Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Chương 35: Chương 35: Trà xanh phải có bản lĩnh của trà xanh




Ôn Dư đứng hình hai giây, sau đó mới nhận ra: “Em nói đúng rồi à?”
 
Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng, giấu nụ cười trong ánh mắt: “Khó lắm mới đúng được một lần.”
 
A a a!
 
Ôn Dư giống như kiểu lần nào kiểm tra cũng đều không qua cửa, mà nay lại được 60 điểm vậy đó, vui tới nỗi hoa chân múa tay hết cả lên, một hồi sau mới để ý tới vấn đề chính:
 
“Anh muốn thưởng cho em như nào?”
 
Tưởng Vũ Hách cầm áo vest lên, vừa mặc vừa nói: “Đi xem buổi hòa nhạc với anh.”
 
“...”
 
Sự vui sướng của Ôn Dư lúc này đột nhiên biến mất, thay vào đó là một cảm xúc khác.
 
Ơ, anh muốn dẫn cô đi xem buổi hòa nhạc? Bình thường thì người ta có đi xem buổi hòa nhạc đâu ta? Anh đây là ý gì thế?
 
Ôn Dư: “Cái đó, sao tự dưng lại muốn đi xem buổi hòa nhạc vậy.”
 
Tưởng Vũ Hách: “Bạn tặng cho 2 tấm vé, không đi thì phí.”
 
Ôn Dư: “?”
 
???
 
Nghe xem, đây là tiếng người à? Ôn Dư nghĩ chốc không muốn đi.
 
“Sao?” Tưởng Vũ Hách thấy cô đứng đó mà không động đậy gì: “Chưa sắp xếp được à?”
 
Tranh đấu kịch liệt tư tưởng trong vòng mấy giây đó, Ôn Dư đi vào nhà vệ sinh: “Đợi em hai phút.”
 
Trong phòng vệ sinh, Ôn Dư vừa hất nước lên mặt, vừa trách thầm Tưởng Vũ Hách trong lòng. Sao lại có người đàn ông đáng ghét như vậy chứ, vừa mở miệng là chỉ muốn đánh chết anh ta. Cho dù trong bụng ôm một cục tức, nhưng Ôn Dư vẫn phải nhìn vào trong gương mà chỉnh trang lại bản thân.
 

Trong hai phút chờ đợi ấy, Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng đi tới cửa phòng vệ sinh, dựa vào tường nhìn người con gái đang ở bên trong.
 
Nhìn gương, lau son, rồi li3m môi, trên mặt đôi lúc lại có những biểu cảm khó hiểu, hình như đang luyện tập cái gì đó. Anh cúi đầu cười nhẹ, rồi rời đi. Trong lòng lại dấy lên niềm vui và sự sảng khoái khó tả.
 
Sau khi ăn một bữa tối đơn giản, chú Hà đưa hai người tới địa điểm của buổi ca nhạc.
 
Buổi tối hôm nay được tính là lần đầu tiên Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách ra ngoài chơi sau khi quen biết nhau.
 
Cho dù tính cả lần trước cùng đứng ngắm cầu Giang nữa nhưng vẫn có Lệ Bạch ở đó, còn lần này thì khác. Chỉ có hai người bọn họ, lại còn cùng nhau đi xem buổi hòa nhạc. Cho dù nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì cũng như kiểu mập mờ vậy. Có chút giống như…hẹn hò trong truyện vậy đó.
 
Cái từ này vừa hiện ra trong đầu thì Ôn Dư ngay lập tức đã dập tắt nó rồi. Không, người đàn ông này chỉ không muốn phí cái vé mà thôi. Lần đầu tiên trong cuộc đời được một người đàn ông mời đi xem buổi hòa nhạc với lý do không muốn lãng phí hai tấm vé, trong chốc lát Ôn Dư liền thu lại những suy nghĩ và cảm xúc vụn vặt đó, âm thầm thở dài một tiếng.
 
Những tia sáng và bóng tối xen kẽ nhau rọi qua xe, Ôn Dư cứ như vậy tựa vào cửa sổ, có lúc thì khát khao, có lúc lại đơn côi, lúc lại trầm ngâm nghiêm chỉnh. Tưởng Vũ Hách đã nhìn thấy hết những biểu cảm đó của cô. Anh không biết cô đang nghĩ gì. Nhưng xin hãy cứ như vậy, để anh có thể lặng lẽ mà nhìn những đường nét tinh tế, tươi sáng đó, vậy cũng đã đủ rồi.
 
Tưởng Vũ Hách đưa Ôn Dư đi xem buổi biểu diễn cuối cùng trong chuỗi buổi hòa nhạc mừng năm mới được tổ chức tại Bắc Kinh do ban nhạc giao hưởng Ái Vận mà Lưu Đoàn phụ trách. Nói trắng ra thì đây là buổi diễn dưới trướng của Á Thịnh.
 
Á Thịnh chủ yếu làm về truyền hình và điện ảnh, nhưng vẫn lấn sân sang âm nhạc, trò chơi, các sản phẩm văn hóa v.v. Đặc biệt là các buổi hòa nhạc giao hưởng và opera v.v. phù hợp với sự tao nhã, sang trọng của giới thượng lưu.
 
Chú Hà đưa hai người tới nơi an toàn rồi đợi ở bãi đỗ xe.
 
Ôn Dư vừa bước tới lối vào, thì phát hiện điện thoại rơi ở trên xe còn chưa lấy, liền quay đầu nói: “Anh vào trước đi, em đi lấy điện thoại đã rồi vào.” 
 
Tưởng Vũ Hách đang muốn nói là bảo chú Hà đem qua đây, thì Ôn Dư đã chạy mất. Anh chỉ có thể một mình vào trước.
 
Ôn Dư dùng tốc độ thật nhanh để xuống lầu và chạy tới bãi đỗ xe, khi tới xe mở cửa xe lấy điện xong đang định đi, thì đột nhiên phát hiện có điều gì đó không ổn.
 
Mắt của chú Hà đo đỏ.
 
Cô cúi người, đi vòng lên hàng ghế đầu: “Chú Hà sao thế?”
 
Chú Hà dụi dụi mắt rồi cười: “Đâu có, vừa có hạt cát bay vào mắt.”
 
Ôn Dư nào dễ bị lừa như thế, nghĩ lại sáng nay lúc chú Hà lái xe đã có chút lơ đãng rồi, lại thêm dáng vẻ lúc này nữa, cô chắc chắn rằng chú Hà đang giấu diếm điều gì đó.
 
Cũng giống như chiếc điện thoại mà cô không nỡ đó, Ôn Dư sớm đã coi chú Hà như một nửa người thân rồi, giờ nhìn thấy chú cứ giấu giấu diếm diếm như vậy cô ngồi luôn lên ghế lái phụ, sau khi an ủi khuyên nhủ xong thì cô cũng biết được nguyên nhân khiến chú Hà như vậy rồi.
 

“Mẹ của Nhân Nhân bị ốm, đi bệnh viện kiểm tra thì phải làm phẫu thuật, mà phí phẫu thuật thì hơn 20 vạn, vốn dĩ chỗ tiền này trong nhà tích góp lại rồi vay thêm chút nữa là đủ, nhưng mấy hôm trước tôi đi rút tiền mới phát hiện ra trong thẻ chỉ còn 5, 6 vạn, hỏi ra thì mới biết là Nhân Nhân lấy tiền đi tổ chức sinh nhật cho minh tinh mà nó thích, nói là cả một tập thể fan lì xì cho anh ấy 888 vạn.”
 
Chú Hà nói tới đây thì không nhịn được mà đỏ hết mắt lên.
 
Nhân Nhân còn đang đi học, sức khỏe của dì Hà lại không tốt, chú ấy lại là nguồn thu nhập chính của gia đình.
 
Ôn Dư chốc lại nghĩ tới nguyên nhân khiến cho chú Hà nhìn chằm chằm vào tấm quảng cáo đó như người mất hồn vậy, giờ nghĩ kỹ lại, đúng rồi, mấy ngày trước là ngày sinh nhật của tên tra nam kia.
 
Cô đúng là không còn lời nào để nói: “Nhân Nhân lớn như vậy rồi, sao lại làm chuyện không suy nghĩ như vậy chứ?”
 
Chú Hà nghẹn ngào: “Chú cũng hỏi nó như thế, nó bảo là cái gì mà quy định cứng của hậu viện, nó lại làm chức gì ở đấy nữa, nên phải đi đầu...”
 
Đi cái đầu nó đấy.
 
Ôn Dư tức tới nỗi mà nắm đấm cứng cả lên: “Đi đòi lại có được không.”
 
“Chú đã nghe ngóng được địa điểm quay phim của minh tinh đó rồi, hôm qua có đi xin người quản lý của cậu ta, chú nói là hoàn cảnh nhà chú đặc biệt rồi là tiền cứu mạng này kia, nhưng họ lại nói là đây đều là do fan tình nguyện, họ không quan tâm.” Chú Hà nói tới đây thì không giấu nổi buồn bã mà cứ vò đầu bứt tai: “Hồi sáng chú định mở lời muốn ứng tiền cậu chủ, nhưng không nói ra được.”
 
Lời của người quản lý chắc là ý của Thẩm Minh Gia chứ gì, hắn ta vừa phù phiếm ích kỷ lại là tên không có lương tâm, cái chuyện này chắc chắn hắn làm ra được.
 
Lúc này Tưởng Vũ Hách gọi điện cho Ôn Dư giục sao bây giờ vẫn chưa vào, Ôn Dư trấn tĩnh lại, an ủi chú Hà trước: “Chú đừng nóng, cháu có người bạn quen minh tinh mà Nhân Nhân thích đó, cháu nhờ người ta hỏi xem có xin lại được không.”
 
Trong ánh mắt của chú Hà cuối cùng sáng lên một tia hy vọng: “Thật sao? Vậy tốt quá rồi, cảm ơn cháu nhé tiểu Ngư!”
 
Tên tra nam này thiếu tiền đến mức điên luôn rồi à, còn lấy danh nghĩa ngày sinh nhật để fan góp tiền tặng cho hắn ta. Đúng là đồ tồi.
 
Ôn Dư bị tức tới mức đau luôn cả đầu, cầm điện thoại quay về phòng hòa nhạc, Tưởng Vũ Hách đã ngồi ở đó rồi, đang cúi đầu xem danh sách tiết mục.
 
Lúc nhìn thấy anh, Ôn Dư đã thấy được sự khác biệt giữa người với người.
 
Có người dù có đăng những tấm ảnh đã được chỉnh sửa tỉ mỉ lên quảng cáo, cũng khiến cô buồn nôn.
 
Nhưng lại có người chỉ cần ngồi ở đó, giống như một bức tranh hoàn mỹ, lại khiến cho người ta không muốn rời mắt.

 
“Em muốn đứng ở đó nghe à?” Tưởng Vũ Hách nhìn thấy cô rồi.
 
Ôn Dư thu lại cái ánh mắt đó, bình tĩnh mà ngồi cạnh anh, ngưng lại vài giây, rồi cũng cầm tờ danh sách tiết mục ở chỗ ngồi lên giả vờ như rất thưởng thức vậy.
 
“Ơ, ban nhạc Ái Vận?” Ôn Dư nhìn thấy cái tên quen thuộc: “Em xem qua buổi biểu diễn của họ rồi!”
 
Hơn nữa trong phòng hòa nhạc đó em còn đưa một tờ giấy cho anh, không thì anh đã bị người ta ru ngủ ở đấy rồi, anh biết chưa!
 
Ôn Dư đắc chí vài giây, đến khi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình cô mới hoàn giật mình quay lại.
 
Aiya, cái miệng lại mấp mấp máy rồi!
 
Tưởng Vũ Hách vòng tay qua nhìn cô với vẻ thích thú: “Em nghe lúc nào vậy?”
 
“...”
 
Ôn Dư nhắm mắt suy nghĩ vài giây nhanh đưa ra một đáp án mà cô cho rằng là hoàn hảo nhất: “Trên tivi.” 
 
“Vậy à.” Ý tứ trong đôi mắt của Tưởng Vũ Hách lại càng không rõ ràng: “Nhưng Ái Vận là một ban nhạc giao hưởng thương mại, trước nay chưa lên tivi bao giờ.”
 
“...”
 
Vừa vừa thôi anh ơi. Em mới lỡ miệng một tí thôi anh có cần phải cắn lấy em không tha như vậy không?
 
“Vậy chắc em nhớ nhầm tên rồi đấy.” Ôn Dư vô cùng bình tĩnh, nói xong còn nhấn mạnh: “Tên của nhóm nhạc này là cái gì mà Ái Nhạo, Ái Vận, yêu anh yêu em yêu hắn ta, không phân biệt được cũng rất bình thường.”
 
Nói xong còn lén liếc Tưởng Vũ Hách một cái, mà lại đụng ngay ánh mắt của anh cũng đang nhìn sang đây.
 
Không nói, không hỏi, mà thẳng thực như vậy, ánh mắt như thăm dò nhìn sâu vào cô.
 
Ôn Dư vốn dĩ đang cố tình trấn tĩnh lại mình, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ấy lại càng như kiểu bị nhìn trúng tim đen vậy.
 
Nhưng càng chột dạ thì càng phải vững tâm.
 
Ôn Dư lập tức xoay người lại, nhìn về phía sân khấu ra vẻ rất mong chờ: “Mở đầu là “Bản giao hưởng số hai cung mi thứ” của Rachmaninoff nhỉ, anh nghe bao giờ chưa, em...”
 
“Nghe cùng bạn trai à?”
 
Ôn Dư đang nói, đột nhiên nghe thấy câu này lập tức dừng lại.
 

Cô ngập ngừng, quay đầu lại: “Gì cơ?”
 
Buổi hòa nhạc còn chưa bắt đầu, nhưng trong khán phòng trang trọng, những khán giả xung quanh đều rất chú ý tới bầu không khí ở đây, đến cả một tiếng động cũng không có.
 
Ôn Dư cứ như vậy mà nhìn Tưởng Vũ Hách với vẻ ngây thơ vô tội, thực ra thì trong tim cô đã hoảng loạn lắm rồi.
 
Anh nói bạn trai gì cơ?
 
Anh biết Thẩm Minh Gia?
 
Không đúng, biết rồi mà vẫn nói chuyện với mình như vậy sao?
 
Vậy anh có ý gì?
 
Hai người nhìn nhau, sau đó vài giây, hình như Tưởng Vũ Hách không có hứng thú gì với chủ đề này, nhẹ nhàng rời mắt nhìn ra chỗ khác: “Không có gì.”
 
Ôn Dư há hốc miệng, anh khiến cho trái tim cô như vừa đi trên núi vậy lên xuống một cách đột ngột, ngơ ngác nhìn sân khấu một lúc, trong đầu cứ ong ong, đến cả Lưu Đoàn tới từ lúc nào cô cũng không biết. Còn để người ta chào hỏi trước: “Chào tiểu Ngư nhé, đã lâu không gặp, dạo này thế nào rồi.”
 
Lúc này Ôn Dư mới nhìn thấy Lưu Đoàn ngồi cạnh Tưởng Vũ Hách.
 
Cô cười một cách lịch sự: “Cảm ơn nha, cũng khá ổn.”
 
Lưu Đoàn gật đầu: “Vậy tốt rồi.”
 
Tối nay là ban nhạc của mình diễn, Tưởng Vũ Hách tới tận hiện trường, quản lý Lưu Đoàn tự nhiên lại qua đây chào hỏi.
 
Nói vài câu xã giao, ông ấy như nhớ tới điều gì đó, đột nhiên hỏi Tưởng Vũ Hách: “Đúng rồi, người con gái lần trước cậu muốn tìm đã tìm thấy chưa?”
 
Ôn Dư đang hướng mắt lên phía trước nhưng hình như nghe thấy từ gì quan trọng nên đột nhiên quay đầu lại.
 
Lặng yên nhìn Tưởng Vũ Hách.
 
Tưởng Vũ Hách ho nhẹ một tiếng, nói nhỏ với Lưu Đoàn: “Ông chuẩn bị đi.”
 
Thực ra câu nói này là ám hiệu cho Lưu Đoàn biết là vấn đề của ông có thể kết thúc được rồi, nhưng Lưu Đoàn lại là một người thẳng thừng, cứ thao thao bất tuyệt.
 
“Là thế này, mấy hôm trước tôi tới nhà một đồng nghiệp chơi, mới biết anh ta đã quay lại buổi diễn nửa tiếng, tí nữa tôi bảo anh ta gửi qua gmail cho cậu nhé, cậu nhìn kỹ xem người con gái cậu tìm có ở đó không.”
 
Tưởng Vũ Hách: “...”