cô nhìn phòng ngủ của mình lần cuối rồi bước ra ngoài, vốn định xuống lầu, nhưng dọc đường lại nhớ tới một chuyện nên cô quay lại, dừng lại trước cửa phòng ngủ của Tưởng Vũ Hách.
 
Lưỡng lự hồi lâu, sau mấy lần quan sát dì Mười Hai, Ôn Dư nhẹ nhàng mở cửa.
 
Cô không mấy khi đến phòng Tưởng Vũ Hách, trước đây không được tới gần anh, sau này cũng chỉ được phép đứng ở trước cửa đánh thức anh dậy hoặc gọi đi ăn cơm.
 
Lần duy nhất cô đi vào là khi cô bị anh đẩy vào đằng sau cánh cửa để hoàn thành nụ hôn đầu một cách hoảng loạn.
 
Ôn Dư đóng cửa bước vào phòng.
 
Phòng ngủ của Tưởng Vũ Hách cũng giống như của cô, tông màu chung là đen xám, đường nét đơn giản, mọi vật dụng, khung cảnh đều toát lên cảm giác lạnh lẽo.
 
Đến nỗi đứng ở trong phòng, Ôn Dư cũng có thể vô cùng chân thực mà cảm nhận được dáng vẻ anh sống ở đây, cứ như giây tiếp theo anh sẽ đột nhiên xuất hiện, sẽ như thường lệ cau mày hỏi cô:
 
"Em chạy đến chỗ tôi làm gì?"
 
Nhưng những hình ảnh như vậy sẽ không còn lặp lại nữa.
 
Sống mũi Ôn Dư bỗng thấy chua xót, cô không muốn nghĩ nữa, đi thẳng đến gian phòng xiêu vẹo, đẩy tủ quần áo của người đàn ông ấy ra.
 
Thứ đập vào mắt cô là một dãy áo sơ mi cao cấp được treo ngay ngắn.
 
Mặc dù thoạt nhìn gần như toàn màu đen, nhưng lại có nhiều tông màu đen khác nhau, đen nâu, đen tuyền, xanh đen, xám đen...
 
Tay Ôn Dư nhẹ lướt trên giá treo, cuối cùng dừng lại ở một bộ có màu đen tuyền nhất.
 
Cô ấy không muốn đem theo bất cứ thứ gì của mình.
 
Nhưng lại muốn ích kỷ lấy đi một thứ của anh ấy.
 
Khi cô xuống nhà lần nữa, dì Mười Hai đang ngồi ăn một mình bên bàn ăn, thấy Ôn Dư đi xuống thì gọi cô như thường lệ:
 
"Ăn cơm chưa? Vừa rồi dì hỏi cháu cũng không nói năng gì, đừng trách dì nhiều lời nhé, cháu lại cãi nhau với cậu chủ à?"
 
Ôn Dư lắc đầu: “Dạ chưa."
 
Cô bước tới, lấy trong túi xách ra chai nước hoa: “Dì Mười Hai, cháu tặng dì.”
 
Dì Mười Hai sửng sốt một lúc rồi cúi mặt xuống: “Tặng dì ư?”
 
Vội vàng rời đi, Ôn Dư cũng không kịp chuẩn bị, lọ nước hoa mua từ Pháp này vẫn luôn là thứ cô rất thích, khi vừa phá sản, cô còn mang nó từ Giang Thành về Bắc Kinh để sưu tầm. Đây là món đồ mà cô cực kỳ yêu quý.
 
Đó cũng là món đồ duy nhất mà cô có thể lấy ra lúc này của cô.
 
“Cảm ơn dì đã chăm sóc cháu ba tháng qua.” Ôn Dư chân thành nói.
 
"..."
 

Dì Mười Hai chợt có chút lúng túng đứng lên, lau tay vào yếm hai lần rồi cầm lấy lọ nước hoa: “Không phải chứ, cháu lại làm sao vậy, hai đứa đừng có ngày nào cũng hù dọa dì chứ? Dì chịu không nổi đâu đó."
 
Ôn Dư mỉm cười, bước tới ôm chầm lấy dì Mười Hai: “Nước hoa thơm lắm, dì dễ thương thế này, xịt chút nước hoa sẽ quyến rũ hơn đấy”.
 
Dì Mười Hai: "..."
 
Nói xong câu này Ôn Dư buông dì Mười Hai ra. Cô nhìn đồng hồ, giả vờ ung dung nói: "Cũng muộn rồi, cháu đi đây ạ."
 
Dì Mười Hai tuy còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy thời tiết bên ngoài xấu, bà ấy lập tức lấy một chiếc ô từ trong tủ ra.
 
Dường như bà ấy cũng nhận thấy cuộc chia ly lần này khác với những lần trước, trầm ngâm một lúc lâu, bà ấy đưa ô cho Ôn Dư: “Giữ gìn sức khỏe nha cháu.”
 
Ôn Dư gật đầu, cố nén nỗi chua xót trong mắt đi về phía cửa, sắp đi tới cửa mới nhớ tới một chuyện, quay đầu lại hỏi:
 
"Cuối cùng thì cặp anh em trong Tình yêu sinh tử màu vàng có đến được với nhau không ạ?"
 
“Hả?” Dì Mười Hai sững người một lúc, rồi tiếc nuối lắc đầu: “Không.”
 
Nghe câu trả lời này, Ôn Dư khẽ ậm ừ, cười điềm đạm nói: “Cám ơn dì, tạm biệt dì Mười Hai.”
 
Tạm biệt.
 
Không, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
 
Sau khi bước ra khỏi cổng nhà họ Tưởng, Ôn Dư quay đầu nhìn lại, ánh đèn biệt thự chất chứa vô số vui buồn, đau khổ, sung sướng của cô trong suốt ba tháng nay giờ đây đã không còn liên quan gì đến cô nữa.
 
Trong màn đêm chìm trong tiếng mưa rơi, Ôn Dư không bắt taxi ngay mà mở dù, từng bước chậm rãi rời đi. Khi đi tới một đài phun nước hình tròn màu xanh lục cách biệt thự không xa, cô đột nhiên dừng lại.
 
Trong vài giờ này, cô đã tạm biệt căn phòng của mình, tạm biệt ngôi nhà này và tạm biệt dì Mười Hai.
 
Nhưng cô thậm chí còn không kịp nói lời xin lỗi với người đàn ông đó.
 
Cứ vậy mà đi ư?
 
Mười hai giờ sáng.
 
Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi lái vào khu biệt thự, đèn pha chiếu vào màn mưa mờ mịt phát ra ánh sáng.
 
Ôn Dư đang dựa vào ánh đèn phụ của đài phun nước đột nhiên đứng thẳng dậy, thổi vài hơi khí nóng vào lòng bàn tay, sau đó cẩn thận nhìn.
 
Đây đã là chiếc xe thứ mười bảy lái vào tiểu khu, không biết có phải là Tưởng Vũ Hách hay không.
 
Năm giờ đã trôi qua kể từ khi anh rời khỏi nhà hàng.
 
Ôn Dư cũng đã đợi ở đây hơn hai tiếng đồng hồ.
 
Ôn Dư không gọi điện cho anh, sợ anh từ chối trả lời, càng sợ anh đã chặn cô rồi.
 
Cô không chịu nổi sự xấu hổ như vậy, vì vậy cô ở đây đợi anh trở về, muốn đích thân nói lời xin lỗi với anh.
 
Dường như chỉ có như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng cô mới bớt đi.
 
Xe dần dần đến gần, trời mưa to, Ôn Dư cố hết sức nhìn biển số xe, khi nhìn rõ ràng, cô theo bản năng nắm chặt chiếc ô trong tay, nhịp tim trong nháy mắt tăng nhanh.
 
Là xe của Tưởng Vũ Hách.
 
Là anh ấy.
 
Mà chú Hà ở trong xe gần như lập tức nhìn thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc dưới ánh đèn đường.
 
Ông còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi gạt nước tăng tốc gạt nước mưa, ông kinh ngạc dừng xe lại, quay đầu nói với Tưởng Vũ Hách: "Cậu chủ, đúng rồi, là Tiểu Vũ!"
 
Ôn Dư từ trong ánh đèn lờ mờ nhìn thấy chú Hà quay lại nói gì đó với Tưởng Vũ Hách, người đàn ông ngẩng đầu lên.
 
Nhìn thấy cô ấy.
 
Cách nhau một lớp thủy tinh, cách nhau một màn mưa lớn.
 
Nhưng ánh mắt của anh nhẹ bẫng, tựa hồ chưa từng quen biết Ôn Dư.
 
Trong lòng Ôn Dư như có thứ gì đó bị kéo xệch, mặc dù không thoải mái, nhưng cô vẫn cố hết sức đi tới, muốn đi tới trước mặt anh nói cho xong.
 
Nhưng không biết có phải ông trời cũng muốn chống lại cô hay không, mới đi được hai bước, một trận gió mạnh đã ập tới.
 
Buổi tối chưa ăn cơm, lại đứng trong mưa gió quá lâu, Ôn Dư nhất thời mất thăng bằng, chiếc ô trong tay bị gió thổi ngược ra sau, cô lảo đảo vài bước, mặc dù cố gắng giữ thăng bằng để không bị ngã nhưng chiếc ô đã bị thổi bay ra xa.
 
Hình ảnh này thật buồn cười và đáng xấu hổ.
 
Ôn Dư nhanh chóng ướt hết người, khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp
 
Cũng nhòe nhoẹt hết.
 

Cô xấu hổ đứng dưới mưa, muốn lập tức quay lại cầm ô, nhưng vừa quay người lại đã nhớ tới cặp đôi mà cô nhìn thấy lúc tối.
 
Không biết tại sao, cô lại thay đổi ý định và chỉ đứng đó.
 
Nhìn Tưởng Vũ Hách ngồi trong xe, cô cố gắng tìm kiếm một vài cảm xúc khác ngoài sự thờ ơ trong mắt anh, chẳng hạn như——
 
Đau lòng.
 
Trong quá khứ, chỉ cần mắt cô hơi đỏ là anh sẽ nhượng bộ.
 
Ôn Dư chỉ lẳng lặng đứng như vậy, xe dừng cách cô chưa đầy hai mươi thước.
 
Một xe một người, đối diện nhau dưới mưa.
 
Mưa như trút nước, chẳng mấy chốc Ôn Dư đã ướt sũng, Chú Hà gấp đến mức không biết phải làm sao:
 
"Cậu chủ, cậu chủ! Trời mưa to như vậy, đừng như vậy, xin cậu, xin cậu, để Tiểu Ngư lên xe trước đi."
 
Nhưng Tưởng Vũ Hách cuối cùng lại dửng dưng rút ánh mắt khỏi bóng hình đó.
 
“Lái đi.” anh nói.
 
Không hề có chút dao động nào trong giọng nói.
 
"Cậu chủ--"
 
"Tôi nói lái xe."
 
"..."
 
Ôn Dư không biết người trong xe đang nói cái gì, cô cứ ngoan cố chờ đợi, mà cũng có thể là đang đánh cược.
 
Đặt cược vào chút tình cảm cuối cùng mà người đàn ông này dành cho cô
 
Tuy nhiên, một phút sau, chiếc xe mà cô đã ngồi không biết bao nhiêu lần vẫn lao qua cô không chút thương tiếc.
 
Khoảnh khắc lướt qua nhau đó, Ôn Dư sững sờ tại chỗ.
 
Những hình ảnh trước đây mỗi khi cô làm nũng trước mặt Tưởng Vũ Hách, anh đều sẽ bỏ qua tất cả lúc này sượt qua đầu cô, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ.
 
Ôn Dư tưởng rằng cô sẽ buồn, nhưng hóa ra khi mọi hy vọng sụp đổ và sự tự tin của cô bị vỡ nát trước hiện thực tàn nhẫn, tất cả những gì còn sót lại chỉ là sự xấu hổ vô tận.
 
Đã đến lúc này rồi, cô còn lấy đâu ra sự tự tin rằng người ta sẽ vẫn xót thương mình.
 
Ôn Dư tự giễu cợt lau mặt.
 
Thôi được rồi, hết rồi.
 
Mưa dường như không còn lạnh nữa.
 
Nhưng cô đã thực sự mệt mỏi sau khi đứng quá lâu.
 
Ôn Dư từ từ ngồi xổm xuống, chỉ cảm thấy âm thanh bên tai càng ngày càng xa, thân thể cũng càng ngày càng nhẹ, nhẹ giống như khoảnh khắc cô bị xe tông đêm đó vậy.
 
...
 
Chú Hà không biết có phải cố ý hay không mà lái xe với tốc độ 20 thước một giờ trên con đường về nhà còn chưa đến hai phút.
 
Xe chạy với tốc độ như rùa bò dưới trời mưa, ông không dám mở miệng xen vào chuyện của cậu chủ, chỉ có thể thầm cầu mong nếu mình lái xe chậm một chút, chậm thêm một chút nữa, thì Tưởng Vũ Hách có thể sẽ đổi ý.
 
Thậm chí là khi lái xe đến ngã tư, chú Hà cũng tự ý dừng lại.
 
Tưởng Vũ Hách vẫn im lặng như ngầm cho phép.
 
Ánh mắt anh dừng lại trên gương chiếu hậu.
 
Anh như người ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn Ôn Dư chập chững bước theo xe vài bước, nhìn cô ngây người đứng đó, nhìn cô từ từ ngồi xổm xuống.
 
Anh vốn tưởng rằng mình có thể tiếp tục dửng dưng như vậy, nhưng khi nhìn thấy cô sắp ngã xuống, ánh mắt bình tĩnh của anh cuối cùng cũng có chút dao động.
 
Ngay giây tiếp theo, một người cầm ô xuất hiện và ôm lấy cô.
 
Ngay sau đó, người đàn ông đỡ cô chậm rãi rời đi, mãi cho đến khi biến mất dưới màn mưa.
 
Cảm xúc ẩn giấu trong mắt Tưởng Vũ Hách cũng nhạt đi, như chưa từng xuất hiện.
 
Tiếng mưa như trút nước, một lúc sau anh mới dời mắt đi, khàn giọng nói:
 
"Về đi."