Ôn Dư không ngờ rằng sau một đêm đông chí, cô đã được thăng cấp từ công dân hạng ba trong nhà họ Tưởng lên hạng nhất cùng với Tưởng Vũ Hách.
Dường như Tưởng Vũ Hách đã hoàn toàn thay đổi, anh đã thực hiện trách nhiệm của một người anh trai.
Lợi ích rõ nhất của sự thay đổi này đó là phòng của Ôn Dư được đổi sang phòng bên cạnh phòng của Tưởng Vũ Hách ở trên tầng hai.
Ôn Dư không thể tin vào tai mình khi dì Mười Hai bảo rằng cô sẽ chuyển lên tầng trên.
Lúc đó, cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác khi bị nhốt trong lãnh cung nhiều năm bỗng nhiên được cưng chiều quay về cung điện tráng lệ trong phim cung đấu là như thế nào.
Ông trời thương xót, công dân hạng ba như Ôn Dư cuối cùng cũng chờ được ngày này.
Dì Mười Hai nói: “Cháu đi theo dì, đồ trong phòng này không cần mang theo đâu. Cậu chủ đã thay cái mới cho cháu rồi.”
Ôn Dư vui vẻ bước ra khỏi phòng rồi bình tĩnh lại.
Đợi một chút, có một thứ cô nhất định phải cầm theo.
Hôm đó khi đến cửa hàng đồ cũ bán đồ sang trọng, Ôn Dư muốn bán chiếc túi và khuy măng sét luôn. Cô không ngờ rằng chiếc túi bán rất dễ dàng nhưng chiếc khuy măng sét lại khó bán như vậy.
Nguyên nhân là do chữ J được khắc ở mặt sau.
Ôn Dư không cam lòng mất chiếc khuy măng sét có giá gần 100.000 nhân dân tệ nên cô đã chụp hình lại rồi đăng lên trang web bán đồ cũ, hy vọng sẽ có người thích chữ J mua nó.
Đây là bí mật duy nhất của cô trong căn phòng, đó cũng là chứng cứ phạm tội nên cô phải bảo quản thật tốt.
Ôn Dư lặng lẽ lấy chiếc khuy măng sét từ sâu trong ngăn kéo rồi mới yên tâm đi lên tầng hai.
Đúng như dì Mười Hai đã nói, căn phòng mới đã được thay bằng bộ chăn ga gối đệm cao cấp mới toanh, tủ quần áo cũng treo đầy đồ mới nguyên mác theo mùa, ngay cả đồ tắm cũng là sữa tắm hương nước hoa của Hermès.
Sau khi ăn vạ trong nhà anh trai, Ôn Dư lại lần nữa trở thành thiên kim tiểu thư :)
Có lẽ bởi vì gặp chuyện vui nên trong hai ngày đó, chân của Ôn Dư nhanh chóng hồi phục. Đến cuối tuần, cô đã có thể đi lại chậm rãi mà không cần dìu đỡ.
Sau khi xuống xe lăn, cuối cùng cô cũng gần giống người bình thường. Tuy vết thương sụn mũi hồi phục chậm, trên mũi vẫn phải dán băng gạc nhưng Ôn Dư vẫn hài lòng.
Cô biết những gì mình có đều do Tưởng Vũ Hách cho, vì vậy ngày thường cô luôn cung kính và nghe lời người đàn ông này. Cô đã làm tròn bổn phận của một người em gái.
Chẳng qua là lúc chung với anh, đôi khi Ôn Dư sẽ nhớ tới anh trai ruột Ôn Thanh Hữu của cô.
Từ lúc sáu tuổi chia tay, hai anh em không liên lạc với nhau, không biết hiện tại anh ấy thế nào.
Hôm nay là thứ bảy, hiếm khi Tưởng Vũ Hách ở nhà nghỉ ngơi, không đến công ty làm việc. Buổi trưa dì Mười Hai nấu cơm xong, Ôn Dư xung phong lên lầu gọi Tưởng Vũ Hách dậy.
Bởi vì địa vị thăng cấp cho nên bây giờ Ôn Dư có thể tự do ra vào biệt thự nhà họ Tưởng. Trông cô giống hệt tam tiểu thư nhà họ Tưởng.
Cô đi tới trước cửa phòng ngủ của Tưởng Vũ Hách: “Anh à, anh dậy chưa?”
Cô tiếp tục gọi thêm hai tiếng: “Anh à, xuống lầu ăn cơm đi!”
Mãi không thấy anh đáp lại, Ôn Dư áp tai vào cửa muốn nghe động tĩnh bên trong nhưng cửa đột nhiên lại mở ra.
Ôn Dư trở tay không kịp nhào người ra phía trước đụng phải ngực Tưởng Vũ Hách.
Sau chuyện lần trước ngủ trên ghế sô pha, Ôn Dư biết rõ Tưởng Vũ Hách không thích phụ nữ chạm vào người anh. Mặc dù bây giờ anh tạm thời tiếp nhận cô nhưng cô hiểu điểm mấu chốt không thể chạm tới của Tưởng Vũ Hách.
Bởi vậy sau khi chạm vào người anh, Ôn Dư lập tức đứng thẳng lên rồi lùi lại ba bước, mắt nhìn thẳng không chớp nói: “Xin lỗi anh, em không biết anh sẽ đột ngột mở cửa.”
Tưởng Vũ Hách mặc áo choàng tắm, tóc anh ướt sũng có lẽ vừa mới tắm xong nên cơ thể vẫn còn hơi nóng.
“Biết rồi.” Dường như anh không để ý sự tiếp xúc vừa rồi.
“Dạ.” Ôn Dư nói xong bèn xoay người rời đi. Cô sợ người đàn ông này hiểu lầm cô muốn chiếm tiện nghi của anh, khiến muốn quan hệ anh em vất vả lắm mới hòa hoãn lại gặp rắc rối.
Mười phút sau, Tưởng Vũ Hách thay xong quần áo rồi xuống lầu. Anh vừa cài cúc áo vừa nói với Ôn Dư: “Ăn trưa trưa xong anh dẫn em đến một nơi.”
“Đi đâu vậy?”
“Em đến sẽ biết.”
“...”
Ôn Dư nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay là cuối tuần, ánh nắng rất tốt.
Quả thực rất thích hợp để ra ngoài bồi dưỡng tình cảm.
Trong đầu Ôn Dư lập tức nghĩ đến đủ loại hình ảnh anh em hòa thuận yêu thương nhau, cô cười híp mắt đồng ý: “Vâng ạ.”
Sau khi ăn trưa, cả hai cùng nhau lên xe.
Bởi vì đây là chuyến đi riêng nên Tưởng Vũ Hách tự mình lái xe chứ không gọi chú Hà đến.
Radio trong xe bật nhạc nhẹ nhàng, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người. Ôn Dư ngồi bên cạnh Tưởng Vũ Hách, tâm trạng vô cùng tốt.
Dựa theo tiến trình này, không bao lâu nữa mối quan hệ “Anh em” giữa cô và Tưởng Vũ Hách sẽ ổn định. Sau đó cô sẽ từ từ thâm nhập vào trong giới của anh, tìm cơ hội giải quyết Thẩm Minh Gia.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Nửa tháng trước cô còn bị bao phủ trong sương mù dày đặc, không ngờ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, tiền đồ của cô lại xán lạn giống như thời tiết bên ngoài.
Tất cả đều nhờ người đàn ông bên cạnh này.
Nghĩ đến đây, Ôn Dư không kìm được cảm xúc, xúc động quay đầu nhìn Tưởng Vũ Hách nói:
“Anh à.” Cô chớp mắt nói với vẻ thâm tình: “Anh khỏe mạnh, bầu trời sẽ có nắng.”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Đúng lúc đó, tiếng nhạc trên đài dừng lại, người dẫn chương trình vui vẻ thông báo:
“Tiếp theo chúng ta hãy xem thời tiết hai mươi bốn giờ tới. Từ đêm nay đến ngày mai, dự báo ban ngày sẽ có mưa lớn diện rộng và tuyết rơi. Một số khu vực có khả năng xảy ra lở đất. Cục khí tượng đưa ra cảnh báo màu vàng. Mọi người hãy kịp thời làm tốt công tác phòng bị...”
Trong xe im lặng mấy giây.
Ôn Dư bình tĩnh vuốt mái tóc: “Xin lỗi anh, coi như vừa nãy em chưa nói gì.”
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng một biệt thự ở ven hồ.
Tưởng Vũ Hách xuống xe rồi nói với Ôn Dư: “Ở đây đợi anh, anh gọi điện thoại xong sẽ quay lại.”
“Dạ.”
Anh vừa đi thì Chu Việt gọi điện tới.
Ôn Dư giật mình, vội vàng để điện thoại ở chế độ im lặng. Cô nhìn bóng lưng Tưởng Vũ Hách, xác định anh tạm thời sẽ không quay đầu mới lén nhận điện thoại:
“Alo, có chuyện gì vậy thư ký Chu?”
“Tiểu thư, gần đây em có tiện về Giang Thành không?”
“Gần đây? Làm sao vậy?”
Bán đấu giá bất động sản có một số thủ tục cần chữ ký của em, dù sao thì trên danh nghĩa nó cũng là của em.”
“...”
Ôn Dư sửng sốt một lúc: “Nhất định phải là em sao?”
Chu Việt: “Chắc chắn rồi. Hơn nữa gần đây tâm trạng giám đốc Ôn không tốt lắm. Nếu em rảnh thì về gặp ông ấy.”
Khi Chu Việt nhắc đến ba cô, trái tim Ôn Dư chùng xuống, cô biết rằng mình không thể tránh chuyến đi này.
Nhưng với tình hình này, làm sao cô có thể rời Kinh Thị được?
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Dư bắt đầu suy nghĩ lý do hợp lý để rời khỏi Kinh Thị. Thế nhưng với một người được thiết lập là mất trí nhớ như cô, dường như không còn cách nào.
Ôn Dư hơi bực bội đập đầu vào chỗ tựa lưng. Trong lúc vô tình, khuỷu tay cô khiến đồ để trong hộp ở giữa xe rơi xuống ghế sau.
Cô cúi đầu thì thấy một tập tài liệu.
Cô tưởng đó là tài liệu công việc của Tưởng Vũ Hách nên không nghĩ nhiều mà cúi xuống nhặt nó lên.
Thế nhưng cô lại thấy tiêu đề viết bằng tiếng Anh trên đó “Phương án điều trị”
Điều trị?
Ôn Dư sửng sốt một lúc, cô có cảm giác tài liệu này có liên quan đến mình.
Cô ấy lập tức nhìn xuống, không lâu sau, sắc mặt cô đã thay đổi.
Không biết ai đã cung cấp bản báo cáo này cho Tưởng Vũ Hách, tất cả được viết bằng tiếng Anh. Đó là những đề xuất cách điều trị cho chứng mất trí nhớ của cô.
Nói một cách đơn giản thì đó là điều trị bằng cách sốc điện.
Phóng điện lên não để đánh thức ký ức sâu sắc trong đầu của cô.
Ôn Dư ngẩn người.
Lúc này, Tưởng Vũ Hách đang nghe điện thoại cách đó không xa đã quay người lại, đi về phía xe. Ôn Dư lập tức nhét tài liệu ra sau.
Người đàn ông ra hiệu cô xuống xe, miệng vẫn không ngừng nói chuyện.
“Ừm, tôi đang ở ngoài cửa, bây giờ tôi đưa cô ấy tới.”
“Mọi người chuẩn bị đi.”
Ôn Dư: “...”
???
??????
Kết hợp hai câu này với tài liệu vừa xem, Ôn Dư lập tức hiểu ra.
Hay lắm, hóa ra không phải anh trai đưa em gái đi chơi cuối tuần mà là anh muốn đưa cô đi sốc điện! Đến đây để tra tấn cô!
Ôn Dư lập tức tưởng tượng ra tình huống bi thảm khi bị trói trên giường với đủ loại thiết bị.
Tưởng Vũ Hách thấy cô không nhúc nhích thì mở cửa giục: “Xuống xe.”
Ôn Dư: “...”
Biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn phải vào.
Nếu không cô phải nói thế nào? Đây là phương án điều trị bác sĩ đưa ra, chẳng lẽ cô muốn từ chối sao?
Vậy mưu đồ của cô phải làm sao đây? Ý đồ dựa vào người khác hỏng rồi sao?
Chuyện này xảy ra đột ngột, Ôn Dư không kịp chuẩn bị trước, ngay cả biện pháp khẩn cấp cũng không có.
Cô xuống xe với tâm sự nặng nề, đi theo Tưởng Vũ Hách. Đôi khi cô định ngẩng đầu hỏi gì đó nhưng do dự mấy lần không nói nên lời.
Thấy cô đi càng lúc càng chậm, Tưởng Vũ Hách quay đầu lại hỏi: “Em làm sao vậy?”
Ôn Dư chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, dừng một chút, đi theo sau hai bước.
“...Anh ơi, em hơi đau bụng.”
“Ban nãy có sao đâu?”
“Ừm.” Ôn Dư nhanh trí, cúi người ấn bụng: “Bà dì đột nhiên tới.”
Anh cũng không thể để em chảy máu và khóc chứ?
Hay là hôm nay không đi nữa?
Nhưng Tưởng Vũ Hách lại đi tới, nắm lấy cổ tay cô đi về phía trước: “Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi.”
“...”
Hay lắm, lập trường anh kiên định như vậy. Hôm nay anh nhất định phải sốc điện cho em mới hài lòng đúng không?
Anh ghi thù chuyện thời tiết vữa nãy đúng không? Nghĩ rằng em nguyền rủa anh phải không?
Được thôi.
Ôn Dư lập tức đứng thẳng dậy.
Sốc điện thôi chứ gì, ok. Một người bị phá sản, cắm sừng, tai nạn xe cộ như cô làm sao lại để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ?
Coi như đây là một lần trải nghiệm trong đời đi, không có gì to tát, điện giật cũng không chết được.
Nếu đã cầm kịch bản cặn bã thì phải dũng cảm đối mặt với thử thách.
Ôn Dư là tốt công tác tâm lý, coi nhẹ mọi chuyện, bình tĩnh nói: “Lát nữa tìm cho em một cây gậy gỗ có thể cắn nhé.”
Anh có thể sốc điện em nhưng không thể nhìn dáng vẻ em bị sốc điện đến phát điên.
Đây là sự bướng bỉnh cuối cùng của đại tiểu thư xinh đẹp.
Tưởng Vũ Hách cau mày nhìn cô: “...?”
Ôn Dư đã chết tâm, đi theo Tưởng Vũ Hách tới cửa một căn biệt thự. Một người đàn ông đến tiếp đón: “Giám đốc Tưởng, đã lâu không gặp.”
Tưởng Vũ Hách cũng bắt tay với ông ta, hai người hàn huyên vài câu, chủ đề liên quan đến Ôn Dư.
“Người cần điều trị là cô ấy hả?” Người đàn ông hỏi.
Tưởng Vũ Hách gật đầu: “Làm phiền Lưu Đoàn rồi.”
Người đàn ông quay đầu dẫn đường: “Vậy tiểu thư đi theo tôi, giám đốc Tưởng ở ngoài chờ một lát.”
Dù vừa nãy Ôn Dư đã làm xong công tác tư tưởng nhưng khi đến tận nơi cô vẫn thấy sợ hãi.
Căn phòng không lớn lắm, gần giống phòng tối trong truyền thuyết. Một người phụ nữ dịu dàng dẫn cô đến trước một cái giường, nói nhẹ nhàng: “Đừng căng thẳng, cô nằm xuống là được rồi.”
Ôn Dư cố gắng hít sâu một hơi rồi nằm xuống. Khi thấy đối phương cầm một dụng cụ không rõ đến, cô lại ngồi dậy.
“Xin lỗi, cô có thể cho tôi một tờ giấy và một cây bút được không? Tôi sợ sau tôi bị sốc điện, tài sản của tôi không có ai thừa kế.”
Người phụ nữ sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Đừng sợ, chúng tôi điều trị bằng phương pháp thôi miên bằng thiền, không phải sốc điện. Cô chỉ cần nghe nhạc rồi làm theo tôi nói là được.”
Ôn Dư mở to hai mắt: “...Thôi miên?
Khi Ôn Dư đang điều trị, Tưởng Vũ Hách ngồi ở sân bên ngoài biệt thự chờ.
Lưu Đoàn pha cho anh một tách trà: “Điều trị nhanh thôi, nửa tiếng nữa sẽ xong.”
Tưởng Vũ Hách ừm một tiếng, hình như anh nhớ ra gì đó nên hỏi ông ta: “Lần trước ông có nhìn thấy người phụ nữ mặc váy nhung màu đen trong buổi biểu diễn ở Giang Thành không?”
Lưu Đoàn là trưởng đoàn nhạc giao hưởng trong buổi hòa nhạc lần trước, ông ta quen biết Tưởng Vũ Hách nhiều năm.
Ông ta nhíu mày, nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi không để ý, làm sao vậy, cậu tìm người này hả?”
Vốn Tưởng Vũ Hách định nói gì đó nhưng lại không nói nữa.
Anh nhấp một ngụm trà, nhìn phòng điều trị rồi nói: “Điều trị bằng thiền thật sự có hiệu quả sao?”
“Vợ tôi chuyên về cái này, hơn nữa nghệ sĩ cello giỏi nhất trong đoàn của chúng tôi chơi nhạc nên cậu đừng lo. Đúng rồi, vừa nãy cậu nói buổi hòa nhạc...”
Trường đoàn dừng một chút sau đó chuyển đề tài: “Hai ngày nữa chúng tôi phải đến Giang Thành. Lần trước có một vị khách quý nghe chúng tôi biểu diễn xong rất thích. Cuối tuần là sinh nhật cô ấy, cô ấy mời chúng tôi đến biểu diễn.”
“Khách quý?”
“Ừm, hình như tên là...Triệu Văn Tịnh.”