Trong khi đó có một kẻ không có người bên cạnh cả làm việc cũng không muốn làm.
Lúc trước còn đến bar lắc rượu cho vui còn bây giờ chỉ ở nhà làm một con sen chính hiệu.
Tứ Gia vừa bước vào cổng đã thấy chủ thượng nhà mình ở ngoài sân chải lông cho báo đen liền làm bộ dạng giống như đã thấy nhiều thành quen rồi.
Hắn chỉ sợ con báo đen kia bị chải đến mức không còn lông để rụng thôi.
"Chủ thượng, có tin từ tam giác quỷ báo về, Bộ Lâm Đàm chạy đến đó rồi."
Bộ Lâm Thịnh Dung nghe xong cũng chỉ gật đầu.
Nó vẫn nằm trong dự tính của cô.
Bộ Lâm Đàm từ hối chém cho cô một nhát liền chạy trốn khắp nơi sống không khác gì con chuột nhắt.
Nhưng ít ai biết Bộ Lâm Đàm từ sớm đã bị cô biến thành môi câu để câu một con cá to hơn.
Năm đó nếu không có người đứng phía sau thì hắn ta có dũng khí ra tay hay sao.
Thứ cô cần diệt là những kẻ xúi giục kia kìa.
"Bên phía chú Khúc có tin, lô hàng của chúng ta qua cảng M đã bị hải quan chặn lại vì nghi có giấu người vượt biên."
"Kết quả?" Bộ Lâm Thịnh Dung cau mày.
Những lô hàng bên họ xuất đi từ sớm đã thông qua hải quan trong nước.
Tại sao hệ thống trong nước không tra được mà sang đến đó lại xảy ra cớ sự như vậy.
Huống hồ đơn hàng lần này không phải gì khác mà là tơ lụa.
"Tài xế ham tiền nhận của bọn họ không ít..."
Tứ Gia chưa kịp báo cáo xong đã thấy khuôn mặt của Bộ Lâm Thịnh Dung tối sầm như muốn giết người đến nơi.
Quả thật cô đến chút nhân nhượng cũng không có.
"Giết đi."
Bộ Lâm gia bọn họ chưa từng để bọn họ chịu thiệt ngày nào.
Cho dù người trên kẻ dưới đãi ngộ có khi nào thấp đâu mà làm như vậy chứ.
Đưa người lao động vượt biên, cô không giết tên khốn đó làm gương thì sẽ tiếp diễn nhiều vụ như vậy nữa đúng không.
Tứ Gia nghe xong liền rùng mình một cái.
Chủ thượng quả nhiên chỉ dịu dàng khi ở với cô Vũ Âm mà thôi.
"Chủ thượng, bên Đông Châu có tin."
Thập Tam hớt hãi chạy vào.
"Đêm qua Diệp Khả Khả đã mua đứt khách sạn HM mà cô Vũ Âm ở rồi.
Còn xém chút giữa bọn đã xảy ra...án..." Thập Tam chưa nói xong hai chữ án mạng đã nghe được tiếng cái lượt chải lông mèo rơi xuống đất.
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn hai thuộc hạ tín nhiệm của mình liền lạnh mặt.
"Đến Đông Châu.
Bắt Diệp Khả Khả lại cho tôi."
Sáng ra Doãn Tư Ninh vừa bước vào văn phòng, cô thấy Vũ Âm ngủ trong phòng làm việc của mình cũng không mấy ngạc nhiên vì có nhân viên báo cáo cho cô rồi.
Ai bảo cô bảo đến nhà cô ngủ không chịu.
Cái gì một khắc thanh xuân đáng giá ngàn vạn.
Tiếp bao nhiêu đó khách khứa đã mệt đến ngu người thì ngàn vạn cũng bỏ qua chứ làm ăn gì nổi.
Vũ Âm nghe tiếng động cũng không nhúc.
Cô đã mệt mỏi đến phát lười với tất cả.
Doãn Tư Ninh lúc đầu còn muốn để cho Vũ Âm có không gian yên tĩnh nhưng nhìn bộ dạng chán chường đó cô lại không quen.
Thế là hai người lại đấu khẩu với nhau.
Chỉ là không lâu sau đó kinh tế xảy ra một cuộc khủng hoảng vô cùng nghiêm trọng mà sự việc lại do hai nhà Vũ - Diệp khởi sướng.
Diệp gia hiện tại đang ở giai đoạn kêu gọi người mua cổ phiếu và chuẩn bị chia cổ tức tất nhiên sẽ không đi gây sự bên ngoài để tránh ảnh hưởng giá cổ phiếu.
Nhưng đều mọi người ngạc nhiên chính là nhà họ Vũ xưa giờ luôn tỏ ra dĩ hòa vi quý nay lại là bên khởi đầu gây hấn trước.
Vũ Huyền Lâm đứng trước truyền thông vẫn bộ mặt lạnh đó trực tiếp tuyên bố sẽ quét sạch tất cả thị trường đầu tư của Diệp thị ra khỏi Bắc Âu, bao gồm cả đầu tư ngành du lịch, khách sạn hay đầu tư tài chính, bất động sản,...!Nhà họ Vũ xưa giờ sống khiêm tốn, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không nhưng không phải bọn họ hiền để người khác leo lên đầu mình ngồi.
Nếu cô để người khác leo lên đầu mình ức hiếp người nhà của mình thì Vũ Huyền Lâm cô đã không tồn tại được ở cái thương trường khắc nghiệt này.
Vì sự khai chiến đó mà thị trường liên tục lao đao, đặc biệt là người lao động của Diệp thị ở Bắc Âu không biết bao giờ bản thân sẽ thất nghiệp.
Tin tức xấu về Diệp thị và các mặt trái trong kinh doanh cũng bay đầy trời tạo ra hàng loạt hiệu ứng domino.
Những vị lãnh đạo có làm ăn qua lại với Diệp thị cũng bắt đầu bán thóc bán tháo muốn bỏ chạy lấy người.
Vì để bù đắp vào những chỗ thất thoát Diệp Khả Khả cho bán công ty con HSV Finance cho người Malaysia và bán toàn bộ cổ phần bản thân nắm giữa của mình ở ngân hàng OJK Bank, thậm chí bán không ít bất động sản đang chờ xây khu du lịch ở khu vực vàng.
Lúc trước cô ta thật sự không xem Vũ thị ra gì vì Vũ thị ở trước mặt cô rõ ràng không có mấy giá trị quá nhiều.
Nhưng lúc này cô ta mới hiểu cái gì gọi là hổ không gầm thì đừng tưởng là hello kitty.
Diệp Khả Khả gần như đối nội, đối ngoại ở thị trường trong nước hoàn toàn thất bại.
Hai cầu đầu xà ở phía bắc và phía đông hiện tại là một nhà vì vậy cô có đến phía đông kêu gọi nguồn vốn chẳng khác nào vô ích.
Thương nhân làm việc luôn tính toán thiệt hơn, hai nhà lớn kia đã bắt tay với nhau thì bọn họ làm sao dám đứng về phía Diệp thị để lấy cái thiệt về mình.
Trong một đêm đẹp trời, trăng thanh gió mát ở trước biệt thự của Diệp gia ở Đông Châu có hai thế lực hoàn toàn trái ngược nhau nhưng lại cùng mục đích.
Thập Tam dẫn người của mình đến định bắt Diệp Khả Khả, ai mà ngờ xe bọn họ vừa đến thì xe của cảnh sát cũng đến luôn chứ.
Thế là hắn lấy điện thoại ra gọi cho chủ thượng nhà mình.
Bộ Lâm Thịnh Dung đang đứng trước tòa nhà Doãn thị ở Đông Châu, cô nhìn điện thoại mình reo lên liền bấm nghe.