Tưởng Vũ Hách từ thang máy ở tầng hầm đi thẳng lên tầng hai, anh muốn đến phòng làm việc của mình. Nhưng khi anh đi đến trước phòng của Ôn Dư lại thấy cửa mở, anh tùy tiện gọi cô một tiếng, thấy không có ai trả lời, anh mới đi vào.
Không ngờ vừa vào đã không thấy người đâu, nhưng anh lại nhìn thấy một cặp khuy măng sét tinh xảo cô đặt trên bàn.
Anh vốn không thèm để ý, đã định xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng anh đột nhiên chú ý đến nó.
Khuy măng sét?
Cô mua khuy măng sét để làm gì.
Tưởng Vũ Hách mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, quay lại cầm nó trong tay để xem, khuy măng sét được làm bằng đá quý màu đen và được làm rất tinh xảo.
Anh đang xem xét thì vô tình xoay nó lại, bỗng anh phát hiện có một chữ cái ‘J’ (1) được khắc ở mặt sau khuy măng sét.
J?
Anh vừa tặng cô một chiếc vòng cổ ruby, giờ cô lại mua cặp khuy măng sét bằng đá quý màu đen có khắc chữ ‘J’ trên đó?
Không phải là nó hơi trùng hợp quá à.
Khi anh đang trầm tư suy nghĩ, Ôn Dư đã quay lại và nhìn thấy Tưởng Vũ Hách đang cầm khuy măng sét trong tay và vẻ mặt của cô hiện rõ nét không được tự nhiên.
Có vẻ như cô không thực sự muốn anh tìm thấy thứ này.
Tưởng Vũ Hách hỏi cô: “Chiều nay em đi mua cái này à?”
Ôn Dư mấp máy môi, trong một giây đồng hồ trong đầu cô đã hiện lên đủ loại lý do, nhưng hình như không có cái lý do nào có thể giải thích được vì sao khuy măng sét xuất hiện ở chỗ này.
Đây là phụ kiện của nam giới, không thể nói là dùng cho cá nhân.
Hơn nữa chữ ‘J’ ở mặt sau kia cũng không thể nói nó là của Ôn Thanh Hữu.
Đáng sợ nhất chính là từ trong ánh mắt của Tưởng Vũ Hách cô có thể nhìn ra, anh hình như đang hiểu lầm.
Bỗng Ôn Dư ý thức được một sự thật…
Tên của Tưởng Vũ Hách, Tưởng, ‘J’!
Không phải chứ!
Cái này không dành cho anh! Hãy để nó xuống đi để nó xuống đi!
Làm sao có thể trùng hợp như vậy!
Tuy rằng trong lòng Ôn Dư điên cuồng gào thét, nhưng cô cũng biết, không có biện pháp nào tốt hơn là thừa nhận theo tình thế này.
Cô cười gượng hai tiếng, vuốt vuốt tóc, cô hơi cúi đầu làm ra vẻ ngượng ngùng: “Đúng, đúng vậy… Bị anh phát hiện rồi, nhưng em thấy kiểu dáng này không đẹp nên em định đổi nó…”
Nói xong cô lập tức vươn tay muốn lấy lại.
Không ngờ Tưởng Vũ Hách trực tiếp tránh ra.
“Không cần.” Vẻ mặt của anh lúc này vô cùng hấp dẫn: “Anh cảm thấy nó khá đẹp rồi.”
“…”
Nhất thời Ôn Dư không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Tưởng Vũ Hách cầm hai chiếc khuy măng sét trong tay, sau đó tinh tế nói: “Cám ơn.”
Nói xong anh ra khỏi phòng.
Ôn Dư ngẩn người đứng ở nơi đó, cô có thể nhìn ra người nam nhân này thật sự rất vui vẻ.
Cô ngây người một lúc, nhớ tới chiếc bình hoa vừa rồi dì Mười Hai làm vỡ, quả nhiên…
Tất cả các mối quan hệ phức tạp đều có điềm báo trước.
Tại sao cô nhiệt tình chạy xuống giúp đỡ như vậy chứ!
Ngồi trở lại trước bàn trang điểm, Ôn Dư bất đắc dĩ trả lời người mua vừa rồi: “Đồ không bán được nữa.”
Đối phương: “Vừa rồi không phải còn ở đó sao? Tôi chuẩn bị tiền mua rồi.”
Ôn Dư: "…"
Chỉ cần bạn thanh toán sớm hơn mười phút và hoàn thành giao dịch, bi kịch sẽ không xảy ra như vậy.
Mặc dù Tưởng Vũ Hách đã vô tình lấy đi cặp khuy măng sét mà cô muốn đưa cho Thẩm Minh Gia nhưng Ôn Dư chỉ buồn trong vài phút đã bình tĩnh lại.
Lấy đi, cứ lấy đi, mười vạn tệ, cứ coi như tiền ăn mấy tháng nay trả cho anh.
Với lại đến cái ngày cô phải thú nhận mọi chuyện, cô thảm thương lấy ra khuy măng sét bán đi, biết đâu kiếm được chút phần cảm thông.
Dù sao Tưởng Vũ Hách cũng không biết cô đã mua nó cho Thẩm Minh Gia.
Vì vậy, tình tiết nhỏ của khuy măng sét được giải quyết theo cách này và bây giờ Ôn Dư quan tâm đ ến chuyện gì đang xảy ra với Thẩm Minh Gia hơn.
Bảy giờ tối, cô gái nhỏ được mời gửi cho cô một tin nhắn:
“Chị, bọn em đều được thả rồi, nhưng lúc thẩm vấn bọn em không ở cùng một phòng, hắn không gặp em, em cũng không gặp hắn, lúc nãy chị em đã dẫn em đi rồi, phạt em hai nghìn tệ, đơn này của chúng em đã xong, cảm ơn sếp.”
Ôn Dư đã tính khoản tiền phạt này vào tiền lương của cô ấy rồi.
Nhưng Ôn Dư đợi đến chín giờ tối, trên Weibo vẫn không có tin tức gì.
Mặc dù rất nhiều người đã chụp ảnh trong khách sạn vào thời điểm đó, nhưng không có tin tức nào được tiết lộ.
Điều này không bình thường.
Khả năng duy nhất là bên phía của Thẩm Minh Gia đã đi trước một bước chặn tin tức trên mạng và liên lạc với bên cảnh sát truyền thông.
Ôn Dư kiên nhẫn đợi đến mười một giờ tối, vẫn không có tiếng thông báo, cô cũng lười chờ, cô trực tiếp phát tin tức.
Thẩm Minh Gia đã bị Sở cảnh sát quận Tân Bắc tạm giữ vào chiều nay vì nghi ngờ bán dâm. Buồn cười nhất là có một nữ diễn viên đến bắt quả tang, ba người đánh nhau lộn xộn, cuối cùng bị cảnh sát bắt đi.
Sau đó đính kèm hai bức ảnh của hắn được chụp ở khách sạn khi hắn bị cảnh sát đưa đi.
Trước khi Ôn Dư tung tin về Thẩm Minh Gia, tài khoản này thu hút được rất nhiều người theo dõi, tin tức này vừa được đăng lên, trong vòng nửa giờ đã có hơn mười nghìn lượt chia sẻ.
“Không thể nào, lần trước tôi đã dứt khoát xin lỗi, nói rằng chỉ là tôi không kiềm chế tốt cảm xúc của mình, và tôi đã tin hắn một lần.”
“Blogger hãy lên tiếng, nếu không bạn sẽ bị kiện vì tung tin đồn thất thiệt nếu bạn đăng lại nó năm trăm lần.”
“Chuyện fandom của Thẩm Minh Gia lần trước tuyệt đối là thật nhưng bị trấn áp xuống, bây giờ hắn ta làm loại chuyện này cũng không có gì lạ, đợi tin chính thức thôi.”
“Tin tưởng Minh Gia! Đợi anh tôi xuất hiện và bác bỏ những tin đồn!”
“Hỗ trợ anh Minh Gia!”
Sau khi Ôn Dư đăng trên Weibo, cô đi tắm rồi lên giường đi ngủ, chờ đợi sự phát triển của tình hình.
Cô không muốn ra tay sớm như vậy, cô muốn giày vò họ như trái tim bị nghiền ép vậy.
Dù sao cô cũng nói thật, căn bản không lo bị người ta đồn đại.
Chắc chắn, khi cô thức dậy vào ngày hôm sau, những người qua đường đó cũng lần lượt đăng những bức ảnh chụp tại khách sạn.
Chắc là vì gây ảnh hưởng xấu đến dư luận, cảnh sát phải ra mặt thông báo nên Thẩm Minh Gia mới vinh dự lọt vào top hot search.
#Giam giữ Thẩm Minh Gia#
#Thẩm Minh Gia Phương Doanh#
#Thẩm Minh Gia bị gái gội đầu lừa suốt một tháng#
Nhìn thấy chủ đề thịnh hành thứ ba, Ôn Dư suýt cười chết.
Cô nhấp vào và xem một cách thích thú.
Phần giới thiệu viết như thế này:
“Mấy ngày trước Thẩm Minh Gia bị cảnh sát đưa đi ở một khách sạn nào đó để thẩm vấn vì nghi ngờ bán dâm nhưng Thẩm Minh Gia khăng khăng rằng hắn ta chỉ đến để an ủi bạn mình. Sau khi cảnh sát phát hiện ra, người bạn mà Thẩm Minh Gia nói đến thực chất chỉ là một cô gái gội đầu ở khu làng chơi (1). Sau khi hai người thêm WeChat với nhau, cô gái nhỏ luôn tự nhận mình là con gái của một tập đoàn nào đó, Thẩm Minh Gia tin rằng đó là sự thật và cả hai đã gặp nhau trong một khách sạn sau nhiều cuộc trò chuyện.”
Các bình luận bên dưới thậm chí còn tồi tệ hơn.
“Cảnh thằng khốn bị bắt? Thật là không tỉnh táo ha ha ha!”
“1818 Mắt Hoàng Kim: Tôi nên báo cáo tin tức này!”
“#Tôi tưởng tôi được ở bên một phú bà giàu có ai dè lại là tàu trộm của chủ chứa#”
“Đây thực sự là tin vui nhất trong năm hahahahahaha, cảm ơn Thẩm Minh Gia vì đã là nguồn vui vẻ của tôi.”
Nhấp vào hai hot search kia, mối quan hệ giữa Thẩm Gia Minh và Phương Doanh cũng bị vạch trần, làng giải trí là nơi ai cũng đẩy đổ bức tường, có lúc không cần tự mình ra tay, người khác cũng sẽ hung hăng đạp vào nó một phát.
Nói tóm lại, Thẩm Minh Gia hiện tại không chỉ là một tên cặn bã trong mắt cư dân mạng, mà còn rất ngu ngốc.
Ôn Dư mừng là cô không để lại bất kỳ bằng chứng nào cho Thẩm Minh Gia, càng không gửi ảnh cho hắn ta, thế là cô có thể dễ dàng trốn thoát.
Chỉ có thể đổ lỗi cho lòng tham không đáy của hắn ta.
Hài lòng thoát khỏi Weibo, Ôn Dư phát hiện có một tin nhắn WeChat mới, cô nhấn vào đọc…
Thẩm Minh Gia: “Cô là ai?”
Tất nhiên, Thẩm Minh Gia hiểu rõ cô gái gội đầu làm thế nào để có video về văn phòng của Á Thịnh và làm thế nào có thể ăn mặc giống hệt “em gái của Tưởng Vũ Hách” mà hắn ta đã gặp.
Chỉ là bây giờ hắn ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại kiêng dè thân phận của Tưởng Vũ Hách nên không dám hỏi, hắn ta chỉ có thể ngây ngốc chịu đựng.
Ôn Dư phớt lờ hắn ta, ném điện thoại sang một bên và hít một hơi thật sâu.
Tinh thần sảng khoái!
Đi xuống lầu ăn cơm, cô vui vẻ chào hỏi Tưởng Vũ Hách: “Chào buổi sáng, anh.”
Tưởng Vũ Hách liếc cô một cái: “Hôm nay em có chuyện gì vui à?”
Ôn Dư ngồi xuống bên cạnh anh, chớp chớp mắt: “Bởi vì lúc chúng ta cùng nhau tới đã nhìn thấy anh trai anh.”
Tưởng Vũ Hách: “…”
Ôn Dư cúi đầu nhìn, đang định khoe khoang về cái rắm cầu vồng, cô chợt phát hiện hôm nay người đàn ông này lần đầu tiên thay một chiếc áo sơ mi sáng màu, phối với một đôi khuy măng sét bằng đá quý màu đen.
Cô hơi sửng sốt: “Anh đeo nó rồi à?”
Tưởng Vũ Hách: “Chẳng lẽ để nó lại làm đồ gia truyền.”
Ôn Dư: “…”
Lúc đầu cô rất vui, nhưng khi nhìn thấy cặp khuy măng sét này, cô lại thấy chán ghét rồi.
Cố tình nó lại được Tưởng Vũ Hách đeo trên người, loại chán ghét đó càng giống như móng mèo cào vào tim của cô.
“Anh có nhiều phụ kiện như vậy, vội vàng đeo nó làm gì.”
Tưởng Vũ Hách quay đầu nhìn cô, một lúc sau, anh đột nhiên nói: “Hình như em không muốn anh đeo nó thì phải?”
“…” Ôn Dư lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
Sau đó, cô thành thật ăn cơm và không hỏi về khuy măng sét nữa, cô chỉ sợ Tưởng Vũ Hách sẽ nhận ra điều gì đó.
Chín giờ sáng, hai người đến văn phòng.
Ôn Dư có thể khẳng định chắc chắn đây là lần đầu tiên Tưởng Vũ Hách mặc áo sơ mi trắng từ ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của những nhân viên kia.
Sau khi vào văn phòng, anh cởi áo khoác rồi ngồi xuống, bắt đầu duyệt lịch làm việc của ngày hôm nay như thường lệ.
Ôn Dư ngồi bên cạnh nhìn anh.
Người đàn ông này rất ít khi mặc đồ trắng, hôm nay là lần đầu tiên Ôn Dư nhìn thấy.
Màu đen mạnh mẽ, luôn tạo cho người ta cảm giác nặng nề và xa cách.
Nhưng màu trắng lại khác, lần đầu tiên Ôn Dư nhìn thấy nét ôn nhu hiếm có trên người Tưởng Vũ Hách.
Chỉ là rất ngắn ngủi.
Mới ôn nhu ba giây, ngữ khí lãnh đạm thường ngày của anh đã kéo cô trở về hiện thực: “Em nhìn cái gì, trên mặt anh có viết chữ tiền à.”
“…”